"Em..."
Cô nắm lấy tay hắn, ngăn lời hắn lại. Mộng Vãn Tình cất giọng nhẹ nhàng "Em Hoắc, không ai nói với em rằng trước mặt người lớn thì phải có lễ phép sao?"
Mộng Vãn Tình lôi ra một cây quạt trắng, phe phẩy trước mặt, chỉ để lộ đôi mắt lá liễu cong cong cười đẹp đẽ nhìn mẹ Hoắc "A, hay hoá ra đây là gia giáo của nhà họ Hoắc - một gia tộc lớn đứng trên trăm họ?"
"Hoắc lão gia, người không hổ là gia chủ của một gia tộc lớn, việc dạy dỗ con cái khiến một kẻ thấp kém như tôi đây phải lau mắt mà nhìn."
"Ngông cuồng!" Hoắc Vũ Khải tức giận đập bàn, gương mặt đỏ bừng lên. Giọng ông ồm ồm lớn tiếng "Cô dám nói Vũ Hạo nhà chúng tôi không có gia giáo?"
"Bà chị à, cô biết cô đang nói ai không?" Hoắc Vũ Hạo sầm mặt, ánh mắt như chứa hàng trăm con dao phóng tới.
Mộng Vãn Tình thản nhiên đón nhận cơn giận dữ của Hoắc Vũ Khải, nhìn thẳng vào mắt ông ta nói chậm rãi từng chữ
"Tôi đâu có ý đó, là ngài tự nhận đó chứ ạ?" Cô chớp mắt lia lịa "Tôi tưởng gia giáo nhà ngài cũng chỉ có vậy..."
Hắn "..." có cảm giác cô ta mắng mình, ừm, chính là như vậy, hắn có chứng cứ.
"Thứ phế vật nhà Mộng gia như..."
Rầm!
Cô đập tay xuống bàn, ánh mắt tối lại chĩa về phía Hoắc Vũ Hạo "Em chồng, chỗ người lớn nói chuyện trẻ con ngậm cái miệng lại!"
Hoắc Vũ Hạo há miệng nửa ngày không nói thêm được câu nào. Chết tiệt, sao ánh mắt vừa rồi của cô ả lại đáng sợ như thế chứ? Còn doạ được gã...
"Sao cô dám mắng Hạo Nhi hả? Mộng gia không dạy cô..." Mẹ Hoắc bên cạnh bất bình thay con trai.
"Mộng gia không dạy dỗ tôi, điều duy nhất họ dạy tôi là không làm tiểu tam!" Mộng Vãn Tình quét mắt về phía mẹ Hoắc, gương mặt bà ta đỏ bừng lên không rõ vì xấu hổ hay tức giận.
"Cô...cô..."
"Mộng Vãn Tình!!! Cô nghĩ mình là ai mà dám nói tôi như thế?" Bà Hoắc chỉ tay vô mặt cô.
Mộng Vãn Tình vắt chéo chân, tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm vào bà Hoắc. Trong một khắc, bà Hoắc sựng người, cả người toát lên tầng mồ hôi lạnh. Ánh mắt nhìn bà ta đó, như thể nhìn thấy loài kiến nhỏ bé vậy...
"Thứ vứt đi của Mộng gia như cô thì có gì đáng tự hào? Ngay cả cha mẹ mình còn không nhận cô! Thân phận của cô còn thấp kém hơn những kẻ ăn mày ngoài kia kìa." Bà Hoắc nói một tràng, sống từng này tuổi rồi lần đầu tiên bà lại bị một con nhóc làm cho xấu hổ.
"Dì, cô ấy là tiểu thư chính gốc của Mộng gia." Hắn mở miệng, bình thản nhìn bà Hoắc "Cho dù Mộng gia không công nhận, nhưng dòng máu chảy trong người của cô ấy là của Mộng gia, thân phận cũng mang hai chữ tiểu thư. Xin dì chú ý cách xưng hô."
Đuôi mắt hắn liếc sang bên cạnh, bắt gặp đôi mắt đong đầy ý cười của cô. Mộng Vãn Tình tiếp lời "Phu nhân nói tôi thấp kém, vậy chẳng lẽ phu nhân lại cao quý lắm?"
"Người sinh ra từ vùng nông thôn ở huyện Z nhỉ? Ôi tôi nghe nói dân ở đó nghèo lắm, cái loại mà sống chung với gián với chuột ấy."
"Rồng không biết bay cũng là rồng, không đến lượt tôm tép ý kiến. Phu nhân à, hộ khẩu của tôi vẫn nằm trong sổ đỏ nhà họ Mộng đấy."
Cô híp mắt cười, nụ cười từ đầu tới cuối không hề tắt, giọng nói cực nhẹ nhàng êm ái, nhưng từng câu từng chữ như đâm như chọc người đối diện.
Ai cũng biết Mộng gia tuy không phải là gia tộc lớn có lịch sử lâu đời nhưng tiền tài lại nhiều vô kể, còn chưa nói đến mấy đời nhà Mộng gia gia chủ đều vừa có tiền vừa có quyền, là đối thủ cạnh tranh một mất một còn với Hoắc gia. Bà Hoắc tức muốn ngất tại chỗ.
Tuy bà Hoắc đẹp thì đẹp, nhưng dẫu sao cũng sinh ra từ trong khổ sở, cho dù bây giờ sống phú quý thế nào vẫn không thể toát lên cái sự quý tộc dù cho bà ta đã cố gắng cháu chuốt vẻ ngoài hay cách cư xử.
Nhưng Mộng Vãn Tình thì khác.
Cô là tiểu thư, tuy bị thất sủng nhưng vẫn là dòng chính.
Cũng chính điều này khiến cô thấy lạ. Rõ là cùng một mẹ sinh ra, Mộng Gia Linh lại được người nhà Mộng gia cưng chiều hết mực, đến lượt cô chỉ hận không thể nhét cô trở lại bụng mẹ vậy.
"Con ranh hỗn xược!" Hoắc Vũ Khải hô hấp nặng nhọc, trợn mắt với cô "Mày là cái thá gì chứ!"
"Lão gia, ông biết đấy, có một số người biết là đá tầm thường nhưng vẫn cố chấp ném viên ngọc trong tay để lấy một viên đá rồi lại ảo tưởng rằng viên đá cuội là viên pha lê."
Cô cười khúc khích "Tôi tin Hoắc lão gia không phải kẻ như vậy."
Hoắc Vũ Khải tức muốn đấm ngực dậm chân. Cái gì mà ông ta không phải chứ? Rõ ràng "một số người" trong lời con ranh này nói có ông! Bảo là phế vật của Mộng gia cơ mà? Con ranh xảo quyệt này từ chỗ nào chui ra?
"Thứ dơ bẩn cô sao dám nói bố mẹ tôi như thế!" Hoắc Vũ Hạo cũng không nhịn được cơn tức giận. Mẹ của gã xuất thân không được tốt, đây là nỗi xấu hổ không thể thay đổi được. Nhưng ngay cả thứ vứt đi của Mộng gia cũng đòi lên mặt sao?
"Tiểu tam là ai còn chưa biết được đâu." Ánh mắt gã liếc xéo về phía hắn. Hừ, con mẹ chết yểu kia mới là tiểu tam! Nếu không phải do gia chủ đời trước ép cha gã cưới con đàn bà kia thì mẹ gã với Hoắc Vũ Khải đã về chung nhà từ lâu rồi.
Hoắc Tường Quân mới là đứa con hoang!
"Thứ máu không thuần câm cái miệng lại!" Mộng Vãn Tình hung hăng trừng mắt với gã. Thời nay tiểu tam có địa vị gớm nhỉ, nếu không phải chính thất rơi đài thì đến lượt bọn họ ngồi mát hưởng thơm chắc?
Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo trở nên méo mó. Thứ... máu không thuần? Con nhỏ chết tiệt này mắng ai đấy? Nó dám!
Hoắc Tường Quân ngạc nhiên nhìn cô gái bên cạnh, đột nhiên thấy cô có chút đáng yêu, vừa mắt mình.
Nói hay lắm!
Không uổng công hắn nhặt cô về.
Ừm. Lát phải thưởng cho sự đáng yêu này.
"Con ranh hỗn láo!" Hoắc Vũ Khải đại khái tức muốn phát bệnh tim "Cái thứ không được dạy dỗ chẳng nói được lời tốt đẹp gì, tao hiểu tại sao Mộng gia lại không nhận mày!"
"Xốc nổi hồ ngôn loạn ngữ, không biết tôn biết ti là gì!"
"Cha, mẹ, em chồng, nếu mọi người gọi bọn con tới đây chỉ để sỉ nhục tụi con thì con với chồng con không còn gì để nói."
Hoắc Vũ Khải "..."
Mẹ Hoắc "..."
Hoắc Vũ Hạo "..."
Sao lại thành bọn họ sỉ nhục cô rồi???
Là ai? Ai sỉ nhục ai chứ? Mẹ kiếp! Đổi trắng thay đen mắt còn không thèm chớp! Thứ đi với thằng hỗn đản Hoắc Tường Quân cũng chẳng tốt đẹp gì! Nồi nào úp vung nấy!
Hoắc Tường Quân "..." có cảm giác cô toàn nói bừa.
"Cha dì, con xin phép cùng vợ con về nhà."