Đây là chuyện trước nay chưa từng có trong lịch sử thị trường chứng khoán Trung Quốc, tất cả mọi người đều phát cuồng, Đàm Duệ Khang hỏi, "Là bong bóng à? Sẽ thế nào đây?"
"Em cũng không biết." Diêu Viễn nói, "Em lớn đến chừng này rồi cũng chưa nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ... còn kinh dị hơn cái hồi mọi người chen nhau vỡ kính... bên ngoài sàn giao dịch chứng khoán Thâm Quyến trước đây nữa. Cái phần mềm cổ phiếu hỏng rồi à? Không hợp lý tí nào cả!"
Đàm Duệ Khang lại nhận một cuộc điện thoại, thông báo hàng về, theo thống kê thì lượng hàng tiêu thụ trong kì nghỉ mùng một tháng năm giảm nhẹ, nhưng cũng không nhiều lắm.
Đàm Duệ Khang nói, "Anh nghĩ trước tiên nên bán đi, sau đó mua cái giảm, biết đâu lại tăng giá."
Diêu Viễn nghĩ bụng anh còn biết tăng giá cơ đấy, cậu lăn ra cười rũ rượi, Đàm Duệ Khang thấy vậy hỏi, "Sao thế?"
"Nếu giảm... giảm nữa thì sao? Ha ha ha!" Diêu Viễn cười bò ra bàn.
Đàm Duệ Khang, "Giảm nữa thì lại mua bổ sung, đúng lúc kéo giảm vốn. Em thấy sao?"
Diêu Viễn xua tay, không ngờ cái tên này cũng biết đầu tư cổ phiếu ra trò, còn biết mua bổ sung với tăng giá tùm lum thứ nữa chứ, càng nghĩ càng buồn cười, cười ứa cả nước mắt.
Đàm Duệ Khang ngó ra hỏi, "Cười gì thế?"
Diêu Viễn trêu, "Anh sắp thành chuyên gia rồi đó."
Đàm Duệ Khang mắc cỡ cười cười, rồi nói, "Cũng nhờ em chỉ thôi, mà sao em không đổi cổ phiếu?"
Diêu Viễn nói, "Em đổi cổ phiếu gì giờ? Tới mấy chục ngàn cổ phiếu, mỗi lần đổi là lại phải biếu không phí thủ tục cho bên môi giới, em chỉ chọn cổ phiếu mình thích, nhìn nó tăng trưởng, thị trưởng cổ phiếu hiện tại ngay cả đứa con nít ba tuổi cũng có thể bán được tiền, chỉ cần không mua bán bừa bãi, cứ tằng tằng mà kiếm thôi."
Đàm Duệ Khang dè dặt hỏi, "Vậy anh cũng làm thế đúng không?"
"Anh mua bán của anh chứ." Diêu Viễn nói, "Đừng dụng vô cái của em là được, cứ tự do phát huy đi."
Đàm Duệ Khang cười cười, đi xử lí tài khoản của anh, hằng ngày khi bắt đầu phiên giao dịch Diêu Viễn lại nhìn qua một lần, chỉnh sửa đôi chút, rồi tiếp tục đi lo cho cửa hàng của cậu. Mấy hôm sau cậu về trường cũ tuyển người, kì nghỉ hè sắp đến rồi, cậu thuê một bạn tốt nghiệp khoa vi tính khóa này đến trông tiệm, Lý Khải cũng quay về làm, còn giới thiệu một bạn nữ bên khoa thương mại.
Đàm Duệ Khang phỏng vấn mấy câu, rồi nhận vào làm, Diêu Viễn dạo qua thị trường lao động mướn một nhân viên giao hàng, mọi thứ vẫn như cũ, tiếp tục phát triển công ty bọn họ.
Giờ bọn họ không dám có bao nhiêu đi chào hàng bấy nhiêu nữa, phải phát triển ổn định đã, đồng thời việc bán sỉ sản phẩm đèn Led cũng từ từ thâm nhập thị trường Quảng Châu, bắt đầu phân chia định mức thị trường, sự cạnh tranh theo đó càng trở nên gay gắt.
Đàm Duệ Khang và Diêu Viễn bàn bạc một hồi, quyết định đổi xe, lái Chery QQ ra ngoài đúng là mất mặt, thế là Diêu Viễn bèn bảo anh mua một chiếc Audi cũ trị giá một trăm sáu chục ngàn. Chery QQ coi như kỉ niệm lần đầu bọn họ lái xe, bộ ghế vải bố chuyên dụng của Poko trên xe cũng được tháo xuống, chuyển qua vị trí phó lái của Audi.
Đàm Duệ Khang thuộc dạng chỉ thích kiếm tiền không thích xài tiền, mua một cái xe mà lòng đau như cắt, còn Diêu Viễn lại thích xài tiền không thích kiếm tiền, có tiền là tay trái vào tay phải ra, vốn cậu định mua BMWs cơ, nhưng nghĩ lại rồi thôi, kinh tế hiện nay còn chưa đủ sức mua BMWs.
Diêu Viễn thường hối hận vì hồi trước không cứng hơn một chút, nhưng cho dù có độc quyền thị trường Quảng Châu đi nữa cũng chẳng làm ăn gì được. Nhà máy quá nhỏ, sản lượng chỉ có ngần ấy, một quý cung ứng nhiều hàng đến thế đã là chạm ngưỡng cực hạn rồi. Muốn làm ăn cỡ như Ôn Châu Nhân, là phải mua lại cái nhà máy ấy, mở rộng quy mô, cả công ty lẫn nhà máy đều là của mình, lũng đoạn thị trường, tự sản xuất tự tiêu thụ, làm ăn kiểu đó mới đúng là tài nguyên dạt dào. Thôi quên đi, không có tiền, tỉnh lại thôi.
Thị trường chứng khoán phát triển không ngừng, nhân viên bán hàng trong tiệm Diêu Viễn còn mang theo laptop để coi cổ phiếu, tiền dưỡng lão của ba mẹ cho cậu ta giờ đã tăng gấp đôi, Diêu Viễn bên cạnh thấy thế mà lấy làm ngậm ngùi, giờ ai cũng có thể chơi cổ phiếu, nào là dân vi tính, thương mại, công thương, Trung văn, giao hàng tận nơi, lao công quét đường... đều thành dân chơi cổ phiếu hết rồi. Nhiều tiền vậy không biết ở đâu chui ra nữa, dám chừng ở đâu đó không ai nhìn thấy, có một cơ quan nào đấy đang điên cuồng in tiền mặt, chia cho nhân dân toàn quốc cũng nên.
Diêu Viễn rảnh rỗi thì lại giao lưu kinh nghiệm cổ phiếu với cậu ta, khiêm nhường lắng nghe nhân viên dạy mình là lúc nào nên mua, cổ phiếu nào tốt, cái cậu khoa vi tính này nói rất rành mạch đâu ra đấy, Diêu Viễn bấm bụng nhịn cười đau cả ruột.
Diêu Viễn cười bảo, "Ba anh nói, người mua là đồ đệ, người bán mới là thầy, thật sự có thể kiếm tiền mà bản thân không cần động tay động chân, chỉ dựa vào việc dạy người ta buôn bán là có thể kiếm tiền hết sức ổn định, cậu lợi hại lắm."
Cậu nhân viên cười tươi như hoa nở, gật đầu lia lịa nói, "Ông chủ quá khen, quá khen."
Cố Tiểu Đình gọi điện đến vay tiền, cô nàng mè nheo, "Anh ơi, cho em ít tiền chơi cổ phiếu đi, em biết bây giờ cả hai người đều giàu chảy mỡ, Mã Lưu còn chạy Audi nữa."
Diêu Viễn dở khóc dở cười, "Sao tin của em nhạy thế, đó là xe cũ mà!"
Cố Tiểu Đình một câu đánh thắng đến trọng tâm, "Du Trạch Dương kêu em vay tiền đi, hắn giúp em đầu cơ cổ phiếu, mà thằng chả kiếm được trăm nghìn rồi đó. Khốn thật, em bị cái công việc này chọc tức chết rồi, ngày nào cũng bị ăn mắng như cơm bữa á! Em không muốn đi làm nữa! Muốn từ chức! Chết tiệt!"
Diêu Viễn nói, "Em đi kiếm Mã Lưu mượn nhé"
Cố Tiểu Đình cứ nhõng nhẽo nhì nhằng mãi, Diêu Viễn đành nói, "Anh đang ở cửa hàng! Cả cái ATM cũng không có, anh làm sao cho em mượn được! Em tự gọi cho Mã Lưu đi, nói là anh đồng ý rồi, hắn ta bằng lòng cho em mượn bao nhiêu thì em lấy bấy nhiêu, mượn rồi không được chơi ngay đó, nhờ Mã Lưu giúp em mua cổ phiếu, đừng nghe cái thằng Du Trạch Dương."
Cố Tiểu Đình cúp máy, nửa tiếng sau đã gọi lại, khóc lóc kể lể, "Anh ơi, Mã Lưu chỉ cho em mượn có một nghìn không cần trả lại, anh nói chuyện lại với ổng đi..."
Diêu Viễn thiệt tình bó tay đành nói, "Em đừng có thôi việc đấy, anh cho em mượn hai chục ngàn."
"Tốt quá, em biết là anh tốt với em mà." Cố Tiểu Đình than, "Mã Lưu chỉ rộng rãi với anh thôi, em mượn ổng có chút đỉnh mà làm như muốn đòi mạng ổng ấy!"
Diêu Viễn thoáng có ý muốn gom tiền về một mối, phần thì dồn vô công ty, phần thì đầu tư cổ phiếu, cùng lúc phát triển hai hướng, song hết lần này đến lần khác lại không buông xuống được, kiếm tới kiếm lui cũng chẳng nhiều nhặn gì, nhìn mà sốt hết cả ruột, có mấy bận cậu thiếu chút nữa là chơi kiểu "được ăn cả ngã về không", nhưng đều bị Đàm Duệ Khang khuyên ngăn.
"Đừng có tham quá, Tiểu Viễn." Buổi tối đi ngủ, Đàm Duệ Khang nói, "Việc buôn bán của tụi mình vẫn chưa thực sự ổn định đâu. Trong lòng anh luôn cảm
thấy mơ hồ mông lung, hơn nữa ngày nào em cũng phải đến cửa hàng, không nhìn thấy em, lòng anh không yên. Trước tiên xác định rõ một mục tiêu, ví dụ như trong vòng mười năm đưa công ty lên sàn chứng khoán chẳng hạn, tụi mình cùng nhau cố gắng, được không?"
Lòng Diêu Viễn mới thoáng bình tĩnh lại, đâu mới là mục tiêu của cậu đây?
Vương Bằng gọi điện cho cậu, anh ta cũng đang đầu cơ cổ phiếu, dự định sau này ở nhà luôn, Diêu Viễn vội khuyên dừng làm thế, tốt nhất nên đi kiếm việc. Tất cả những người cậu quen gần như đều lo chơi cổ phiếu, phải nói là bây giờ toàn dân cả nước ai cũng thế, tất cả mọi người đều lao vào kiếm tiền, vậy đó là tiền của ai? Tiền từ đâu ra? In chắc?
Diêu Viễn căn bản không hề tin tưởng, tuy thị trường phát triển khá mạnh, nền kinh tế Trung Quốc đang tăng vọt, nhưng chuyện này chẳng hợp lý chút nào. Tốc độ kiếm tiền của thị trường chứng khoán vượt quá xa so với giá trị quốc dân tạo ra, sớm muộn cũng tới ngày vỡ vụn. Tất cả mọi người đều biết đây là bong bóng, nhưng lại không cách chi dứt ra được, dục vọng của con người là vô hạn, tựa như bản thân cậu vậy.
Diêu Viễn tự nhận mình thuộc dạng tương đối tỉnh táo, song đến ngày gặp phải tình cảnh toàn dân đua nhau tranh tiền thế này, cũng thực sự khó mà tỉnh táo được.
Diêu Viễn gọi một cú điện thoại cho Lâm Hi, chuyện trò đôi câu, rồi nói với cô, "Chị à, anh của em giờ lận lưng được vài đồng rồi, mua được nhà, tậu được xe, nhà chị có bằng lòng cho chị đến Quảng Châu không?"
Lâm Hi dịu dàng cười nói, "Ừm... chị nghĩ có lẽ là không được đâu. Không cám dỗ bởi giàu sang, không thay đổi bởi nghèo khổ."
Diêu Viễn nghẹn lời, "Chị... em phục chị rồi, nếu bọn em đến quê chị mở công ty thì thế nào?"
Lâm Hi nói, "Thế cũng không, đã đi thì không ngoảnh đầu lại, em chưa nghe câu đó à? Chuyện đã là quá khứ rồi, thì cho nó thành quá khứ luôn đi."
Diêu Viễn cười cười, rồi hỏi thăm, "Chị à, chị có mua cổ phiếu không?"
Lâm Hi nói, "Mẹ chị với các dì ai cũng mua hết, chị không mua, nhưng mà người trong cơ quan ai cũng đều chơi cổ phiếu cả, nghe bảo có người nhờ chơi cổ phiếu mà mua được nhà. Dạo này em thế nào? Đừng nói mãi về ông anh em chứ, nói về em cho chị nghe xem nào."
Diêu Viễn thuật lại sơ sơ nỗi phiền não của mình gần đây, Lâm Hi cười bảo, "Tiền kiếm bao nhiêu cũng chẳng đủ, em à, em phải lo cho sức khỏe của em đó, đừng uống rượu nhiều hại người lắm. Chị nghĩ rằng em có thể tìm được niềm vui trong quá trình kiếm tiền, vậy thì tốt, nhưng nếu cảm thấy phiền não, vậy chẳng phải đã đánh mất dự tính ban đầu khi khởi nghiệp của em rồi sao?"
Diều Viền nghĩ tới Triệu Quốc Cương, nghĩ đến nỗi rầu rĩ khi mình và Đàm Duệ Khang nhắc đến chuyện công việc một năm trước, bỗng thấy đầu óc nghĩ thoáng ra nhiều, cậu nói, "Cám ơn chị."
Diêu Viễn giao cửa hàng cho nhân viên, rồi lại thuê một người làm trợ lý cho cậu, thu dọn laptop, quay về sống cuộc đời bình lặng với Đàm Duệ Khang.
Mỗi ngày Đàm Duệ Khang đều ở lại công ty xem cổ phiếu, Diêu Viễn đi về. Đàm Duệ Khang hỏi, "Sao hôm nay em về sớm thế?"
Diên Viễn trả lời, "Nhớ anh quá đó mà."
Diêu Viễn nói thẳng trước mặt đám nhân viên, thế là cả bọn cười rần rần.
Đàm Duệ Khang cười bảo, "Em ăn kem không? Mới mua hôm nay, kem Baxy đó."
Đàm Duệ Khang đi lấy kem cho Diêu Viễn ăn, Lý Khải kháng nghị, "Tổng giám đốc! Sao tụi này không có!"
Đàm Duệ Khang bèn lấy mấy que kem Mengniu giá một tệ cho bọn họ ăn, đám đó bèn toan tạo phản, Đàm Duệ Khang nói, "Mengniu thì sao chứ? Tôi cũng ăn Mengniu mà."
Diêu Viễn vênh mặt ăn kem Baxy xem cổ phiếu, cổ phiếu của cậu đã tăng 140%, mỗi ngày đều đinh ninh rằng sẽ rớt điểm thôi, kết quả là cứ tăng đều đều làm cậu chẳng thể nào tin nổi vào mắt mình, cứ tưởng là chưa tỉnh ngủ.
Diêu Viễn nói, "Cửa hàng vào quỹ đạo rồi, giao cho người khác trông coi, bán ít chút cũng chả sao, về nhà đọc sách, chuyện trò cho khỏe thân."
Đàm Duệ Khang cười bảo, "Thật tốt quá, ngày nào anh cũng nhớ em, nhưng lại không ra khỏi công ty được. Anh nhớ em muốn chết."
"Các người đừng mắc ói như vậy có được không!" Một nữ nhân viên kêu lên.
Đám kia lại ồn ào, Diêu Viễn nghiêm mặt nói, "Em có biết tại sao tổng giám đốc không rời khỏi công ty được không? Ổng sợ đi rồi các người sẽ lười biếng, muốn bóc lột giá trị thặng dư đó."
Đàm Duệ Khang hùng hổ quát tướng, "Đúng đó! Ăn xong kem rồi nhanh chóng làm việc hết đi!"
Diêu Viễn về một cái, liền trở thành con át chủ bài của cả công ty, hai người họ lại còn đi mua đồ ăn về nổi lửa nấu canh. Đám nhân viên ngửi được ăn không được, năm sáu giờ là khoảng thời gian đói meo ruột, tất cả đều thầm nguyền rủa Diêu Viễn, mắt xanh lè.
Đàm Duệ Khang quy định những người kia sáu giờ mới được tan ca, bản thân thì ngồi đó căng mắt giám sát, một đằng giám sát cổ phiếu đằng kia dòm ngó nhân viên. Hết giờ giao dịch lại phải đi chợ, làm thức ăn trong bếp, thường
xuyên chú ý ngó ra phòng khách, coi xem nhân viên của mình có lười biếng cầm tiền mà không chịu làm việc không.
Diêu Viễn thì chơi game, đọc sách, đợi Đàm Duệ Khang chuẩn bị hòm hòm thì mò xuống nấu.
Hai người họ năm giờ nấu cơm, sáu giờ rưỡi dùng bữa, Diêu Viễn còn đặc biệt mua một cuốn dạy nấu ăn điều dưỡng gan về, ngày nào cũng nghiên cứu xem nấu gì cho Đàm Duệ Khang ăn.
Đám nhân viên chưa được bỏ gì vào bụng, mọi người vừa đến giờ tan ca ngửi mùi đồ ăn mà lệ rơi nhòa mắt.
"Hôm nay sếp ăn gì thế..." Lý Khải nằm bò ra bàn thoi thóp nói, "Mùi canh hôm nay hình như là đông trùng hạ thảo hầm với sườn heo... nhìn coi cổ phiếu của tui có tăng hay không, 000725."
Nhân viên giao hàng nói, "Ông mua cổ phiếu ngân hàng à? Sếp phó nói cổ phiếu của mấy công ty kinh doanh liên quan đến Thế vận hội Olympic không tệ. Tôi thấy sếp lớn mua nhãn, củ từ với ba ba, người Quảng Đông sao có thể ăn như vậy chứ. Ngay cả mèo của người Quảng Đông cũng có canh ba ba trộn cơm ăn, thật là vô nhân đạo mà..."
Mọi người, "..."
"Meo meo~" Heo Con lười biếng tựa vào người Diêu Viễn phơi nắng. Trời sinh nó đúng tính lười như heo, ăn đến độ béo tròn béo trục còn nặng trình trịch, lại thích giành chỗ phơi nắng với Diêu Viễn. Một lúc sau cào cậu mấy cái, ý bảo cậu phắn đi chỗ khác, Diêu Viễn không còn cách nào khác là ôm nó cùng phơi nắng, suốt ngày bị con mèo này chèn ép đến là thốn.
"Cậu về mà cưới một bà vợ Triều Châu đi." Diêu Viễn lạnh lùng phán, "Muốn ăn gì thì kêu vợ làm cho có cái mà ăn ngay. Cổ phiếu Thế vận hội là Mã Lưu nói, tôi chưa nói bao giờ hết."
Lý Khải hỏi, "Phó tổng, anh không phát triển mảng bán lẻ à?"
Diêu Viễn nói, "Thầu hết được sao? Làm tiếp thì phải mở rộng quy mô, hiện giờ mình đã có tám mươi sáu cửa hàng bán lẻ ổn định, một cửa hàng chuyên về bóng đèn trong khu thương mại. Mã Lưu tiết kiệm tiền đến độ không thuê cả kế toán cố định, trong khi muốn làm hơn thì chí ít phải mua hai cái xe tải chở hàng, thuê văn phòng cao ốc, mướn chục nhân viên..."
"Mướn đi." Lý Khải nói, "Em đi tuyển người."
"Thật ra anh cũng muốn mướn." Diêu Viễn giơ ngón tay chỉ màn hình, nhún vai, "Cậu thấy không? Bao nhiêu tiền dồn vô chứng khoán hết rồi, lấy đâu ra vốn?"
Lý Khải thắc mắc, "Không phải mỗi tháng đều có lợi nhuận à?"
Diêu Viễn biết Lý Khải muốn làm quản lí, thích làm sếp người khác, trên thực tế cậu cũng dao động, đi mướn thêm văn phòng hai nghìn mét vuông, quản lí một đống nhân viên, ngẫm lại cũng sướng bỏ xừ. Còn có thể mời Triệu Quốc Cương đến, dẫn ổng đi tham quan, sắn tiện khoe mẽ, bày trò cho nhân viên cãi nhau một hồi, lấy tiền đập vào đầu vào mặt nhau...
"Nhưng mà," Diêu Viễn nuối tiếc nói, "Lợi nhuận mới cầm lên đã bị Mã Lưu ném vô chứng khoán hết rồi."
Đàm Duệ Khang đứng trong bếp cười thanh minh, "Anh hỏi em được không, em nói được mà."
Diêu Viễn nổi điên la lên, "Anh diễn vai ác thêm một lúc nữa thì chết à!"
Lý Khải khẽ "ai" một tiếng, cười bất đắc dĩ. Diêu Viên biết cậu ta là một người có dã tâm, sắn lấy sách vỗ vỗ vai cậu ta khuyên nhủ mấy câu, "Đàn em à, cậu cứ chơi cổ phiếu trước đi, tiền lương vẫn trả cho các cậu như cũ, bao giờ thị trường chứng khoán sụp đổ, lúc đó chúng ta bắt đầu tiếp tục phấn đấu. Trước khi nó sụp cứ tranh thủ kiếm một mớ đi."
Lý Khải nói, "Anh nhớ nhắc nhở em đó." "Dĩ nhiên rồi." Diêu Viễn thờ ơ đáp.
Ba ngày sau, ngày 30 tháng 5, giảm.
Tin chính phủ tăng tem thuế vừa tung ra, toàn bộ cổ phiếu lao dốc, ngay cả mặt Diêu Viễn cũng tái mét, Đàm Duệ Khang nói, "Giảm rồi giảm rồi. Rốt cuộc cũng giảm rồi."
Lao một phát ba ngàn thước, Diêu Viễn nói, "Bình tĩnh, mọi người đừng căng thẳng quá. Có lẽ chưa đến giai đoạn sụp đổ thật đâu, bây giờ chắc chắn chỉ là sụp giả thôi."
Đàm Duệ Khang theo Diêu Viễn lâu rồi, cũng học được một ít kiến thức kinh tế, anh suy nghĩ một lúc lâu rồi nói, "Ừa, đây chỉ là sự điều tiết vĩ mô của nhà nước thôi, anh nghĩ nhìn cái kiểu dân tình dậy sóng đầu cơ cổ phiếu không lý trí thế này, có lẽ áp chế không nổi đâu. Em nghĩ xem, tem thuế với nguyên nhân cổ phiếu tăng điên loạn cơ bản có dính gì đến nhau nhiều đâu."
Diêu Viễn gật đầu, "Không chừng còn có nhiều người nhân cơ hội này lao vào, cho em gái anh bắt đầu mua đi."
Đàm Duệ Khang nhìn lướt qua nói, "Tài khoản của nó đang do anh nắm giữ, giờ mua cho nó à?"
Diêu Viễn nói, "Anh cứ canh me đi, bao giờ tăng giá lại thì mua, em đoán phải mất vài ngày nữa."
"Cổ phiếu của em sụt rồi!" Lý Khải dỏ khóc dở cười kêu lên, "Có nên bán không?"
"Cậu muốn bán thì bán, bao giờ tăng giá thì mua lại một ít." Đàm Duệ Khang nói, "Chuyện nên làm vẫn phải làm."
Diêu Viễn nói, "Cái này đúng là chơi đòn tâm lý, ba em nói không sai, dân cổ phiếu Trung Quốc phần lớn chơi dựa trên lòng tin."
Đàm Duệ Khang gật đầu, trong hôm ấy lên kế hoạch tỉ mỉ về mục tiêu quý ba, quyết định không mang tiền dư ném vào cổ phiếu nữa. Bọn họ hiện giờ đã có lượng cổ phiếu trị giá xấp xỉ một triệu hai rồi, đương nhiên, so với ba ngày trước, thì đã lỗ còn chín trăm ngàn.
Số tiền kế tiếp dùng làm vốn lưu động, Diêu Viễn nghĩ bụng kiểu này cũng thật huênh hoang quá, hai đứa chủ non choẹt cộng thêm một đống nhân viên. Chuyện buôn bán có sắn lại không làm, công ty thì không mở rộng quy mô, hằng ngày đến giờ chẳng chịu làm việc đàng hoàng mà chỉ lo đầu cơ cổ phiếu, may mà Triệu Quốc Cương không biết, bằng không chắc bị cười cho thối mũi.
Thế nhưng sức quyến rũ của cổ phiếu thực sự quá lớn, chẳng cần phải làm gì, chỉ cần ngôi nhìn nó tăng điên loạn, một ngày lời tới mấy chục ngàn, trong vòng hai tháng ngắn ngủi kiếm được mấy trăm ngàn, không phải nộp thuế thu nhập doanh nghiệp! Cũng chẳng phải nộp thuế thu nhập cá nhân nốt! Ai mà không động lòng chứ!?
Mấy ngày sau, thị trường Thượng Hải giảm còn bốn ngàn điểm, Đàm Duệ Khang chọn một cổ phiếu tương đối đẹp để bắt đáy, dùng hai chục ngàn của Cố Tiểu Đình mua vào.
Trong hôm ấy thị trường chứng khoán bắt đầu tăng điểm trở lại, ngay cả Diêu Viễn cũng phải bội phục số đỏ của Đàm Duệ Khang.
"Uầy." Đàm Duệ Khang đắc ý hí hửng nói, "Chỉ có hai chục ngàn à, không đã nghiện."
"Anh đủ rồi đó!" Diêu Viễn cười ngồi không vững, "Đừng có chảnh như thế! Ngày mai mà lao dốc cho anh khóc tiếng Ma Rốc."
"Đừng có nói xui!" Đàm Duệ Khang phẫn nộ hét lên, "Tiền tụi mình bỏ vô đó không có ít đâu!"
Lý Khải cứ lải nhải hỏi miết Đàm Duệ Khang với Diêu Viễn có bao nhiêu tiền trong chứng khoán, lần nào cũng bị Đàm Duệ Khang mắng cho một tăng, hoặc bị Diêu Viễn tặng cho một cước.
Du Trạch Dương lại gọi điện đến, rối rít, "Triệu Diêu Viễn! Cơ hội tốt ngàn năm một thuở! Cho tao vay cho tao vay! Lần này đúng là phát tài to rồi!"
Diêu Viễn nói, "Một xu cũng không có, tao đầu tư hết trơn rồi, lần này nói thật với mày đấy, ngoại trừ mấy cái bóng đèn, tiền của tao bỏ vô đấy cả, gần như không thừa chút nào. Tự mày đi bán thận đầu tư cổ phiếu đi nhé, bai."
Đây rành là một hành vi thiếu lí trí, ngay cả Diêu Viễn cũng thấy mình rất ngu ngốc, ném hết toàn bộ những gì mình có là hành vi đầu tư mù quáng nhất, nhưng bọn họ còn công ty, hàng tháng có thu nhập liên tục, chí ít cũng chẳng đến nỗi không có cơm ăn, ném thì ném chứ.
Còn chưa qua tháng sáu, thị trường chứng khoán lẫn thứ hai tăng nóng. Diêu Viễn biết đợt tăng nóng ngắn hạn này tuyệt đối không xuống được.
Sau khi trải qua đợt giảm sốc do tăng thu nhập tem thuế, thị trường chứng khoán lần thứ hai tăng vù vù như gió bão chưa từng thấy, điên đến đỉnh điểm rồi, điều này chưa từng xảy ra với bất kì quốc gia nào. Trong chương trình cổ phiếu toàn là lãi với lãi, thi thoảng xuất hiện vài chuyên gia mở mồm ra nói "bong bóng" cái là bị dìm chết trong nước bọt, cả người dẫn chương trình cũng không cho phép nói xấu.
Khôi hài nhất chính là có một chuyên gia phân tích cổ phiếu viết trên blog sina của mình rằng sớm muộn gì cũng sụp đổ, lập tức bị một đám dân cổ phiếu hùa vào chửi tung tóe, lôi hết mười tám đời tổ tông ra rủa xả te tua.
Diêu Viễn mang máng nghĩ, còn tiếp tục như thế, không ngừng có thể tăng đến hai chục ngàn điểm thật.
Mùa hè năm ấy, rất nhiều sinh viên tốt nghiệp không đi tìm việc làm, có tiền là về nhà chơi cổ phiếu, còn có không ít thanh niên xin nghỉ việc, hằng ngày ở lì trong nhà canh cổ phiếu. Tư tưởng không làm mà hưởng bao trùm trong tâm trí mọi người. Diêu Viễn mấy bận chạy đến thị trường lao động hỏi giá cả, chuẩn bị khuếch trương quy mô công ty, chợt phát hiện ra thị trường lao động cũng tiêu điều đi nhiều.
Trong phòng có điều hòa, cái nắng mùa hạ thật khiến con người ta thư thái, chủ nhật nhân viên nghỉ hết rồi, Đàm Duệ Khang nửa ngồi bên khung cửa sổ phòng khách, ủ lấy Diêu Viễn. Diêu Viễn tựa vào lòng anh ôm con mèo, lười biếng ngủ trưa, điện thoại reng, Đàm Duệ Khang giật mình tỉnh giấc, ngái ngủ bắt điện thoại.
"Ừ, được, đang ngủ." Đàm Duệ Khang bảo, "Chưa, em chưa nói gì hết, để em hỏi em trai em cái đã, coi buổi tối nó đi được hay không."
Đàm Duệ Khang cúp máy, Diêu Viễn bức xúc nói, "Anh quyết định là được rồi, nói vậy chẳng phải làm mếch lòng người khác sao?"
Đàm Duệ Khang nói, "Tôn trọng ý kiến của em thôi, phó tổng đại nhân à, Vương Bằng mời đi ăn, đi không?"
Diêu Viễn hung hăng nói, "Đi chứ, xách bình rượu Mao Đài phục rượu ổng, cho mình ổng uống đủ luôn, lần này bố không nhậu với ổng nữa đâu."
Thế là ngay hôm ấy Diêu Viễn cầm theo một cái khăn lụa, một sợi dây nịt tặng cho Vương Bằng, xách thêm bình rượu Mao Đài, nghĩ bụng lần này để anh ta
mời ăn là đủ rồi.
Cậu luôn cảm thấy rằng việc đầu tư vào Vương Bằng là đáng giá, bởi nhẽ bà xã Vương Bằng rất lợi hại, chị ta thuộc dạng phụ nữ thúc đẩy đấng lang quân tiến lên. Nhìn cách nói chuyện và tác phong làm việc của con người ấy, tuyệt đối không cho chồng mình ở nhà chơi cổ phiếu, huống hồ bọn họ còn có con nhỏ, nuôi gia đình sống qua ngày đã là vấn đề lớn.
Lần này vợ Vương Bằng không tham gia, Vương Bằng dẫn theo một người đàn ông khác đến, mời bọn họ ăn dê nướng nguyên con. Đàm Duệ Khang không ăn được đồ quá nhiều dầu mỡ, bèn chọn vài món chay, tán gầu đôi câu.
"Cậu cứ bày vẽ thế làm gì?" Vương Bằng nhận quà cười bảo, "Chị dâu nói cậu đừng mang cái gì theo cả."
"Uầy có gì đâu." Diêu Viễn nói, "Rượu này là ba em cho hồi trước, cùng cạn chén nào. Không biết anh đây cũng đến, không có chuẩn bị trước, lần sau sẽ bù lại."
Vương Bằng vội cười giới thiệu anh kia, thì ra là em vợ anh ta, đang muốn tìm việc làm, Đàm Duệ Khang nghĩ một thoáng rồi hứa sẽ giúp hỏi giùm. Diêu Viễn chỉ cảm thấy buồn cười hết sức, tế ra giờ mình cũng có thế kiếm việc làm cho người khác rồi.
Uống cạn vài chén, Vương Bằng mới chịu hé lộ tin động trời.
"Chị dâu các cậu giục đại ca đi làm." Vương Bằng cười nói, "Mấy hôm nay đại ca đi xung quanh hỏi thăm, có người bạn học cũ trước đây kiếm một chỗ làm cho đại ca, ở Huệ Châu mở một trung tâm thiết bị nội thất các cậu có biết không? Hướng đến vùng tiêu thụ chính là tỉnh Huệ Châu rồi mấy chỗ như Sán Đầu, diện tích chiếm tới một trăm ngàn mét vuông, bao gồm đèn điện, vật liệu xây dựng, cái gì cũng có, đại ca chuẩn bị qua bên đó quản lí vật tư."
Diêu Viên, Đàm Duệ Khang lập tức nói chúc mừng chúc mừng. Đồng thời trong đầu hiện lên một ý nghĩ, may quá! May mà lúc Vương Bằng từ chức không gạt anh ta đi như đồ vô dụng. Đàm Duệ Khang không dám nói tiếng nào, sợ nói hớ, chỉ cười chúc mừng, Diêu Viễn hỏi, "Vậy còn chị dâu?"
"Cô ấy ở lại Quảng Châu." Vương Bằng nói, "Phải đợi anh bên kia ổn định đâu ra đó, rồi mới rước qua được."
Diêu Viễn gật đầu đề nghị, "Hay là anh thuê nhà ở Thâm Quyến đi, chúng ta làm hàng xóm với nhau nhé? Lái xe qua Huệ Châu cũng nhanh lắm."
Đúng là người nào có số mệnh người nấy, Diêu Viễn cơ bản không lường trước được, Vương Bằng cười ha hả, nhờ Diêu Viễn hỗ trợ hỏi thăm giá cả nhà đất ở Thầm Quyến, đôi bên ôm tâm tư khác nhau mà uống rượu.
"Các cậu có định phát triển ở Huệ Châu không?" Vương Bằng lại hỏi, "Đàm Duệ Khang, hai đứa về nhà thảo luận lại xem."
Đàm Duệ Khang cười đưa đẩy, "Làm thì chắc chắn muốn làm rồi, nhưng tụi em muốn nghe ý kiến của đại ca, ý đại ca là đề nghị bọn em cung ứng hàng cho cửa tiệm, hay là mở cửa hàng chỉ chuyên về đèn điện?"
Vương Bằng nói, "Vậy để xem bên các cậu thế nào, tùy thôi à, các cậu muốn làm gì, đại ca sẽ giúp các cậu liên hệ, đến lúc chuẩn bị xong nhớ báo cho đại ca biết một tiếng là được, không phải vội. Bên kia còn đang lắp đặt, trước Tết âm năm sau mới mở, chỉ cần trả lời đại ca trước Tết Nguyên Đán thôi."
Diêu Viễn nhất thời mừng phát điên, ý của Vương Bằng là cả hai đều có thế!
Tối đó uống một trận bí tỉ, Diêu Viễn uống một bụng đầy rượu Mao Đài, vừa đi ra là nôn thốc nôn tháo, nôn một hơi là vài chục gần trăm, cậu lau miệng, Đàm Duệ Khang lại thở dài, nhìn cảnh này chỉ hận không thể tự vả mình hai bạt tai.
"Mẹ nó." Mắt Đàm Duệ Khang đỏ lên.
Diêu Viễn xua tay ý bảo không sao đâu, nhận thuốc tỉnh rượu Đàm Duệ Khang đưa cho ăn, tựa vào ghế nói, "Buổi nhậu này rất giá trị, vô cùng đáng giá."
Đàm Duệ Khang nói, "Tiền hoa hồng lót tay chắc chắn không ít đâu."
Diêu Viễn gật đầu nói, "Mai lại bắt đầu nghiên cứu, ông ấy nói thẳng ra là cho tụi mình đưa phong bì mà. Lúc ổng vừa nói kiếm được công việc mới, thiếu chút nữa là em kêu ổng bán hết hàng tồn kho của tụi mình đi đã. May mà chưa nói gì hết."
Đàm Duệ Khang nhịn không được mim cười.
Hai người về nhà, Diêu Viễn ngã lăn ra ngủ hệt như đứa trẻ, Đàm Duệ Khang lặng lẽ ôm lấy, yêu thương vuốt mái tóc cậu.
Hôm sau cổ phiếu Diêu Viễn mua trúng quả, hai người ở nhà bàn bạc với nhau, Huệ Châu cách Quảng Châu hơi xa, nhưng lại gần nhà máy ở Đông Quản. Ý của Diêu Viễn là thuê một văn phòng cao ốc để mở rộng quy mô công ty hơn, còn ý của Đàm Duệ Khang là mở ở Quảng Châu chẳng bằng về Thâm Quyến, dứt khoát mở một phân nhánh công ty ở Thâm Quyến, chuyên môn buôn bán đèn ở trong địa phận Thâm Quyến và Huệ Châu.
Diêu Viễn bảo, "Không bàn chuyện làm thế nào, trước hết hoạch định phương hướng kinh doanh cái đã, em mới tỉnh ngủ, đầu óc còn lơ tơ mơ."
Đàm Duệ Khang đi pha cà phê cho Diêu Viễn uống, anh nói, "Hôm qua anh suy nghĩ cả đêm, muốn cung cấp hàng hóa cho trung tâm lắp đặt thiết bị, sản lượng của nhà máy này không chạy kịp."
Diêu Viễn nói, "Ừ, vậy tụi mình dành thời gian đi qua đó, nói chuyện với ông chủ Hồng Kông của bọn họ, hỏi ông ấy có chịu tăng thêm dây chuyền sản xuất không."
Đàm Duệ Khang nói, "Nếu không đồng ý thì chỉ có nước chuyển qua nhãn hiệu khác."
Diêu Viễn, "Vương Bằng đã công khai cho bọn mình nhét phong bì, nhãn hàng nào cũng được, chỉ cần là tụi mình bán sỉ, phía bên ổng sẽ ok thôi."
Đàm Duệ Khang cười bảo, "Phải phải, vậy nên chi bằng kiếm một cái nhà máy nào lớn hơn, ổn định hơn, chuyên cung cấp thị trường nội địa. Kiêm luôn việc mở một cửa hàng chuyên bán đèn điện."
Diêu Viễn nói, "Vậy kế tiếp là mình thuê một văn phòng cao ốc ở Quảng Châu phải không? Tụi mình ít nhất phải thuê hai chục nhân viên, có mối làm ăn lớn thế này làm vốn thì rất nhiều việc có thể triển khai được rồi."
"Ừa..." Đàm Duệ Khang khe khẽ gật đầu.
Diêu Viễn chợt như linh cảm được suy nghĩ trong đầu anh, mặt lạnh lùng hỏi, "Anh lại muốn gọi cho ba em phải không?"
Đàm Duệ Khang cười bảo, "Gọi được không? Lãnh đạo định đoạt đi."
Diêu Viễn đáp, "Gọi đi, nghe thử xem ông ấy nói thế nào, nhưng mà em đã có chủ ý rồi, em sẽ không thay đổi theo ý kiến của ổng đâu."
Đàm Duệ Khang bảo, "Vậy để nghe thử xem sao, anh cũng hơi tò mò." Diêu Viễn gật đầu, Đàm Duệ Khang đứng dậy đi gọi điện thoại.
"Nói thế nào?" Diêu Viễn hỏi.
Đàm Duệ Khang bảo, "Dượng nói, tụi mình cố gắng đừng dồn hết tương lai công ty vào chỗ Vương Bằng, lỡ như Vương Bằng mới làm ba tháng lại... nghỉ việc. Như vậy thì rắc rối to, bây giờ... khoan hãy đắc ý vội, đừng để thắng lợi choáng ngợp đầu óc, nên bình tĩnh suy xét."
Diêu Viễn, "..."
Diêu Viễn thật chỉ muốn kiếm cái gì đó ném cho hả, tại sao đầu óc của cậu chẳng bao giờ bì được với Triệu Quốc Cương! Cảm giác bị một lời đánh trúng chỗ hiểm như thế thực sự vừa thốn lại khó chịu.