“Tôi nói sai sao?” Hắn dùng tay ấn vào trán cô “Cô không phải vợ tôi.”
Cô nén tiếng chửi thề trong lòng, nhất định lần sau không để hắn uống đến mấy trí như thế này nữa!
Không biết khi tỉnh lại hắn có nhỡ những chuyện này không, nếu nhớ, hắn nhảy xuống sông tự tử luôn đi!
“Nếu không phải vậy thì em là gì?”
Hắn ngừng lại một lúc, ngắm nhìn cô, từ khuôn miệng nhả lời vàng ý ngọc phun ra hai chữ “Em gái.”
Mộng Vãn Tình “…”
Có khi nào Hoắc Tường Quân luôn muốn có một đứa em gái không?
“Em thực sự là vợ anh.” Cô bất mãn cãi lại. Dù biết nói lý với kẻ say là ngu ngốc nhưng…
“Không thể.” Hắn lắc đầu “Tôi không tin mình không được.”
Cô thực sự hạn hán lời “Anh vốn dĩ không chạm vào em.” thì hỏi cô mang thai kiểu gì? Cô không thể tự thụ thai được mà đúng không?
“Không chạm vào cô?” Hắn nghiêng đầu “Tại sao?”
“…”
Mộng Vãn Tình thấy mình nên đi pha thêm chục nồi canh giải rượu cho hắn.
“Em gái, gọi một tiếng anh trai đi.”
Trong lòng cô điên cuồng gào thét, rốt cuộc tên chó nào chuốc rượu hắn ra nông nỗi này đấy hả???
Bắt gặp ánh mắt thiếu kiên nhẫn của hắn, cô nuốt nước bọt, ngậm đắng nuốt cay gọi
“Anh…trai…”
“Ngoan.” Hắn rất hài lòng, thoả mãn xoa đầu cô. Tay hắn đặt lên lưng cô kéo khoá váy xuống “Để anh trai tắm cho em.”
“Không cần!!!” Mộng Vãn Tình nhảy dựng lên, bồn tắm trơn khiến cô ngã nhào ra sau, nước bắn lên tung toé.
Mộng Vãn Tình muốn bật khóc, người say thực sự rất đáng sợ.
Hắn vừa rồi còn muốn làm gì cô đấy? Tắm cho cô? Đùa à!!!
Hoắc Tường Quân nhíu mày, không hài lòng với phản ứng của cô chút nào, hắn túm lấy bắp chân trắng nõn kéo giật lại, ôm lấy lưng cô bế ngồi lên thành bồn, ghì chặt lấy cô, giơ tay lột đồ.
“Người em toàn mùi rượu, anh trai rất khó chịu.”
“Dừng, dừng lại!!! Không được!!! Anh mau dừng lại!!!” Mộng Vãn Tình giãy dụa vô ích, trang phục bị lột sạch sẽ, cô xấu hổ muốn đâm đầu vào bồn nước chết đuối cho rồi.
“Không được quậy!” Hắn ghì lấy cô trong lồng ngực, cắn lên vai cô “Anh trai sẽ tức giận.”
Anh trai cái đầu nhà anh!!!
“Ồ.” Đôi mắt hắn khẽ sáng lên, hàm răng cắn sâu thêm một chút trên vai cô “Da em rất mềm.”
“Hoắc Tường Quân!!! Tỉnh lại ngay! Anh mở to mắt ra nhìn đi!”
“Ừm.” Hắn gật đầu, mũi hít hít vai cô “Người em có mùi sữa nè~ ngọt quá.”
Cả cơ thể cô dính chặt vào người hắn, cô không muốn tách hắn ra, nếu không cơ thể cô thực sự sẽ loã lồ. Cảm giác nóng nóng trên vai khiến cô thấy cả người nóng rực. Cái nóng từ cơ thể hắn truyền sang cô, trái tim cô đập điên cuồng trong lồng ngực.
Hàm răng hắn day nhẹ lên vai cô, từ từ di chuyển đến cổ, hắn dùng tay vuốt ve cổ cô, rồi cắn mút triền miên. Trong đầu hắn lúc này không có gì cả, mùi sữa nhạt xâm chiếm tâm trí, âm thanh yếu ớt cầu xin dừng lại của cô gái trong lòng không lọt được vào tai hắn.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, muốn nhiều hơn thế.
Trên làn da trắng nõn hiện lên vài vết ửng hồng rất bắt mắt, hắn cắn nhẹ lên tai cô, cơ thể cô gái liền run rẩy.
Nụ hôn của hắn lướt trên cổ di chuyển lên trên, tiếp xúc với đôi môi mềm mại khác.
“Ngoan, mở miệng ra.”
Hắn bóp nhẹ mặt cô, nhẹ nhàng tách hai hàm răng của cô ra, hôn lên môi cô. Hắn từ từ xâm nhập vào bên trong, khuấy động khuôn miệng nhỏ nhắn, bắt đầu là nhẹ nhàng rồi dần dần như mưa rền gió dữ, vừa cắn vừa mút muốn điên dại. Hơi thở cả hai cuốn chặt lấy nhau, bàn tay hắn du ngoạn từng tấc trên cơ thể cô, cảm nhận sự run rẩy động tình. Hắn không ngừng lại được, mùi hương sữa non nớt quen thuộc thâu tóm lấy tâm trí, hắn điên cuồng muốn cảm nhận mùi hương ấy rõ rệt hơn.
Mộng Vãn Tình thầm mắng trong lòng.
Lần này cô xong rồi.
Một đêm hoang đường.
[…]
Những chuyện sau đó, Mộng Vãn Tình không muốn nhớ lại.
Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh lại giữa đống lộn xộn trên giường, mùi của cuộc hỗn độn đêm qua vẫn còn quanh quẩn trong phòng. Mộng Vãn Tình còn không nhấc một thân tàn tật của mình ngồi dậy nữa.
Cô sẽ không nói rằng mình bị hắn làm từ nhà tắm lên tới tận giường đâu.
Lưng nhức, eo mỏi, thân dưới đau âm ỉ, cô thực sự không còn sức mà dậy nổi nữa.
Còn kẻ đầu sỏ, không thấy tăm hơi đâu.
Mộng Vãn Tình thầm cầu nguyện cho chính bản thân mình. Hy vọng hắn giết cô thì một đao là xong, đừng có lôi cô đi tra tấn…
Lần tỉnh lại lần nữa là giữa trưa. Cơ thể cô cũng có phần hồi phục. Quần áo trên người được thay mới, căn phòng trở nên gọn gàng sạch sẽ như ban đầu.
Cô nhìn cái áo rộng thùng thình mình mặc, không biết nên nói gì.
Là hắn thay cho cô sao?
“Tỉnh?”
Mộng Vãn Tình nhìn ra phía cửa, lòng nhảy dựng lên. Hắn đứng dựa vào cửa với gương mặt tối sầm lại.
Cô nở nụ cười yếu ớt nhìn hắn…
Xong rồi…
Tay cô siết chặt lấy ga giường, cố gắng bình ổn tâm trạng đang treo lơ lửng, chờ đợi cơn giận dữ của hắn.
Nhưng Hoắc Tường Quân không làm gì cả, chỉ đứng ở cửa nhìn cô.
Cô cũng im lặng cúi đầu, không dám nhìn hắn…
Hoắc Tường Quân nhìn cô gái ngồi khép nép trên giường mình hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, bao nhiêu ngôn ngữ liền bị kẹt cứng trong cổ họng.
Hân không thể trách cô được. Trong lòng hắn biết rõ điều đó. Khi tỉnh rượu, những chuyện xấu hổ đó hiện rõ mồn một trong tâm trí hắn.
Nếu có thể quay lại quá khứ, hắn thề sẽ tát chết chính mình.
Nhưng vấn đề bây giờ là phải giải quyết với cô gái này đã.
“Cô có ý kiến gì không?” Hắn chậm rãi mở miệng, muốn nghe ý kiến từ cô.
Mộng Vãn Tình ngẩn ra. Ý kiến? Cô thì ý kiến gì bây giờ?
Thấy cô không phản ứng, hắn cũng không gượng hỏi.
“Đói chưa? Còn đi được không?”
Mặt cô liền đỏ bừng “Em… đi được!” nhất định là đi được!
“Mộng Vãn Tình, nếu, chỉ là nếu thôi.” Hắn nhìn cô “Cô có thai, giữ đứa bé lại.”
“Hả?”
“Nếu cô có thai, giữ đứa bé lại.” Hắn nhắc lại câu nói.
Mất một lúc cô mới tiêu hoá được hết lời hắn nói.
“Nhưng có một đêm thôi mà, không phải là trúng thưởng luôn chứ?”