Trước khi bước vào cửa nhà bà nội Tần, Lê Tịnh Hà nhìn bà nội Tần đang mở cửa với vẻ mặt phờ phạc: “Mẹ, Tiểu Tình đâu rồi, mẹ bảo con bé mau rời khỏi phòng khách đi_______thời gian của con và ba của nó rất gấp. Con phải rời đi gấp nên không thể ở nhà quá lâu.”
Bà nội Tần sững sờ trong chốc lát, lúc sau mới đóng cửa đi vào______
“Làm sao vậy?”
Lê Tịnh Hà cúi người thay giày thì dừng lại, quay người hỏi: “Tiểu Tình không nói với mẹ sao?”
“Nói cái gì?”, biểu tình bà nội Tần căng thẳng: “Điềm Điềm hôm qua bị trật cổ chân, mẹ còn tưởng vì vậy nên hôm nay các con trở về.”
“Con bé bị thương ở chân?”
Lê Tịnh Hà cùng Tần Cảnh Dật nhìn nhau: “Nghiêm trọng không?”
Bà nội Tần cau mày: “Đều sưng thành bánh màn thầu nhỏ, may mà hôm qua đến bệnh viện chụp phim, bác sĩ nói không tổn thương đến xương cốt_____ nhưng vẫn bong gân, về sau có thể sẽ bị chuột rút”
“…”
Khuôn mặt xanh mét của Lê Tịnh Hà xịu đi một chút, nâng tay lên nhìn đồng hồ, sau đó nặng nề cay mày: “Chúng ta vào phòng con bé nói đi.”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hôm khác nói không được sao? Điềm Điềm còn đang nghỉ ngơi trong phòng ”
“Mẹ, chúng con cố gắng không làm phiền con bé nghỉ ngơi.”
Lê Tịnh Hà nói, nháy mắt ra hiệu với Tần Cảnh Dật.
Tần Cảnh Dật từ lúc bước vào đã im lặng thở dài, vươn tay kéo bà nội Tần. Cả hai cùng nhau đi về một phía.
“Mẹ, là như thế này, ngày hôm qua Tiểu Tình gọi điện cho chúng con nói…”
Trong lúc này, Lê Tịnh Hà để túi xách trong tay sang một bên, đi thẳng đến phòng Tần Tình.
Tới trước cửa phòng, Lê Tịnh Hà vừa mới giơ tay chuẩn bị gõ cửa, cửa phòng từ bên trong mở ra.
Lộ mặt ra đúng là Tần Tình.
Cô đứng ở cửa nhìn Lê Tịnh Hà, ngẩng mặt lên kêu: “Mẹ”
“…”
Lê Tĩnh Hà trong lòng bối rối không biết nên nói như thế nào.
Từ sau lần rời đi trước đến nay, cô và Tần Tình đã hai tháng không gặp.
Lần gặp mặt đầu tiên sau hai tháng, câu khiển trách con gái làm thế nào cô cũng không nói ra được.
Chỉ là…
Nhớ đến những gì Tần Tình nói qua điện thoại ngày hôm qua, Lê Tịnh Hà liền cảm thấy mình không thể bình tĩnh được nữa.
Cô hít một hơi thật sâu, gương mặt trang điểm thanh tú không có biểu tình gì, nhưng đôi mắt lại nghiêm túc nhìn Tần Tình.
“Tiểu Tình, hôm qua con nói qua điện thoại lần muốn chọn khoa Văn, là nghiêm túc sao?”
Tần Tình im lặng một lát, chậm rãi gật đầu.
“Đúng vậy, mẹ, con đã suy nghĩ rồi, con muốn chọn khoa Văn”
Lông mày Lê Tịnh Hà giật giật, cô không kìm được lửa giận trong người, chỉ tay về phía sô pha.
“Con lại đây, chúng ta nói chuyện nghiêm túc.”
“…”
Hai tay rũ bên hông của Tần Tình nắm chặt lại.
Cơ thể cứng đờ trong giây lát, cô vẫn theo lời mẹ, nhấc chân trái khập khiễng bước tới.
Lê Tịnh Hà ngồi xuống ghế sô pha trước, mặt lạnh nhìn về phía con gái đang ngồi đối diện
“Điểm môn Toán, Lý, Hoá của con đều xuất sắc, về các môn tự nhiên có thể nói là như cá gặp nước_____ trong khi các môn xã hội, nhất là môn Sử, có thể xem là đứng nhất______ tại sao con lại muốn chọn khoa Văn!?”
Lê Tịnh Hà hít một hơi thật sâu, tựa hồ như đang cố gắng xoa dịu tức giận trong lòng: “_____ Tiểu Tình, con còn nhỏ, có nhiều điều con chưa hiểu được. Đơn giản mà nói, khoa học và xã hội là môn đầu tiên học từ khi con mới bắt đầu đi học. Một ngã rẽ lớn như vậy, chỉ cần con lựa chọn đúng đường, sau này sẽ thuận buồm xuôi gió!”
