Chớp mắt toàn trường đấu trở nên tĩnh mịch, rồi lại đột nhiên bị bao phủ trong biển reo hò la ó.
Rốt cuộc thời gian kết thúc của trận thi đấu này thật sự quá ngắn, ngắn đến mức đủ để tạo ra một kỷ lục suốt mấy năm nay, lấy thủ đoạn áp sát bạo kích khiến đối phương không còn sức phản kháng, sau đó uy phong kết thúc trận đấu, trong một trận chiến tân binh, nơi năng lực tốt xấu không đồng đều này, thành tích như vậy đại biểu cho một con hắc mã ra đời.
"Số bảy! Số bảy!! Số bảy!!!"
Tiếng hoan hô dần dần át tiếng reo hò, tiếp sau đó vài giây, khán giả toàn đấu trường nhịp nhàng hò reo số hiệu của người chiến thắng.
Rất nhiều người mặt đỏ tai hồng, kích động, vì vị anh hùng trên sân của bọn họ giờ phút này, cũng vì sự phấn khích trong tim họ.
Giữa một biển tiếng thét đinh tai nhức óc lẫn với tiếng còi, trọng tài chợt giơ cánh tay người trẻ tuổi lên.
Bên dưới lớp vải là đường cong sung mãn mỹ cảm, thấm đẫm mồ hôi mà không mất đi gợi cảm, tràn ngập sức sống thanh xuân và tinh thần tuổi trẻ.
Nhưng nhân vật chính của những tiếng hò reo kia thì đã rời khỏi sàn đấu, dưới ánh nhìn của khán giả toàn đấu trường, cậu trực tiếp đi thẳng đến một vị trí trên khán đài.
Lúc này, hàng ghế đầu của khán đài.
"Tiểu Tình, trận đấu kết thúc rồi."
Tần Hạo khom người, nói với cô gái vẫn không dám ngồi thẳng bên cạnh.
Hàng mi giấu trong bóng tối của Tần Tình khẽ run lên.
"...Anh ấy không sao chứ?"
Thanh âm rất nhẹ, còn mang theo chút run rẩy.
"Không phải nên tự mình xác thực một chút sao?"
Tần Hạo bước lên phía trước, giọng nói trầm thấp hài hước đột nhiên vang lên trên đầu Tần Tình.
"..."
Tần Tình ngẩn người.
Trước khi cô ngẩng đầu lên, giọng nói quen thuộc lại cất tiếng cười khúc khích.
"Em là bị dọa hay là sợ?"
Tần Tình ngẩng mặt lên, sắc mặt có chút trắng bệch.
Chàng trai trẻ để trần nửa người, những đường nét mịn màng trắng trẻo, khóe môi cong lên nhè nhẹ, dang hai tay đặt trên lan can của khán đài, từ trên cao nhìn xuống cô.
Con ngươi đen láy như hai viên ngọc được rửa sạch, thâm thúy lại xinh đẹp mê người.
Tần Tình vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của người khác phái ở khoảng cách gần như vậy, đó là một thân thể mà từng đường cong đều nói lên sức trẻ và sự gợi cảm.
Tần Tình sững sờ một giây, hai vành tai trắng trẻo như bị lửa thiêu, lan đến tận hai má cô, nóng bừng.
Cô thậm chí còn quên hỏi, bị dọa với sợ... có gì khác nhau không?
Tần Tình không đáp, Tần Hạo ở bên cạnh cô đã nhịn không nổi nữa.
Cho dù vừa nhìn thấy chàng trai trạc tuổi với mình này uy vũ thế nào ở trên võ đài thì Tần Hạo vẫn hung hăng hất cằm lên.
"Cậu là ai?!"
"..."
Văn Dục Phong liếc nhìn Tần Hạo một cái, sâu thẳm trong đôi mắt đen kia lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Sau một lúc, ánh mắt cậu lại nhìn về phía Tần Tình.
"...Đây là lần thứ hai."
Tần Tình chớp chớp mắt, con ngươi trắng đen rõ ràng trong suốt.
Cô không hiểu ý của Văn Dục Phong.
Thực ra, Tần Tình cũng cảm thấy khó hiểu trước bầu không khí đột ngột căng thẳng này. Cô nhìn bên này rồi nhìn bên kia, cuối cùng do dự nhìn Tần Hạo: "Đây là đàn anh trong trường bọn em, trước đây đã giúp đỡ em rất nhiều lần."
Không đợi Tần Tình giới thiệu Văn Dục Phong xong thì Tần Hạo hoàn toàn bị bơ nãy giờ đã chủ động lên tiếng, đồng thời trừng mắt nhìn Văn Dục Phong.
"Tôi là anh trai của em ấy!"
"..."
Văn Dục Phong cười nhạt gật đầu, đôi mắt đen láy không chớp nhìn chằm chằm Tần Tình.
"Ngày trước [1], em cũng gọi anh là anh trai?"
[1] Bản raw để là "hai ngày trước". Nhưng lần Tần Tình vì cứu Văn Dục Phong mà gọi cậu là anh trai cho tới lần này gặp lại là đã qua một mùa hè, sắp bước vào năm học mới rồi.
"...!?"
Tần Hạo khó tin quay mặt lại nhìn Tần Tình, suýt chút nữa nghiến răng nghiến lợi.
Tần Tình không nhìn cậu, có chút bất lực chau mày lại, mắt hạnh trộm trừng Văn Dục Phong.
"Anh ấy thật sự là anh trai em."
Văn Dục Phong không có phản ứng, nhưng vẻ mặt của Tần Hạo lại thay đổi.
Tần Tình có thể không phát hiện, nam sinh đối diện thì hẳn là cũng không hiểu; nhưng cậu lớn lên cùng Tần Tình, hơn ai hết cậu hiểu rõ tính nết hòa thuận với người khác của cô em họ này.
Sự thân quen trong ngữ điệu vừa rồi của cô tuyệt đối rất hiếm có trong những người bạn đồng trang lứa của Tần Tình, càng chưa từng xuất hiện với người khác giới.
Cảm thấy được thứ nguy cơ trước nay chưa từng có đã trở thành một bóng ma khổng lồ, bao phủ trong lòng Tần muội khống [2], tiếng chuông báo động chói tai vang lên trong mọi ngóc ngách của não cậu.
[2] Muội khống: khống (控) dùng để chỉ một người cực kỳ thích một thứ gì đó và thứ mà anh ta thích phải được đặt trước từ "kiểm soát", theo đó có thể hiểu muội khống (妹控) là người đó cực kỳ thích em/ chị gái của mình cũng có thể trong mối quan hệ này người đó có tâm lý muốn kiểm soát em gái mình. Khi mình tìm hiểu trên Baidu, nó có ghi tiếng Anh của từ này là sister-con (sister complex), siscon. Trang wikipedia tiếng Anh dịch thành "phức cảm chị em". Tuy gọi là "chị em" song không nhất thiết là chị em mà có thể là anh trai- em gái hoặc chị gái- em trai.
Nói chung, tuy đều là một chứng bệnh về việc quá yêu thích một điều gì đó, nhưng "muội khống" có một định nghĩa khá khác và có phần phức tạp hơn so với định nghĩa về声控 "thanh khống" (giọng nói), 手控 "thủ khống" (tay), 长腿控 "trường thoái khống" (chân), 颜控 "nhan khống" (gương mặt/ nhan sắc) hay身高控 "thân cao khống" (dáng người cao), 锁骨控 "tỏa cốt khống" (xương quai xanh), 蜜臀控 "mật đôn khống" (mông)... Trong khi đó nó có nét tương đồng với大叔控 "đại thúc khống" hoặc御姐控 "ngự tỷ khống"...
Gần như theo bản năng, Tần Hạo bỗng nhiên đứng dậy, bước một bước đứng chắn trước Tần Tình.
Nhìn thấy hành động này, Văn Dục Phong đang vịn lan can nhướng mày, lười biếng giương mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Tần Hạo giật giật.
... Người này còn chưa đứng thẳng.
Chưa đứng thẳng đã cao hơn cậu mấy cm...
Thanh niên bây giờ đều ăn thức ăn gia súc mà lớn sao!
Trong lòng Tần Hạo gào thét, song mặt lạnh lẽo như nước.
Ngữ khí cũng giống như nhiệt độ hạ xuống thấp:
"Tôi mặc kệ cậu muốn làm cái gì, tôi lấy thân phận là anh họ của Tần Tình, đại diện cho cha mẹ Tần Tình cảnh báo cậu, sau này không được xuất hiện trước mặt em ấy nữa."
Não Tần Hạo bị tưởng tượng cảnh khi thím của cậu nhìn thấy tên thanh niên này sẽ có phản ứng gì, cố ý học theo hất cằm lên, ánh mắt và ngữ khí đều mang chút khinh thường lẫn ý cười giả bộ ôn hòa.
"Tần Tình nhà chúng tôi thông minh hiểu chuyện, tiền đồ xán lạn, nhắm mắt bức đi cũng có thể thuận buồm xuôi gió, một tuyển thủ đấu trường mạo hiểm như cậu, có tư cách gì cùng em ấy ở chung một chỗ."
"...Anh họ!"
Tần Tình không nghĩ tới những lời quá quắt như vậy lại nói ra từ anh họ mình, vậy nên mãi đến mấy giây sau khi Tần Hạo nói xong cô mới phản ứng lại, sắc mặt trắng bệch mà đứng lên
Chàng trai trẻ đứng bên lan can vẫn bình tĩnh.
Duy chỉ có trong đôi mắt đen nhánh bị tóc mái che khuất là dường như có hai ngọn lửa lóe lên.
Ngọn lửa như có thể nuốt chửng người khác.
Tần Hạo kéo Tần Tình vẫn muốn nói tiếp, miệng nở nụ cười.
"Có vẻ như Tiểu Tình của chúng tôi không thích tôi nói chuyện với cậu như vậy, vậy để tôi nói cách khác, với trình độ của em ấy, hoàn toàn có thể phát triển trong hoàn cảnh yên bình và thoải mái nhất, vậy tại sao tôi lại phải tranh chấp với cậu...?"
"..."
Ba người giằng co hồi lâu, sau đó, chàng trai đứng cạnh hàng rào cúi đầu rồi đột ngột bật cười.
Cậu nâng cằm, hơi nheo mắt lại, lười biếng nhìn Tần Tình.
"Tại sao không chạy?"
Tần Tình im lặng.
Bởi vì cô sợ sau khi đi rồi người này sẽ xảy ra chuyện.
Tuy rằng dường như không liên quan gì đến bản thân...
Không đợi cô gái trả lời, Văn Dục Phong đã tỏ ra như không để ý.
Môi mỏng của cậu hơi nhếch lến, cười lạnh.
"Lần cuối cùng."
Ngữ khí nhẹ nhàng bay bổng, mỗi chữ lại như bị bóp ra từ giữa kẽ răng.
Khác với giọng điệu trước đó, lần này giọng nói của nam sinh dường như có một mùi máu nguy hiểm không thể giải thích được.
... Giống như mùi tanh trước khi săn bắt.
Dã thú dưới đáy lòng nhịn không được đã vươn móng vuốt ra khỏi bộ lông, đang ở trong bụi cỏ tham lam rình trộm con mồi.
Văn Dục Phong thâm trầm nhìn cô gái, xoay người rời đi.
Cậu không nhìn thấy, Tần Tình ở phía sau theo bản năng lùi lại một bước, khẽ chau mày nhìn bóng lưng cậu.
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng ẩn giấu chút mờ mịt.
Trong bản năng sinh vật, ngoài khả năng săn mồi, hiển nhiên còn có bản năng nhận biết và thoát khỏi các mối đe dọa.
Chỉ là không đợi trực giác Tần Tình hiểu rõ ngọn nguồn mang đến sự nguy hiểm khó nói này là gì thì Tần Hạo ở bên cạnh đã kéo cô đi hướng ngược lại.
Mãi cho tới khi ra khỏi đấu trường, quay trở về thế giới với tiếng ve ồn ào cùng ánh mặt trời chói chang, Tần Hạo mới dừng bước.
Cậu quay đầu lại, tha thiết nói với Tần Tình:
"Tiểu Tình, đừng có qua lại với cậu ta."
"..."
Tần Tình không gật đầu hay lắc đầu, chỉ nâng khuôn mặt nhỏ xinh xắn lên, đôi mắt trong veo nhìn Tần Hạo không chớp.
Tần Hạo thở dài, lặp lại lần nữa.
"Đừng qua lại với cậu ta, Tiểu Tình... nếu không, với tính cách của thím, cuối cùng khó chịu nhất sẽ là em."
Tần Tình yên lặng rất lâu.
"Em sẽ không qua lại với anh ấy nữa."
Một lúc sau, Tần Tình quay người lại, giọng nói bình tĩnh, ánh mắt không dao động. Cô giống như một búp bê Barbie xinh đẹp nhưng lại không có cảm xúc trong tủ kính.
"Chỉ là anh họ, anh giống như mẹ... hai người đều như vậy."
Cô gái nhỏ rũ mắt, cất bước ra ngoài.
"Không cần phải đến lúc đó, em đã rất khó chịu rồi."
.............
Ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ hè, Tần Tình dậy sớm.
Công việc của Lê Tịnh Hà ở ngoài tỉnh đã được quyết định nhưng bà không yên tâm để Tần Tình ở nhà một mình. Sáu giờ rưỡi, Tần Tình theo lời của Lê Tịnh Hà, xuống lầu đến nhà bà ở Phú Lâm Uyển.
Các nhân viên công ty chuyển nhà đóng gói hành lý, đem từng vali lớn vào thang máy.
Bởi vì chỉ có đồ dùng cần thiết hàng ngày của Tần Tình nên tổng cộng chỉ có mấy cái vali. Tần Tình theo sau nhân viên chuyển nhà, bước vào thang máy cuối cùng.
Thang máy dừng ở tầng 12.
Tần Tình đi ra ngoài trước, quay người lại, không lâu trước đó bà đã biết tin nên giờ đang đợi ở ngoài cửa.
"Bà!"
Tần Tình lộ ra khuôn mặt của mình, vui vẻ bật cười rồi hét lên.
Lúc bà Tần nghe thấy giọng cô, còn chưa ngẩng đầu lên đã cười ha hả.
"Điềm Điềm đến rồi?"
"..."
Tần Tình cười cười, có chút xấu hổ.
Bây giờ chắc chỉ có bà thích gọi thẳng biệt danh của cô thôi. Ở nhà thì cũng không sao, nhưng ở bên ngoài, còn ở trước mặt người lạ...
Tần Tình nghĩ tới đây lại có chút xấu hổ.
Chỉ là bà Tần cảm thấy như vậy mới thân thiết, Tần Tình tự nhiên cũng ngại nói ra điều không vui, bản thân liền nhỏ giọng lên tiếng, sau đó chạy nhanh qua.
Vì số lượng hành lý ít nên không mất nhiều thời gian, nhân viên chuyển nhà dựa theo sự sắp xếp của bà Tần để đồ đạc đúng chỗ rồi lần lượt rời đi.
Tần Tình vào trong căn phòng mới sau đó cùng bà bắt đầu dọn dẹp.
"Điềm Điềm, bà nghe mẹ cháu nói, cháu chuyển đến trường Trung học Nhất Sư phải không?"
Bà Tần vừa trải tấm drap giường ra vừa hỏi Tần Tình.
Tần Tình treo quần áo mang theo lên móc áo.
"Vâng ạ, sau khai giảng cháu đến Trung học Nhất Sư học ạ."
"Tốt rồi, gần nhà bà, đồng phục học sinh cũng đẹp!"
Bà Tần dừng động tác, quay người lại mỉm cười: "Khu Phú Lâm Uyển này có không ít học sinh học Trung học Nhất Sư, trước kia bà nhìn thấy mấy cô bé mặc váy sọc ca- rô liền nghĩ nếu Điềm Điềm của chúng ta mặc vào nhất đinh sẽ còn đẹp hơn."
Tần Tình giữ cửa tủ, kiễng chân, tốn sức một hồi mới treo được bộ quần áo đầu tiên vào trong tủ.
Sau khi treo xong, cô quay lại với gương mặt khổ sở.
"Bà ơi, tủ của bà cao quá."
Lúc này bà Tần đứng phía sau theo dõi toàn bộ quá trình đã cười tới không khép được miệng.
"Cũng không phải là tủ quần áo nhà bà cao, là do Điềm Điềm lớn quá chậm đó! Đã sắp vào Trung học phổ thông rồi, sao vẫn như một cái mầm nhỏ vậy? Vừa mảnh mai vừa nhỏ."
Tần Tình: "..."
Không muốn thừa nhận, tuy đây là sự thật.
Nhìn thấy phản ứng ủ rũ của Tần Tình, bà Tần không tiếp tục trêu chọc cô nữa, mỉm cười đi tới lấy quần áo trong tay Tần Tình.
"Cháu đi dọn giường đi, bà treo cho cháu."
Đôi mắt Tần Tình sáng lên, nhanh chóng gật đầu, đi tới mép giường.
Hai người cùng nhau dọn dẹp khoảng hơn 15 phút, rốt cuộc cũng dọn xong căn phòng mới của Tần Tình.
Ngoài căn phòng nhỏ gọn gàng sạch sẽ, bên ngoài phòng còn đặt hai túi đồ bỏ và rác.
Nhìn căn phòng gọn gàng ngăn nắp, Tần Tình thỏa mãn vỗ vỗ đôi bàn tay trắng nõn
"Bà, vậy cháu xuống lầu vứt rác trước."
Bà nội Tần gật đầu: "Vừa lúc bà xuống bếp hâm sữa, chờ cháu lên chúng ta sẽ ăn sáng."
"Được ạ."
Mày Tần Tình hơi cong lên, khóe môi khẽ nở nụ cười mềm mại.
Đợi bà Tần đi vào bếp, Tần Tình nhặt hai túi rác nhỏ, đến cửa ngoài thay giày.
Sau đó Tần Tình xách túi rác đi ra, đi thẳng vào thang máy.
Thang máy đang ở tầng 1 chậm chạp leo lên, Tần Tình ấn đi xuống, đợi ngoài cửa thang máy.
Lúc này chưa tới 7 giờ, chẳng có mấy người ra ngoài nên bảng số màu đỏ kia liên tục chạy lên theo ánh mắt của Tần Tình.
Lúc Tần Tình nghĩ thang máy sẽ lên tiếp thì dãy số đã dừng lại.
"12."
Tần Tình ngẩn người, chớp chớp đôi mắt, nhìn nghiêng về phía tấm biển bên cạnh.
...Cô đang ở tầng 12.
Lẽ nào trong thang máy không có người? Hay là trùng hợp gặp đúng người ở nhà bên cạnh?
Không đợi Tần Tình suy nghĩ xong vấn đề này, cửa thang máy "đing" một tiếng mở ra.
Một bóng người xuất hiện sau cánh cửa.
Đứng trong thang máy là một thanh niên vừa mới chạy bộ buổi sáng về, không thể nghi ngờ cậu có một thân hình tuyệt vời, dù cho cậu mặc bộ quần áo thể thao bằng vải bông màu xám nhạt không có gì đặc biệt nhưng thân người cậu trông vẫn đĩnh bạt vô cùng, đường nét cơ thể cường tráng đẹp đẽ được bộ quần áo thể thao bằng vải bông khắc họa rõ trước mắt Tần Tình.
Khi cửa thang máy mở ra, trên đôi mắt đen láy mang theo một tầng mồ hôi mỏng, con ngươi đen nâng lên một chút.
Giây tiếp theo, đôi môi mỏng kia mím lại trên gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng rồi đột nhiên nhướng lên.
Đôi mắt hơi lóe sáng.
"...Thật là muốn điên rồi."
Giọng nam phảng phất ý cười mê người, sau khi vận động hơi khàn khàn, nói vậy.
Tần Tình: "..."
Lời này lẽ nào không nên là của cô sao?
Ngay khi Tần Tình chuẩn bị quay người về nhà, tiếng cửa an ninh mở ra truyền đến, sau đó là tiếng bước chân.
Bà Tần xuất hiện bên ngoài thang máy, trên tay xách một túi rác nhà bếp, giọng nói lảnh lót rõ to.
"Điềm Điềm, túi này cũng mang xuống đi."
"..."
Cảm nhận được ánh mắt phía trước dần chuyển thành vẻ hứng thú, gò má Tần Tình hơi ửng hồng nhỏ giọng đáp, chạy nhanh tới xách túi rác đi.
Bà Tần không chút nghi ngờ xoay người trở về nhà.
2- 3m còn lại, Tần Tình nhích từng chút một như rùa bò.
Đáng tiếc là dù có đi bộ chậm thế nào thì 2- 3m cũng không rị mọ được bao lâu.
"..."
Trước nụ cười như có như không của ai kia, Tần Tình cúi đầu đi vào thang máy.
Đốt ngón tay thon dài đặt trên nút mở cửa thu về, cửa thang máy đóng lại.
Người đó không ra ngoài.
Tần Tình im lặng thu mình lại một góc thang máy.
Một bóng đen theo động tác của cô phủ lên từ bên cạnh.
Tiếng cười trầm thấp mê người, từng phân tử không khí trong không gian chật hẹp này dường như đều nhẹ nhàng run lên.
"...Điềm, Điềm?"
Hơi thở kỳ lạ bỏng rát phảng phất ngay bên tai cô.
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Dục Phong: Người như tên.
♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