• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm lần đầu nhìn thấy Tần Tình, Văn Dục Phong còn hoài nghi bản thân xuất hiện ảo giác.

Chờ cậu dời tầm mắt đi nơi khác, không chớp mắt nhìn chằm chằm vài giây, Văn Dục Phong mới xác định bạn học nhỏ thực sự xuất hiện trong quán bar này.

Nam sinh mặt không biểu tình đứng tại chỗ, tay trái nắm chặt.

Kiềm chế một hồi lâu, Văn Dục Phong mới xem như đè được ý định muốn trực tiếp đi qua đem người khiêng đi.

Vào lúc này, người phục vụ của quán bar dừng bên cạnh cậu.

“Dục ca, chỗ riêng của cậu đã chừa ra rồi, Kiều An bọn họ đang đợi cậu, cậu không qua ngồi sao?”

“...”

Nghe xong lời người này, Văn Dục Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Trong trường hợp này, nếu cậu chủ động cùng cô giao lưu, đối với cô mà nói cũng không phải chuyện gì tốt.

Qua hai giây, Văn Dục Phong rũ mắt, không mặn không nhạt lên tiếng.

“Anh dẫn đường!”

“À!”

Phục vụ kia cần mẫn lên tiếng, cười dẫn Văn Dục Phong về phía sô- pha vây hình tròn cách đó không xa.

Nói đến cũng khéo, vị trí nhóm người Tần Tình bày tiệc lại khá gần chỗ đó.

Sô- pha vòng tròn của quán bar này có lưng dựa thấp, trên đầu còn mang theo một đường cong. Nam sinh thân cao chân dài hướng chỗ đó ngồi xuống, lưng tựa kia của sô- pha không thể che được vai rộng của cậu.

Khoảng cách cách không đến mấy mét, Tần Tình chỉ cảm thấy không khí xung quanh đây đều trở nên có chút loãng.

“Thế nào thế nào?”

Lâm Mạn Tuyết vẫn chưa chú ý tới thần sắc biến hoá trước đó của Tần Tình lúc này mặt đầy hưng phấn đè thấp âm lượng, liên thanh hỏi Tần Tình_______

“Có phải anh ta lớn lên đặc biệt đẹp trai không?”

“...”

Đối với hành vi Văn Dục Phong đã nhìn thấy mình lại không tỏ bất kể điều gì, tức giận trong lòng Tần Tình đã chuyển thành một loại uỷ khuất không thể nói nên lời.

Cô làm sao cũng không hiểu rõ, bản thân rốt cuộc đã sai chỗ nào, mới có thể khiến người nọ vì né tránh mình, liền rời đi không trì hoãn, lại cố tình nghỉ ở trường 2 tuần.

...Rõ ràng lúc trước nói muốn ngồi cùng bàn với cô, là cậu mới đúng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tình như chưa đầy giấm chua, lộp cộp lộp cộp muốn trào ra.

Vì vậy, chuyện Lâm Mạn Tuyết hỏi cô đều không chú ý tới.

Lâm Mạn Tuyết nửa ngày không nhận được đáp án, lúc này mới cảm thấy kỳ quái. Kết quả khi cô quay mặt qua, liền nhìn thấy biểu tình Tần Tình thoạt nhìn uỷ khuất đến sắp khóc.

“Ơ không phải, Tiểu Tình à, cậu làm sao vậy?”

Lâm Mạn Tuyết hoảng cả lên, không tự giác mà đẩy cao âm lượng.

Thân ảnh người ở bàn lân cận hướng về phía này đột nhiên ngừng lại, qua hai giây, người nọ vẫn là không nhịn được nghiêng mắt nhìn qua đây.

Bên bàn Tần Tình còn có không ít bạn học cũ, nữ sinh ngồi bên cạnh Tần Tình nhỏ giọng cười, nói với Lâm Mạn Tuyết:

“Lâm Mạn Tuyết, cậu nh ỏ giọng một chút đi, vị kia của Nhất Trung đều nhìn qua.”

“...”

Tấm lưng mảnh khảnh của Tần Tình bên cạnh nữ sinh đang nói cứng đờ, qua hai giây cô mới lắc đầu, ngẩng mặt.

“Mạn Tuyết, tớ không sao!”

