• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"?" Mộng Vãn Tình nghiêng đầu, tròn xoe mắt nhìn Mễ Tuyết. Mễ Tuyết cười lạnh

"Cô không cần phải tỏ vẻ không biết gì hết." Mễ Tuyết câu khoé môi lên "Tôi không nhìn sai bao giờ."

Trực giác của người phụ nữ vốn rất mạnh, đặc biệt đối với người mà mình thích, lại càng chiếm hữu mạnh mẽ, rất dễ đánh hơi được việc đồ của mình bị ngấp nghé.

"Vâng, vậy thì sao ạ?" Mộng Vãn Tình mỉm cười, đôi mắt khẽ híp lại "Chủ nhân chính là người đàn ông kim cương vương lão ngũ, một kẻ như tôi thích cũng là bình thường ạ."

Nếu tiểu thư kia đã nói như vậy rồi, thì cô cũng không có lí do gì để che giấu.

"Cô biết rõ thân phận của mình chứ?" Mễ Tuyết lặp lại câu nói hồi nãy. Hừ, bản thân là người hầu thấp kém, lại ôm suy nghĩ viển vông với chủ nhân mình. Cô ta có cửa sao?

"Tiểu thư, tôi thích ai là quyền của tôi, và đương nhiên người như thiếu gia sẽ chẳng để ý tới tôi." Cô vẫn duy trì nụ cười dịu dàng trên môi, nhưng ánh mắt loé lên tia trào phúng "Tiểu thư so đo làm gì với kẻ thấp kém này chứ?"

"Cô còn biết mình thấp kém cơ đấy!" Mễ Tuyết ha một tiếng, gằn giọng "Cô tốt nhất bỏ cái suy nghĩ ấy đi, loại như cô không xứng!"

"Haha." Cô bật cười "Tiểu thư, tôi nói rồi, tôi thích ai là quyền của tôi, tiểu thư đây là đang quá coi trọng tôi, rằng tôi có thể câu dẫn thiếu gia sao?"

"Cô!" Mễ Tuyết trừng mắt, ly trà "cốc" một tiếng mạnh xuống bàn, giọt nước bắn ra vương lên bàn.

"Tiểu thư, đến cuối hoa rơi cửa nhà ai còn chưa biết được đâu."

Soạt!



"..."

"Không biết tôn ti!" Mễ Tuyết vung tay, hất cốc trà vào người cô. Ly trà rơi xuống đất vỡ đôi.

Giọt nước chảy trên gương mặt cô, thấm ướt một mảng cổ áo. Mộng Vãn Tình lau giọt nước trên mặt, mỉm cười nhìn gương mặt tức giận đến méo mó của Mễ Tuyết, mỉm cười "Tiểu thư, không thanh tao một chút nào."

"Tiểu thư cứ dùng bữa vui vẻ, tôi xin phép."

Mộng Vãn Tình cúi người xuống, lùi ra ngoài.

"Cô!" Mễ Tuyết chỉ tay vào cô, giận run cả người, chữ "cô" kia nửa ngày cũng không nói thêm được câu gì.

"Haizz." Mộng Vãn Tình nhìn bộ váy thấm ướt của mình, thở dài một tiếng. Ngẩng đầu đi tiếp.

"!"

Mộng Vãn Tình sựng người, cô bất động một giây, rồi trở lại trạng thái bình thường, mỉm cười, xoè váy "Thiếu gia."

Hoắc Tường Quân khẽ nhíu mày nhìn cô. Từ tóc đến váy đều ướt. Hắn nhìn về phía sau lưng cô, đây là từ phòng của Mễ Tuyết ra sao?

Chuyện gì xảy ra?

Mộng Vãn Tình đi lướt qua hắn, Hoắc Tường Quân nhìn bóng lưng dần đi khuất, bỗng thấy không thoải mái chút nào.

"Mộng Vãn Tình."

"Vâng?" Cô dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

"Cô... tối nay đến."

"Vâng, em sẽ." Cô cười nhẹ rồi bỏ đi.

Mộng Vãn Tình trở về phòng thay quần áo, tắm gội nhanh chóng rồi trở lại làm việc vặt linh tinh.

Tối đến, cô chỉ ăn một ít cháo loảng qua loa cho xong bữa. Bởi lát hắn mà đánh cô, cô sợ mình sẽ nôn ra mất, nên tốt nhất vẫn cứ là cháo loảng.



Đến 10 giờ đêm, cô cẩn trọng gõ cửa phòng hắn, chờ đợi điều sắp xảy đến với mình.

Chỉ là đánh một trận thôi, không sao hết.

Cũng không phải lần đầu.

Cô làm được!

Mà còn không biết con chó điên nào hôm nay chọc hắn nữa.

Vừa đặt chân vào phòng, cảm giác lạnh buốt xuyên suốt cơ thể khiến cô rùng mình.

Căn phòng tối như hũ nút, lặng yên không một tiếng động. Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, Mộng Vãn Tình nuốt nước bọt cái ực, lo sợ đi vào bên trong, khoá trái cửa lại.

Ánh sáng nhàn nhạt từ bên ngoài chiếu qua tấm rèm mỏng, phảng phất một mảng sáng êm đềm. Hắn im lặng ngồi trên giường, áo sơ mi đen cởi bỏ hai chiếc cúc đầu, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc như dao cạo nhìn về phía cô.

"Em đến rồi."

Mộng Vãn Tình quỳ xuống dưới chân hắn. Tầng băng mỏng phủ lên trái tim đang treo lên vì sợ hãi.

Hôm nay... hắn có gì đó không đúng lắm.

Hắn nhìn cô, không nói gì.

Căn phòng rơi vào khoảng tĩnh mịch.

"Mộng Vãn Tình." Giọng hắn trầm đục vang lên trong không trung, cô "vâng" nhẹ.

"Ngày mai đám người Hoắc gia sẽ tới đây."

"..." Sắc mặt cô tối lại. Không, nếu bọn họ tới... Hoắc Tường Quân sẽ tức đến điên mất!

"Theo cô, tôi nên làm gì để có thể không phát điên với lũ khốn đó?"

"?" Mộng Vãn Tình mở tròn mắt. Là hôm nay cô mở mắt không đúng cách sao? Ừm, nhất định là như vậy, haha, Hoắc Tường Quân sao có thể đang hỏi ý kiến cô chứ?

"Trả lời!"

Giọng nói lạnh ngắt vang lên, Mộng Vãn Tình sững sờ, như chưa thể tin được, chỉ tay vô mặt mình hỏi lại "Anh... đang hỏi em?"

"Không cô thì tôi hỏi chó à?"

"..."

"Đừng để tôi mất kiên nhẫn." Ánh mắt hắn cau lại, loé lên tia phẫn nộ. Cô lấy lại được lý trí, mím môi một lát "Anh chỉ cần cư xử bình thường là được ạ."

"Cư xử bình thường?" Hắn cười lạnh. Ha, nói mà như không nói, nên đánh cô ta thì tốt hay đánh cô ta thì tốt đây?

"Vâng." Cô gật đầu "Anh cứ nhẫn nhịn, nhường bọn họ đi ạ."

"Mộng Vãn Tình!" Hắn giơ tay bóp chặt lấy hai má cô, gằn giọng "Cô nghĩ ai cũng ngu như cô sao? Đi chịu cái lũ đó?"

"Tôi không nhịn! Lũ đó khiến tôi phát điên! Muốn giết hết lũ khốn đó!"

Hai má cô bị hắn bóp chặt đau nhói, cô kêu khẽ một tiếng. Cô giơ tay nắm lấy cổ tay hắn, cố gắng nặn ra một nụ cười

"Vậy chẳng lẽ anh muốn đối nghịch trực diện với bố mẹ anh sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK