“Dục... Dục ca?”
“...”
Văn Dục Phong lại căn bản như không nghe thấy thanh âm của Kiều An.
Cậu chống tay vịn sô- pha bằng da đứng dậy, thân hình sau khi đứng lên hơi còng xuống. Hiển nhiên say không ít.
Chỉ là tuy ở trạng thái này, ánh mắt nam sinh trước sau không hề chớp chăm chú nhìn vào trên người cô gái ngồi trên ghế sô- pha đối diện, ánh mắt âm trầm đến doạ người.
Tần Tình bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, theo bản năng lùi vào trong sô- pha một chút.
Nếu nói Tần Tình có chút ngốc, những người còn lại ở hai bên bàn đã hoàn toàn chìm trong sương mù.
_________
Chàng trai có vóc dáng nhỏ con tiến đến bên cạnh Kiều An đang dại ra nhỏ giọng nói: “Kiều An ca, em nói thế nào... Dục ca tuyệt đối coi trong cô gái nhỏ nào đó ở bàn bên, anh xem, đây không phải sao?”
Một bàn khác gồm cả nam lẫn nữ, Tôn Uyển biểu tình khó coi cười với Phó Hàm Lân: “Cậu ấy thật có tâm cơ, còn biết dùng cách trái ngược, khiến Văn Dục Phong chú ý nha.”
“...”, ánh mắt Phó Hàm Lâm phức tạp liếc nhìn Tôn Uyển một cái, rốt cuộc vẫn không nói gì, lại quay đi.
Văn Dục Phong tuy nhìn cằm chằm Tần Tình, nhưng trước hết lại đi tới trước mặt Tôn Kỳ Phong.
Tôn Kỳ Phong trước đó bị cậu gọi lại, mặc dù không tiếp tục lại gần, nhưng cũng không lui về sau nửa phần.
Trong tư thế cúi người kia, Tôn Kỳ Phong nhướng mi mắt, ý cười ngược lại vẫn nho nhã như cũ.
“Dục ca đây là muốn cướp ăn?... Nhưng cô gái nhỏ này là từ chỗ anh chạy qua chỗ tôi. Nếu anh không thể giữ người lại, bây giờ lại đến làm hành động này, có phải là có chút khó coi hay không?”
“...”
Văn Dục Phong không nói chuyện, khoé mắt chậm rãi kéo lên, con ngươi mang theo cảm xúc lạnh băng.
Sau đó cậu bỗng cúi người, vươn tay trái, nắm lấy cà- vạt của Tôn Kỳ Phong, trực tiếp xách người lên.
Đám người Kiều An sau bàn sớm đã nhìn ra bầu không khí không thích hợp sắc mặt đều biến đổi, sôi nổi đứng dậy, vội vàng tới khuyên can.
___________
“Dục ca, Dục ca, anh đừng tức giận với cậu ta...”
Mấy người khuyên mãi mới khuyên được nam sinh thu tay.
Tôn Kỳ Phong bị thả xuống sắc mặt cũng khó coi, cậu ta biểu tình bất thiện sửa sang lại cà- vạt, hừ lạnh từ mũi.
_____________
“Nếu không phải dựa vào cái họ kia của mày, tao ngược lại không biết mày có tư cách gì ở chỗ này ngang ngược kiêu ngạo.”
Ánh mắt Văn Dục Phong phát lạnh, cậu nhìn Tôn Kỳ Phong chậm rãi nheo mắt lại.
“Tư cách gì đó đều không cần.”, giọng nam trầm thấp ngừng một chút: “Cũng chỉ bằng mình tao, một tay cũng có thể phế mày. Có gan mày lại đây thử xem.”
“...”
Tôn Kỳ Phong bị châm chọc, dời tầm mắt đi.
Cậu ta ra vẻ bình tĩnh chỉnh sửa lại vạt áo, không khỏi lén nhíu mày.
Cậu ta tự nhiên nghe qua thân thủ của Văn Dục Phong thế nào.
Không ai trong nhóm này mà không biết, con sói hung bạo Văn gia nuôi dưỡng sau đó tự ra ngoài sống, cháu đích tôn lại trùng hợp là con sói con thất lạc bên ngoài được mang về nhận tổ quy tông.
Tuy con sói này vẫn lang tính như cũ, không chịu trở về nhà, nhưng ai cũng biết cậu là có cái mác trưởng tôn đích tử của Văn gia.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nghi Gia Nghi Thất
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt
4. Omega Của Thiếu Tướng Lại Ôm Con Bỏ Trốn Rồi
=====================================
Cho dù bây giờ bản thân sung quân ở bên ngoài, bọn họ cũng không dám khi dễ trêu chọc.
Huống chi, con sói này đã được chú út của mình đưa ra nước ngoài dạy dỗ 2 năm.
Người trong giới đều nói, đợi một thời gian chờ con sói này nanh vuốt mài sắc bén, vậy tất là một con sói đầu đàn hung bạo không thua kém Văn Cảnh chút nào.
Chỉ nhìn ánh mắt đơn thuần vừa nãy kia, liền đã rõ mang theo lệ khí cắn người khác.
Nếu thực sự bị con sói hung bạo này để mắt tới, cho dù thật sự cắn xé đến huyết nhục tràn trề, chỉ sợ cũng không có người có thể đòi hỏi ý kiến từ cậu.
Nghĩ đến đây, Tôn Kỳ Phong dù trong lòng có nộ khí cũng chỉ có thể đ è xuống.
Cậu ta nhịn cơn giận cười như không cười nhìn thoáng qua cô gái nhỏ ngồi trên ghế sô- pha, sau đó mới nhìn về phía Văn Dục Phong: “Dục ca tất nhiên có thể ăn, vậy vẫn là đem người mang về giấu kỹ mới tốt, tránh dẫn tới xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
Nói xong, Tôn Kỳ Phong cũng không ở lại, trực tiếp nhấc chân rời đi.
Bên này tất cả mọi người không nhịn được mà thở phào nhẹ nhỏm.
Kiều An lúc này nới lỏng tay can ngăn Văn Dục Phong, nụ cười có chút bất đắc dĩ: “Dục ca, nếu anh nhìn trung cô gái này, nói trước một tiếng là được, không cần phải náo một trận. Tôn Kỳ Phong cũng không biết không có tội, Dục ca bớt giận.”
“...”, Văn Dục Phong rũ mắt xuống nhìn Tần Tình.
Qua hai giây, cậu nhanh chân bước đi, khàn giọng nói nhỏ sau lưng: “Cô ấy vốn là của tôi.”
Thanh âm trầm thấp bên trong tựa hồ còn mang theo một chút cảm xúc giống như oán niệm uỷ khuất.
Đám người Kiều An ngay lúc nghe thấy lời này kinh ngạc không thôi, Văn Dục Phong bước về phía sô- pha, cậu dừng lại, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ.
Trên gương mặt tuấn tú không nhìn thấy tâm tình gì, xa cách lạnh lùng, duy chỉ có tròng mắt kia là đen thẫm thâm trầm.
“...Ai cho em đến tìm người khác?”
Nam sinh bỗng mở miệng, âm thanh bị cồn rượu nhiễm khàn khàn trầm thấp.
Thần sắc Tần Tình hơi hoảng: “Em thấy anh uống nhiều quá nên mới____”
Nam sinh dường như có chút không kiên nhẫn, cậu nhẹ thở “ách” một hơi, cắt ngang giọng nói cô gái nhỏ.
“Tới.”
Cậu thở dài, đôi mắt đen nặng nề mà mở miệng.
“...”
Đối với bộ dạng Văn Dục ăn nói có ý tứ, Tần Tình chỉ cảm thấy lạ lẫm.
Mà câu “tới” cũng khiến cô không hiểu_____
Văn Dục Phong rõ ràng đã đứng trước mặt cô, chỉ cách mấy tấc, chân rất sắp chạm vào nhau, cô còn có thế “tới” đâu?
Nhìn thấy cô gái nhỏ vẫn không có động tác gì như cũ, ngược lại chỉ dùng đôi mắt trong suốt lại vô tội nhìn mình, Văn Dục Phong đã bị cồn rượu làm tê dại tuyệt đại bộ phận lý trí không nhịn được hơi cúi người, tay trái ôm eo nhỏ của cô gái nhỏ, trực tiếp một tay đem người nhấc đến chiếc sô- pha mềm mại rộng lớn bằng da.
Đột nhiên nảy sinh độ cao và dịch chuyển, khiến Tần Tình theo bản năng ngây ngốc một chút. Mà động tác của Văn Dục Phong quá đột ngột, cô ngoài ý muốn, càng không nghĩ đến phải khống chế hai ly rượu trong tay mình.
Vậy nên, 1/3 ly rượu dùng để mời kia, rượu bên trong liền văng ra không sót một giọt nào, toàn bộ đều tặng cho áo sơ- mi trắng của Văn Dục Phong.
Vết rượu màu vàng đồng sẫm nhuộm cả chiếc áo sơ- mi trắng tinh như hình bông hoa đang bung nở.
Thêm vào đó áo sơ-mi này vốn mỏng, từ vị trí lồ ng ngực hắt xuống, sau dính ướt toàn bộ phía dưới áo sơ- mi mà dán sát vào người, đường cong cơ bụng đẹp đẽ của nam sinh cùng màu da trắng nõn mơ hồ có thể nhìn thấy được.
Ánh mắt hai người cùng hạ xuống chỗ đọng nước kía, sau đó cùng ngẩng lên đối mặt.
Một lát sau.
“...Ah!”
Đôi mắt long lanh lại vô hại của cô gái có chút chậm rãi biểu đạt kinh ngạc, liền không nháy mắt nhìn Văn Dục Phong.
“...”
Văn Dục Phong trầm mặc hai giây, vẫn duy trì tư thế cúi người như cũ, tay cũng không rời khỏi eo nhỏ của cô gái nhỏ.
Qua giây lát, môi mỏng của cậu khẽ mấp mấy____
“Đã vẩy lên.”
Tần Tình hơp chớp mi mắt: “Em không... cố ý.”
“Vậy em chuẩn bị làm sao để sửa chữa sai lầm?”
Trong con ngươi nam sinh dường như cất giấu hai tia lửa màu đen.
“Em...”
Tần Tình quẫn bách, ánh mắt chột dạ nhìn tứ phía, lại không thấy vải vóc nào khác, cuối cùng đành nắm lấy tay áo cọ lên_________
“Em lau cho anh?”
Đầu ngón tay ấm áp của cô gái nhỏ ở nơi vết rượu lạnh như băng, không nặng không nhẹ mà m ơn trớn bụng của Văn Dục Phong.
“...”
Như có một tiếng sét vô hình nổ trong đầu, ngọn lửa màu đen sâu trong đôi mắt của nam sinh trong nhảy mắt đốt lên thành mặc diễm.
Bởi vậy Tần Tình một giây trước còn nỗ lực “sửa chữa sai lầm”, ngay sau đó đột nhiên bị Văn Dục Phong áp thân hình nhỏ bé vào lưng dựa phía sau sô- pha.
Không rõ nữ sinh nào ở bàn lân cận kêu lên một tiếng sợ hãi, toàn bộ quán bar đều an tĩnh, hai bàn ở ngoài, lại có rất nhiều người chú ý bên này.
Sau đó giây lát, âm thanh ồn ào, huýt sáo lại vang lên một mảnh.
Chẳng qua hai người là trung tâm tiêu điểm của mọi người lại không hay biết gì.
Có lẽ do chỗ lưng dựa của sô- pha trong quán bar này thực sự có chút ngắn, trên người Tần Tình cơ hồ ngửa ra sau thành một góc nghiêng vuông. Mà phía trên cô, Văn Dục Phong cúi người xuống, còn cánh tay phải quấn băng chống ở đỉnh đầu sô- pha của cô, tay trái nâng lên, lòng bàn tay hơi lạnh nâng cằm cô lên.
Gần trong gang tấc cơ hồ khiến cô nhìn không rõ cặp mắt kia, như tinh quang mông lung của dải ngân hà.
Tần Tình cảm thấy dường như bản thân muốn chìm vào.
Không ai có thể kéo cô trở về.
“...Có sợ anh không?”
Giọng nam trầm thấp ở vị trí rất gần cô vang lên, mang theo khàn khàn lại dịu dàng lưu luyến.
Tần Tình ngẩn ngơ mở to mắt hạnh.
Sau đó cô liền phát hiện, người trước mắt này hơi nhúc nhích, mà hai chân của mình đáp ở tay vịn của sô- pha, đã bị nam sinh chặn lại.
___________
“Nói đi!”, chất giọng của nam sinh vẫn nặng nề trêu người như cũ.
Mà ở vị trí cẳng chân bị ép chặt, cách lớp vải mỏng, độ ấm của cơ thể vẫn không ngừng phả vào gương mặt cô.
“Anh không ghét em...”, trong ánh mắt của Văn Dục Phong mang theo mê ly, đôi mắt đen lại gắt gao ngậm thân ảnh của cô gái nhỏ như cũ: “...Anh doạ em sao?”
“...”
Tần Tình lại thực sự không nói gì.
Dáng vẻ này của Văn Dục Phong, khiến trái tim cô không nhịn được mà run sợ, rồi lại như không phải vì sợ hãi.
Đó là loại cảm xúc càng thâm trầm, cũng càng khắc cốt, tâm thất bị ép chặt, dùng sức thu về bơm ra ngoài. Sau đó lại truyền khắp người, khiến toàn thân cô tê dại.
Cô chỉ có thể không nói một lời nào như vậy nhìn Văn Dục Phong, mắt hạnh như đầy thuỷ sắc lưu chuyển.
Văn Dục Phong không nhận được câu trả lời ánh mắt buồn bã, tiêu điểm trong tầm mắt của cậu dần hạ xuống, rơi xuống cánh môi màu hồng nhạt của cô gái nhỏ.
Chiếc cằm đường cong sắc bén của nam sinh từng chút từng chút đè ép xuống, không khí giữa hai người càng loãng, cơ hồ đều muốn đẩy ra.
Chỉ là trước khi đôi môi dán sát vào, chút xíu khoảng cách kia, động tác của nam sinh vẫn là dừng lại.
Cậu thoáng quay mặt đi, cọ nhẹ.
Trên cánh môi mỏng của cô gái nhỏ vương chút lạnh lẽo càng thiêu người.
Văn Dục Phong dán vào bên tai của cô gái nhỏ. Khi môi mỏng khẽ động, cơ hồ muốn hôn vào vành tai cô.
_________
“Điềm Điềm, nhanh lớn lên được không...”
Giọng của cậu nặng nề: “...Xin em.”
Tác giả có lời muốn nói: Viết xong rồi.
Chỉ có cảm giác
Nóng quá... sao lại nóng thế này _(:з”∠)_