Đàm Duệ Khang phụ họa, "Ừ."
Diêu Viễn nói tiếp, "Anh nghĩ thử xem, Vương Bằng muốn kiếm tiền nuôi gia đình, vợ ông ấy sắp sinh rồi, mang thai hai tháng còn gì, cho dù ổng không muốn làm, vợ cũng bắt ổng làm thôi."
Đàm Duệ Khang hùa theo, "Ừ."
Diêu Viễn, "Cho nên ông ấy không có đường lui, phải làm! Ý kiến ba em không đáng tham khảo!"
Đàm Duệ Khang, "..."
Diêu Viễn, "..."
Diêu Viễn nói nguyên một lèo, cuối cùng phải thừa nhận rằng, ý kiến đó hoàn toàn đáng giá để tham khảo, cậu như chực khóc đến nơi.
Đàm Duệ Khang nói, "Hay là mình giữ lại bên này làm tổng công ty, rồi mở thêm một công ty chi nhánh, vụ làm ăn ở Huệ Châu nếu không làm được thì mình đóng cửa công ty thôi, dù sao mất chút tiền thuê nhà với tiền lương nhân viên cũng chẳng lỗ là bao. Công ty Quảng Châu thì vẫn cung ứng hàng cho thị trường Quảng Châu như trước."
Diêu Viễn gật đầu, "Được rồi, cách này rõ ràng là cách tiết... tiết kiệm tiền nhất, giờ mở chỗ nào?"
Đàm Duệ Khang đề nghị, "Thâm Quyến được đó, gần cả Huệ Châu lẫn Đông Quản."
Diêu Viễn gạt phăng, "Thâm Quyến thì dẹp đi, em thà mở ở Cáp Nhĩ Tân còn hơn Thâm Quyến..."
"Em à, em nghĩ xem." Đàm Duệ Khang nhẫn nại phân tích, "Điều kiện Thâm Quyến không hề kém cạnh Quảng Châu. Đám bạn học cấp hai cấp ba của tụi mình đều ở đó, rồi đám bạn cấp ba học bên đại học Thâm Quyền, toàn bộ bạn bè trong lớp của tụi mình đều biết mặt biết tên, đi đâu cũng được chào đón, chưa kể đám bên Nhất Trung có thể nhờ Kê Kê giới thiệu."
Diêu Viễn trầm mặc.
Đàm Duệ Khang khuyên tiếp, "Không phải em muốn đấu với dượng một trận sao? Tụi mình có thể mở công ty ngay bên cạnh công ty dượng, hàng ngày lượn qua trước cửa công ty dượng đếm tiền..."
Diêu Viễn bỗng bật cười, cười đến vặn vẹo người.
"Rút hết đống tiền trong cổ phiếu ra. Còn bên Quảng Châu làm sao đây?"
Diêu Viễn nghe Đàm Duệ Khang nói mà động lòng, mở công ty bên cạnh công ty Triệu Quốc Cương làm gì, nhưng mà mua một chiếc Benz, hàng ngày lượn tới lượn lui dưới lầu nhà Thư Nghiên cũng được đấy.
Kể cả cậu cũng thấy mình đúng là con nít, không nhịn được cười thầm trong bụng.
Đàm Duệ Khang suy nghĩ một thoáng rồi nói, "Hay là nhờ bên dượng cử một người có kinh nghiệm đến quản lý?"
Diêu Viễn nghĩ bụng rước quản lý bên Triệu Quốc Cương chẳng bằng tự mình bồi dưỡng, cậu nói, "Thử để Lý Khải tiếp quản, anh thấy sao? Để tránh chuyện cậu ta biển thủ, kêu cậu ta sắp xếp đơn đặt hàng từng tháng đàng hoàng rồi fax qua cho mình. Dù sao mình cũng ở gần Đông Quản, đơn đặt hàng tới tay rồi thì mình ở Thâm Quyến liên hệ với bên nhà máy, anh lo việc đi lấy hàng, việc nhận hàng không thông qua tay bọn họ, anh thuê ở đó một cái xe chở đến Quảng Châu, sắn tiện kiểm tra sổ sách tháng trước, rồi đốc thúc đám người bên hậu cần đi giao hàng. Không sợ bị cậu ta tham ô nữa."
"Hàng quý em đến Đông Quản đối chiếu với hóa đơn gốc bên nhà máy xuất ra. Tạm thời để cậu ta làm việc đó tầm một hai năm, không cố định lương tháng, để cậu ta kiếm tiền giúp mình, rồi cho cậu ta gia nhập cổ phần, cuối năm áp dụng quy chế chia hoa hồng."
Đàm Duệ Khang đồng ý, "Được, anh chỉ lo cậu ta nuốt hàng của mình, như thế thì không phải lo nữa. Còn việc làm cho em vợ Vương Bằng? Anh cứ tưởng là em muốn tuyển anh ta vào công ty mình."
Mặt Diêu Viễn tái mét, cậu nói, "Tuyệt đối không được cho anh ta vô, anh chờ xem đi, tên đó mà chui lọt vô rồi, công ty tụi mình biến thành nhà hắn ta cho xem."
Đàm Duệ Khang cười bảo, "Ừ, anh cũng vừa nghĩ tới đó." Diêu Viễn hỏi, "Anh nghĩ gì?"
Đàm Duệ Khang nói, "Không phải tụi mình muốn mở một cửa hàng ở Huệ Châu sao? Để anh ta làm phó quản lí cửa hàng thế nào?"
Diêu Viễn gật đầu, "Ý hay, để anh ta chuyên phụ trách giao tiếp với anh rể, lược bớt được rất nhiều chuyện. Tụi mình mở cửa hàng ra chơi thôi, chủ yếu là bán sỉ cho các cửa hàng khác trong khu thương mại nội thất, không cho anh ta biết xuất bao nhiêu hàng, trực tiếp giao hàng từ công ty ở Thâm Quyến. Cứ bắt đầu chuẩn bị như vậy đi. Tháng chín mời vợ chồng họ đi Hồng Kông - Ma Cao chơi đi, lúc ăn uống thì trình bày mọi chuyện với anh ta, đồng thời việc ăn ở mua sắm, tụi mình bao trọn gói."
"Cứ từ từ, qua đầu xuân 2008 hắng đi." Đàm Duệ Khang nói, "Giờ xem xét lại tình hình nhá. Mấu chốt là em nghĩ Lý Khải có khả năng đảm nhiệm được không? Một là năm nay cậu ta mới tốt nghiệp, để cậu ta nhúng tay vào toàn bộ công ty vậy có ổn không? Thứ nhì lỡ cậu ta cướp mất khách hàng của tụi mình, chạy đi mở cửa hàng riêng thì sao?"
Diêu Viễn xua tay, "Trước hết cậu ta làm gì có đủ tiền vốn, thứ hai hiện giờ cậu ta chưa có căn cơ để tự lập sự nghiệp riêng đâu, chẳng bằng đúc kết kinh nghiệm từ công ty chúng mình. Lúc mới giúp tụi mình tiếp quản công ty cậu ta nhất định sẽ thể hiện hết mình, thời gian nỗ lực chí ít phải kéo dài đến hai năm, có thể nói, hai năm này cậu ta chẳng dám giở trò táy máy gì đâu."
Đàm Duệ Khang gật đầu.
Diêu Viễn nói tiếp, "Thế nhưng hai năm sau, con người này có thể nghĩ rằng bản thân đã giúp tụi mình buôn bán lời rất nhiều tiền, sẽ muốn bản thân hưởng nhiều hơn, băn khoăn không biết có nên tách ra riêng tự mình làm không. Lúc này công ty Thâm Quyến của tụi mình cũng đi vào quỹ đạo rồi, thời gian hai năm đủ để bồi dưỡng một quản lý ở Thâm Quyến, đến lúc đó có thể điều người đã bồi dưỡng tốt qua đó, tiếng là hỗ trợ cậu ta, trên thực tế là cắt đi quyền lực, tiếp quản hết toàn bộ cơ sở bán lẻ. Đợi đến lúc cậu ta không muốn làm nữa, nghĩ mình bị hất cẳng đòi thôi việc, thì người mới cũng đủ sức thay thế cương vị của cậu ta rồi."
Đàm Duệ Khang, "..."
Diêu Viễn giơ ngón tay trái phải lên, vẽ hình cái cân tiểu ly, cười bảo, "Tạo ra cán cân, lợi dụng người mới kiềm chế nhân tài, hắt hủi nhân viên kì cựu, rất nhiều ông tổng thích dùng biện pháp này để xua đuổi những công thần thời đầu lắm, có điều em sẽ không giống như ba em đâu. Chỉ cần Lý Khải không trộm cắp, cái gì nên cho em đều cho cậu ta. Nhìn nhận tình hình thế nào, là do cậu ta tuyển chọn."
Đàm Duệ Khang lắc đầu cảm khái, anh nói, "Cứ làm theo lời em đi."
Thế là Diêu Viễn bắt đầu dẫn Lý Khải theo, chỉ dẫn toàn bộ nội dung công việc cho cậu ta.
Thị trường chứng khoán tăng rồ dại, tiền đồ trước mắt xán lạn, Diêu Viễn nhớ đến ông thầy tướng ngày xưa Đàm Duệ Khang kể, cậu quá tốt số. Mạng của cậu quả là tốt đến mức không thể tốt hơn.
Tháng chín, Diêu Viễn và Đàm Duệ Khang mời nhà Vương Bằng đi Hồng Kông chơi, Diêu Viễn chiêu đãi họ ở khách sạn năm sao, bao hết sản phẩm dưỡng da cho vợ Vương Bằng, rủ đi mua sắm, đến công viên Hải dương chơi, rồi dạo chơi khu trung tâm, cảng Victoria.
Cuối cùng cậu còn mua hai cái đồng hồ đeo tay hiệu Cartier trăm ngàn tệ, mặt sau dùng kỹ thuật laser khắc chữ, "Gửi người tôi yêu nhất."
Nhân viên cửa hàng hỏi, "Khắc cả hai à?"
Diêu Viễn do dự một lúc lâu rồi nói, "Khắc hết đi, quẹt thẻ, hệ thống liên ngân hàng."
"Dạ được, tiên sinh, ngài có tận hai người "yêu nhất" à." Cô nhân viên xinh đẹp tóc vàng nhìn cậu cười bảo, "Hai người yêu nhất thì không phải là "yêu nhất" nữa."
Diêu Viễn tựa vào trước quầy hàng, trêu chọc nhân viên cửa hàng, cậu bảo, "Hai người yêu nhất thì cũng là yêu nhất thôi, ví dụ như ba với mẹ chẳng hạn. Hoặc anh với chị... hay con trai với con gái..."
Nhân viên mỉm cười nói, "Ngài nói đúng, tiên sinh, tôi lỡ lời rồi." Ban đêm, Diêu Viễn ném cho Đàm Duệ Khang một cái hộp.
Đàm Duệ Khang, "..."
Diêu Viễn nói, "Tặng cho anh đó, đeo đi, anh à, sinh nhật vui vẻ nhé."
Đàm Duệ Khang, "Anh... cái này trị giá bằng cả cái xe ấy! Anh không thể mang được! Sao em lại cho anh đeo chứ? Lỡ bị đụng trầy xước gì rồi sao?"
Diêu Viễn bảo, "Anh mang cái đồng hồ này, ra đường giơ tay gãi một cái, nó sáng lóe lên, đảm bảo mấy người vừa kêu anh "Tiểu Đàm" sẽ lập tức sửa miệng thành "Tổng giám đốc Đàm" ngay, anh có tin không?"
Đàm Duệ Khang lắp bắp, "Em mua cho anh cái này còn không bằng... không bằng..."
Diêu Viễn cười toan hôn anh, mặt Đàm Duệ Khang lập tức đỏ rần, anh nói, "Đừng có giỡn mà, lớn già đầu rồi còn thích giỡn..."
"Còn không bằng cái chi?" Đôi mắt Diêu Viễn dường như lấp lóe điều gì, cậu khom lưng ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt Đàm Duệ Khang, nói khẽ, "Một cái đồng hồ trăm ngàn tệ còn không bằng cái gì? Anh còn muốn cái gì nữa? Nói."
Đàm Duệ Khang giương mắt lên nhìn cậu, hệt như ngày bé đu trên bờ tường ngó cậu.
Không biết tự lúc nào, bọn họ thế mà đã song hành đến ngày hôm nay.
Đàm Duệ Khang hồi phục tinh thần bảo, "Nhưng mà anh còn lái Audi, ít nhất đợi đổi xe tốt cái đã..."
"Nghèo chơi xe, giàu chơi đồng hồ." Diêu Viễn nói, "Audi sớm muộn gì cũng đổi, đợi chừng nào mình mở công ty ở Thâm Quyến đi. Em cam đoan với anh không đầy ba năm là có thể đổi qua Benz, lúc đó tụi mình sẽ lái Benz đi quẹt BMWs của ba em, quẹt cho đã thì thôi, coi ổng có phản ứng gì."
Đàm Duệ Khang, "..."
Diêu Viễn lấy một cái đồng hồ khác ra, Đàm Duệ Khang kêu lên, "Em cũng mang à, Tiểu Viễn!" Diêu Viễn lắc lắc cổ tay, cậu vẫn đeo món quà sinh nhật Tề Huy Vũ tặng mình tám năm trước - đồng hồ Poko.
Đàm Duệ Khang hỏi, "Vậy em mua hai cái làm gì?" Diêu Viễn nói, "Một cái giữ lại tặng người ta."
Đàm Duệ Khang bảo, "Em định tặng ai đồng hồ cả trăm ngàn chứ? Em muốn tặng cho Kê Kê hả? Nó không đáng để em tặng một cái đồng hồ đắt tiền vậy đâu, em đeo cái này của anh đi, rồi em trả cái kia lại nhé... em nghe lời anh nha, Tiểu Viễn...".
Diêu Viễn cười cười, nằm ra giường lật sách bảo, "Chờ anh lớn lên, anh sẽ biết thôi."
Đàm Duệ Khang bỗng hiểu ra Diêu Viễn muốn tặng cho ai, anh gật đầu nói, "Ừ, cám ơn em, Tiểu Viễn."
Điêu Viễn nói, "Có phải em dễ thương quá trời quá đất không. Thử quần áo đi, nhớ gỡ nhãn mác xuống nhé, đừng giống người ta mặc đồ âu cũng không thèm gỡ mác trên tay áo xuống."
"Ừ..." Đàm Duệ Khang dở cười dở mếu nói, "Cơ mà em nói không đúng rồi, loại đồ âu này không có mác trên tay áo, cũng không phải hàng Đông Quản sản xuất."
Cuối tháng chín, Diêu Viễn giải quyết hết những chuyện cần làm. Đàm Duệ Khang đeo đồng hồ cả trăm ngàn, lập tức toát lên vẻ tự tin vô đối, oai vệ không nói nên lời, cộng thêm bộ âu phục hai chục ngàn, hệt như biến đổi thành con người khác, lúc ăn tao nhã kéo tay áo, phong thái lịch thiệp, nhận thực đơn gọi món.
Diêu Viễn rên rỉ, "Anh à, anh có thể đừng mất mặt như vậy được không, đồng hồ của anh mới có trăm ngàn thôi đấy."
Đàm Duệ Khang nghiêm túc nhìn giờ, giương mắt lên hỏi, ""Còn có thể mắc hơn được sao?"
Diêu Viễn nói, "Hồi trước em còn thấy một người đeo cái đồng hồ một triệu hai cơ, ba em thấy ổng là cứ kêu anh Ngụy anh Ngụy, kêu thắm thiết thấy ghê luôn. Để sau này em mua cho anh đồng hồ chục triệu, cho ba em kêu anh là dượng nhé."
Đàm Duệ Khang, "..."
Tháng mười, thị trường Thượng Hải khi đóng cửa phiên giao dịch vượt mốc sáu ngàn điểm, số tiền Đàm Duệ Khang và Diêu Viễn bỏ vào chứng khoán đạt đến con số một triệu tám trăm ngàn.
"Doanh thu quý ba có rồi." Diêu Viễn nói, "Con khỉ kia, anh không quản lí công ty nữa à. Đã bảo anh đừng mua cổ phiếu ngân hàng phát triển Thâm Quyến mà,
tăng chậm như rùa bò á, cổ phiếu mỏ than đá của em còn trúng quả kìa."
Đàm Duệ Khang nói, "Ai bảo anh không làm chứ, anh còn đi nghe báo cáo tiêu thụ bên bán lẻ nhé!"
Diêu Viễn kêu, "Họp thôi họp thôi, mọi người họp nào!" Diêu Viễn cầm báo cáo lên, gọi vài nhân viên qua.
"Chúng tôi quyết định mở một chi nhánh công ty ở Thâm Quyến." Diêu Viễn nói, "Mọi người đều ở lại Quảng Châu, tháng một năm sau, Lý Khải đi thuê một văn phòng thích hợp, tìm ở vùng ngoại thành ấy, chọn nơi nào giá thuê rẻ một tí, mắc hơn không trả tiền, kiếm văn phòng nào đủ cho tâm sáu bảy nhân viên nhé."
Đàm Duệ Khang tiếp lời, "Lý Khải, lúc bọn này không có ở đây, cậu phụ trách quản lí công ty Quảng Châu, thăng chức cho cậu lên làm phó giám đốc, tương đương Diêu Viễn."
Lý Khải, "..."
Đàm Duệ Khang, "Không được à? Không được thì đổi người trước khi chưa muộn."
Lý Khải, "Em chỉ muốn làm nhân viên chủ quản một nhánh thôi..."
Diêu Viễn động viên, "Không sao đâu, bọn này cũng đi lên từ con số không mà, cậu giờ thuộc dạng lão làng rồi, về sau chỗ này giao cho cậu, mấy tháng tới chịu khó làm quen với quy trình công việc, cái gì nên nói thì nói, cái gì nên nhận thì nhận. Đừng gây ra vấn đề lớn là được."
"Còn em." Diêu Viễn nói với một cô gái, "Em thành lập phòng bán hàng, tuyển thêm vài người nữa, cho ba bạn làm lâu gia nhập cổ phần tổng công ty Quảng Đông, căn cứ vào lợi nhuận mà chia cổ phần. Phòng mới cần ngân sách bao nhiêu, tự em cân nhắc đi, sau khi bàn bạc với Lý Khải xong, đưa cho Mã Lưu phê duyệt, chỉ cần hợp lí, anh sẽ phê chuẩn cho bọn em."
"Cậu thành lập phòng hậu cần." Diêu Viễn nói với cậu giao hàng có bằng cấp ba, "Tự đi kiếm người, nộp bản dự toán lên, dù sao tiền lương nhân viên phòng hậu cần đều giao hết cho cậu, đến lúc đó cậu tự mình phân phát. Đi học cách thương thảo viết báo cáo dự toán đi, làm vớ va vớ vấn thì đừng mong làm quản lí nữa, đến lúc đó tôi sẽ mời người trong công ty ba tôi đến quản lí đám các cậu. Được rôi, cuộc họp kết thúc."
Đàm Duệ Khang nhìn đồng hồ trị giá trăm ngàn của mình. Diêu Viễn mới nói có hai phút.
Lý Khải bảo, "Em có cảm giác như... đang mơ vậy."
Nhân viên giao hàng nói, "Thị trường chứng khoán cũng hệt như mơ í, anh xem, vượt qua sáu ngàn điểm rồi."
Mọi người, "..."
Đàm Duệ Khang toan đứng dậy đi coi cổ phiếu, "Hơn sáu ngàn điểm rồi!? Mới nãy tôi vừa nhìn thấy năm ngàn chín trăm mấy mà."
Diêu Viễn xách lỗ tai anh kéo về, hỏi, "Vậy bây giờ chúng ta còn bao nhiêu tiền, mang sổ sách ra đây, kiểm tra lại một chút."
Đàm Duệ Khang mở laptop lên, tìm sổ sách kế toán làm giúp, hằng tháng anh đều cho tính toán rất kĩ càng, minh bạch chi tiết, xem là hiểu ngay, phần cuối còn có lợi nhuận.
"Tiền mặt còn nhiều lắm." Đàm Duệ Khang thấy nhân viên đang ở đây, không thể để lộ ra, cầm bút lên viết một con số: sáu trăm năm mươi ngàn.
Diêu Viễn lại hỏi, "Còn bên chứng khoán?"
Đàm Duệ Khang viết số một triệu tám trăm năm chục, suy nghĩ một thoáng, bôi đi, thay vào một trăm chín mươi lăm vạn, anh nói, "Đó là số mấy hôm trước, hôm nay có lẽ tăng lên hơn nhiều rồi, đợi đến lúc kết thúc phiên giao dịch, có khi còn lên thành hai triệu..."
Diêu Viễn, "Được rồi được rồi..."
"Còn tiền thế chấp nhà của em nữa." Diêu Viễn nhắn môi trên, miễn cưỡng nói, "Cũng phải năm trăm nghìn..."
Cậu vốn muốn chấm dứt bên cổ phiếu, sớm hoàn trả số tiền vay thế chấp nhà đất, sắn cầm ít tiền chuẩn bị mở công ty mới, kết quả là giờ lại muốn ném hết tiền vào trong chứng khoán.
"Thôi." Đàm Duệ Khang cười bảo, "Đừng để đến lúc ở trong nhà mà vẫn nhấp nhỏm không yên."
"Ừa, rút phân nửa bên chứng khoán thôi, không, trước hết cứ lấy tám trăm năm mươi ngàn ra đã." Diêu Viễn nói, "Giữ lại một triệu."
Những câu này nháy mắt bị đám nhân viên nghe thấy hết, Lý Khải kêu lên, "Sếp! Anh ném nhiều tiền vào đến thế sao!?"
Diêu Viễn lập tức bịt mồm mình lại.
Hôm sau, thị trường chứng khoán bắt đầu hạ, Diêu Viễn nói, "Đừng lo, thị trường chứng khoán tăng toàn là giảm nhanh tăng chậm, cứ đợi nó leo lên lại sáu ngàn điểm đi."
Song hôm sau lại giống hôm trước, số ngày đó cứ kéo dài ra đến hơn một tháng, thị trường Thượng Hải không lên lại mốc sáu ngàn điểm, mà cứ hạ từng bậc từng bậc một. Lý Khải vừa lấy tiền ba mẹ đi đầu cơ cổ phiếu, tiền lương hưu đã bị đóng băng.
Hai mươi tháng mười một, tiền của Diêu Viễn và Đàm Duệ Khang mất bốn chục ngàn, thị trường chứng khoán rớt còn năm ngàn ba trăm điểm.
"Anh nghĩ có lẽ thị trường chứng khoán sẽ ổn định hạ xuống đó." Đàm Duệ Khang nói, "Bán không?"
Diêu Viễn bảo, "Anh cứ hay tư tưởng bi quan, có phải mong chờ nó sụp đổ không?"
Đàm Duệ Khang dở khóc dở cười bảo, "Anh thà là nó sụp, đau dài không bằng đau ngắn, lỡ như nó cứ giảm từng chút từng chút một như thế, giảm tới ba ngàn thì sao?"
"Không giảm đến ba ngàn đâu..." Diêu Viễn lắc đầu nguầy nguậy, bản thân cậu cũng không chắc chắn lắm, nhưng may mà cậu không gia nhập thị trường lúc sáu ngàn điểm, bằng không thì có mà choáng tới nóc.
Hôm nay là ngày kỉ niệm một năm thành lập công ty mới, Đàm Duệ Khang nói, "Hôm nay mình sẽ rút hết, em à, số em lúc nào cũng là số hưởng. Cho mượn vận hên sinh nhật của em xài một chút nha."
"Đừng rút hết toàn bộ." Diêu Viễn nói, "Em cũng nghĩ thoáng ra rồi, cứ theo kế hoạch ban đầu của tụi mình, cần lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Bất kể thị trường có thế nào, chúng ta lấy bất biến ứng vạn biến."
Đàm Duệ Khang cười nói, "Ừ, vậy lấy tám trăm năm chục ngàn ra... trừ đi phí thủ tục, đủ tám trăm năm chục ngàn."
"Ừa." Diêu Viễn nói, "Cộng thêm tiền mặt, trả năm trăm ngàn tiền vay, chúng mình còn một triệu, về nhà mở công ty thôi."
Đàm Duệ Khang "Vậy là có thể áo gấm về làng rồi nhỉ."
Diêu Viễn bảo, "Mới có một triệu thôi mà đã áo gấm về làng, ra ngoài đừng bảo người ta anh quen em nhé, chịu không nổi cái người này luôn..."
Đàm Duệ Khang lại đi đặt lệnh, Diêu Viễn đi tắm thay đồ, trước khi kết thúc phiên giao dịch sáng thì cổ phiếu cũng đã bán xong, Đàm Duệ Khang nói, "Đi thôi! Hôm nay là ngày một năm thành lập công ty, cũng là sinh nhật hai mươi tư của em, anh sẽ tặng cho em một món quà sinh nhật! Lý Khải, cho mọi người nghỉ một hôm, cầm lấy một trăm tệ, tối dắt nhau đi ăn nhé, coi như bọn tôi mời, Tiểu Viễn, đi thôi."
Diêu Viễn thiệt tình chịu hết xiết, Đàm Duệ Khang mang đồng hồ cả trăm ngàn mà lại mời nhân viên ăn cơm có một trăm tệ, nếu không cho thêm chút đỉnh dám chừng qua sinh nhật cậu rồi vẫn còn bị đám nhân viên rủa xả, bèn móc thêm năm trăm đưa cho Lý Khải nói, "Ai mời cũng vậy thôi... tự dắt nhau đi ăn, đi đi ha."
Đàm Duệ Khang thay quần áo xong thì cầm chìa khóa đi ra, hai người ra khỏi nhà, đi ăn sinh nhật.