Mọi người trong bữa cơm ra chiều vui vẻ, duy có Diêu Viễn là cảm thấy cái màn này nực cười hết sức.
Người nào cũng nói những lời trái với lòng, suy xét lẫn nhau, nhưng vì mặt mũi sĩ diện, mới miễn cưỡng tụ họp, quây quần quanh một cái bàn lớn, vậy thì không cảm thấy có khoảng cách sao?
Con người vốn dĩ là một loại động vật giả dối.
Nếu suy nghĩ bằng lí trí, Diêu Viễn biết mình nên khoác lên vẻ tươi cười rạng rỡ, tham gia câu chuyện của bọn họ, bàn luận những sự kiện hấp dẫn đương thời, trao đổi về tương lai và cuộc sống, ai cũng đều đang vờ vĩnh hết cả mà, chí ít cậu có thể giữ lại thể diện cho Triệu Quốc Cương, đeo lên một cái mặt nạ. Chứ không phải giống một đứa bị mắc chứng tự kỷ, không nói không rằng câu nào, ngồi im một xó với vẻ mặt mất mẹ, phá hỏng mỹ cảnh gia đình đoàn tụ sum vầy.
Trách thì hãy trách Triệu Quốc Cương phải tội xui xẻo, biết rõ là kêu cậu tới chỉ tổ khiến bầu không khí sượng sùng, nhưng lại không thể không rủ cậu đi chung.
Diêu Viễn nghĩ mà nhoẻn cười.
Triệu Quốc Cương hỏi, "Bảo Bảo cười gì thế?" Diêu Viễn đáp, "Không có gì, cười một mình thôi."
Triệu Quốc Cương cười hỏi, "Bạn gái con đâu? Sao không dẫn về chung với con?"
Diêu Viễn ậm ừ, "Nhà em ấy có tí việc, đến hè con dẫn về."
Triệu Quốc Cương lái qua chuyện khác, "Tiểu Hi không cần lo lắng chuyện xin việc làm, sau này nếu con muốn đến Thâm Quyên làm việc, chú sẽ giới thiệu cho con."
Lâm Hi cười đáp, "Con còn phải hỏi ý kiến gia đình đã, ba mẹ chỉ có một đứa con gái là con thôi ạ, con cám ơn chú trước."
Diêu Viễn gắp vài đũa thì lấy một cuốn truyện tranh ra, cắm cúi coi, từ đầu chí cuối nói không quá năm câu. Sự tồn tại của cậu bỗng trở nên trái khuấy, nếu như cậu không hiện diện, có lẽ bốn người họ sẽ hòa hợp biết bao.
"Đọc sách gì thế?" Lâm Hi khẽ khàng lên tiếng, cười nhoài qua hỏi.
"Chuyện Mướp Hương, của Jimmy Liao." Diêu Viên nói nhỏ, "Con no rồi, đi trước nhé, mọi người cứ từ từ ăn."
Đàm Duệ Khang và Triệu Quốc Cương tỏ ra sửng sốt, Triệu Quốc Cương đành nói, "Tính tiền thôi, mọi người quay về nghỉ ngơi sớm đi, mấy bữa nữa Duệ Khang dẫn Tiểu Hi đến công viên Cửa Số Thế Giới chơi nhé..."
Đàm Duệ Khang kêu, "Tiểu Viễn gượm đã, mình về chung."
Triệu Quốc Cương đi thanh toán, Đàm Duệ Khang lấy xe, Lâm Hi cầm túi tán gẫu dăm câu vu vơ với Thư Nghiên, vấn lại khăn quàng cổ, rồi tiến đến nắm tay Diêu Viễn.
Hai người đi xuống lầu, đứng chờ trong làn gió lạnh, Triệu Quốc Cương cũng đi lấy xe, Thư Nghiên đứng trên bậc thêm bên kia, lặng người ngắm nhìn cảnh đêm phồn hoa trước mặt.
"Chị đoán xem bà ấy đang nghĩ gì?" Diêu Viễn rì rầm với Lâm Hi.
"Ừm..." Lâm Hi cười đáp, "Tâm tư phụ nữ em đừng mất công đoán làm gì."
"Chắc là bây giờ bà ấy căm em hơn rồi, một bữa cơm như vậy mà bị em phá hoại phải cụt hứng ra về." Diêu Viễn thì thào.
Lâm Hi đến dở khóc dở cười với cậu, "Có phải em đang cảm thấy mãn nguyện lắm không? Em trai à, có nhiêu lúc chị thật không biết nói em thế nào nữa..."
Diêu Viễn kháng nghị, "Bọn họ rõ ràng có thể ăn tiếp cơ mà, hà tất gì phải làm thế?"
Lâm Hi nói, "Nhà chị cũng có mấy người họ hàng "cực phẩm" lắm, năm nào về nhà ăn cơm chị cũng chẳng muốn nhiều lời với bọn họ. Nhưng chị tuyệt đối không dám làm giống em đâu."
Diêu Viễn, "Bởi mới nói chị quen rồi, em thì không, các người đều là người lớn, chỉ có em là còn con nít thôi, bây giờ chắc ba em đang nghĩ rằng, cái thằng này chẳng bao giờ chịu lớn cả."
Chery QQ lăn bánh tới, Diêu Viễn nói nhỏ, "Chị lên ngồi ghế trước đi." Lâm Hi nói, "Không sao, có khác gì nhau đâu?"
Diêu Viễn khăng khăng, "Không, chị nghe lời em đi, mắc công bà ấy về nhà lại có chuyện ton hót đấy."
Lâm Hi gật đầu, ngồi vào vị trí phụ lái, Diêu Viên ngồi ghế sau, Đàm Duệ Khang ngoái đầu lại kêu, "Tiểu Viễn, em..." nói nửa chừng thì bắt gặp ánh mắt vô tội của Lâm Hi.
Diêu Viễn và Lâm Hi cùng phá lên cười rần, Đàm Duệ Khang ngẩn người, Diêu Viễn giục, "Đi thôi, về nhà."
Đàm Duệ Khang đưa Diêu Viễn về nhà trước, rồi chở Lâm Hi đến khách sạn.
Diêu Viễn nghĩ bụng chắc hôm nay Đàm Duệ Khang không quay lại đâu, bèn đi tắm trước, rồi nằm ườn trên sô pha đọc sách. Lâm Hi không ở lại Thâm Quyến đón Tết, mấy bữa nữa là về nhà chị ấy rồi, Tết âm lịch này chắc lại chỉ có Diêu Viễn và Đàm Duệ Khang đón giao thừa.
Diêu Viễn đang tính cách xua Đàm Duệ Khang đi, xúi anh về nhà Lâm Hi đón Tết.
Mười một giờ rưỡi, Đàm Duệ Khang về nhà. Diêu Viên bảo, "Em tưởng anh không về chứ." Đàm Duệ Khang, "Về ngủ chứ sao."
Diêu Viễn hỏi, "Anh không ở lại với chị à?"
Đàm Duệ Khang lắc đầu, không đáp, tâm trạng coi bộ không được tốt cho lắm. Diêu Viễn thăm dò, "Sao vậy? Lại cãi nhau à?"
Đàm Duệ Khang phủ định, "Không."
Chắc chắn là cãi nhau rồi, Diêu Viễn biết đôi khi Lâm Hi cũng cãi cọ với Đàm Duệ Khang, cậu bắt gặp ít nhất ba lần rồi. Thi thoảng bọn họ cùng đến tìm Diêu Viễn, nhưng chẳng nói với nhau câu nào, Lâm Hi trò chuyện với Diêu Viễn, bỏ mặc Đàm Duệ Khang một bên.
Có khi Lâm Hi đột nhiên một mình đến tìm Diêu Viễn chơi, Đàm Duệ Khang nhắn tin hỏi tìm người khắp nơi, nhắn đến di động của Diêu Viễn cậu mới hay chuyện.
Còn có một lần Đàm Duệ Khang hỏi Diêu Viễn, "Chị của em giận anh rồi, dỗ thế nào cũng không để ý đến anh, anh phải làm sao đây, lúc Thanh Thanh dỗi em dỗ thế nào vậy?"
Cãi nhau thì cãi nhau, Lâm Hi chẳng bao giờ hé nửa lời trách móc Đàm Duệ Khang trước mặt Diêu Viễn, cũng chẳng bao giờ lôi kéo Diêu Viễn vào cuộc, Diêu Viễn cũng không chủ động hỏi han, không dính líu đến chuyện tình cảm của bọn họ, chỉ thuận theo tự nhiên.
Con người Diêu Viễn rất dễ dỗ, chỉ cần cho cậu cảm giác đối phương thật lòng xin lỗi, thường là cậu sẽ tha thứ ngay. Nhưng Lâm Hi thì khác, cô quan niệm rằng: chuyện cãi nhau khiến tâm trạng cô xấu đi, cô phải kiếm chuyện gì vui vẻ làm cho tâm trạng khá lên, có việc gì chờ tâm trạng tốt rồi hằng nói.
Về phần vì sao bọn họ cãi nhau, Diêu Viễn cũng chẳng rõ, có lẽ mỗi lần là một nguyên do khác nhau.
Ban đêm Lâm Hi cũng không gọi điện qua hỏi Đàm Duệ Khang đã về nhà chưa, Đàm Duệ Khang cũng không gọi cho cô cú nào. Diêu Viễn nghĩ tình hình có vẻ
căng, bèn nhắc nhở Đàm Duệ Khang đôi câu, Đàm Duệ Khang gạt đi, "Không có gì đâu, không thể cứ chiều theo cái tính đành hanh của cổ mãi được."
Đàm Duệ Khang rít điếu thuốc xong đi ngủ, sáng sớm hôm sau lái xe đón Lâm Hi chở ra sân bay, chưa đầy nửa tiếng đã quay về, Diêu Viễn còn đang ngủ, nghe tiếng lịch kịch bên ngoài, ngái ngủ đi ra ngó thử, thấy Đàm Duệ Khang trông có vẻ tâm trạng xấu đang ngồi thừ ra bàn.
"Chị ấy tự đi trước rồi à?" Diêu Viễn hỏi. "Ừ." Đàm Duệ Khang đáp.
Diêu Viễn nghĩ bụng đáng đời, ai bảo yêu đương, ai bảo tự rước lấy phiền muộn chứ, đáng đời đáng đời, Đàm Duệ Khang vì yêu mà cãi nhau, nhìn cảnh anh rầu rĩ, Diêu Viễn lại cảm thấy hỉ hả khi thấy Đàm Duệ Khang bị o ép.
Song đến lúc nằm lăn lộn trên giường, Diêu Viễn lại thấy không yên tâm, bèn gọi cho Lâm Hi.
"Chị." Diêu Viễn nói.
Lâm Hi, "Chị về nhé, bao giờ khai giảng sẽ mang đồ ngon lên cho em ăn, đừng nói với anh em, ổng không có phần đâu."
Diêu Viễn khuyên, "Đừng cãi nhau nữa, anh của em là người đàn ông tốt đó, đang ngồi khóc lóc trong phòng khách kia kìa."
Lâm Hi, "Thôi đi thôi đi, đó là vì cậu lúc nào cũng nghĩ ổng tốt á, cái tính chết tiệt của ổng cũng tại cậu chiều mà ra, ổng khóc á? Có mà mặt trời mọc đằng tây."
Diêu Viễn cười bảo, "Ảnh quan tâm đến chị lắm đấy, mà sao chị giận?"
Lâm Hi nói bóng gió, "Ờ, quan tâm thì quan tâm chứ, nói không phỏng có ích gì. Thôi bỏ qua chuyện này đi, chị phải lên máy bay rồi, quay về nói sau nhé."
Diêu Viễn cúp máy, đi hỏi Đàm Duệ Khang đã xảy ra chuyện gì, Đàm Duệ Khang im im, Diêu Viễn cũng kệ luôn.
Cậu âm ỉ chờ mong Đàm Duệ Khang với Lâm Hi chia lìa đôi ngả, nhưng ý nghĩ này có phần quá đáng, đôi khi Diêu Viễn hận không thể tự vả mình mấy cái bạt tai, Lâm Hi đối xử với cậu tốt như vậy, sao cậu có thể trông mong họ chia tay chứ?
Đàm Duệ Khang suốt kì nghỉ đông tâm trạng u ám, cũng không gọi điện cho Lâm Hi. Diêu Viễn bèn lên mạng mua một món quà trên Taobao, nhờ chủ shop gửi kèm một lời nhắn "Đừng giận mà, anh yêu em".
Quà tặng là một con khỉ máy biết khua chiêng gõ trống, cái món này rất đúng với phong cách của Đàm Duệ Khang, Diêu Viễn nghĩ bụng bao giờ Lâm Hi bấm nút, nhìn thấy con khi gõ thùng thùng thùng chạy qua chạy lại, biết đâu lại nguôi giận.
Diêu Viễn bảo với Đàm Duệ Khang, Đàm Duệ Khang nghe mà dở khóc dở cười, chọn đúng ngày nhận hàng gọi điện cho Lâm Hi, thế là hai người làm hòa.
Diêu Viễn nghĩ bụng mình đúng là đồ ***, vừa tự chuốc lấy khổ vừa ***
Bước qua năm 2005, vì Thanh Thanh đã chuyển qua cơ sở Châu Hải học, Diêu Viễn bèn một mình lên lớp, đi ăn, tan học, thi xong môn cuối cùng, đám ve kêu hè về chẳng biết ra rả tự thuở nào, thời gian trước đó vốn dành để chơi và học chuyển sang đi thực tập, kiếm việc làm, bốn năm đại học chả mấy chốc mà sắp trôi đến điểm cuối.
Hơn phân nửa đám bạn cùng lớp đi kiếm chỗ thực tập kì hè này, thành tích Diêu Viễn ở lưng chừng tốt và xấu, không đến lượt giảng viên giới thiệu chỗ thực tập cho cậu, mà cậu cũng chẳng chủ động đi nhờ.
Đàm Duệ Khang phải đến xưởng lắp ráp ôtô ở Đông Quản thực tập, Lâm Hi thì lại cầm hồ sơ thực tập chui vô một công ty Nhật.
Diêu Viễn thi đỗ CET-6, nhắn một tin cho Đàm Duệ Khang, rồi tự thu dọn đồ đạc về nhà.
Nhà cửa vẫn được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp như trước, sàn nhà sạch như li như lau, Diêu Viễn ở nhà vài, hôm, rồi ngồi CMB rong ruổi khắp nơi không mục đích.
Cậu xuống xe trước cổng trường Tam Trung, định bụng về thăm trường cũ, nhưng mọi thứ đã đổi thay quá nhiều, phòng học mới được tu sửa trông rất hiện đại bề thế, sân trường cũng đã khác xưa, mặt sân bóng rổ được đổ thêm một lớp keo, trên lớp keo trải lớp vải bạt nhựa, các căn lầu học đều được quét vôi lại, lắp thêm bệ cửa sổ mới.
Cậu đứng nhìn ngoài bờ rào, nơi này chẳng còn là ngôi trường cũ cậu từng quen thuộc nữa, tất thảy đã tan biến theo cùng hồi ức.
Cậu ra quán trà sữa ngoài trường học mua một ly trà sữa, vẫn là cô gái đứng sau quầy năm ấy, nhưng năm năm đã trôi qua, cô không còn mang dáng dấp non tươi mơn mởn nữa rồi.
Diêu Viễn hút trà sữa tản bộ dọc theo con đường, rẽ vào siêu thị Carrefour trong một khu cư xá, định bụng mua một vài gói mì ăn liền, dăm gói snack rồi về.
Cậu đẩy giỏ xe hàng đi qua quầy chọn đồ, nhìn thấy một người đàn ông cũng đang đẩy xe, một đứa bé trắng trẻo xinh xẻo ngồi trên xe, huơ huơ cắng tay cẳng chân bé xíu xiu ra, gọi ba ơi ba à, tay chỉ những gói kẹo đủ màu sắc trên quầy vòi ông ấy mua.
Triệu Quốc Cương hỏi, "Con về khi nào thế? Không phải nói còn đang thi sao?"
Diêu Viễn nhìn thằng bé kia hỏi, "Thi xong lâu rồi, chỉ là không nói cho ba biết thôi. Con ba à?"
Triệu Quốc Cương nói, "Gọi anh đi con."
Đứa nhóc kêu "anh" một tiếng, Diêu Viễn mim cười, véo véo mặt thằng cu, vốn định dùng sức một chút, nhưng ngẫm lại thôi bỏ đi, con nít đâu có tội.
Triệu Quốc Cương mua cho thằng bé một gói kẹo mút, đồng thời mua cho Diêu Viễn một gói, mỗi đứa một phần.
Triệu Quốc Cương hỏi, "Chia tay rồi à? Nhìn kiểu gì cũng thấy như đang thù oán với đứa nào vậy."
Diêu Viễn nói, "Ử, chia tay rồi."
Triệu Quốc Cương, "Có cần tìm bạn gái mới không? Bác Tạ của con cứ đòi gả con gái cho con suốt đấy, giới thiệu cho hai đứa làm quen nhau nhé."
Diêu Viễn hỏi, "Đẹp không? Đẹp quá thì khỏi."
Triệu Quốc Cương đáp, "Cũng chẳng đến mức đẹp, được cái gia giáo học thức, có khí chất."
Diêu Viễn phũ, "Không đẹp à, thế thôi không cần." Triệu Quốc Cương, "..."
Diêu Viễn mỉm cười nói, "Con không muốn kết hôn."
Triệu Quốc Cương, "Không muốn lấy vợ? Vậy chừng nào ba mới được ắm cháu nội?"
Diêu Viễn bảo, "Ba không có tư cách nói câu đó đâu, ha, đợi nó kết hôn đi, đến chừng ba sáu chục tuổi bế cháu nội cũng chưa muộn mà."
Diêu Viễn ý chỉ con trai của Triệu Quốc Cương.
Triệu Quốc Cương không đồng tình, "Con còn nhỏ, chờ đến lúc con tới tuổi rồi tự nhiên sẽ muốn kết hôn thôi."
Diêu Viễn lảng tránh, "Thôi, dù sao con cũng chẳng lớn nổi, kết thúc đề tài này ở đây nhé, nói chuyện khác đi, mắc công cãi nhau lại làm nó khóc óe lên bây giờ, con nít con nôi tâm hồn mong manh dễ bị ám ảnh tâm lý lắm."
Triệu Quốc Cương vẫn khăng khăng bám trụ chủ đề này, "Tư tưởng chỉ đạo của Trung Quốc là tư tưởng Nho giáo. "Nhân" sở dĩ gọi là "nhân" vì nó đại biểu cho hai người. Còn con người là một cá thể độc lập, thông qua cách ứng xử giữa người với người mà thế hiện bản ngã. Con có biết vì sao con lúc nào cũng bị coi là con nít không? Nếu con không lập gia đình, kết hôn, thì trong mắt người làm cha mẹ, con vẫn chưa phải là người lớn, con vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, làm sao có thể trở thành một người sống độc lập cho được. Chỉ chừng nào con có một gia đình hoàn chỉnh, con mới thực sự rời khỏi gia đình của ba mẹ, bước chân vào xã hội, hoàn thành một chặng đường tất yếu để trở thành người lớn. Lúc ấy ba mẹ mới yên lòng được."
Diêu Viễn cầm lon đồ hộp lên nói, "Dẹp bà nó cái tư tưởng Nho giáo chỉ đạo đi, ba cái mớ "trung dung", "cẩn thận giữ mình", "chấp lưỡng dụng trung", làm ơn
dẹp giùm hết đi, tránh xa được chừng nào hay chừng ấy, còn ba không muốn đổi chủ đề thì con đi trước vậy."
Triệu Quốc Cương, "Anh con với bạn gái sao rồi?"
Diêu Viễn đáp, "Vẫn ổn, ảnh chẳng phàn nàn câu nào. Chị dâu là người đàng hoàng."
Triệu Quốc Cương mim cười bảo, "Gọi chị dâu luôn rồi kìa."
Hai cha con đẩy xe, đi qua máy bán nước ngọt tự động, Diêu Viễn lên tiếng, "Đổi sang chuyện khác, dạo gần đây ba thế nào?"
Triệu Quốc Cương nói, "Cũng thế thôi, chẳng khác gì."
Diêu Viễn hỏi móc, "Công ty của con có bị bà ấy rút ruột không đấy."
Triệu Quốc Cương cười bảo, "Không rút, chỉ có ba đầu tư cổ phiếu bị thua lỗ ít tiền thôi."
Diêu Viễn hỏi, "Thua bao nhiêu?"
Triệu Quốc Cương, "Chẳng đáng là bao." Diêu Viễn, "Thua sạch túi chưa?"
Triệu Quốc Cương trầm ngâm một thoáng rồi nói, "Hôm 6 tháng 6, sàn giao dịch chứng khoán Thượng Hải rớt điểm thấp nhất trong lịch sử, 998 điểm."
Diêu Viễn, "Ba không bán tống đi à?" Triệu Quốc Cương, "Bán một phần."
Diêu Viễn bật cười, lát sau nói, "Ba thấy không, Lão Tử nói chuẩn phết, nào là "vật cực tất phản", "âm cực dương sinh", "phản giả đạo chi động" há, Khổng Tử mà gặp Lão Tử cũng phải cung kính xin chỉ giáo tặng cho hai con ngỗng đó, tại sao ba không tin Tổ sư gia mà lại đi tin đồ đệ chứ?"
Triệu Quốc Cương phì cười, không tranh luận với Diêu Viễn làm gì. Hai người đẩy đến quầy thu ngân.
Triệu Quốc Cương, "Ba thanh toán nhé."
Diêu Viễn, "Ừm, ba tính tiền đi, dù sao con vẫn chưa kết hôn mà, Khổng Tử nói con chưa phải là người lớn."
Triệu Quốc Cương thanh toán tiền, một tay ắm thằng bé, một tay xách túi đồ linh tinh, Diêu Viễn nói, "Đi nhé."
Triệu Quốc Cương nói, "Để ba chở con về nhà." Diêu Viễn từ chối, "Con tự biết đường về." Diêu Viễn vẫy một chiếc taxi, lên xe về nhà.
Kì nghỉ hè của cậu trôi qua tẻ nhạt, Đàm Duệ Khang đến giữa tháng bảy mới quay về, vẫn như trước kia cùng xem TV, trò chuyện với cậu, Diêu Viễn trở nên trầm mặc ít nói, một quãng thời gian dài chỉ lặng lẽ nằm đọc sách, tối nào Đàm Duệ Khang cũng nhận một cuộc điện thoại, trò chuyện với Lâm Hi.
"Tiểu Viễn, em không liên lạc với Thanh Thanh à?" Đàm Duệ Khang hỏi.
"Chia tay rồi." Diêu Viễn buông một câu, "Em định học kỳ sau mướn phòng dọn ra ở riêng."
Đàm Duệ Khang kêu lên, "Chia tay!? Sao em chẳng nói gì với anh thế?"
Diêu Viễn cười bảo, "Cô ấy chuyển qua học bên cơ sở Châu Hải, em cũng chẳng phải thích sâu đậm gì, không giống như hai người, tình cảm lúc nào cũng khăng khít, thế nên chia tay thôi."
Đàm Duệ Khang ngập ngừng, "Cô ấy... em có nhập nhằng gì với cô khác không thế? Lúc chia tay người ta nói gì với em?"
Diêu Viễn cười đáp, "Cô ấy nói "Ừm, chào nhé, bao giờ rảnh thì đi chơi ha"." Đàm Duệ Khang, "..."
Diêu Viễn nói, "Tụi em không có vô nhà nghỉ đâu, anh yên tâm đi." Đàm Duệ Khang gật đầu nói, "Vậy thì tốt, phải giữ thân trong sạch đấy."
Diêu Viễn "dạ" một tiếng, bồi thêm, "Em lúc nào mà không giữ thân trong sạch chứ."
Chuyện tình yêu tình báo của Diêu Viễn chấm dứt tại đây, qua vài bữa sau Đàm Duệ Khang đề nghị, "Tiểu Viễn, học kì tới hai anh em mình thuê phòng ở chung nhé?"
Diêu Viễn nói, "Thôi khỏi, em với Thanh Thanh tái hợp rồi, không cần anh lo đâu."
Đàm Duệ Khang, "Tái hợp rồi à?"
Diêu Viễn, "Phải đó, cô ấy muốn quay lại với em, em cảm thấy vẫn còn thích, thế là tái hợp thôi."
Đàm Duệ Khang, ".."
"Tốt rồi." Đàm Duệ Khang chẳng biết nói gì hơn.
Qua vài ngày nữa, Đàm Duệ Khang lại hỏi han, "Tụi em tái hợp lại rồi mà cũng không... gọi điện nói chuyện à?"
Diêu Viễn, "À, em cảm thấy tụi em không thích hợp lắm, nên lại chia tay rồi."
Đàm Duệ Khang, "Em đang giỡn với anh đấy phải không! Đem sự quan tâm của anh ra đùa giỡn vui lắm sao?"
Diêu Viễn mỉm cười, nhìn Đàm Duệ Khang qua quyển sách, một hồi thì buông tiếng thở dài.
"Anh đừng lo cho em nữa." Diêu Viễn nói, "Cái gì anh cũng quản lý hết trơn, từ hồi anh đến nhà em, chuyện gì của em anh cũng quản..."
Đàm Duệ Khang, "..."
Diêu Viễn nói tiếp, "Em không phải nói như vậy là không tốt, anh à, em thương anh lắm, nhưng anh cứ như vậy... làm sao em lớn được? Anh chừa cho em một chút không gian để tự lập được không? Em cũng có cuộc sống riêng của mình mà."
Đàm Duệ Khang thinh lặng hồi lâu, rồi mới nói, "Em à, em lớn rồi, mấy năm gân đây anh cảm giác em thay đổi rất nhiều."
Diêu Viễn không đáp lời, chỉ tiếp tục xem sách, hai tiếng sau, Đàm Duệ Khang lại hỏi, "Em, đang đọc gì vậy?"
"Sách của Jimmy Liao." Diêu Viễn trả lời, "Những Khoảnh Khắc, anh xem đi, đẹp lắm."
Đàm Duệ Khang đứng dậy, Diêu Viễn thảy cuốn sách cho anh rồi về phòng ngủ trưa.
Có lẽ suốt quãng đời còn lại Diêu Viễn không cần Đàm Duệ Khang dạy kèm cho cậu nữa rồi, cậu đã biết tự mình học thế nào, còn Đàm Duệ Khang qua được CET-4, nhưng lại rớt CET-6. Nghỉ hè Lâm Hi quay về giúp anh ôn tập Anh văn, cô ở nhờ nhà một người bạn cùng lớp quê ở Thâm Quyến, thi thoảng lại ghé qua nhà Diêu Viễn chơi.
Cậu dự định sau khi về Quảng Châu sẽ thuê một căn phòng ở đảo Trường Châu, trải qua năm cuối đại học ở đấy, sau đó rời khỏi tỉnh Quảng Châu, đến một thành phố nào đó ở phương bắc sinh sống, tìm việc làm, chặt đứt triệt để quan hệ với chốn này, bắt đầu một giai đoạn cuộc đời mới.
Tháng tám, Đàm Duệ Khang mua thức ăn về, rửa tay chuẩn bị nấu nướng, Lâm Hi ngồi lặt rau ở bàn cơm, Diêu Viễn từ trong phòng bước ra gọi, "Ba ơi."
Đàm Duệ Khang đứng trong gian bếp đáp lời, "Nói đi."
Lâm Hi phì cười, Diêu Viễn cười khóc không xong, cậu cũng biết là mình gọi nhầm, suốt ngày cậu cứ gọi Đàm Duệ Khang đứng bếp là ba, chỉ bởi tại thói quen, mà mấy lần gọi nhầm Đàm Duệ Khang cũng không thèm chỉnh giúp cậu.
"A Sữa à, Sữa thích ai." Ý Lâm Hi là hỏi về chương trình Super Voice Girls trên TV Diêu Viễn đang xem, "Lại có người chảy máu mũi kìa."
Diêu Viễn bị Lâm Hi dùng cái biệt danh riêng này gọi miết, cũng chẳng bận tâm nữa, đáp, "Mỗi lần thế này đều bị ông MC làm như đại hội bình xét cấp bậc thương tật ấy... em thấy Chu Bút Sướng cũng được."
"Cô này là người Thâm Quyến các cậu phải không, nghe đâu còn học trường Tinh Hải gần bên nữa." Lâm Hi cười bảo, "Lúc em bán trà sữa có gặp cổ không? Có phải cũng đeo kính đen không?"
"Mang máng đâu gặp rồi." Diêu Viễn nhìn Chu Bút Sướng quyết chiến một mất một còn với đối thủ trên sân khấu, "Có điều chắc cô này không học ở cơ sở nam bọn em đâu... để em xem nào?"
"Hát tự nhiên đấy... giọng rất vang..." "Chị ủng hộ ai?" Diêu Viễn hỏi.
"Trương Lương Dĩnh." Lâm Hi cười trả lời, "Cô này hát tiếng Anh nghe sướng tai."
"Em lại thấy bắp tay cổ thô muốn chết..." Diêu Viễn chê bai, Lâm Hi cười giơ bắp tay của mình lên cho cậu coi, "Thô giống chị hen."
"Gì thế?" Đàm Duệ Khang trong nhà bếp cười hỏi vọng ra, "Tiểu Viễn em gọi anh có chuyện gì?"
Diêu Viễn hỏi ngắn gọn, "À phải rồi, chúng ta còn bao nhiêu tiền?" Đàm Duệ Khang nói, "Chi vậy? Em muốn mua gì à?"
Diêu Viễn, "Còn bao nhiêu, anh trả lời trước đi."
Đàm Duệ Khang nhíu mày, "Em nói trước là muốn mua gì đi đã."
Lâm Hi đứng dậy ra ban công thu quần áo, Diêu Viễn nói, "Anh nói trước còn bao nhiêu cho em biết đi."
Đàm Duệ Khang bước ra khỏi nhà bếp, ngồi xuống cạnh bàn, trả lời, "Còn hai trăm ngàn."
Diêu Viễn nói, "Cho em một chục ngàn đi."
Đàm Duệ Khang nói, "Cho em thì được thôi, nhưng em phải nói rõ ràng cái đã, em muốn dùng làm gì."
Diêu Viễn trả lời, "Đầu tư cổ phiếu, không phải trước đây anh đã nói, sau này tiền đưa cho em quản lý à? Giờ em có thể giúp anh quản lý tiền nong rồi."
Đàm Duệ Khang cười bảo, "Anh làm gì có tiền, tất cả đều là tiền của em thôi, tiền cô để dành cho em chưa động đến đồng nào, để chiều anh đi chuyển cho em nhé. Em kiếm tiên được không đấy?"
Diêu Viễn nói, "Anh lo lắm thế làm gì, không kiếm được thì anh không cho em à?"
Đàm Duệ Khang không biết nói gì, đành đáp, "Ữ, tùy em quyết định vậy, chiều nay anh đi chuyển cho em."
Diêu Viễn đi mở thêm một sổ tiết kiệm mới, chuyển khoản, rút một chục ngàn qua thẻ mới, lập một tài khoản tiền gửi qua bên thứ ba. Cậu mở một tài khoản cổ phiếu, tải về phần mềm Great Wisdom, hơi thở thoáng run rẩy, điền thông tin, chọn mã cổ phiếu Triệu Quốc Cương thích từ lâu lắm rồi, mua một trăm cổ.
"Tiểu Viễn còn biết chơi cả cổ phiếu sao." Lâm Hi cười bảo. Đàm Duệ Khang ở bên ngoài nói vọng vào, "Nó lợi hại lắm đó."
Diêu Viễn nói, "Anh chưa thấy em chơi bao giờ mà đã biết em lợi hại rồi à, muốn em chỉ cho không?"
Lâm Hi nói, "Em bày đi, chị học với."
Diêu Viễn từ tốn chỉ cô cách xem phân tích cơ bản, chỉ số P/E vân vân. Nói nửa buổi trời, cuối cùng kết luận, "Thật ra em chả đầu cơ gì đâu, chỉ dân thứ thiệt mới có chuyện thị trường lao dốc cũng kiếm được tiền như thường, chẳng qua hồi bé em nhìn thấy ba em mua cổ phiếu, tò mò nên học lỏm chút đỉnh à. Chỉ khi nào mọi người ai cũng kiếm ra tiền, loại mù mờ nửa hiểu nửa không như mình mới hùa theo kiếm chác được thôi."
Lâm Hi mỉm cười, "Hồi hè chị về quê ấy, mẹ rồi dì, dượng ai cũng than lỗ lã." Diêu Viễn nói, "Ra vậy, hồi trước mẹ chị cũng mua à?"
Lâm Hi cười bảo, "Không, toàn người khác xúi mua không à, bảo thị trường bây giờ đang thấp điểm, em mua cổ phiếu gì, chị có thể nói cho mẹ chị tham khảo được không?"
Diêu Viễn gật đầu, "Cả ba em cũng lỗ mà, đúng là giờ điểm đang thấp, nhưng điểm thấp không có nghĩa không thể kiếm tiền, để xem xem, giờ chị khoan nói với mẹ đã, để em thăm dò xem tình hình thế nào đã hắng tính."
"Dượng lỗ bao nhiêu?" Đàm Duệ Khang hỏi. Diêu Viễn đáp, "Mấy triệu ấy."
Lâm Hi với Đàm Duệ Khang giật mình, tiếng nồi xẻng rớt loảng xoảng trong bếp. Diêu Viễn nhìn một lúc, rồi nói, "Được rồi, giờ cứ thế đã, mấy bữa sau tính tiếp."
Thế là không ngó tới nữa.
Kì hè trôi qua, thị trường chứng khoán vẫn sống dở chết ương, mọi người lo trước tính sau đổ xô kiếm việc làm. Diêu Viễn đến khu cư xá ở đảo Trường Châu, căn nhà cậu và Đàm Duệ Khang thuê hồi năm nhất không ngờ vẫn còn trống. Diêu Viễn tìm bên bất động sản hỏi số điện thoại của chủ căn hộ, người chủ là dân Hồng Kông, khách thuê đợt hè này vừa mới trả phòng xong, Diêu Viễn không nghĩ ngợi nhiều liền thuê lại ngay.
Căn nhà trông rất bề bộn, không biết có bao nhiêu người ở, bệ cửa sổ đóng một lớp bụi dày cui, Diêu Viễn mua một cái điều hòa, quét dọn sạch sẽ nhà cửa
xong, trải thảm chỗ nào được thì trải, đổi mới được cái nào thì đối, rồi ngồi lì trong nhà, bắt đầu chuỗi ngày ngơ ngẩn.
Quà sinh nhật Diêu Viễn tặng cho Đàm Duệ Khang năm nay là một cặp nhẫn bạch kim đích thân Diêu Viễn chỉ đạo thiết kế.
"Em tặng anh cái này làm gì chứ!" Đàm Duệ Khang dở cười dở mếu bảo.
Diêu Viễn, "Anh cầm lấy đi, tốt nghiệp xong là kết hôn được rồi, coi như vì cặp nhẫn này, đừng lãng phí nhé. Tự em thiết kế đó."
Lâm Hi lâu lâu lại ghé qua giúp Diêu Viễn tưới hoa, ba người họ, mỗi người đều có một chùm chìa khóa.
Thỉnh thoảng Diêu Viễn nghĩ rằng thế này cũng ổn, tình cảm của cậu dành cho Đàm Duệ Khang đã vơi dịu đi nhiều, quá nồng nhiệt hay quá lạnh nhạt đều không phải chuyện hay, tốt nhất là nên duy trì trạng thái vừa đủ, như vậy sẽ không tổn thương người, mà cũng chẳng thương tổn mình. Lâm Hi đã làm quá tốt phần của mình rồi, cô nhất mực chăm sóc Diêu Viễn chu đáo, mỗi lần mua cho Đàm Duệ Khang thứ gì đó, thì cậu cũng có một phân giống hệt.
Đến Diêu Viễn cũng không rõ là cô yêu cậu hay yêu Đàm Duệ Khang nữa.
Cô cư xử giống như một người chị lớn, thu vén mọi chuyện, dịu dàng và khoan dung, Đàm Duệ Khang như cha thì Lâm Hi chẳng khác gì mẹ.
Ngày hai mươi tháng mười một, Diêu Viễn ẩn mình trong nhà, khoảng thời gian cậu, Đàm Duệ Khang và Lâm Hi ở chung ngày càng giảm sút, ít đến độ bản thân cậu cũng lấy làm áy náy, song bọn họ vẫn qua thăm cậu như mọi lần, Lâm Hi quét dọn phòng ốc giúp cậu, thu gom rèm cửa rồi mang về ký túc xá của mình giặt.