• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Tình ở khu nghỉ ngơi tạm thời dành cho tuyển thủ bên cạnh địa điểm thi ngồi nửa giờ.

Giáo viên duy trì kỷ luật bên cạnh đã cố gắng thuyết phục mọi người quay trở lại khán đài của lớp mình nhiều lần, nhưng mỗi lần lời chưa kịp nói ra đã bị nam sinh đứng bên cạnh nhìn với ánh mắt đầy tàn khí.

Đến cuối cùng, Tần Tình cảm thấy xấu hổ.

“… Văn Dục Phong.”

Cô gái nhỏ nhìn nam sinh đang ngồi xổm bên cạnh.

Chờ Văn Dục Phong giương mắt nhìn tới, cô thì thầm: “Chúng ta trở về đi, chân em không còn đau nữa.”

Văn Dục Phong không vội trả lời, cúi đầu, tay nâng túi chườm nước đá lên, liếc qua mắt cá chân của cô một cái.

Không nhìn còn tốt, vừa nhìn tới, hàng lông mày vừa dịu xuống không lâu của cậu lại cau lên.

________________

Tuy biết sau khi bị bong gân, máu tụ ở vùng bị thương nhìn có chút đáng sợ là điều bình thường, nhưng vết thương lại ở trên người cô gái nhỏ của mình, cậu cũng không thế nào kìm được tức giận và lo lắng.

Thấy sắc mặt Văn Dục Phong vừa dịu xuống lại có dấu hiệu tối sầm lại, Tần Tình trong lòng kêu khổ, nghiêng người nhích lại gần cậu.

“Ngồi ở đây rất dễ bị nhìn thấy... các lớp khác cũng có thế thấy, chúng ta vẫn nên trở lại khán đài đi.”

Trên mặt Văn Dục Phong rõ ràng có ý không đồng tình, chỉ là bị ánh mắt vô hại của cô gái nhỏ nhìn chằm chằm mình, lời cự tuyệt nói không ra.

Văn Dục Phong thở dài, đứng lên, đem túi chườm nước đá trong tay gác qua một bên.

Sau đó cậu đi tới bên ghế cúi người về phía cô.

Tần Tình vừa định đứng dậy liền giật mình, theo bản năng tránh qua bên cạnh.

“……”

Văn Dục Phong nhíu mày, vẫn là tư thế cúi người ấy, động tác ngưng lại: “Trốn cái gì?”

Tần Tình ậm ừ hai giây rồi ngạnh cái cổ nhỏ nhắn lên: “Em có thể tự đi.”

Văn Dục Phong: “Em tính ở trước mặt giáo viên toàn trường nhảy như con thỏ trở về?”

Không chờ Tần Tình phản bác, cậu lại cau một bên lông mày chau: “Hay là con thỏ một chân?”

Tần Tình: “…”

Tại sao trước đây cô không phát hiện ra người này rất thích sử dụng phép so sánh...

Chỉ là qua giây tiếp theo Tần Tình liền tỉnh táo trở lại________

“Dù là nhảy trở về, còn tốt hơn là để anh bế đến khán đài.”

Văn Dục Phong trầm mặc một lát, giả bộ làm động tác: “Vậy xem ra vẫn là nên khiêng thì hơn.”

“Đừng…”

Tần Tình cuống quít trốn sang một bên. Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy Văn Dục Phong dừng động tác lại, sau dè dặt vặn nhỏ âm lượng yêu cầu: “Vậy anh đỡ em đi được không?”

“…”, con người đen như mực của nam sinh liếc đến, không chút dao động: “Vẫn là khiêng đi.”

“Đừng đừng đừng______”, Tần Tình thất thanh xin tha, khuôn mặt nhăn nhó như là quả cà tím héo.

Sau khi loay hoay giãy giụa một hồi, cô cuối cùng đành cam chịu, đôi mắt hạnh nhắm chặt: “Tùy… tùy anh.”

Lời này của cô thực dễ làm người ta hiểu lầm.

Văn Dục Phong nâng mắt lên, con ngươi tối sầm lại nhưng vẫn có thể nhìn rõ bộ dạng “Hôm nay thịt cá than khóc” của cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế, cậu không nhịn được quay mặt cười khẽ.

Không khí tĩnh lặng trong chốc lát.

Qua một lúc sau không thấy động tĩnh gì, trong lòng Tần Tình cảm thấy khó hiểu, vừa mới chuẩn bị tinh thần mở mắt ra, liền nghe được giọng nói khàn khàn trầm thấp.

___________

“Đi lên đi.”

“…”

Tần Tình tò mò mở mắt ra, thấy Văn Dục Phong trước mặt ngồi xổm trên đất trống, đưa lưng về phía mình.

“Em đừng để chân chạm đất.”, Văn Dục Phong nghiêng mắt nhìn cô một cái, trong giọng nói mang theo chút không vui.

Cậu tạm dừng động tác lại, quay đi: “Anh cõng em trở về… Như vậy có thể chứ?”

“…”

Tần Tình cầm lòng không được mà nhếch khóe miệng lên.

Ghé vào tấm lưng dày rộng của nam sinh, nghe được mùi hương bạc hà từ cơ thể cậu, Tần Tình liền nhịn không được mà nghĩ_______ cô cảm thấy bản thân lại học hư rồi.

Bằng không sao có thể vừa thấy Văn Dục Phong nhượng bộ cô liền cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, tâm trí như một chiếc lò xo, nhún nhảy lên xuống mà không ngừng lại được?

..........

Lúc Văn Dục Phong cõng Tần Tình đến bậc thang hẹp bên cạnh khán đài, trước khi bước tiếp thì thấy giáo viên kỷ luật đang đứng trên đó, bên cạnh còn có Thẩm Lương.

Biểu tình của hai vị giáo viên không tốt lắm.

Văn Dục Phong cũng không dừng lại, nhấc chân cõng cô gái nhỏ đi lên bậc thang, đôi mắt đen trầm tịch cất giấu một chút cảm xúc đạm mạc.

Thẳng đến Thẩm Lương mở miệng kêu người đứng lại.

“Văn Dục Phong.”

Thẩm Lương quay người lại, nhìn nam sinh bước qua mình và giáo viên kỷ luật đang bước lên cầu thang, chân mày cau lại: “Em_______”

“Thầy Thẩm.”, Văn Dục Phong cắt ngang lời của Thẩm Lương, đứng trên bậc thang nhưng không quay đầu lại: “Em đưa Tần Tình trở về trước, lát nữa quay lại nghe thầy dạy bảo._______ Em ấy bị thương ở chân, không thể ‘chịu tội’ với em.”

Giáo viên kỷ luật bên cạnh Thẩm Lương có chút cáu gắt: “Văn Dục Phong, thái độ của em là thế nào? Không biết phân rõ nặng nhẹ có phải hay không?! Nếu em còn như vậy tôi sẽ_________”

“Thầy Đỗ.”, Thẩm Lương duỗi tay ngăn lại hỏa khí của ông: “Học sinh của tôi, vẫn là để tôi xử lý đi.”

“…”

Lần đầu tiên giáo viên kỷ luật thấy một sức mạnh không thể từ chối trong mắt Thẩm Lương, người được mệnh danh là “tiên sinh an tĩnh”, cả người ông đơ ra một lúc sau đó ngượng ngùng gật đầu.

“Vậy thầy Thẩm cũng phải dụng tâm đó, bằng không cấp trên hỏi trách, tôi cũng không nói không được.”

“Thầy yên tâm.”, Thẩm Lương gật đầu nói với giáo viên kỷ luật, liền trực tiếp đi lên bậc thang.

Thời điểm đi qua người Văn Dục Phong, Thẩm Lương thở dài: “Còn không đi, ở chỗ này chờ cái gì?”

Văn Dục Phong im lặng, nhấc chân đi theo.

Quay lại khán đài, Văn Dục Phong để Tần Tình ngồi ở hàng ghế đầu.

Thẩm Lương ngồi vào hàng ghế đầu, sau đó vẫy tay với Văn Dục Phong.

Văn Dục Phong rũ nhìn xuống cô gái nhỏ: “Không được lộn xộn.”

“…”

Tần Tình lo lắng mà nhìn cậu một cái, nhưng vẫn là gật gật đầu.

Văn Dục Phong lúc này mới hơi yên tâm, đi tới bên cạnh Thẩm Lương.

“Ngồi đi.”, Thẩm Lương nhìn cậu một cái.

Chờ Văn Dục Phong ngồi xuống, Thẩm Lương thở dài: “Thầy biết em không thích một số quy định của trường học. Nhưng em phải biết rằng, em dù sao cũng là học sinh của trường học. Chỉ cần em ở trường này một ngày, em cũng phải tuân thủ quy tắc.”

Văn Dục Phong: “Cho dù nó không hợp lý?”

“Không hợp lý mà em thấy chỉ với cá nhân em, những quy tắc này định ra không bao giờ theo bất kỳ cá nhân nào cả.”

“Ra là vậy.”

Văn Dục Phong giương mắt lên tiếng, con ngươi đen nhánh thâm thúy: “Cho nên, đa số sẽ cảm thấy quy tắc đó hợp lý mà tuân theo, chỉ một số ít người cảm thấy không hợp lý mới vi phạm và phá vỡ nó.”

“Em cứ phải trở thành một trong số ít người đó sao?”, Thẩm Lương nhíu mày.

Văn Dục Phong cười nhẹ: “Em không đòi hỏi sự khác biệt, thầy Thẩm. Vị trí của em phụ thuộc vào quy tắc này là đúng hay sai______ câu trả lời của em luôn từ trái tim mách bảo.”

Lúc này đây, Thẩm Lương trầm mặc hồi lâu.

Một lát sau, thầy cũng nở nụ cười. Chẳng qua, một bên cười một bên lắc đầu: “Cho nên trong trường học các giáo viên đều cảm thấy em là người cuồng nhiệt, phóng túng!”

Nói đến đây, Thẩm Lương ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Tình.

Nhìn hai giây, thầy mới quay lại nhìn Văn Dục Phong: “Cho hai người các em ngồi cùng bàn, có lẽ là quyết định đúng đắn. Em dạy em ấy định hướng, em ấy dạy em kiềm chế, khá tốt.”

“…”, Văn Dục Phong ngăn mày: “Em dạy em ấy định hướng, thầy Thẩm, thầy xác định không nói sai sao?”

Thẩm Lương nở nụ cười.

“Thầy tuy rằng không hiểu mấy người trẻ các em, nhưng thầy nhìn người sẽ không thể nhìn sai được._________ Từ lần đầu tiên gặp em, thầy liền biết em có hướng đi riêng của mình… Mà em ấy thì khác.”

Thẩm Lương nhìn về phía cô gái nhỏ đang ngồi, than thở một tiếng: “Em ấy tâm trí vẫn còn quá non nớt, cũng có lẽ là bởi vì quá ưu tú, quá sớm để bộc lộ tài năng của mình, cho nên càng khó để nhìn ra con đường mà em ấy muốn đi.”

Văn Dục Phong như được tỉnh ngộ: “Thầy Thẩm, điều mà thầy nói sau đại hội thể thao hôm nay... có phải liên quan đến việc này?”

Thẩm Lương cười: “Ở tuổi các em, không nhiều người giống em có thể xác định rõ mục tiêu của mình, nhưng thật đáng tiếc khi trong mắt giáo viên họ không nhận ra điểm khác biệt đó.”

…………

Gần trưa, tất cả các hoạt động của đại hội thể thao kết thúc.

Sau khi tất cả bạn học ở các lớp rời đi, chỉ còn các học sinh lớp 11- 6 của trường vẫn còn nán lại khán đài.

________ Ngay cả Văn Dục Phong cũng ngồi bên cạnh Tần Tình ở hàng ghế đầu.

Chủ nhiệm Thẩm Lương quay lưng lại với sân khấu, tựa vào lan can nhìn học sinh lớp mình.

Không giống mọi khi, khuôn mặt luôn hài hòa của thầy Lương lúc này không có một chút ý cười nào, mang theo một loại bình tĩnh.

“Đại hội thể thao đã kết thúc, thứ hai tuần tới sẽ có bài kiểm tra hàng tháng. Kết quả sẽ được công bố trong vòng ba ngày sau khi kiểm tra. Đồng thời trong vòng ba ngày đó các em sẽ phải gửi phiếu đăng ký nguyện vọng chia Lý- Văn đến chỗ thầy.”

“…”

Đề tài này có chút nghiêm túc, tất cả học sinh nghe xong đều thở mạnh một hơi, quay qua quay lại nhìn nhau vài lần rồi lại nhìn về phía Thẩm Lương.

Thẩm Lương tiếp tục nói: “Thầy biết, đa số các em trong lòng đều đã có ý tưởng, đã sớm thảo luận với ba mẹ, nghiên cứu và đưa ra quyết định.”

Thầy dừng lại một chút, nhìn rảo quanh một vòng: “Thầy cũng biết, đa số các em là các học sinh ưu tú, từ góc nhìn của người đi trước, thầy nghĩ các em nên xem xét ban khoa học tự nhiên để nghiên cứu ngành nghề tương lai.”

Nghe đến đó, trên mặt nhiều bạn học xuất hiện cảm xúc phức tạp, hiển nhiên bọn họ là “đa số” trong miệng thầy Thẩm

Mà Thẩm Lương còn nói thâm ý như vậy, làm cho bọn họ có chút băn khoăn.

Từ trên cao nhìn xuống, Thẩm Lương cười một cái bình thản.

Thầy vẫy vẫy tay: “Các em không cần lo lắng, hôm nay thầy đứng ở nơi này, không phải muốn nói cho các em nên chọn Văn hay là nên chọn Lý, càng không phải muốn nói cho các em Văn và Lý môn nào kiệt xuất hay môn nào ưu tú hơn, vẫn là các em cảm thấy tốt thì lựa chọn.”

“Thầy chỉ là muốn nói______ thầy hy vọng học sinh của mình dù có lựa chọn khoa Văn hay là khoa học tự nhiên, không bởi vì người xung quanh cha mẹ nói khoa học tự nhiên tốt hơn khoa Văn, không bởi vì cái gọi là ‘thành tích ưu tú nên đi khoa học tự nhiên’, không nên cho rằng khoa học tự nhiên vượt trội hơn mà ‘mình nên như thế nào’________”

Thẩm Lương nói một tràng dài, âm lượng có chút cao.

Hai tay thầy bám chặt lan can, trên trán nổi gân xanh: “Thầy hy vọng, các em lựa chọn vì biết bản thân sau này muốn làm nghề gì, để sau này các em sẽ không oán trách người khác, không hối hận với lựa chọn của của mình ngày hôm nay.”

Nói đến câu cuối cùng, Thẩm Lương đột ngột dừng lại, nói một hơi dài khiến mặt thầy đỏ bừng.

Ngừng hồi lâu, lúc sau thầy thả lỏng hơi thở dồn nén trong lồ ng ngực_______

“Làm những gì mà các em muốn làm______ trở thành một người như các em mong muốn, cuộc sống luôn tiến về phía trước, không oán trách mà cũng không chậm trễ.”

Nụ cười như thường lệ lại xuất hiện trên gương mặt thầy.

“Chỉ có như vậy, rất nhiều năm sau đó, khi một kỉ niệm nào đó chợt hiện về, các em sẽ không hối hận vì đã trải qua những năm tháng tươi đẹp nhất của mình một cách hoài phí, phải không?”

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi từ mấy ngày nay trằn trọc, thay đổi đoạn cuối rất nhiều lần, không hài lòng lắm, nhưng viết không được. Thẩm Lương trong phần này là sự tồn tại có ảnh hưởng lớn nhất đến giá trị của Tần Tình sau này, như Thẩm Lương đã nói trong truyện, Tiểu Tình vẫn còn quá non nớt, rất nhiều thứ chỉ là hạt mầm trong lòng, trước sau gì cũng sẽ chỉ nghe thôi, cô ấy cần ai đó đổ cho cô ấy một chậu nước và để cô ấy bật chồi ra khỏi mặt đất. Thẩm Lương là người lấy nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK