• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Tình còn chưa kịp hoàn hồn từ hành động khó hiểu vừa rồi thì đã bị câu “hai trăm cái” của Văn Dục Phong dọa cho hồn vía lên mây lần nữa.

Hai trăm cái hả…

Cô gái nhỏ đứng nhăn mặt.

Có lẽ là do phản ứng đột ngột vừa rồi của cô nên mới làm Văn Dục Phong phản ứng như vậy, kết quả hiện tại còn khiến cậu chịu phạt.

Nhưng nếu muốn chịu phạt chung, hai trăm cái hít đất, theo khả năng của cô… chắc cũng chỉ chia sẻ được 5 cái thôi.

Nghĩ vậy, Tần Tình vừa vô tội vừa chột dạ nhìn về phía Văn Dục Phong.

Nhưng vừa nhìn sang, cô và những người khác trong phòng đều kinh ngạc trợn mắt.

——

Thân thể cậu nam sinh thẳng tắp từ vai đến chân, tư thế chuẩn mực, chống đẩy lên xuống không chút khó khăn. Từ sau khi bắt đầu đếm liền làm liên tục, không hề có ý ăn gian.

Mỗi lần đều làm rất dứt khoát, hết cỡ mới thôi, ánh mắt lại vẫn bình thản như cũ, tiết tấu ổn định, tốc độ ổn định, giống như hai trăm cái hít đất cùng lắm chỉ là ăn miếng cơm uống hớp nước vậy.

Chừng hai phút sau, Tề Miểu ngây người đếm số: “199…2, 200…”

Khi âm cuối vừa dứt, khuỷu tay Văn Dục Phong dựng thẳng, dựa thế thu lực đứng lên.

Người bên cạnh chưa kịp nhìn rõ thì cậu đã xong xuôi đứng thẳng tại chỗ rồi, mà bọn họ thậm chí chẳng kịp nhớ xem cậu đã chống đẩy thế nào.

Ánh mắt kinh ngạc và tán thưởng đều tụ vào một chỗ.

Đối với những học sinh một ngày hai điểm đến là nhà và trường như vậy, có thể một hơi làm hai trăm cái hít đất đã khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán rồi, mà như Văn Dục Phong sau khi hoàn thành xong còn không thấy có chỗ nào là mệt nhọc thì càng kinh khủng hơn.

Dù là người được coi như hiểu Văn Dục Phong nhất là Tần Tình thì lúc này cũng kinh ngạc mở to mắt hạnh nhìn nam sinh đến gần mình.

Mãi đến khi Văn Dục Phong với tay lấy chiếc áo khoác vắt một bên, đi đến trước mặt cô rồi dừng lại, Tần Tình mới hồi phục tinh thần.

“Anh còn có thể hít đất một lần được hai trăm cái, lợi hại ghê luôn…”

“…”

Văn Dục Phong vốn dĩ đối với những ánh mắt tán thưởng xung quanh không có phản ứng gì, nhưng lúc này nghe Tần Tình nói xong, ánh mắt lại nhịn không được lóe lên.

Cậu quay mặt đi, hơi không tự nhiên ho nhẹ mấy tiếng.

Tần Tình vẫn chưa phát hiện, tiếp tục nói: “Anh họ em một lần nhiều nhất là được 213 cái, nghe nói hết gần mười phút, mà anh ấy vẫn khoe với em bao nhiêu lần…”

Vừa nghe đến Tần Hạo, Văn Dục Phong không rảnh cảm thấy không được tự nhiên nữa, trực tiếp quay lại nói.

“Nếu không nghỉ ngơi, kỷ lục của anh là 2700. Nhưng đây là năm trước, bây giờ sẽ nhiều hơn.”

"…”

Cô gái nhỏ đã thực sự trợn tròn mắt.

Nhìn thấy biểu cảm chấn kinh này, trong lòng Văn Dục Phong ngứa ngáy. Đồng thời cậu cũng chợt nhận ra mình vừa buột miệng nói ra cái gì.

Ấu trĩ quá…

Cậu rũ mắt nhìn cô gái nhỏ, ý cười xẹt qua xen lẫn một chút bất đắc dĩ.

——

Nhưng mà, không kiềm chế được.

Buổi liên hoan đến khoảng 2 giờ thì kết thúc.

Mọi người cùng nhau đi ra ngoài, “thanh thế” cũng đủ lớn, thu hút ánh mắt của những thực khách khác trong nhà hàng.

Tới cửa, mọi người tạm biệt nhau, nhân viên đỗ xe cũng đã lái xe của Văn Dục Phong đến.

Ở đây trừ Văn Dục Phong, chưa ai đủ 18, tất nhiên đều chưa từng sờ vào tay lái.

Nhưng chưa từng thử lại càng khát vọng. Đặc biệt là mấy nam sinh, nhìn thấy chiếc SUV đều sáng hết mắt lên.

“Dục ca, đây là xe người nhà mua cho anh sao?”

Rốt cuộc có người không nén được lòng hiếu kì, hỏi ra lời.

Lời này hấp dẫn vô số ánh mắt cực kỳ hâm mộ rơi xuống trên người Văn Dục Phong.

Chỉ có Tần Tình đứng bên cạnh cậu là chú ý tới, khi bạn học nọ nhắc tới vấn đề này, Văn Dục Phong lập tức lạnh mặt.

Trầm mặc hai giây, Văn Dục Phong nhận chìa khóa từ nhân viên đỗ xe.

“Không phải.”

Cậu tiến lên mở cửa, ý bảo Tần Tình ngồi vào.

Chờ cô gái nhỏ lên xe rồi, cậu đóng cửa xe, nói nốt nửa câu.

“Tự tôi mua.”

“…”

Nghe xong lời này, mọi người ở đây đều cảm thấy đầu không đủ dùng nữa.

Trong hoàn cảnh chưa trưởng thành như bọn họ, thật sự khó có thể liên hệ những người bằng tuổi với mấy chữ “độc lập kinh tế”.

Mà Văn Dục Phong vốn cũng không cần bọn họ có thể hiểu.

Sau khi trả lời xong, cậu đi vòng tới ghế lái.

Cách một cánh cửa xe, nghe được loáng thoáng lời nói bên ngoài, thần sắc Tần Tình có chút phức tạp rối rắm.

Cô thật sự không nghĩ ra, người này so với tất cả mọi người hoàn toàn không giống, giống như cậu đã đơn độc lớn lên từ rất lâu rồi.

Ngay lúc này, cửa ghế điều khiển mở ra, Văn Dục Phong ngồi vào.

Trước khi cửa xe đóng lại, tiếng của Lớp trưởng Tề Miểu vang lên.

“Cách nghĩ của mọi người đa số đều như nhau, gọi xe về đi, tiền liên hoan vẫn còn thừa, để tôi trả.”

Vừa dứt lời, cửa xe khép lại, tất cả âm thanh bị chắn bên ngoài.

Tần Tình vẫn ngây người.

Chiếc SUV màu xanh biển bắt đầu lăn bánh, khác với khi tới, lúc này trong xe chỉ có yên lặng an tĩnh.

Mới đầu Văn Dục Phong không để ý, nhưng lái thêm một đoạn cậu mới như suy tư gì mà nhìn về phía ghế lái phụ.

Cô gái nhỏ ngồi đó có vẻ đang rối rắm gì đó.

“Suy nghĩ gì vậy?”

Văn Dục Phong hướng ánh mắt ra xa, hỏi.

“…”

Tần Tình không lập tức trả lời.

Cô chần chờ quay sang, nhìn cậu nam sinh một lát rồi mới chậm rì rì mở miệng.

Vừa mở lời, gương mặt cô gái nhỏ đã đỏ bừng.

“Tờ tiền giấy kia… Có liên quan tới em sao?”

“…”

Văn Dục Phong chợt cứng người.

Thời gian trong xe như bị kéo dài, mỗi một giây đều trở nên thong thả mà im lặng.

Tần Tình suýt cảm thấy hít thở không thông với không khí này thì bên ghế lái rốt cuộc có phản ứng.

Văn Dục Phong cười nhẹ.

“Khi lái xe em không nên hỏi anh vấn đề như vậy.”

Tần Tình ngẩn ra: “Vì sao?”

“Tài xế tinh thần không ổn định, dễ xảy ra tai nạn giao thông.”

“À!”

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn trả lời.

Cô quay người lại: “Lần sau sẽ không thế nữa.”

Văn Dục Phong cảm thấy chính mình giống như bị câu “lần sau” này lấy lòng.

Vì thế nụ cười trên môi cậu càng không kiềm chế được.

“Em nghĩ không sai.”

“…”

Tần Tình đảo mắt nhìn cậu.

“Lần đầu tiên gặp mặt, đó là ‘tiền đi xe’ em cho anh.”

Sau khi nghe được đáp án trong suy nghĩ của mình, Tần Tình lại cảm thấy gương mặt đột nhiên nóng lên, cảm giác được độ ấm trên mặt khiến cô chợt ảo não vì đã hỏi vấn đề này.

Chẳng qua rất nhanh cô đã nghĩ ra cách dời đi sự chú ý của hai người.

“Ừm, tiền thì tờ nào cũng giống nhau, nói không chừng anh lại lấy nhầm tờ khác rồi thì sao… hay là anh đổi một thứ gì khác đặc biệt hơn đi, bùa bình an chẳng hạn.”

“…”, Văn Dục Phong không nói tiếp, chuyển tầm mắt qua nhìn cô.

Giống như nhìn ra sự quẫn bách của cô gái nhỏ, cậu cười: “Sẽ không sai.”

Tần Tình: “Nói không chừng thì sao…”

“BT78444703.”

Văn Dục Phong đột nhiên báo ra một dãy mã số.

Tần Tình khó hiểu: “Cái gì?”

“Số seri của tờ tiền đó.”

Cậu nam sinh nhìn đường phía trước, khóe môi cong lên, ba phần ý cười dập dờn nơi đáy mắt.

“Nhìn quá nhiều lần, không cẩn thận nhớ mất rồi.”

Tần Tình yên lặng xoay trở về.

Đoạn đường kế tiếp, cô không nói thêm câu nào.

Chỉ lo tự thôi miên để hạ nhiệt độ trên mặt.

…………

Nhất Trung nghỉ đông khá muộn, trên cơ bản là trước năm mới bảy tám ngày mới chịu thả học sinh đi.

Đám Tần Tình cũng không ngoại lệ.

Cho nên nghỉ đông vừa bắt đầu chưa được mấy ngày, không đợi bọn học sinh hưởng thụ câu “Vạn sự chờ năm sau” thì năm mới đã tới.

Năm nay đối với nhà Tần Tình không giống những năm khác.

Ba Tần Tình, Tần Kinh Quốc là con một nên khi đến tết, bà nội Tần đều ăn Tết với nhà Tần Tình.

Mà nay năm bởi vì Tần Kinh Quốc và Lê Tịnh Hà đều ra tỉnh ngoài công tác, Tần Tình chuyển đến nhà bà nội Tần, nhà bên kia cứ để vậy không ai ở đến.

Hơn nữa hai người Tần Kinh Quốc và Lê Tịnh Hà công tác bận rộn, mãi cho đến ngày 30 mới vội vàng trở về, thật sự không có thời gian đi lăn lộn với căn nhà quạnh quẽ kia. Vì thế nghe theo lời đề nghị của bà nội Tần, bốn người sẽ ăn Tết luôn ở nhà bà nội Tần.

Nghe mọi người quyết định vậy, Tần Tình vốn còn hơi ủ rũ lập tức lòng đốt pháo hoa, chỉ muốn nói với Văn Dục Phong ngay lập tức.

Chỉ là quay đầu thấy Tần Kinh Quốc và Lê Tịnh Hà đều còn ngồi ở bên cạnh, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thỏ con trong lòng nôn nóng đã lâu, sau đó Tần Tình rốt cuộc tìm được một cơ hội________

“Để con đi sắm Tết cho!”, Tần Tình chen một câu vào cuộc nói chuyện của người lớn: “Vừa hay con muốn ra ngoài một chút, thuận tiện ra siêu thị mua chút hoa quả khô là được.”

“Mình con không được, để ba con đi cùng đi.”

Lê Tịnh Hà nói.

“Không cần______”

Tần Tình vội vàng xua tay, giây tiếp theo lại phát hiện phản ứng của mình không ổn, liền lập tức thả tay xuống.

“Dù sao chúng ta chỉ có bốn người, cũng không cần mua quá nhiều, con tự đi được rồi.”

Phản ứng của Tần Tình trước đó đã làm Lê Tịnh Hà có chút kỳ quái mà nhìn về phía cô.

Dưới cái nhìn chăm chú đó, Tần Tình nỗ lực áp xuống sự chột dạ, nhỏ giọng nói:

“Thật ra con muốn… mua một chút đồ ăn vặt.”

Đối với loại đồ ăn vặt xưa nay luôn bị cô trực tiếp nhập vào mục “thực phẩm rác” này, Lê Tịnh Hà theo bản năng liền cự tuyệt. Chỉ là vừa định mở miệng, cô lại nghĩ tới màn tranh chấp mấy tháng trước.

Lê Tịnh Hà vì thế mà trầm mặc lại, qua hai giây cô mới gật gật đầu.

“Ừm… Nhưng mấy đồ ướp, nướng, dầu mỡ thì vẫn ăn ít thôi.”

“Vâng, con biết rồi.”

Được đồng ý, trong lòng Tần Tình vui sướng đến muốn bay lên tới, trên mặt lại chỉ lộ ra một chút xíu xiu.

Khi cô đi vào phòng mình lấy áo khoác, trên di dộng đã soạn sẵn một tin nhắn.

“Lát nữa em đi qua chúc tết anh nha…”

Tần Tình nhập đến đây thì dừng lại.

Do dự vài giây, cô đỏ mặt xóa đi, gõ một câu khác_______

“Lát nữa em đi qua xem bé mèo… để tránh người nhà em nên em dùng chìa khóa anh đưa em đó.”

Sau khi ấn gửi đi, Tần Tình liền nghe thấy tiếng bà nội Tần trong phòng khách thúc giục:

“Điềm Điềm, còn chưa thay quần áo xong à?”

“Đây rồi ạ.”

Tần Tình thả điện thoại vào túi rồi vội đứng dậy đi ra ngoài.

Vài phút sau, Tần Tình ngồi xổm ở hành lang an tĩnh thủ một hồi lâu xác định trong nhà không có động tĩnh gì liền rón ra rón rén mà đi tới cửa nhà Văn Dục Phong.

Đồng thời cô nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa, sau đó chui vào nhà.

Cửa khép lại “cạch” một tiếng, Tần Tình rốt cuộc thở phào.

Sau đó để cẩn thận, cô vẫn nhón chân nhìn qua mắt mèo một lát. Xác định đối diện không có động tĩnh gì thì Tần Tình mới hạ chân xuống.

Sau đó cô liền phát hiện có chút kì lạ.

_____________

Dựa theo bình thường mà nói, cho dù không nhìn thấy tin nhắn, Văn Dục Phong vốn nhạy cảm hơn người bình thường hẳn là cũng đã sớm đã nhận ra cô đã đến mới đúng.

Nhưng sau khi cô vào phòng một lúc lâu, trong phòng vẫn không có ai.

“…”

Tần Tình đột nhiên nghĩ tới bài báo “Người già ngộ độc khí than chết ở nhà không ai biết” nhìn thấy mấy ngày trước, trong lòng bỗng chốc hoảng một chút.

Sắc mặt cô khẽ biến, vội vàng bước nhanh về phía phòng ngủ chính.

Mà cũng lúc này, có tiếng bước chân từ phòng ngủ chính truyền tới.

Tần Tình trong lòng hơi run lên.

Chỉ là không đợi trái tim cô trở về tại chỗ liền bỗng dưng nghe thấy một tiếng trầm thấp mang theo chút không vui.

“Điềm Điềm!”

“…”

Tần Tình bị giật mình, thân hình cứng lại, vô tội mở to mắt hạnh.

Mà cùng lúc đó, một con mèo trắng cả người ướt sũng kéo một đường nước đi ra từ phòng ngủ chính.

Đi theo phía sau nó, cậu nam sinh mặc bộ đồ ở nhà màu xám nhạt bước nhanh đuổi theo ra.

Khuôn mặt tuấn tú xanh mét, cả người chật vật.

Mái tóc đen mềm mại dính xà bông.

Tần Tình ngây người trước cảnh tượng này một lát.

Sau đó cô không nhịn được, “Phụt” một tiếng bật cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK