Hai khối lớp 10, lớp 11 hưởng ứng kêu gọi của trường học, các lớp ghi danh nhiệm vụ Đại hội Thể thao công bố_______
Ngoại trừ bệnh nhân có giấy tờ do Bệnh viện cấp chứng minh đau ốm, toàn bộ học sinh đều ít nhất phải tham gia một hạng mục của Đại hội Thể thao.
Sau khi nghe được tin tức này, Tần Tình chỉ cảm thấy nhân sinh u ám.
_______ Thật vất vả mới đào thoát một đợt quân huấn, cô làm sao cũng không nghĩ tới, bản thân lại vấp phải Đại hội Thể thao mùa thu.
“Em không muốn tham gia Đại hội Thể thao sao?”
Thấy cô gái nhỏ vốn dĩ nhỏ nhắn càng khiến bản thân héo úa thành một cục, Văn Dục Phong ở bên cạnh chống xương gò má, cười như không cười híp mắt hỏi.
“...”
Tần Tình từ trên mặt bàn bò lên, trong con ngươi sạch sẽ trong suốt bộ dạng cũng không có ánh sáng gì rọi vào.
“Em không thích chạy bộ nhất.”
Văn Dục Phong nghe vậy đứng lên, Tần Tình ở bên cạnh mờ mịt nhìn cậu, không biết nam sinh muốn làm gì.
Sau đó cô thấy Văn Dục Phong gọi Lớp phó Văn- Thể một tiếng.
“Tống Lâm, lấy cho tôi một tờ báo danh.”
“À à, được Dục ca!”
Lớp phó Văn- Thể vừa mới đắc tội với Văn Dục Phong một lần, còn đại nạn không chết vội vàng cầm lấy tờ báo danh chạy tới.
Văn Dục Phong nhận tờ báo danh liền ngồi xuống. Sau khi cậu nhanh chóng xem một lượt tờ báo danh, đêm bảng biểu đẩy tới trước mặt cô gái nhỏ.
“Ngoại trừ thi đấu điều kinh ra, em cũng có thể lựa chọn tham gia hạng mục khác của thi điền kinh.”
Tần Tình mờ mịt chớp mắt: “Thi đấu điền kinh [1] là gì? Thi điền kinh [1] là gì?”
[1] Thi đấu điền kinh (径赛/ track and field): còn gọi là điền kinh trong sân vận động, bao gồm các kỹ năng chạy, nhảy và ném được diễn ra trên sân vận động có đường chạy. Thi Điền kinh (田径/ Athletics) còn gọi là Điền kinh vận động (田径运动/ Sport of Athletics), bao gồm các bộ môn chạy các cự ly, nhảy cao, nhảy xa, nhảy sào, ném lao, ném đ ĩa, đẩy tạ... và nhiều môn phối hợp khác.
Văn Dục Phong: “...”
“Phụt...”
Lý Hưởng ở bên cạnh nghe lén không nhịn được mà cười ra tiếng.
Ánh mắt hơi lạnh của Văn Dục Phong quét qua.
Lý Hưởng nén cười: “Dục ca, em thật sự không nghĩ tới, anh toàn năng như vậy, sẽ làm sao mà gặp phải cô bạn gái mù thể thao như vậy_____ áu...”
Một âm cuối cùng bị chính tiếng kêu của cậu ta lấp mất.
Chờ cơn đau kia kinh qua, Lý Hưởng quay đầu lại căm tức nhìn Triệu Tử Duệ một phen, Triệu Tử Duệ dùng ánh mắt cho cậu ta một ý khuyên nhủ sâu không lường được.
Phía sau lưng Lý Hưởng cứng đờ, phản ứng lại bản thân vừa mới thiếu chút nữa đem cái gì nói ra, vội vàng chột dạ quay lại cười làm lành: “Bạn học mới, hay cậu nên cùng Dục ca của chúng ta học tập một chút ha ha ha... như vậy mới có thể bổ sung cho nhau, à không, như vậy mới có thể đức- trí- thể- mỹ phát triển toàn diện nhỉ...”
Tần Tình bị Lý Hưởng này nhắc mãi đến như rơi vào sương mùa, khó hiểu chuyển sang Văn Dục Phong.
Văn Dục phong lúc này đem ánh mắt lạnh dày đặc từ trên gương mặt nụ cười cứng đờ của Lý Hưởng thu về, sau đó cậu chỉ vào từng hạng mục trên tờ báo danh giải thích.
“Yên cầu trên đường đua tiến hành cách loại vận động đi, chạy, thuộc về hạng mục thi đấu điền kinh; mà nhảy, ném các loại, thuộc về hạng mục thi điền kinh.”
Cậu dừng lại một chút, giương mắt nhìn về phía cô gái nhỏ nhíu chặt mày, lại nói: “Nếu em không muốn tham gia đi bộ hay chạy các loại, vậy có thể lựa chọn hạng mục thi điền kinh.”
Tần Tình nhíu mày nhìn bảng biểu báo danh: “Chính là mấy đẩy tạ, ném lao các loại sao?”
“...”
Văn Dục Phong nhìn mấy hạng mục ném mạnh kia, lại nhìn cô gái nhỏ ngồi bên cạnh, một cánh tay còn có thể vòng vào ôm ngực mình, không khỏi cười nhẹ.
“Vẫn là đổi cái khác đi, hửh?”
Từ một tiếng cười nhẹ này, Tần Tình cảm thấy bản thân nghe ra trào phúng khó có thể che lấp.
Cô rướn cái cổ tinh tế lên: “Em có lẽ có, có thể...”
Chẳng qua càng đến âm cuối, cô gái nhỏ càng nói càng không tự tin.
“Uhm, em có lẽ có thể, chẳng qua vẫn là bỏ đi.”
Văn Dục Phong cười hùa theo.
“...Tại sao chứ?”
Tần Tình bất mãn nhìn Văn Dục Phong.
“...”, ánh mắt Văn Dục Phong nhìn lướt qua cánh tay mảnh khảnh của cô gái nhỏ, âm cười khàn khàn: “Lỡ bị thương, anh sợ bản thân đau lòng.”
“...”
Cô gái nhỏ lúc này ngây người ước chừng 4- 5 giây mới chậm rãi khôi phục lại tinh thần.
Sau đó cô đỏ mặt nghiêm túc nhìn nam sinh: “Văn Dục Phong, anh không thể như vậy.”
Bị phản ứng của cô gái nhỏ trêu chọc trái tim, Văn Dục Phong cúi người qua nói____
“Không thể thế nào?”
Tần Tình bắt lấy tờ báo danh, trước khi khoảng cách của hai người kéo cực gần, đem tờ báo danh mới tinh kia chắn ở giữa mình với Văn Dục Phong.
Cách một tờ giấy hơi mỏng dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, Văn Dục Phong nghe thấy thanh âm mềm mại của cô gái nhỏ:
“Anh hai của em nói, em không thể đối phó với những bạn thích ở trong trường học...,” cô tạm dừng, suy nghĩ một chút từ ngữ Tần Hạo dùng trước đó, sau khi nhớ lại cao hứng tiếp tục nói tiếp: “Em không thể đối phó với những bạn thích ở trong trường học tuỳ tiện ‘trêu ghẹo’ cô gái nhỏ.”
“...Trêu ghẹo?”
Yết hầu của nam sinh lên xuống, cách một tờ giấy mỏng cậu mơ hồ nhìn thấy hình dáng của cô gái nhỏ, ánh mắt từng chút thâm trầm.
Khi mở miệng, thanh âm trầm thấp mang theo ý cười khàn khàn: “Anh có khi nào trêu chọc qua em?”
“...”
Tần Tình tức giận trợn với tờ báo danh vô tội: “Anh rõ ràng____”
Lời còn chưa dứt, tờ báo danh đột nhiên áp về phía cô.
Không đợi Tần Tình phản ứng lại, liền cảm nhận được thứ gì đó âm ấm cách tờ báo danh hơi mỏng chạm vào môi cô.
Ngừng lại rồi dời đi.
Tiếng cười từ tính khàn khàn bên tai:
____________
“Đây mới tính.”
Tần Tình: “...”
Tờ báo danh trên tay cô gái nhỏ rơi xuống mặt đất.
Con ngươi trắng đen rõ ràng, ánh sáng trong đồng tử nhẹ nhàng co rút lại một chút.
Lúc sau khi Tần Tình ngẩn ngơ nhìn tờ giấy rơi xuống, lọt vào đáy mắt là bóng dáng của người kia.
Trên góc nghiêng thanh tuấn, mơ hồ còn có thể từ khoé môi kia nhìn ra được nụ cười như không cười không đang kiềm nén sau khi thành công, độ cung phóng túng mang theo hương vị rực rỡ và đẹp đẽ.
Một chút sắc đỏ bừng theo vành tai, như lửa chậm rãi lan tới gương mặt Tần Tình.
Suy nghĩ cẩn thận vừa nãy rốt cuộc là dạng tiếp xúc gì, Tần Tình hoảng loạn lấy lại tinh thần, quay người đi.
..........
Bởi trong lớp có học sinh có năng khiếu nhảy xa, hơn nữa điều kiện bản thân Tần Tình bị loại bỏ hai môn ném, nhảy cao, nên cô vẫn chỉ có thể báo thi đấu điền kinh.
Xem xét chiều dài, cuối cùng Tần tình lựa chọn chạy tiếp sức nữ 4*400.
Cứ việc so sánh mặc dù ngắn hơn một nửa so với cuộc thi 800m bình thường, nhưng đối với Tần Tình mà nói, hiển nhiên vẫn là phải cố hết sức.
___________
Thậm chí giờ cơm tối nay, Tần Tình lần đầu đi vào sân tập thể dục lại lại một lần nữa cảm thấy ngạt thở sau khi chạy nước rút chặng dài.
“Tiểu Tình, tố chất thân thể của cậu...”, Trác An Khả đưa nước qua cho cô gái thở hổn hển, sau đó nhìn gương mặt tái nhợt của cô gái nhỏ bất đắc dĩ nói: “Thật sự tớ đã thấy người kém cỏi nhất!”
“...Thảm như vậy sao?”, Tân Tình bất lực cười khổ.
Cô mở ly nước ra chuẩn bị uống, chỉ là không đợi môi đụng đến miệng ly, trước mặt bỗng nhiều hơn một khớp xương rõ ràng, năm ngón tay thon dài.
Tần Tình còn không kịp hoàn hồn, bàn tay kia đã cầm lấy ly nước từ tay cô.
__________
“Sau khi vận động xong không nên uống nước ngay.”
Vừa nghe thấy giọng nói có tính nhận biết cao, Tần Tình không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
Trước mắt cô đột nhiên thoáng hiện lên… cảnh tiếp xúc thân mật qua tờ giấy báo danh kia.
“Đại ca Văn???”
Trác An Khả trước nhất nhìn về phía người đi tới, kinh ngạc buột miệng thốt ra.
Sau khi nói xong cô ấy mới phản ứng lại, không khỏi vội vàng dùng tay che kín miệng, đồng thời vô tội nhìn về phía Tần Tình.
Văn Dục Phong vốn chưa chú ý tới nữ sinh bên cạnh Tần Tình, lúc này sau khi nghe thấy từ kia tuyệt đối động tĩnh không nhỏ, cũng chỉ nâng mắt lên.
Con ngươi đen nhánh lướt qua gương mặt nữ sinh, cuối cùng rơi trên người Tần Tình đang đưa lưng về phía mình.
Khoé môi Văn Dục Phong hơi nhướng, cúi người xuống_________
“‘Đại ca’? Thì ra em lại gọi anh như vậy với người khác?”
“Không phải, chỉ là trước kia________”, Tần Tình cuống quýt giải thích, chỉ là khi quay người lại, cô liền nhìn thấy rõ ràng ý cười ở đáy mắt nam sinh.
_____________
Người này hiển nhiên chỉ đang trêu đùa cô mà thôi.
Phản ứng lại, Tần Tình tức giận đến không lời nào để nói, chỉ có thể dùng con ngươi xinh đẹp không chớp mắt mà lườm nam sinh.
Đôi môi đỏ bừng không khỏi cong lên.
“...”
Ánh mắt Văn Dục phong nhìn càng sâu.
Trác An Khả thấy bầu không khí giữa hai người này càng ngày càng khiến cẩu độc thân cô không khoẻ, sau khi trong lòng chậc chậc chậc cảm thán một phen, liền nói với Tần Tình: “Tiểu Tình, tớ đột nhiên nhớ ra tớ còn có chút việc, vừa vặn đại... à, đàn anh Văn cũng tới, cậu để anh ấy giúp cậu huấn luyện bấm giờ nhé.”
Trác An Khả chọn một góc, ái muội chớp mắt với Tần Tình: “Đàn anh Văn có thể càng chuyên nghiệp hơn so với tớ, đúng không?”
Nói xong, Trác An Khả liền gật đầu với Văn Dục Phong bên cạnh, xoay người rời đi.
Trước khi đi, Trác An Khả như nghĩ tới điều gì, bỗng bò đến bên tai Tần Tình nói một câu:
“Vừa nãy cậu chạy gương mặt nhỏ trắng bệch, làm sao người nào đó vừa xuất hiện gương mặt đã thành màu hồng thế này hả?”
Nói xong, không chờ Tần Tình trả lời, Trác An khả cười chạy đi.
“...”
Tần Tình hơi bực mình nhìn về phía Trác An Khả, cũng chỉ có thể truy tìm bóng dáng của cô bạn.
“Kỳ thực anh cũng tò mò.”
Khi Tần Tình đang nhìn về phía Trác An Khả rời đi, người đứng phía sau cô một bước đứng bên cạnh cô, chát giọng mang theo ý cười lười nhác không chút để ý______
“Em vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy anh mà đỏ thành như vậy, là bởi vì anh làm cái gì sao... Điềm Điềm?”
Văn Dục Phong cho tay vào túi quần tâm tình rất tốt nghiêng mắt nhìn xuống, cậu vốn tưởng rằng cô gái sẽ trầm mặc lại ngoài dự đoán mà ngẩn gương mặt nhỏ lên, không cho lo sợ nào mà đón nhận ánh mắt.
Cứ việc gương mặt cô gái nhỏ vẫn lộ sắc hồng không che giấu được______
“...Văn Dục Phong, anh biết rõ còn cố hỏi.”
Câu trả lời ngoài dự liệu này khiến Văn Dục Phong chậm rãi nheo mắt lại.
Thân mình cậu chậm rãi xoay người, cúi người về phía cô gái nhỏ, môi mỏng giương lên một độ cung mang theo chút tà khí không rõ_______
“Đúng vậy,”, cậu khàn giọng: “Anh chính là biết rõ còn cố hỏi.”
“Vậy em có biết không, Điềm Điềm?______ em biết chuyện em làm sáng nay với anh, nghĩa là gì không?
“...”
Cô gái nhỏ gắt gao nhấp môi lên, đuôi mắt hạnh xinh đẹp cũng rũ xuống.
Qua một lúc lâu sau cũng chưa chờ được đáp án, Văn Dục Phong thở dài.
Vẫn là cậu quá nóng vội sao?
“...Em biết.”
Âm thanh mềm mại bên tai bỗng vang lên.
Văn Dục Phong hơi ngạc nhiên giương mắt, chỉ thấy cô gái nhỏ đỏ mặt nhưng ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu:
“Nhưng mà Văn Dục Phong, em còn nhỏ.”
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn học nhỏ: Em còn nhỏ.
Văn Dục Phong:...
________________
Dục ca khổ trong lòng:)