Vị trí sô- pha quay vào trong, nữ sinh bên cạnh Phó Hàm Lâm mở miệng.

“Tần Tình, không phải cậu cũng chuyển vào Trung học Nhất Sư sao? Nghe nói cậu còn nhảy lớp mười một, vậy có phải cậu biết vị đàn anh ở Nhất Sư này? Không giới thiệu với bọn tớ?”

“Đúng vậy đúng vậy, tớ thực sự rất muốn làm quen anh ta.”, nữ sinh ngồi bên cạnh Tần Tình tiếp lời, vừa nói vừa nhìn trộm bàn lân cận: “Ách, từ một bên mặt mà nhìn cũng không góc chết nha... hơn nữa đường cong cánh tay thật đẹp, anh ta không phải thường cùng những người lớp chín đó đánh nhau chứ? Cảm giác khẳng định cũng là mặc quần áo thì gầy ốm, cởi áo là cơ bắp...”

Tần Tình nắm chặt bàn tay nhỏ, nhưng càng về sau càng không nhịn được.

“...Tớ không quen biết anh ta.”, cô bỗng dưng nói, đánh gãy lời của nữ sinh kia.

Thanh âm của Tần Tình không cao, chẳng qua ngữ khí có chút lợi hại, thanh quản hơn run, làm người bên cạnh sửng sốt một chút.

Tần Tình tự biết thất thố, tạm dừng vài giây mới nghiêng đầu, mặt mày mềm mại.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhiễm một chút ý cười thanh nhạt: “Nếu tớ biết anh ta... vừa nãy anh ta tới đây chào hỏi tớ rồi, đúng không.”

Mọi người hoàn hồn, sôi nổi gật đầu, mấy nữ sinh ngồi giữa đặc biệt tiếc nuối.

“Cũng đúng, thật đáng tiếc...”

Phó Hàm Lâm bị xem nhẹ lại làm biểu tình quỷ dị nhìn chằm chằm vào phần bên của nam sinh, đợi nghe thấy Tần Tình nói câu này, vẻ mặt của cậu ta không khỏi vài phần khó hiểu.

..... Chẳng lẽ cậu ta nhớ nhầm?

Không thể nào, ngày đó diện mạo nam sinh ngăn cản cậu ta thổ lộ, cũng không phải là kiểu thường thấy gì đó.

Liền tính ánh đèn bên trong quán bar này hơi chút tối, cậu ta cũng không đến mức nhận không ra mới đúng.

“Này, Phó Hàm Lâm, cậu không phải là ghen tỵ chứ?”, nữ sinh ngồi bên cạnh Phó Hàm Lâm bỗng mở miệng, đồng thời dùng đuôi mắt đảo về phía Tần Tình, sau đó bắt lấy cánh tay của Phó Hàm Lâm: “Cậu yêu tâm, hì hì, tớ chỉ thích mình cậu.”

“...”

Thần sắc Phó Hàm Lâm có chút không tự nhiên, ngượng ngùng liếc nhìn về phía Tần Tình.

Tần Tình lại bị nữ sinh kia liếc đôi mắt cảm xúc không tốt kia quét qua có chút phát ngốc, sau đó liền nghe thấy Lâm Mạn Tuyết nhỏ giọng.

“Lớp trưởng Phó cùng cậu không thành, không bao lâu đã bị Tôn Uyển này đuổi tới, cậu ta đối với cậu có địch ý nhưng quá bình thường, cậu cẩn thận cậu ta chút.”

“...”

Vừa nghe thấy lời này, Tần Tình ngược lại thở phào nhẹ nhỏm.

Cô thật đúng là sợ Phó Hàm Lâm có tâm tư khác với cô, đến lúc đó nếu làm trò giằng co nhiều người như vậy, bất kể là bên nào đều sẽ rất xấu hổ...

Cùng lúc đó, bàn lân cận.

“Dục ca, anh nhìn cái gì đó?”

Chàng trai vóc dáng nhỏ bên cạnh Văn Dục Phong theo ánh mắt cậu nhìn ra, rơi trên người cô cậu nhóc ầm ĩ bàn bên cạnh.

Ánh mắt cậu chàng vóc dáng nhỏ sáng lên: “Dục ca, anh coi trọng ai? Có muốn em giúp anh_____”

Lời còn chưa nói xong, có người đánh vào sau gáy cậu ta.

“Đệch ai mẹ nó____”

Cậu chàng vóc dáng nhỏ kia quay đầu liền phát hoả, vừa nhìn thấy người đánh mình, cậu ta vội vàng làm một bộ dạng cười cầu hoà_______

“Ui da, Kiều An ca à, xin lỗi xin lỗi, em vừa nãy không phải mắng anh...”

Kiều An tức giận trừng cậu ta một cái, duỗi chân đạp cậu chàng vóc dáng nhỏ một cước.

“Ngồi sang một bên, đừng tới phiền Dục ca.”

Cậu chàng nhỏ con kia nghe lời mà ngồi phía bên cạnh, vừa dịch mông vừa uỷ khuất mở miệng: “Em làm phiền Dục ca chỗ nào, em đây không phải muốn chọn cho Dục ca một em gái xinh đẹp sao?”

“Mày vậy còn không phải làm phiền anh ấy?”, Kiều An cười, nâng cánh tay làm ra động tác đánh, chẳng qua cuối cùng không đánh.

Ánh mắt cậu ta nhìn thoáng qua nam sinh xa cách đạm mạc thờ ơ bên cạnh, sau đó mới cười quay lại: “Mày khi nào thấy con gái có thể tới gần Dục ca trong vòng một thước?”

Cậu chàng nhỏ con bĩu môi, miệng lầm bầm: “Em không phải thấy Dục ca rất có hứng thú với bàn kia sao...”

Kiều An nghe vậy, nhìn về bàn lân cận.

Chú ý tới bên trong không ít nữ sinh như có như không hướng nhìn bên này, cậu ta nhịn cười không được ngồi xuống bên cạnh Văn Dục Phong.

“Đều là đám nhỏ lớp mười, phỏng chừng muốn cố ý làm ra chút hấp dẫn chú ý_____ Dục ca, anh ngại bọn họ bàn tán, em bảo người đem họ tiễn đi.”

“...”

Văn Dục Phong rũ mặt trở về, ly thuỷ tinh hình lăng trụ kẹp giữa xương ngón tay thon dài rung lên, rượu phản chiếu ánh đèn đẹp đẽ mờ ảo.

Cậu nâng cỏ tay trái lên nhấp một ngụm, thanh quản truyền tới trầm thấp khàn khàn: “Không có gì.”

Ánh mắt Kiều An chợt loé.

____________

Tâm tì||h Dục ca lúc này, hình như không tốt lắm?

Nghĩ lại nghĩ, Kiều An đưa mắt ra hiệu với mấy người cùng bàn, bản thân cầm ly dẫn đầu, thuận thế xoay người cụng vào cái ly trong tay Văn Dục Phong một cái.

“Dục ca nếu có gì không hài lòng, anh em bồi anh uống mấy ly, cuốn trôi chúng đi.”

Văn Dục Phong không nói chuyện, tầm mắt rơi xuống ly rượu.

Qua mấy giây, cậu cười nhẹ, trên khuôn mặt thanh thuần mang theo chút tự giễu mơ hồ. Sau đó cậu giơ tay, đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.

...............

Tần Tình mỗi một giây qua đi, so với giây trước càng hối hận quyết định bản thân hôm nay theo Lâm Mạn Tuyết tới đây.

Mắt thấy lớp mười điên cuồng lăn lộn, Tần Tình chỉ cảm thấy đầu vì huyệt Thái dương nhảy dựng lên mà đau.

Chờ cái gọi là “high time” của quán bar qua đi, Lâm Mạn Tuyết với mấy cô gái chưa hết hứng thú trở về chỗ ngồi.

Hiển nhiên là chơi còn chưa đủ, có người từ trên bàn lấy ra chai rượu ra quơ quơ, nhìn thẳng về phía mọi người____

“Chúng ta chơi trò chơi đi!”

“Được_____!”

Mọi người liên tục hùa tiếng.

“...”

Tần Tình bên cạnh trầm mặc da đầu tê rần, cô rốt cuộc nhịn không được, duỗi tay kéo Lâm Mạn Tuyết ngồi cạnh mình một cái________

“Mạn Tuyết, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về đi. Bằng không ở nhà lo lắng.”

“Đừng nha!”, Lâm Mạn Tuyết vội giữ chặt Tần Tình lại: “Chúng ta chơi một lát! Chỉ một lát!”

“...”

Tần Tình không dao động nhìn chằm chằm cô bạn, khuôn mặt nhỏ bạnh ra đến gắt gao, biểu tình còn quá nghiêm túc.

Lâm Mạn Tuyết không có cách nào, chỉ đành ôm tay làm bộ xin tha: “Vậy thế này, chúng ta chơi xong trò chơi này, chơi xong chúng ta liền đi_______ được không?”

Mắt thấy Lâm Mạn Tuyết không ngừng nháy mắt với mình, làm bộ đáng thương, Tần Tình bất đắc dĩ.

Cô chỉ có thể thuận theo: “Được! Cậu nói_______ chỉ cần chơi xong trò chơi này, chúng ta lập tức về.”

“Được được được, không thành vấn đề!”

Lâm Mạn Tuyết làm ra bộ dạng vỗ ngực đảm bảo với Tần Tình.

Tần Tình bất đắc dĩ nhăn mũi nhỏ nhìn cô nàng: “Cậu đấy...”

“Tần Tình, Lâm Mạn Tuyết, các cậu không ngồi chơi sao?”

Phó Hàm Lâm đột nhiên gọi hai người ở trong góc này.

“Đây, tới liền.”, thanh âm Lâm Mạn Tuyết đẩy lên, quay lại nhỏ giọng đùa cợt với Tần Tình: “Tớ đảm bảo với cậu, Lớp trưởng Phó tuyệt đối chưa chết tâm với cậu.”

“...”

Tần Tình liếc mắt nhìn cô nàng một cái, không nói chuyện.

Lâm Mạn Tuyết cười hì hì lôi kéo Tần Tình ngồi trở lại sô- pha.

“Chuyền bình rượu sao? Quy tắc ra sao?”

Tần Tình ngồi xuống, liền nghe có người tò mò hỏi.

Cô trước nay còn không tới chỗ này, cũng là lần đầu tiên nghe nói trò chơi “chuyền bình rượu” này, không khỏi tò mò mà nhìn về phía chai rỗng đặt giữa bàn.

“Còn có thể quy tắc gì, quy tắc cũ, miệng bình chỉ ai, người đó liền nhận trừng phạt.”

“Chính là hỏi cậu phạt như thế nào đó.”

“...”

Trên bàn tiệc trầm mặc trong chốc lát, mấy nữ sinh hai mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của nhau đều thấy được ý tứ.

Tôn Uyển ngồi bên cạnh Phó Hàm Lâm lanh lảnh: “Như thế này, tớ thấy bàn bên kia, thoạt nhìn cả nam lẫn nữ đều có, cũng hơn mười mấy người. Chai rượu này chỉ tới ai, người đó liền qua chọn một người khác giới mời rượu, thành công khiến đối phương uống rượu thì tính qua, thất bại thì rút thăm hình phạt_______ nhớ kỹ, cần phải là khác giới nha.”

“Oái, Phó Hàm Lâm, quản bạn gái cậu đi_______”

Trong bàn có nam sinh mở miệng đùa: “Các cậu này rõ ràng có mục đích mà đến à!”

Tôn Uyển trừng nam sinh vừa mở miệng kia.

“Rượu đều là tớ thỉnh, làm sao, còn không cho tớ định ra quy tắc chơi??”

“Được được được, kim chủ ba ba định đoạt!”

Những người khác sôi nổi hùa theo.

“...”

Khuôn mặt ngây ngô của Tần Tình chớp chớp mắt, không đợi cô phản ứng lại, quy tắc trò chơi đã định xong rồi.

Tần Tình há hốc, chuyển sang Lâm Mạn Tuyết: “Tớ... tớ cũng phải tham gia?”

Lâm Mạn Tuyết: “Đương nhiên, không ai ngoại lệ hết, cậu sao lại xấu hổ trở thành đặc thù, đúng không?”

“Nhưng tớ hoàn toàn chưa từng chơi qua cũng chưa từng uống qua________”

Không đợi Tần Tình giãy dụa, chai giữa bàn tiệc đã xoay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK