Diêu Viễn đeo cà vạt cho Đàm Duệ Khang, vỗ vỗ mặt anh hỏi, "Kí tên chưa?"
Đôi mắt Đàm Duệ Khang vằn tia máu, anh gằn giọng, "Không, anh không kí đâu, Tiểu Viễn, em..."
Diêu Viễn thắt cà vạt cho anh, kéo đầu anh cúi xuống, ghé bên tai anh nói, "Chúc anh trăm năm hạnh phúc."
Đàm Duệ Khang mỏi mệt nhìn Diêu Viễn, ánh mắt chứa đầy nỗi phức tạp, anh dường như có chút mông lung, một thoáng dao động lướt qua đáy mắt trong tích tắc.
"Đi thôi." Diêu Viễn nói, "Anh nghĩ đến chuyện không kết hôn nữa ư? Làm sao được? Thiệp mời phát hết rồi đó. Đi thôi, nhanh lên nào."
Diêu Viễn chỉnh lại y phục, quay qua gương nhìn một cái, chân mày nhướn lên, cười với Đàm Duệ Khang vừa uể oải lại xác xơ trong gương, tinh thần cậu phấn chấn, rạng rõ như nắng ấm.
Bảy giờ đón dâu, đoàn xe chạy về hướng cửa khấu Cục dân chính, hai mươi chiếc xe hộ tống, thân xe đính đầy hoa lụa và băng vải nhiều màu sắc. Người thân trong khách sạn đưa cô dâu ra, Lê Thanh xúng xính trong tà áo cưới tươi cười hạnh phúc rạng ngời.
Tám giờ rưỡi, đăng ký kết hôn ở Cục dân chính xong, mọi người hoan hô tung hoa, chúc mừng đôi trai tài gái sắc, xứng đôi trời ban.
Mười giờ, vào bàn tiệc khách sạn, cô dâu chú rể, phù dâu phù rể đứng ở sảnh đón khách.
Diêu Viễn quả thực là tâm điểm chú ý, đoạt hết mọi hào quang của Đàm Duệ Khang, hễ là người bên nhà trai thì đều biết cậu, toàn bộ đám bạn học, bạn bè, đối tác làm ăn, đều đi về phía cậu.
Bạn làm ăn biết cậu là con trai Triệu Quốc Cương, là ông chủ đích thực của công ty Viễn Khang và Vạn Lâm, các chú bác đều đi về phía Triệu Quốc Cương, Diêu Viễn tươi cười bắt tay các trưởng bối, mời bọn họ vào chơi mạt chược đàm đạo, rồi lại kêu người bưng trà nước. Nhất thời trong hội trường chắng khác nào là hôn lễ của Diêu Viễn.
"Bà xã à!" Tề Huy Vũ từ ngoài xông vào, ôm chặt Diêu Viễn, đè nghiến cậu xuống, đám đồ bày biện đằng sau ngả rạp hơn phân nửa.
Mọi người cười ha ha, ai nấy xông tới bợp đầu Diêu Viễn, huých cậu uýnh cậu, bạn học năm xưa gặp lại, mọi người quần nhau loạn thành một nùi, gạt Đàm
Duệ Khang sang một bên. "Chào chú."
"Chú ơi!"
Triệu Quốc Cương vừa đến liền lập tức trấn áp cục diện, bước chân ông hơi bất ổn, song nhuộm lại tóc, mặc đồ u vào, quả thực rất có phong thái, ông cầm một cái hộp nhỏ đưa cho Đàm Duệ Khang, bên trong có hai món trang sức bằng vàng nặng trĩu.
Thư Nghiên cũng đưa một cái hộp cho Lê Thanh, bên trong có cặp đồng hồ tình nhân.
Triệu Quốc Cương nói chuyện với một tốp gồm những ông quan chức, bạn làm ăn, xã giao với mấy ông chú lớn. Diêu Viễn thì sắp xếp bên đám bạn học, cấp hai cấp ba cho vô chung một nhóm, nhờ Tề Huy Vũ hỗ trợ một tay.
Mười hai giờ, hôn lễ bắt đầu.
Đầu tiên là Triệu Quốc Cương lên phát biểu, kế đó là ba của Lê Thanh nói, cô dâu chú rể dâng trà cho ba mẹ hai đằng, xong MC để hai người họ phát biểu cảm nghĩ về đối phương. Trông Đàm Duệ Khang vẫn có vẻ mỏi mệt rã rời, Diêu Viễn đứng bên cạnh anh, nhất mực duy trì vẻ mỉm cười.
"Trước hết tôi muốn cảm ơn em trai vẫn luôn ở cạnh tôi, Triệu Diêu Viễn." Đàm Duệ Khang nhận míc nói, "Chúng tôi lớn lên bên cạnh nhau, cùng gây dựng sự nghiệp, chúng tôi đã hẹn..."
Diêu Viễn ngoắc ngón tay, nhận míc, nhân lúc thích hợp cắt ngang anh nói, "Tôi vẫn luôn cho rằng con khỉ này suốt đời cũng chẳng ai thèm lấy, cuối cùng hôm nay đã có thể "gả" đi rồi, thật mừng không tả xiết."
Bên dưới cười rần, Diêu Viễn thành công chặn ngang câu chuyện, mắt ra hiệu với người dẫn chương trình, MC nói, "Chú rể có gì muốn nói với cô dâu không? Tiết lộ cho chúng tôi biết lời bộc bạch của chú rể đi, xin hỏi anh bắt đầu yêu cô dâu từ khi nào? Điều gì ở cô dâu đã lay động được trái tim anh thế?"
"Tôi..." Đàm Duệ Khang nói, "Lúc tôi yêu cô ấy nhất, là... một ngày kia, cô ấy bỗng nhiên nói với tôi rằng, Đàm Duệ Khang, ba mẹ anh mất cả rồi, sau này em sẽ yêu anh, thương anh... em sẽ... cho anh một gia đình. Sau này nơi nào có em, nơi đấy là nhà của anh."
Người bên dưới im phăng phắc.
Diêu Viễn buông míc xuống, nhẹ nhàng rời khỏi sân khấu, Trương Chấn nhỏ giọng hỏi, "Sao trông tinh thần anh mày kém vậy, tối qua hưng phấn quá không ngủ được hả?"
"Tao đổi ý rồi." Lâm Tử Ba nói, "Bao giờ tao kết hôn tuyệt đối không nhờ Poko làm phù rể đâu. Ai mời nó thiệt đúng xui xẻo, cái đồ chuyên môn đoạt mất hào
quang của người khác! Mời nó rồi, mắc công tao lại làm nền cho nó, quá sức bi thảm!"
Cả đám cười nghiêng ngả, Du Trạch Dương câu cổ Diêu Viễn oang oang, "Bao giờ tao kết hôn sẽ kêu nó làm rể phụ. Bọn tao là tuyệt đại song kiêu, coi bọn tao đùa giỡn đám khách chúng mày chết luôn!"
"Ê!" Tề Huy Vũ kêu lên, "Nó là của tao chứ!"
Hai người họ bắt đầu giành giật Diêu Viễn, dưới sân khấu lộn xộn cả lên, ai cũng quay qua nhìn đám thanh niên mặc đồ u giỡn hớt, bọn Diêu Viễn hầu như trông đứa nào cũng sáng sủa tuấn tú cả, riêng cậu và Tề Huy Vũ là chói mắt nhất, chẳng ai bận tâm nghe Lê Thanh nói gì.
Lê Thanh, "Lúc tôi yêu Duệ Khang nhất, là lúc anh ấy bế tôi đưa lên xe, nói rằng, "Không làm việc này nữa, anh sẽ nuôi em suốt đời"."
"Ú òa!"
Đám con gái hú hét chói tai, nghe lãng mạn quá đi mất. Lê Thanh cười cười, đưa míc lại cho MC.
Người dẫn chương trình nói, "Chúc mừng hai người, nên duyên vợ chồng. Mời chú rể và cô dâu trao nhẫn cho nhau."
Bên dưới sân khấu loang loáng ánh đèn flash, mọi người chúc tụng, "Chúc mừng chúc mừng..."
Diêu Viễn cười cười nói, "Chúc mừng."
Tiệc rượu bắt đầu, Đàm Duệ Khang đưa Lê Thanh đến từng bàn mời rượu, khách khứa đông như nêm, bàn nào cũng cụng ly, chưa đầy một lúc sau Lê Thanh đã có chút không gượng được, đi nghỉ ngơi. Phù dâu cũng không thể uống nhiều quá, Diêu Viễn bèn bưng rượu qua nói, "Để em đi cho, bàn ấy nhất định phải kính rượu, toàn là thị ủy với người bên viện kiểm sát."
Đàm Duệ Khang nói, "Không cần em cáng đáng đâu, để anh đi kính..."
Diêu Viễn nói khẽ, "Em không đi thì ba em phải uống đó, rồi về nhà lại tái phát bệnh gút cho coi, ai cáng giùm anh chứ."
Diêu Viễn và Đàm Duệ Khang đi qua, uống đủ một vòng, Diêu Viễn là bề dưới, cười nói đưa chuyện với bọn họ, gặp ai cũng đều tấm tắc nức nở, bảo bình thường ba cháu hay nhắc đến chú bác lắm, sau này phải nhờ các chú các bác chiếu cố cho, cháu mới bước chân vào đời, lơ ngơ không hiểu chuyện...
Uống xong mười bàn, Diêu Viễn nhũn nhặn đưa đẩy đúng mực, những chỗ cần uống đều uống, rồi nhờ Vương Bằng lo hộ mấy bàn đối tác làm ăn, qua ngó bên chỗ Triệu Quốc Cương thì Triệu Quốc Cương mỉm cười xua tay, ý bảo không sao đâu.
Kính rượu xong chân Diêu Viễn đã có hơi liêu xiêu, Đàm Duệ Khang nửa ôm cậu, bị Diêu Viễn đẩy ra, Diêu Viên đã không còn nhận ra rõ phương hướng, đâm vào chỗ đông người, lộn xộn một chốc, Du Trạch Dương nói, "Giao cho bọn này được rồi, anh đi mời rượu đi."
Đám thanh niên đã no xôi chán chè, sà vào góc sô pha trong phòng tiệc nói chuyện rôm rả.
Diêu Viễn ngả vào người Trương Chấn thở hồng hộc, nghe tiếng Tề Huy Vũ nói bên tai, "Uống bao nhiêu thế? Chết tiệt, Poko sao nó uống được cỡ này. Hồi đó nhấp có tí bia là quắc cần câu rồi."
Diêu Viễn khoát tay bảo, "Chợp mắt một chốc, đừng nói chuyện với tao."
Cố Tiểu Đình bép xép, "Ổng uống say hay nói nhảm lắm, chọc ổng đi, chọc ổng đi..."
Lát sau, vợ Trương Chấn cười hỏi, "Poko à, bà xã cậu đâu rồi?"
Diêu Viễn đã say đến mức thần trí mơ màng, lè nhè nói, "Không... không nói cho mấy người biết đâu..."
Cố Tiểu Đình hỏi, "Poko à, bà xã anh nói là anh không đi tìm cô ấy, cô ấy sẽ không cần anh nữa đó."
Diêu Viễn "ừ" rồi lèm bèm tiếp, "Không... từ lâu người ta... đã không cần tôi nữa..."
Mọi người cố gắng nín cười, bạn gái Lâm Tử Ba hỏi, "Poko à, sao bà xã lại không cần anh nữa chứ?"
Diêu Viễn, "Đi... đi kết hôn rồi."
Trương Chấn cười tiếp, "Poko à, bà xã mày là ai?" Diêu Viễn, "Không... không phải bà xã, là... ông xã."
Mọi người cười vang, cả đám được phen cười nghiêng ngả.
Cố Tiểu Đình cười thắt cả ruột, Tề Huy Vũ cười hỏi, "Bà xã à, ông xã của mày là ai? Nói đi, là ai?"
Diêu Viễn, "Mã... Mã Lưu."
Câu này lập tức tạo ra hiệu ứng cười vang dội hơn, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn về phía bọn họ.
Cố Tiểu Đình hỏi, "Anh yêu ai nhất nào, Poko, nói người anh yêu nhất đi." "Mẹ... mẹ." Diêu Viễn lẩm bẩm, "Ba, anh... anh."
"Chúng ta là người một nhà." Diêu Viễn khe khẽ, "Mẹ" Bạn gái Lâm Tử Ba cười bảo, "Gọi mẹ nào gọi mẹ nào..." "Xuyt..." Mọi người nhắc cô đừng đem chuyện này ra đùa.
Diêu Viễn òa một tiếng khóc nức lên, nhắm nghiền mắt khóc, bắt được cái gì thì siết chặt, ra sức cọ tay Trương Chấn. Đàm Duệ Khang đi qua coi có chuyện gì, Tề Huy Vũ vội nói, "Xỉn rồi xỉn rồi, để tao đưa nó lên phòng nghỉ ngơi một lát."
Tiệc cưới còn đang tua ăn uống, đám thanh niên ăn no rủ nhau lên đại sảnh tầng hai hát hò, Diêu Viễn lặng yên nằm trên sô pha, gối đầu trên đùi Tề Huy Vũ. Đàm Duệ Khang lại lên xem thế nào, Cố Tiểu Đình ngồi đối diện, vừa uống sữa vừa vỗ đầu Diêu Viễn, Diêu Viễn choàng tỉnh nói, "Toilet."
Tề Huy Vũ, "Tao đưa mày đi."
Tề Huy Vũ nửa ôm Diêu Viễn, Diêu Viễn lảo đảo đi vào, va đầu vào trong toilet, cửa chưa kịp khép đã quỳ xuống trước bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Trong toilet rất yên tĩnh và sạch sẽ, Diêu Viễn ói hết bốn hiệp, cả nước chua cũng ụa ra bằng sạch, bấm nút xả bồn cầu, thở ra một hơi, lắng lặng quỳ mọp ở đó.
"Cám ơn." Diêu Viễn nhận tờ khăn giấy Tề Huy Vũ đưa cho.
Tề Huy Vũ đưa ly nước cho cậu súc miệng bảo, "Đừng nuốt xuống."
Diêu Viễn súc miệng xong, ra chỗ bồn rửa, xắn tay áo, vã nước lên mặt, ho khan mấy tiếng.
"Mày còn mang cái đồng hồ chục năm trước à." Tề Huy Vũ nói.
Diêu Viễn nói, "Con người tao có cả mớ ưu điểm, chỉ có duy nhất một khuyết điểm, đó là lòng dạ sắt son. Mày coi lại mày đi cái đồ có mới nới cũ, có Rolex rồi thì không thèm đeo Peko nữa."
Tề Huy Vũ bảo, "Peko bị chôm mất rồi, chừng nào về tao lại mua một cặp nữa, mỗi đứa một cái."
Diêu Viễn liếc Tề Huy Vũ một cái, "Lo mà làm cái đám cưới của mày đi, đừng để bà nhà nổi cơn ghen tìm đến cửa đấy."
Tề Huy Vũ bảo, "Đám cưới hình thức thôi, mày không thấy tao chẳng bao giờ dắt bạn gái theo à."
Diêu Viễn, "Đám cưới hình thức là cái gì? Mẹ mày giục mày kết hôn à?"
Tê Huy Vũ nói, "Là kiếm một cô lesbian, kết hợp thành một đôi, cùng che mắt ba mẹ, rồi mạnh ai nấy sống. Mẹ tao quen với một ông, nghỉ hưu rồi đi du lịch với nhau. Ông ấy đối xử với mẹ tao tốt lắm, còn mua xe cho tao nữa."
Diêu Viễn nhìn Tề Huy Vũ chòng chọc một lúc lâu, rồi hỏi, "Mày kết hôn với lesbian? Tại sao?"
Tề Huy Vũ tựa vào bồn rửa nói, "Đừng giả bộ, chẳng phải mày biết rồi sao?" Diêu Viễn trầm ngâm, rồi hỏi lại, "Sao mày biết là tao biết?"
Tề Huy Vũ giải đáp, "Tối hôm đó mày đến nhà tao ngủ, còn nhớ không?"
Diêu Viễn "ừ", Tề Huy Vũ nói, "Mày nhìn thấy QQ của tao, còn đăng nhập QQ của mày, vì sau đó khởi động lại nên tao nhìn thấy hai cửa sổ đăng nhập, trong đó có số QQ của mày."
Diêu Viễn nói, "Tối hôm ấy mày đã biết rồi à?" Tê Huy Vũ, "Ừ."
Diêu Viễn nói, "Sau này tao cũng phát hiện ra mình là người đồng tính, còn đi chữa trị, anh tao kêu tao đi làm trị liệu phục hồi."
Tề Huy Vũ, "Trị thế nào, có tác dụng không?"
Diêu Viễn kể, "Cho tao xem hình ảnh con gái khỏa thân, uống miếng sữa; xong xem cảnh đàn ông làm tình, hôn hít, uống thuốc ói. Ở đó uống thuốc ói nửa tháng, bên cạnh là một đám bệnh nhân tâm thần, nửa đêm còn có đứa la hét, tự sát các kiểu."
Tề Huy Vũ kêu lên, "Khốn kiếp, anh mày kêu mày đi điều trị kiểu đó à?"
"Tao tự nguyện." Diêu Viễn nói, "Bây giờ đồng tính thì không trị khỏi, ngửi thấy mùi sữa là khó chịu đến mức phát ói, Poko không uống được sữa mới hài."
Tê Huy Vũ, "Tao... sao mày lại làm thế với bản thân chứ!?"
Diêu Viễn, "Không thể để ba tao, anh tao thất vọng được, tao không có bản lĩnh bằng mày, sớm biết vậy hồi đó đã theo mày đi học Nhất Trung rồi."
Hai người im lặng một lúc lâu, Tề Huy Vũ nói, "Bà xã à, tao thích mày bao nhiêu năm nay rồi, gả cho tao đi, tụi mình đến Hà Lan kết hôn."
Diêu Viễn lắc đầu.
Tê Huy Vũ không nói gì, Diêu Viễn lại im lặng hồi lâu, rồi nói, "Không." Tề Huy Vũ nói, "Đi mà."
Diêu Viễn, "Không."
Diêu Viễn đứng lên định đi ra ngoài, Tề Huy Vũ đưa tay ra ngáng cửa toilet.
Tề Huy Vũ cười bảo, "Cọi như mày hứa rồi. Hôn một cái trước, để mày khỏi đổi ý."
Diêu Viễn nói, "Mày mà dùng bạo lực, tao mách mẹ mày đó."
Tề Huy Vũ đành cười trừ, hồi tụi nó còn ngồi chung một bàn, mỗi lần Diêu Viễn tức giận là lại dọa Tề Huy Vũ đi mách mẹ cậu ta.
Diêu Viễn nôn xong rồi thấy dễ chịu hơn nhiều, quay lại ngồi xuống, ném hộp sữa của Cố Tiểu Đình đi, Cố Tiểu Đình rú lên phản kháng, Diêu Viễn túm lấy Du Trạch Dương, ấn đầu cậu ta trước mặt Cố Tiểu Đình, tức khắc mọi người òa lên.
"Tao biết hai đứa này thông đồng với nhau lâu rồi." Diêu Viễn bóc mẽ, "Giả vờ cái gì! Hai đứa bây thiếu tao bốn chục ngàn! Hôn lễ đừng có mời tao đi, đừng hòng có phong bì!"
Du Trạch Dương hét lên, "Mày chơi ác quá nha! Tao chỉ muốn cho mày làm phù rể kiếm tiền..."
"Tao hát bài này tặng Poko bà xã tao." Tề Huy Vũ cầm míc lên. Diêu Viễn nói, "Không được hát bài Bạn cùng bàn của tôi!"
Tề Huy Vũ bất đắc dĩ cười cười, búng tay một cái, "Cưng à, đấy nào phải tình yêu."
"Cây đàn organ trong lớp ngân lên tinh tang tinh tang, cho anh biết tiếng tin báo, động tác thật khẽ khàng..."
"... Anh nói rằng nắm tay nhau đã là ước hẹn, nhưng anh à đấy nào phải tình yêu..."
Diêu Viến quấn trong tấm chăn, yên lặng nghe, nụ cười của Tề Huy Vũ ngời như nắng, lời bài hát lại thoảng ưu thương.
Cậu ta hát xong đi xuống, ngồi bên cạnh Diêu Viễn, ôm vai cậu, Diêu Viễn mỏi mệt tựa vào người cậu ta, thở phào.
"Nếu mỗi ngày tao đều viết "Anh Yêu Em" một lần dưới nhà mày." Tề Huy Vũ khẽ nói, "Viết đủ một trăm ngày, liệu có kết quả gì không?"
"Mẹ mày chỉ cần đến ngày thứ ba là biết rồi." Diêu Viễn bảo, "Có muốn cá không?"
Tê Huy Vũ mặt méo xẹo, Diêu Viễn đắc ý cười.
Đàm Duệ Khang lên đến, Diêu Viễn vội nói "Lấy míc cho tao, tao muốn hát, nhanh lên."
Nhất thời cả đám ồn ào nhặng xị, chuyền nhanh míc, Đàm Duệ Khang đứng ở cửa nói nhỏ vài câu, giọng Diêu Viễn vang lên trong đại sảnh, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Hôm nay tôi xin tặng bài Ông hoàng Karaoke cho ông anh Mã Lưu nhà tôi, chúc anh "Happy ending, sớm sinh quý tử"." Tiếng Diêu Viễn trong micro trầm nhẹ êm ái, cậu không đứng dậy, chỉ ngồi yên trên sô pha.
Khúc piano dạo đầu êm ả cất lên, Diêu Viễn vừa nói xong thì ông anh Dj nhanh tay nhanh chân đã tìm ra bài hát thường xuyên được khách hát Karaoke yêu cầu này.
"Anh hát chẳng cảm động cho lắm... xin em đừng chau đôi mày..." "Anh nguyện thề ước cùng em, lời hẹn ước cùng ai kia..."
"So với ước mơ đi đến năm cùng tháng tận càng đơn giản hơn, không toan tính... ai lại tin tưởng... một đời một kiếp chỉ là lời hứa suông nông cạn... nào em hãy đến đây, để anh tặng em khúc ca khiến cho vạn người rơi lệ..."
Diêu Viễn ngân lên nốt cao một cách dễ dàng, tức thời kỹ thuật đỉnh cao của cậu không ai địch nổi, mọi người ồ lên vỗ tay, huýt gió, Đàm Duệ Khang đứng ngơ ngác trong góc phòng.
"Nhưng em lại tuyệt tình đến mức... làm tan chảy cả trái tim anh..." Tiếng thổn thức của Diêu Viễn lẩn quẩn mơ hồ trong micro.
Mọi người điên cuồng vỗ tay tán thưởng.
"Ghê gớm thật." Cố Tiểu Đình cũng sợ đến mức đứng hình, "Ngay cả tiếng khóc sau cuối mà anh cũng hát được hả."
Trương Chấn cảm thán, "Poko hát mãnh liệt thật."
Diêu Viễn nhe răng cười đắc ý với Cố Tiểu Đình, ngón tay quẹt khóe mắt.
Hôn lễ kết thúc, khách khứa ra về hết rồi, Lâm Tử Ba đề nghị đi quậy động phòng, mọi người không hào hứng với vụ này cho lắm, Tề Huy Vũ nói, "Tụi mày đi phá đi, tao với Poko ra biển chơi."
"Ê! Em cũng đi!" Cố Tiểu Đình kêu, "Em lớn chừng này rồi mà chưa được thấy biển bao giờ!"
"Đi chung với!" Vợ Trương Chấn hùa theo, "Tụi mình mua đồ ăn, tối mang ra biển nướng."
Đề nghị này lập tức chiếm được sự ủng hộ đông đảo, ra biển chơi thú vị hơn phá động phòng nhiều.
Đàm Duệ Khang nói, "Mọi người đi chung nha, bọn tao đi mua đồ ăn cái đã, Trương Chấn tụi mày đi trước đi."
"Mày lo động phòng đi!"
"Phải đó! Tân lang thì lo mà đi động phòng! Đu theo làm cái gì!" "Không phá đêm động phòng là may cho mày lắm rồi!"
Mọi người hè nhau bợp đầu Đàm Duệ Khang, thúc anh đi, đẩy anh qua bên phía cô dâu, kêu anh biến đi.
Tề Huy Vũ lái chiếc Ford chở Diêu Viễn, một đống đứa nhào lên xe, rầm rộ theo sát Tề Huy Vũ, đoàn xe đưa dâu biến thành đám xe đi chơi, từng đoàn xe nối nhau đi vô cùng hoành tráng, bỏ lại một mình Đàm Duệ Khang.
Tối đó Diêu Viễn hóng gió ngoài biển, nhưng không uống rượu, cậu nói, "Tao bị dị ứng sữa, tụi mày đừng uống nhé."
Mọi người xúm lại chọc cậu là Poko mà không uống sữa, lại chẳng uống trà sữa, nhưng ai cũng hiểu chuyện, không ai uống cả.
Ăn đồ nướng, ngắm biển khơi, nô đùa trên con sóng, xô qua đẩy lại, đến khuya thì thuê lều vải, ngủ trên bờ cát, hệt như đang hoài niệm lại thuở hoa niên năm nào.
Diêu Viễn gọi điện cho Đàm Duệ Khang, nói tối nay không về ngủ, xong tắt di động.
Không ai hỏi chuyện tiền lương một năm bao nhiêu, cũng chẳng ai so bì nhà cửa xe cộ, càng chẳng ai đả động chuyện kết hôn sinh con đẻ cái, bọn họ chắng nhắc nhỏm gì đến tiền, chỉ toàn kể chuyện cười. Những tình huống ngớ ngẩn gặp phải, rồi chuyện tình cờ đụng độ những kẻ bất bình thường kỳ cục, cấp trên khó chịu, cấp dưới khó dạy dồ. Tề Huy Vũ kể mấy mẩu chuyện thú vị bên nước ngoài, những khác biệt tư tưởng giữa người nước ngoài với người Trung Quốc.
Mười giờ sáng hôm sau, Diêu Viễn lại mời mọi người ăn sáng như thường lệ, rồi hẹn bao giờ rảnh lại ra biển chơi, xong ai nấy đi về.
Tề Huy Vũ đưa Diêu Viễn tới dưới lầu, cậu ta bảo, "Bà xã à, mày cân nhắc tí đi, tao không lấy xu nào của mày đâu, tao nuôi nổi mày mà."
Diêu Viễn, "Rốt cuộc mày thích tao chỗ nào chứ?"
Tề Huy Vũ nói, "Mày có mấy chục triệu trong tay mà vẫn đeo đồng hồ sáu trăm tệ, mang đúng mười năm, chỉ bằng chuyện ấy, đã đủ để tao đối xử tốt với mày cả đời."
Diêu Viễn, "Mày chết đi, tao mang cái đồng hồ này không phải để lập đền thờ trinh tiết cho mày đâu, đừng sỉ nhục tình bạn hồi đó của tao với mày nhé."
Tề Huy Vũ cười cười bảo, "Bao giờ đến Hồng Kông gọi điện cho tao." Diêu Viễn thở dài, xoay người đi lên lầu.
Mọi thứ trong nhà vẫn như mọi khi, trên bàn trà rải rác bao lì xì, không thấy đôi giày da của Đàm Duệ Khang đâu, anh đến công ty rồi.