• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên hành lang khối 11 của Trung học Nhất Sư, một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn ôm một chồng bài kiểm tra đi trên hành lang. Khuôn mặt xinh đẹp bạnh ra, đôi mắt nhìn thẳng phía trước cực kì nghiêm túc đoan chính.

Phía sau cô, là một cái đuôi đuổi thế nào cũng không đi.

"Bạn học Tần, cậu phải tin tớ!"

Lý Hưởng thảm thiết kêu khóc đi quanh Tần Tình, còn phải liên tục theo sát bước chân không ngừng của cô gái nhỏ

"Thật đó! Quyển tạp chí kia là của tớ, bìa sách Toán cũng là do tớ bọc, không có chút liên quan gì tới Dục ca của chúng ta cả!"

"..."

Tần Tình không để ý tới cậu ta, trong đầu lại không tự giác nhớ lại hình ảnh nhìn thấy lúc đó.

Gương mặt nhỏ hơi phiếm hồng, con ngươi trong suốt lại tức giận thêm vài phần, cô khẽ cắn răng, bước chân tăng tốc.

"Ai da, bạn học Tần Tình của tôi ơi, cậu thật sự hiểu lầm rồi!"

Lý Hưởng kêu khổ không ngừng tiếp tục đuổi: "Cậu không thể oan uổng người vô tội chứ, đúng không??"

Nghe vậy, Tần Tình rốt cuộc ngừng bước lại.

Ôm một chồng bài kiểm tra, cô gái nhỏ quay người, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Hưởng.

Lý Hưởng bị ánh mắt nghiêm túc kia nhìn đến rùng mình, theo bản năng thu liễm bộ dạng cợt nhả.

Sau đó cậu liền nghe thấy giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ:

"Quyển tạp chí kia là của cậu?"

"Đúng vậy!"

Lý Hưởng vội gật đầu không ngừng.



"Vậy vì sao lại đặt trên bàn học của Văn Dục Phong?"

Lý Hưởng không chút do dự: "Đó là tớ để, Dục ca không biết."

"Đồ trên bàn học cậu nhiều lắm sao?"

Tần Tình mím môi, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên nhìn Lý Hưởng.

Lý Hưởng chột dạ lắc đầu: "Ừm... Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vẫn không rộng bằng của Dục ca không phải sao! Anh ấy có tới nửa cái bàn không dùng gì tới, mấy quyển tạp chí của tớ đều đặt ở đó, như vậy sẽ không bị giáo viên thu mất."

Tần Tình nhăn mày: "Nếu đã không sợ giáo viên thu mất, vậy vì sao còn phải bọc bìa sách giáo khoa bên ngoài?"

"..."

Lý Hưởng nghẹn lời.

Cậu ta cũng không thể nói, là bởi vì lúc trước Tề Lộ Lộ đi tìm Văn Dục Phong, sau đó cậu ta không muốn để Dục ca gánh họa nữa nên mới làm vậy?

Huống hồ hôm nay cậu ta vừa mới nói với bạn học mới rằng Dục ca "giữ mình trong sạch" thế nào, nếu lúc này lại lộ ra tên của Tề Lộ Lộ, thế chẳng khác nào vả vào mặt Dục ca của bọn họ.

Thấy Lý Hưởng không đáp lời, Tần Tình hé môi: "Cho nên lý do cậu đặt tạp chí ở chỗ anh ấy không được thành lập."

Lý Hưởng xấu hổ: "Không phải... ừm..."

"Tớ hỏi thêm một vấn đề.", Tần Tình ôm chặt bài thi trong tay: "Văn Dục Phong chưa từng chạm qua những tạp chí đó không?"

Lý Hưởng bản năng liền lắc đầu, chẳng qua sau đó một giây cậu ta lại đột nhiên nhớ tới...

Lần trước Tề Lộ Lộ tới, Dục ca hình như là cầm tạp chí lật hai trang, cuối cùng còn ném lên bàn.

Lý Hưởng bên này vừa do dự, Tần Tình liền biết đáp án.

Cô gái nhỏ hừ nhẹ một tiếng, trong lòng hơi bực liếc Lý Hưởng một cái, quay đầu đi mấy.

Đuôi tóc nâu hơi uốn xoăn đung đưa, đủ để nhìn ra tâm trạng chủ nhân nó lúc này chẳng lấy đâu mà tốt.

Để lại Lý Hưởng ở phía sau khóc không ra nước mắt, chỉ hận không thể cào tường.

Cậu ta cứ càng bôi càng đen như vậy, hiện giờ không cầu gì khác, chỉ cầu Dục ca giữ lại một mạng cho cậu ta thôi.



...

Buổi chiều sau tiết Thể dục, Trác An Khả tìm tới bên ngoài phòng học lớp 11- 6.

Các bạn trong lớp đã khá quen mặt cô gái thường xuyên tìm tới lớp mình này, vì vậy khi một bạn học sinh đang ra khỏi lớp thì bị gọi lại, không chờ Trác An Khả mở miệng đã hỏi trước: "Tìm Tần Tình đúng không?"

Trác An Khả sửng sốt một chút, phản ứng lại liền cười gật đầu.

Ngay sau đó, Tần Tình đã bị gọi ra.

Hai người mới vừa chào nhau xong, Trác An Khả đã dùng ánh mắt quét từ trên xuống dưới người Tần Tình một lượt.

Sau đó cô nhướng mày: "Ai chọc Tiểu Tình của chúng ta tức giận vậy?"

Tần Tình ngẩn ra: "Tớ không có..."

"Cậu không giấu nổi tớ đâu!", Trác An Khả vui đùa duỗi tay gõ chóp mũi Tần Tình: "Tâm Tình cậu thế nào đều viết hết lên gương mặt nhỏ rồi."

"..."

Tần Tình không quen động tác thân mật này giữa các nữ sinh, đột nhiên không kịp đề phòng bị Trác An Khả làm cho ngây người vài giây, sau đó lỗ tai bắt đầu phiếm phấn.

Trác An Khả thấy thế cười nghiêng ngả: "Tần Tình à, da mặt cậu mỏng vậy, sau này bạn trai cậu phải làm sao đây??"

Tần Tình bất đắc dĩ: "Cậu đừng đùa tớ nữa."

"Được được được, không đùa cậu nữa."

Trác An Khả dừng cười, chẳng qua ý cười trong mắt vẫn không nén được: "Nếu cậu tâm tình không tốt, hôm nay trời không nắng lắm, chúng ta tới sân thể dục đi dạo hai vòng, thế nào?"

Tần Tình hơi một suy tư, cảm thấy cũng không có chuyện gì quan trọng, cong khóe mắt cười đáp nhẹ: "Được."

Hai người nhất trí, Trác An Khả liền kéo Tần Tình đi xuống dưới lầu.

Lúc này đang là trung tuần tháng chín, thời tiết ban ngày ở Thanh Thành vẫn hơi khô nóng. May mà hôm nay những đám mây trên trời đã che bớt một ít. Ngày thường không lộ mặt xuống sân trường, hôm nay đi dạo dưới ánh nắng cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Dãy phòng học khố 11 cách sân thể dục không xa, lúc này đang là giờ giải lao, theo đám người nhộn nhịp, chỉ chốc lát Tần Tình và Trác An Khả đã đến sân thể dục ở phía cửa tây.

Tố chất thân thể của Tần Tình rất bình thường, xưa nay không phải người thích vận động, hơn nữa ở Nhất Trung trừ Trác An Khả thì không có bạn bè gì, bình thường cũng hiếm khi ra ngoài tản bộ.

Sân thể dục này trừ lúc tập quân sự và tiết Thể dục, cô chẳng bao giờ rảnh rỗi tới đây.

Nhưng Trác An Khả lại rất hoạt bát, lúc vừa đi tới bên ngoài sân thể dục, cô nhìn qua đường chạy vắng người, ánh mắt lập tức sáng lên.

"Hôm nay có lẽ có người thi đấu gì đó, muốn đi xem hay không?"

"Thi đấu?"

Tần Tình ngẩn ra.

Chỉ là không đợi cô trả lời, Trác An Khả đã hưng phấn kéo cô đi ngang qua đường chạy, tới sân bóng rổ sát bên cạnh, cách đó mấy bậc thềm đá cao.

Quả nhiên, vừa đi tới gần, hai người liền nghe thấy tiếng người ồn áo truyền tới.

"Náo nhiệt vậy sao? Chẳng lẽ là đội bóng rổ đang thi đấu?"

Trác An Khả lầm bầm: "Không đúng, đâu có nghe nói đội bóng rổ gần đây có hoạt động gì đâu..."

Tần Tình đứng ở bên cạnh vừa nghe tiếng cỗ vũ xen lẫn tiếng hét chói tai bên kia là đã cảm thấy đau đầu.

Cô nhíu này: "An Khả, tớ không biết luật chơi bóng rổ, xem không hiểu..."



"Nhìn cậu này!", Trác An Khả cười cong mắt: "Ai kêu cậu đi nhìn quả bóng đó đâu? Nhìn người có được không, tớ nói cho cậu nghe, trong đội bóng rổ có mấy học trưởng cực kỳ tuấn tú đó, đi đi đi, tớ đưa cậu đi dưỡng mắt."

Nói rồi, Trác An Khả kéo Tần Tình đi tới chỗ bậc thềm.

Chỉ là bậc thềm này quá cao, Tần Tình đoán có lẽ cô phải trèo mới lên được. Cô nhìn hai cái, yên lặng vòng qua bậc thang ở gần đó.

Trác An Khả đã đi lên được hai ba bậc đá cao rồi, quay đầu nhìn lại thì không thấy người đâu.

Cô đang cảm thấy cổ quái, bỗng nhìn thấy Tần Tình vòng đến chỗ cầu thang bậc nhỏ ở phía xa.

Trác An Khả không phản ứng kịp, một lát sau, nghĩ ra vì sao Tần Tình phải vòng tới bên đó, cô cười cong eo không đứng thẳng nổi.

"..."

Bên kia truyền đến tiếng cười, Tần Tình đỏ mặt yên lặng đi tới, coi như không nhìn thấy phản ứng của Trác An Khả.

Hai người đi lên khán đài ở phía trên bậc đá, tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị cảnh tượng người vây kín ba vòng phía trước dọa sợ.

"...Tình huống này là sao vậy?"

Trác An Khả mới vừa dừng cười không bao lâu sửng sốt hai giây, nhịn không được vỗ vỗ cô gái bên cạnh hưng phấn hỏi: "Hôm nay sao lại nhiều người như vậy? Là đội bóng rổ đang thi đấu sao?"

Cô gái bị vỗ kia vốn đang định chen lên, đột nhiên bị người khác kéo lại, có chút không kiên nhẫn, nghe người ta hỏi cũng không quay đầu lại, ngữ khí có lệ nói.

"Cái gì mà đội bóng rổ chứ, là Văn Dục Phong năm hai đưa theo mấy người chia thành hai đội thi đấu."

Vừa nghe lời này, đôi mắt Trác An Khả tức khắc sáng lên.

Cô quay đầu giữ chặt Tần Tình, hưng phấn nói: "Tiểu Tình, nghe thấy không! Đại ca Văn của chúng ta đang chơi bóng rổ ở bên trong đó, cơ hội tốt, mau mau mau, cho người ta tranh thủ đi đưa nước đưa khăn!"

"..."

Khi nghe nữ sinh kia nhắc tới tên Văn Dục Phong, Tần Tình bỗng có xúc động muốn quay người chạy mất, sao có thể phối hợp với Trác An Khả?

Cô nhẹ nhàng kéo Trác An Khả lại, không có giật tay mình ra khỏi tay Trác An Khả, cuối cùng chỉ có thể mềm giọng kháng nghị: "An Khả, cậu đừng nháo mà... Tớ hơi khát nước, chúng ta đi mua nước đi."

"Vậy không được."

Trác An Khả không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt, biểu tình nghiêm túc không đến một giây liền trở thành cười tươi: "Tớ vẫn luôn nghe người ta nói đại ca Văn của chúng ta chơi bóng rổ cực kỳ soái, chỉ tiếc khả ngộ bất khả cầu, người ta toàn chơi lúc chúng ta đang học. Hôm nay khó khăn lắm mới gặp được một lần, nhất định phải xem một chút nha."

Thấy Tần Tình vẻ mặt khó xử, Trác An Khả nửa cưỡng bách nửa năn nỉ túm Tần Tình đi hướng bên kia: "Cho dù cậu không có hứng thú thì cũng cho tớ thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút đi... Tớ bảo đảm, xem một lát sẽ đi ngay."

Tần Tình không lay chuyển được Trác An Khả, lại không biết cự tuyệt như thế nào, chỉ có thể bị kéo qua đó.

Trác An Khả vóc dáng cao, mắt cũng tinh, nhảy lên vài cái liền tìm được chỗ ít người đứng.

Cô kéo Tần Tình đi qua, dựa vào vóc dáng mảnh khảnh của hai người, cẩn thận chen vào trong vòng người.

Sau khi hai người tới được chỗ đứng, Tần Tình chỉ cảm thấy không khí trong phổi không còn thừa bao nhiêu.

Sau khi đứng yên, cô giương mắt nhìn về phía giữa sân.

Trên sân có hai nhóm người, một bên mặc áo sáng màu, một bên chỉ mặc áo sơ mi trắng đồng phục, hiển nhiên là dùng để phân chia đội.

Có lẽ do người nọ quá mức chói mắt, Tần Tình vừa nhìn tới đó, từ ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Văn Dục Phong.

Tay áo sơ mi xắn tới khuỷu tay, lộ ra đường cong cánh tay tinh xảo, cơ bắp vừa phải không khoa trương, mỗi một động tác đều tràn đầy sức sống thanh xuân.

Lúc này có lẽ đã đấu được một lúc, người trên sân đa phần đều đổ mồ hôi đầm đìa, duy độc người này nhìn không ra nửa điểm mệt mỏi, mái tóc màu đen hơi ướt mồ hôi, dù vậy vẫn không thể ảnh hưởng tới gương mặt mĩ mạo kia.



Mặc dù Tần Tình không hiểu luật bóng rổ nhưng cũng có thể nhìn ra được, người nọ kỹ năng điêu luyện, mỗi lần tranh bóng với người khác, trên môi luôn có ý cười lười biếng nhàn nhạt, giống như đang tản bộ nơi sân vắng vậy. Vì thế nên dù cậu xuất hiện ở đâu, đều sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của toàn trường.

Thật là được ông trời ưu ái mà.

Tần Tình đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Trác An Khả bên cạnh "ấy" một tiếng.

"Làm sao vậy?"

Tần Tình quay lại đầu khó hiểu hỏi.

Trác An Khả kỳ quái nhìn chằm chằm giữa sân: "Vốn dĩ tớ nghe nói Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ vẫn luôn đi theo đại ca Văn mà, sao hôm nay Lý Hưởng bị phân sang đội khác vậy?"

Không đợi Tần Tình đáp lại, hai người phía trước đang ngồi nghỉ ngơi liền quay lại, có lẽ là vừa mới thay người xong:

"Các cậu không thấy Lý Hưởng bị Dục ca hành hạ thành bộ dáng quỷ quái gì rồi à, chắc chắn cậu ta lại làm chuyện gì đắc tội Dục ca rồi, hơn nữa, rõ ràng là đắc tội không nhẹ!"

"..."

Tần Tình bất giác có chút chột dạ.

Chẳng qua nghĩ lại thì, học sinh THPT lại xem loại tạp chí này ở trong trường học vốn là không đúng, cô mới không cần chột dạ đâu...

Nghĩ vậy, Tần Tình mang theo chút tức giận nhìn về người nào đó trong sân.

Có lẽ là do cảm xúc trong ánh mắt này quá mãnh liệt, nam sinh vốn đang hết sức chuyên chú trên sân bỗng dừng động tác lại, như có thần giao cách cảm nhìn về bên này.

Giây tiếp theo, quả bóng rổ trong tay cậu bị cậu ném sang cho người bên cạnh.

Còn cậu thì đi ra bên ngoài.

"Dục ca?"

Triệu Tử Duệ đón lấy bóng, khó hiểu quay đầu nhìn về phía Văn Dục Phong đã đi được một đoạn.

"... Không đánh nữa."

Nam sinh môi mỏng xốc lên, đầu cũng không quay lại đi về phía trước.

Vừa đi Văn Dục Phong vừa yên lặng nhìn cô gái nhỏ ở đằng kia, sau đó cậu nhẹ nhàng rũ mắt.

"..."

Lưng Tần Tình cứng đờ.

Ánh mắt của người nọ, làm cô cảm giác như thú dữ sắp sửa vồ mồi vậy.

♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡

Sao dạo này tương tác kém thế nhỉ? 🤔

Follow Fb page: Kithara_team để đọc trước nhiều chương mới:3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK