Hắn chơi với Mễ Tuyết từ nhỏ, cũng biết cô không giận được mình lâu nên cứ để cô ấy tự nguôi giận.
Ngày hôm sau, hắn gõ cửa phòng Mễ Tuyết bảo cô đi ra viện thăm Mộng Gia Linh với mình.
Mễ Tuyết nghe đến cái tên này là giận sôi máu.
"Em không đi!!! Cô ta ăn vạ thì có! Trẹo cái chân thôi mà làm quá lên!"
Hắn đương nhiên biết là Mộng Gia Linh làm quá lên. Nhưng đó là bảo vật của Mộng gia, hắn có thể làm sao chứ?
Nếu có thể, hắn muốn đánh chết cô ta.
"Em nhất định không đi?"
"Không!"
"Vậy anh đi một mình."
"Em đi!!!" Mễ Tuyết hét ầm lên. Để Hoắc Tường Quân chung một chỗ với con cáo già kia làm sao cô ta yên tâm được cơ chứ?
Ai biết con ả đấy lại làm ra cái loại chuyện gì!
Dù rất không cam lòng nhưng Mễ Tuyết vẫn phải cắn răng mà đi.
Hắn đạt được mục đích, không khích Mễ Tuyết nữa.
Hắn đã chuẩn bị sẵn đồ đi thăm, là thức ăn dinh dưỡng đắt tiền. Mễ Tuyết trang điểm rồi mới đi, vẫn còn giận hờn hắn chuyện hôm trước.
Hai người đi vào bệnh viện, hỏi thăm số phòng bệnh của Mộng Gia Linh.
Lúc hai người đi đến cửa không khoá, Mễ Tuyết trực tiếp đẩy cửa bước vào trong.
"A a a a a a a!!!"
"Ai??? CÚT ĐI!!! ĐỪNG LẠI GẦN TÔI!!! ĐỪNG LẠI GẦN TÔI!!!"
Mễ Tuyết suýt bị quả cam nện vào mặt. Cô lùi lại phía sau, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng bên trong.
Mộng Gia Linh đầu tóc rối bù ngồi dưới đất, kêu hét ầm ĩ, liên tục cầm những hoa quả dưới chân mình ném về phía cửa.
"Cô bị làm sao đấy?" Mễ Tuyết giật mình, nghe giọng hét của cô ta còn tưởng có án mạng đấy!
"Ai...?" Mộng Gia Linh hạ tay đang cầm quả táo xuống, đôi mắt đỏ rực xuyên qua làn tóc rối nhìn người xuất hiện.
"Cô..."
Mễ Tuyết nghe rõ tiếng thở phào của Mộng Gia Linh.
Mộng Gia Linh này bị cái gì vậy?
Gương mặt xinh đẹp của cô ta hốc hác, lộ rõ vẻ sợ hãi tột cùng, đôi mắt đỏ ngầu lên trông cực kì đáng sợ.
Cánh cửa mở tung, Tô Khuất vội vàng chạy đến ôm lấy cô con gái "Tiểu Linh của mẹ! Con làm sao vậy?"
"Mẹ ơi!" Mộng Gia Linh oà lên khóc nức nở, Tô Khuất đau lòng ôm chặt cô con gái, vỗ lưng trấn an cô ta.
"Con của mẹ! Sao con lại sợ hãi như thế?" Bà ta rất hoảng hốt, Mộng Gia Linh gọi điện thoại cho bà ta mà hét toáng lên như bị tâm thần, liên tục nói con sợ lắm mẹ ơi.
Mộng Vãn Tình đi sau, dựa người vào cửa, gương mặt bình tĩnh nhìn hai người dưới đất an ủi nhau.
Hoắc Tường Quân lúc này mới nhận thấy, Mộng Vãn Hiếu và Mộng Vãn Tình rất giống nhau. Cái biểu cảm trên gương mặt đó không khác chút nào, chỉ là giới tính khác biệt mà thôi.
"Ồ, để hai người chê cười rồi." Ngay cả điệu cong khoé mắt cười cũng giống y như nhau.
Mộng Vãn Hiếu nhìn đồ trên tay hắn, xuýt xoa "A, cậu Hoắc có lòng tốt đến thăm chị gái tôi, quý hoá quý hoá."
"Tôi xin thay mặt chị tôi nhận và..."
"CÔ TA BIẾT MỌI CHUYỆN!!! CÔ TA ĐE DOẠ CON!!!"
Lời nói của Mộng Vãn Hiếu bị cắt ngang, anh ta bực bội xì một tiếng "Thay mặt chị tôi..."
"CÔ TA ĐẾN ĐỂ TRẢ THÙ CON!!! CÔ TA NÓI SẼ HỦY HOẠI CON!!!'
"MẸ ƠI, CON SỢ LẮM!!!"
"Cái đệt mợ nhà nó!!!" Mộng Vãn Hiếu bị cắt ngang lời lập tức phát cáu. Gương mặt tươi cười nhã nhặn lập tức tối sầm lại.
"Ai??? Ai gan to doạ được chị, hả???" Anh quay sang quát Mộng Gia Linh "Khách còn ở đây, chị có để cho Mộng gia chút mặt mũi nào không???"
"Mộng Vãn Hiếu! Không thấy chị con đang rất hoảng sợ sao?" Tô Khuất tức giận nói lớn, quay sang an ủi con gái.
"Cô ta nào? Con nói đi, mẹ sẽ giúp con trừng trị cô ta, Mộng gia chúng ta không sợ bất kì kẻ nào."
"Ha!" Mộng Vãn Hiếu cười đầy khinh bỉ. Anh thô lỗ lấy từ tay hắn túi đồ "Cảm ơn hai người đã đến, giờ có lẽ chị tôi không có tâm trạng tiếp các vị rồi..."
Anh uyển chuyển đuổi khách.
Hoắc Tường Quân cũng không rảnh ở lại xem, nhưng Mễ Tuyết lại có vẻ hứng thú
"Làm Đại tiểu thư kinh hoảng thế này, là vị cao nhân phương nào thế?"
"Mẹ ơi, cô ta nói sẽ nói chuyện đó ra!" Mộng Gia Linh khóc nấc lên, làm gì còn chút hình tượng nào.
"Cô ta?" Sắc mặt Tô Khuất tối sầm lại.
"Ồ, các người ức hiếp người ta kiểu gì mà để người ta đến tận nơi uy hiếp thế?" Mộng Vãn Hiếu liền thấy hứng thú, thò một chân vào nói chuyện.
"Mộng Vãn Hiếu!!! Cái thứ mất dạy này!" Tô Khuất nổi điên "Mày biết cái gì rồi?''
"Tất cả." Mộng Vãn Hiếu vênh mặt lên, rất tự hào "Thấy chưa? Tôi nói ngay từ đầu rồi, hoặc là bà giết người đó hoặc là người ta giết bà. Chậc, ai đó lại thích chơi trò thú dữ vờn mồi, hủy hoại người đó đến chết đi sống lại, giờ xem, cô ấy sống tốt hơn hai người nhiều!"
Mộng Vãn Hiếu chống nạnh cười lớn "Hai người ở đó mà ôm nhau khóc đi! Tôi chờ ngày này lâu lắm rồi! Thế nhé, bái bai!"
Mộng Vãn Hiếu lập tức co chân bỏ ra ngoài, nghe thấy tiếng chửi rủa của Tô Khuất.
"Hì hì, biết ngay là "người đó" sẽ đứng về phía mình mà!"
"A, sao bảo bối của tôi lại xinh đẹp đáng yêu đến như thế chứ! Yêu quá! Không uổng công mình vớt nó từ vũng bùn ra."
Mộng Vãn Hiếu cười như tự kỉ, cả người đều toát lên chữ: khoái.
Mễ Tuyết đứng bên cạnh nhún vai một cái "Nhị thiếu, chúng tôi xin phép về trước."
"A vâng. Làm phiền hai người rồi." Mộng Vãn Hiếu cười không thấy mặt trời đâu.
"Nếu hai vị có thể nói chuyện ngày hôm nay thấy ra ngoài thì tốt quá! Tôi cực kì cảm ơn hai vị." Anh còn rất hào hứng nhắc nhở, nói xong tung tăng bỏ đi.
Hoắc Tường Quân "..."
Mễ Tuyết "..."
Không phải nên bảo họ giữ kín chuyện sao?