Hai tay đặt ở đầu gối của Tần Tình nắm chặt thật lâu, sợi dây nào đó không thể giữ được cô nữa, một sức mạnh nào đó bỗng dưng bùng nổ.
“…Bởi vì con thích.”
Lê Tịnh Hà nhíu mày: “______ Cái gì?”
Tần Tình ngẩng đầu, nhìn Lê Tịnh Hà, gằn lại từng câu từng chữ: “Con muốn chọn khoa Văn, bởi vì con thích.”
“…”
Lê Tịnh Hà có chút không thể tin được mà nhìn Tần Tình, vào lúc này cô bỗng cảm thấy con gái đang ngồi trước mặt mình trở nên xa lạ.
Đến nỗi phải mất vài giây sau cô mới tìm được giọng của mình:
“Tần Tình, mẹ vẫn luôn cảm thấy con là một đứa bé ngoan ngoãn và biết điều. Con so bạn cùng lứa tuổi đều ưu tú, hiểu chuyện, chưa bao giờ để mẹ và ba con lo lắng______ mẹ không ngờ, là mẹ nghĩ sai rồi?”
“…Con thích môn Văn”, Tần Tình trầm ngâm nói: “Như vậy là con phạm phải sai lầm không thể tha thứ sao?”
“Con không sai!”
Giọng nói của Lê Tịnh Hà vì tức giận mà trở nên đáng sợ, ngay cả bà nội Tần và Tần Cảnh Dật ở bên cạnh cũng phải giật mình.
Lê Tĩnh Hà lại không rảnh quan tâm bọn họ, chỉ trừng mắt nhìn Tần Tình: “Nhưng con vẫn chỉ là một đứa trẻ! Suy nghĩ của con còn quá non nớt, con chỉ quan tâm mình có thích hay không______ chỉ là rất nhiều thứ không liên quan đến chuyện con thích hay không thích, con còn nhìn không tới! Cho nên ba mẹ mới thay con quyết định, sau này khi trưởng thành và nhìn lại, con sẽ biết rốt cuộc ai là vì lợi ích của con mà nên lựa chọn cái nào cho đúng!”
“Ai nha, con làm gì vậy! Con nói lớn như vậy làm con bé sợ!”
Bà nội Tần ở bên cạnh nhìn không được, vội vàng đứng lên ngăn cản.
Tần Tình lúc này đột nhiên mở miệng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Lê Tịnh Hà, gắt gao mà cắn răng, không lùi không tránh:
“Mẹ, cái gì là đúng?”
“…Cái gì, xem như tốt cho con?”
Cô gắt gao mà nhìn chằm chằm Lê Tịnh Hà, đôi mắt hạnh xinh đẹp như bị sương mù che kín, nhưng vẫn bị cô cực lực kiềm chế áp xuống.
“Là những gì mẹ nghĩ là đúng, những người xung quanh nghĩ là đúng, con cũng phải nghĩ là đúng sao?… Hoặc ba mẹ cảm thấy tốt với con_____ Bất kể con cảm thấy thế nào_____ điều đó tốt với con_____ là đúng, phải không?”
Hô hấp của Lê Tịnh Hà run lên: “Tiểu Tình_____ con đang nói chuyện với mẹ của con như vậy hả!”
“…”, Tần Tình dùng sức siết chặt lòng bàn tay, hy vọng có thể cảm nhận được cơn đau từ lòng bàn tay, đem những ủy khuất mà bao năm cô đè nén rũ bỏ.
Cô gái nhỏ đỏ mắt nhìn Lê Tịnh Hà: “Mẹ nói rằng con so bạn cùng lứa tuổi hiểu chuyện, nghe lời… Nhưng mẹ có biết là vì sao không?”
“…”
Giọng cô gái nhỏ cuối cùng cũng mang theo tiếng nức nở______
“Con hiểu chuyện, nghe lời… là bởi vì ba mẹ luôn không ở bên cạnh_______ từ khi còn nhỏ đã là như vậy! Phải lâu thật lâu, rất lâu mới gặp được nhau______ cho nên con chỉ muốn mẹ khen con nhiều hơn và gặp con nhiều hơn! Con cho rằng chỉ cần con ngoan hơn nữa, mẹ sẽ ở bên cạnh con nhiều hơn, giống như cha mẹ của những đứa trẻ khác!”
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng cất tiếng khóc nức nở, khiến cả ba người đều sững sờ.
Bọn họ chưa bao giờ biết, Tiểu Tình ngoan ngoãn và ít nói của họ lại ẩn chứa nhiều nổi loạn trong lòng như vậy.
Tần Tình run rẩy nhìn bọn họ, khóc nói: “Là vì con hiểu chuyện, ngoan ngoãn_______ nên bị mọi người lợi dụng để bắt con nghe lời? Luyện đàn, vẽ tranh, chuyển trường, nhảy lớp… Mặc kệ con thích cái gì, mặc kệ con có hay không nguyện ý______ chỉ cần là tốt với con, ba mẹ liền có thể làm thay con quyết định sao?”
“Con chán ngấy… con chán ngấy việc trở thành một đứa con ngoan ngoãn và hiểu chuyện rồi!”
Tần Tình không kìm được cảm xúc trào ra trong lòng, cô dựa vào ghế sô pha, khó nhọc đứng dậy, cô nắm chặt tay lại và nhìn Lê Tịnh Hà, nước mắt chảy dài trên má.
“Cho dù con có lựa chọn sai______ con sẽ tự gánh chịu! Nhưng nếu ba mẹ thay con lựa chọn, trong tương lai con có thể sẽ ngã xuống_____ ba mẹ có thể thay con sống phần đời còn lại sao!”
“Ba mẹ luôn nói tốt cho con, tốt cho con_______ là vì để ba mẹ thoải mái và yên tâm, hay là thực sự nghĩ cho con, con thích cái gì, cái gì làm cho con vui, làm cho con buồn?”
“…”
Đem áp lực ở trong lòng một hơi nói ra, Tần Tình cảm thấy gần như nghẹt thở bao trùm.
Cô gái nhỏ đứng đó với khuôn mặt xanh xao, hồi lâu mới run rẩy. Dưới ánh mắt vẫn còn kinh ngạc và phức tạp của ba mẹ, Tần Tình cắn môi quay vào phòng, bỏ lại giọng nói phía sau.
“Ba mẹ tốt với con lại làm con cảm thấy thật tệ… xin lỗi mẹ, lần này con sẽ không nghe mẹ…”
Cô trở về phòng, phòng khách vẫn im lặng chết chóc.
Lê Tịnh Hà cứng ngắc ngồi trên sô pha cũng đỏ mắt, môi run lên một hồi mới run rẩy nói:
“…Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này như thế nào lại trở nên nóng nảy như vậy!”
Tần Cảnh Dật thở dài, ngồi xuống trấn an vợ mình.
Đúng lúc này, cửa phòng Tần Tình đột nhiên mở ra, cô gái nhỏ mặc trên người chiếc áo khoác dài, chân trái tập tễnh, gương mặt không cảm xúc ướt đẫm nước mắt.
Cô cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Bà nội Tần lo lắng: “Điềm Điềm! Con muốn đi đâu vậy?”
“Xin lỗi bà nội, con muốn ra ngoài cho thoải mái, con sẽ về sớm…”
Giọng cô gái cứng ngắc.
Ra đến cửa, trước khi đóng cửa cô dừng lại.
Cô gái nhỏ đứng đó không quay đầu lại.
“Mẹ, con vẫn luôn là như vậy... Chỉ là mẹ chưa bao giờ nghiêm túc nhìn con và hiểu con mà thôi.”
Lần này, không chờ Lê Tịnh Hà trả lời, Tần Tình đóng cửa đi ra ngoài.
Cô nín thở đến đỏ mặt, chịu đựng cơn đau thấu tim từ chân trái, rồi cắn răng bước ra ngoài như đang ngược đãi bản thân.
Rẽ vào hành lang chữ T, mở cửa cầu thang.
Cánh cửa kim loại nặng nề đóng sầm cửa lại.
Âm thanh ấy như một cánh cửa nào đó không thể cảm được dòng cảm xúc tràn ngập, bàn chân trái của cô gái nhỏ đau nhói, trực tiếp quỳ xuống sàn sứ lạnh lẽo.
Lúc này Tần Tình mới nhận ra mình quên thay dép, sàn hoa nơi cầu thang truyền hơi lạnh từ đầu ngón chân lên khắp cơ thể.
Cuối cùng cô không thể kìm được nữa, ôm lấy đầu gối và cố gắng thu người lên xuống một lần nữa.
Nhưng tư thế này vẫn không thể xua đuổi cảm giác ớn lạnh từ trong ra ngoài.
Cô gái ôm gối khóc nức nở.
Nỗi ủy khuất dâng trào khiến cô khó thở.
Một lúc sau đó, cánh cửa cầu thang nặng nề bị đẩy ra.
Không đợi Tần Tình ngẩng đầu, một cái ôm ấm áp vòng lấy cơ thể cô_____
“Ba phút là cực hạn.”
Trên đỉnh đầu giọng nam trầm thấp hơi khàn, mang theo bất đắc dĩ cùng thương tiếc, đau lòng cùng xót xa.
_________
“Nếu em cứ khóc, anh sẽ phát điên mất.”