Đêm sâu gió lớn, trời trở lạnh.
Chén thuốc trên lòng bàn tay, Hoàng hậu nếm một muỗng, liền đưa lại cho Nhẫn Đông: "Đem hâm nóng lại."
Nhẫn Đông nhận lấy bát sứ, bất động không đi, do dự một lát bèn thấp giọng khuyên nhủ: "Điện hạ, nô tì ở đây trông coi, ngài đi nghỉ một lát."
Hoàng hậu không đáp, chỉ chăm chăm nhìn đứa trẻ đang cau mày trong vô thức, chợt đứng dậy tới bên chậu gỗ, vắt khô khăn ấm, tới lau đuôi mắt vẫn còn chưa khô nước mắt cho nàng, động tác dịu dàng nhẹ nhàng tới mức dường như những ngón tay đã biến thành dòng nước.
Nhẫn Đông thấy vậy, cũng đã hiểu sẽ không khuyên được, đành y lời phân phó mà làm. Bước chân vừa đến ngưỡng cửa chợt nghe Hoàng hậu lên tiếng: "Phía Thương tiên sinh và Du đại nhân đã xong xuôi cả chưa?" Dư Sênh đã nhậm chức ở Thái Y viện, là y quan, Hoàng hậu vẫn theo lễ mà gọi hai chữ 'đại nhân'.
Hoàng hậu là Trung cung, xưa nay hầu như chưa bao giờ tặng lễ đến cửa nhà người khác, hôm nay như thế đã là phá lệ. Nhẫn Đông dừng bước, quay lại đáp: "Hai nơi ấy nô tì đã cho người tới thăm hỏi, lễ nghĩa cũng đều chu toàn, điện hạ có thể yên tâm."
Hoàng hậu gật đầu, Nhẫn Đông liền lui ra, chẳng mấy chốc đã quay trở lại với chén thuốc ấm nóng. Hoàng hậu cầm chén thuốc trên tay, cho Nhẫn Đông lui xuống nghỉ ngơi. Tắt hết những ngọn đèn nến trong tẩm điện, chỉ để lại một ngọn đèn nơi đầu giường. Nguồn sáng gần kề, rọi vào trong đáy mắt nàng, phản chiếu một mảnh tĩnh mịch âm u. Nhẫn Đông đưa mắt nhìn, thấy vẻ mệt mỏi tiều tụy phủ lên dung nhan Hoàng hậu, mà nàng vẫn gắng gượng chống đỡ, liền không nhịn được khuyên nhủ: "Điện hạ, nô tì sẽ ở đây trông nom, tiểu điện hạ tỉnh dậy muốn uống nước ăn cháo cũng đều có nô tì ở đây. Ngài chống đỡ một đêm như vậy ngày mai chắc chắn sẽ rất mệt mỏi, tiểu điện hạ hiếu thuận, nhìn thế chắc chắn sẽ áy náy!"
Nhẫn Đông, cũng có thể coi như là hiểu tính tình Hoàng hậu, biết nàng sẽ không để tâm tới bản thân mình mà ngồi đây cả đêm.
Nghe Hoàng hậu cười một tiếng, đầu ngón tay mơn trớn tóc mai mềm mại của đứa trẻ: "Tiểu Thất tỉnh, không muốn uống cũng chẳng muốn ăn lại một mực muốn ta, ngươi sẽ làm thế nào? Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, ta không ngại."
Đương nhiên, mười Nhẫn Đông cũng không thể bằng một Hoàng hậu. Nàng đành chịu vậy, bất đắc dĩ cáo lui.
Đường Oanh không biết mình đã ngủ bao lâu, hoảng như đã tỉnh lại vài lần, nhưng từ đầu tới cuối ý thức vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, thậm chí không phân được Hoàng hậu trước mắt mình là ảo ảnh hay là hiện thực. Ánh sáng hư ảo, thời gian trôi đi không tiếng động, khiến cho giấc mộng của nàng càng trở nên hỗn loạn.
Nàng bị vây giữa bốn bề hoang vu, tay chân nặng như đeo gông cùm, đi nửa bước cũng khó khăn, đi một bước như thể đang trèo non lội suối. Bỗng nhiên nàng đi tới một nơi kia, ở phía xa cách nàng ước chừng khoảng mười bước chân, Nhan Tốn và Hoàng hậu đang đứng đối diện nhau, căng thẳng tranh chấp. Nhan Tốn, khí thế bức người, ánh mắt ngùn ngụt hung tàn, Hoàng hậu đối mặt không nửa phần nhường nhịn, đầu mày tỏa ra tia sắc bén, sát phạt quả quyết. Cục diện căng thẳng, Nhan Tốn phẫn nộ, bàn tay lần vào trong tà áo bào, hẳn là muốn lấy ra vật gì đó.
Đường Oanh đưa mắt nhìn quay bốn phía, nhận ra nơi này chỉ có một mình mình, quay đầu lại thấy Hoàng hậu cũng đang nhìn về đây. Ánh mắt Hoàng hậu dõi về phía nàng, lạnh lùng sắc bén bị dịu dàng ôn nhu đè xuống mấy phần, lập tức, khí thế vừa nãy tản đi, rơi vào thế hạ phong. Nhan Tốn cười to, tiếng cười gian trá lạnh người. Hắn lấy ra một con dao găm, đặt nó vào tay Hoàng hậu, mà Hoàng hậu cũng nhận lấy, mũi dao đặt ngay trên bụng, từng chút từng chút, xé rách gấm vóc, xuyên qua da thịt, đâm vào thân thể, máu tươi trào ra, trượt theo đầu ngón tay nàng, dần dần, để lại trên mặt đất một vũng máu.
Đường Oanh nhìn, lòng dạ nóng như lửa thiêu, đôi mắt đục ngầu đỏ rực, muốn cất bước tiến về phía ấy, nhưng rồi lại chỉ là đang tốn công vô ích. Nàng không cử động được, thật giống như bị ai đó trói chặt chân tay, chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn Hoàng hậu gục xuống, ngã vào trong vũng máu. Nhan Tốn chẳng ở lại lâu, lập tức vung tay áo mà đi, bốn bề đất trời vẫn còn văng vẳng tiếng cười tàn độc. Tiếng cười ấy chói tai vô cùng, Đường Oanh như thể bị bức điên, khiến cho muôn loài cầm thú trong lòng nàng trỗi dậy, khiến cho nàng vượt qua xiềng xích vô hình trói chặt thân thể mình, cuối cùng cũng có thể nhấc bước tiến về phía trước.
Nàng bước vội, lảo đảo đi tới, quỳ rạp trên đất. Chạm vào, thân thể kia đã lạnh băng, không còn sự sống. Vậy là, từ nay về sau sẽ không còn có người đứng đợi nàng giữa chiều tuyết đổ, sẽ không còn ai đứng trước cửa son đợi nàng trở về, không còn ai vỗ gáy nàng, nói cho nàng nghe những lời đạo lý. Là mộng cảnh hay là hiện thực, lúc này Đường Oanh cũng không rõ nữa. Nàng bị ác mộng vây khốn, trằn trọc giãy giụa như một bóng ma, khóc lóc đau khổ như một con thú, khiến cho người ta nhìn vào không thể không đau lòng.
Hoàng hậu ngồi bên giường, nàng đã ngồi yên lặng một ngày một đêm, bây giờ cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Hiện tại thấy Đường Oanh đột nhiên như vậy, liền biết đứa trẻ này lại gặp ác mộng rồi. Nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ, cúi thấp xuống sát bên, ôn tồn an ủi. Nào ngờ được Đường Oanh đột nhiên mở to hai mắt, hàng mi dày run rẩy không ngừng, đôi mắt phủ kín một tầng nướt mắt. Nàng đưa mắt nhìn quanh, mờ mịt, dần dần nhận ra mình đang ở đâu, ánh mắt cũng lập tức quay trở về bên Hoàng hậu. Nàng lăng lăng mà nhìn, đáy mắt lấp lóe tia sáng, nước mắt lúc này mới bắt đầu trượt xuống.
"A... nương?" Thanh âm run rẩy lại khàn khàn, Đường Oanh gọi một tiếng. Nàng nhìn chằm chằm, không dám chớp mắt. Nếu như lúc này Hoàng hậu đột nhiên biến mất, nàng sẽ coi như đây chỉ là một giấc mộng – nàng thà rằng chìm vào giấc mộng ban nãy, tự nguyện ở trong một giấc mộng vạn năm, cho tới khi nàng tìm được một cách cửa dẫn vào hiện thực mà nàng muốn, mà nếu như không thể tìm được, nàng cũng sẽ không chần chờ mà ở lại trong mộng cảnh. Sớm sớm chiều chiều có thể ở bên mẫu hậu của nàng, cớ gì phải tỉnh mộng?
Hoàng hậu đưa tay quệt đi giọt nước mắt, cười một nụ cười nhàn nhạt: "Phải, tỉnh rồi, tỉnh rồi là tốt."
Trong lòng nàng lúc này đang vui mừng tới mức hiếm mà có được khi nàng vui mừng như thế, lại vừa cảm thấy áy náy, nhưng trời ban cho nàng tính tình bình thản lạnh nhạt, trong lòng có xúc động mãnh liệt cỡ nào thì rồi trên mặt cũng chỉ là nhíu mi cười mỉm mà thôi. Chuyện ở Bất Nhị trai, nàng và Tiêu Thận đã dày công mưu tính, vết thương kia của Đường Oanh cần phải dài mấy tấc sâu mấy tấc, bị thương như thế nào, bị thương ở nơi đâu, đều đã được định sẵn. Vết thương không sâu, là thương nhẹ, thế nhưng Đường Oanh thể yếu, một viết thương đổ máu như vậy cũng đã đủ khiến cho nàng sốt cao không chịu tỉnh, đã vậy còn không ngừng gặp ác mộng, mê man mơ hồ. Hoàng hậu ngồi bên trông nom mà như ngồi trên đống lửa, lo lắng không yên. May mắn, đều đã qua rồi.
Chẳng tốn bao lâu Hoàng hậu đã lập tức nhận ra đứa trẻ này có điều không ổn, nước mắt không thể dừng được, lau xong lại trào ra, lau xong lại trào ra, như thể là đã dồn nén rất lâu, bây giờ mới bùng nổ, nước mắt mà như lũ. Nàng cũng không giúp người kia lau nước mắt, chỉ ngồi đó, nhìn trong yên lặng. Cung nhân đã đi vào, dâng nước ấm và khăn ẩm lên, lúc này nàng mới cầm khăn lên, nhích người tới muốn lau mặt cho tiểu miêu kia.
Lại thấy tiểu miêu kia tự dùng ống áo lau nước mắt đi, nghẹn ngào: "A nương, ngài ôm con một cái có được không?"
Ôm ta một cái, khiến cho ta bình tâm, để cho ta biết rằng những điều vừa xảy ra thực sự chỉ là một cơn ác mộng.
Bàn tay Hoàng hậu vốn đang nâng khăn, bỗng ngưng lại trên không trung một khắc, rồi lập tức đưa cho cung nhan, tránh đi vết thương bên cánh tay Đường Oanh, ôm lấy nàng, thấp giọng: "Cả một đêm ác mộng. Xưa nay gặp ác mộng cũng chưa từng khóc thành như vậy, trong mộng đã nhìn thấy cái gì rồi?"
Cái ôm hết sức chân thật này đè sự hỗn loạn trong lòng nàng xuống, thanh hương quanh quẩn bao vây lấy. Chỉ có thể là Hoàng hậu đã ở đây một đêm, có như thế mới biết mình đã cả một đêm mộng mị. Nhớ về hơn nửa năm trước mình đổ bệnh, Hoàng hậu cũng túc trực ở bên thế này, lại nghĩ, nếu như là thật sự muốn hãm hại, những năm qua cơ hội ở khắp nơi, cớ gì phải đợi tới ngày hôm nay.
Vừa hôm qua biểu cô đã dặn phải luôn luôn hiếu thuận với a nương, bất cứ khi nào. Bất cứ khi nào, phải chăng là ám chỉ tới việc này?
Đường Oanh lâm vào suy tư, nước mắt cũng đã dừng lại. Ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu vẫn đang buông mi nhìn nàng, đợi nàng đưa ra một câu trả lời. Đường Oanh lại không biết nên kể lại giấc mộng kia thế nào, chữ 'chết' này quá sức đáng sợ, nàng không muốn nhắc lại, sợ hãi nó sẽ biến thành một lời nguyền. Nước mắt vốn đã ngừng, bây giờ nhớ lại cảnh tượng ấy chua xót trong lòng lại trào lên cuồn cuộn, đành nghẹn ngào: "Trong mộng... ngài không cần con."
Hoàng hậu vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, khe khẽ vỗ về lưng đứa trẻ, nói lời an ủi: "Mộng Nam Kha, hoa tư nhất mộng. Mọi chuyện luôn là như thế, đã nói với ngươi nhiều lần, mộng không phải là thực, nếu đã biết là mộng thì cần gì phải tin tưởng mà để tâm? Còn nữa, sao mẫu hậu lại không cần ngươi? Chỉ có ngươi, sau này lớn lên sẽ thành gia lập thất, sẽ rời khỏi ta."
Thấy đứa trẻ lắc đầu liên tục: "Con sẽ không rời khỏi mẫu hậu, sẽ vĩnh viễn không."
Sẽ ở bên, sẽ hiếu thuận, sẽ tin tưởng. Luôn luôn.
Hoàng hậu hơi giật mình, lập tức trở nên nghiêm túc: "Vĩnh viễn không có thời hạn, không được dùng hai chữ 'vĩnh viễn' này để hứa hẹn."
Đường Oanh nghe thế, dường như còn càng trở nên nghiêm túc hơn, như thể không phải đang cho một lời hứa, mà là đang lập một lời thề: "Con còn sống một ngày, sẽ còn ở bên mẫu hậu thêm một ngày." Vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến cho Hoàng hậu cảm nhận được có tia phiền muộn thoảng qua đáy lòng. Đứa trẻ này tin tưởng nàng như thế, dựa vào nàng đến vậy, muốn ở bên hiếu thuận bầu bạn, mà nàng... Nàng từ khi bắt đầu đã kéo đứa trẻ này vào thế cục đầy âm mưu, hôm nay còn tự tay đẩy tính mạng non nớt ấy vào hiểm cảnh. Nếu như sau này có một ngày Đường Oanh biết được chân tướng, nhất định sẽ oán hận nàng đến không muốn nhìn mặt, nói cái gì mà... ở bên bầu bạn?
Nhất thời không ai nói thêm được lời nào.
Một lát sau Đường Oanh bỗng mở miệng gọi một tiếng: "Mẫu hậu." Đã không còn khóc nữa, giọng mũi rất nặng, nghe vào tai chọc người ta thương mến.
Hoàng hậu lên tiếng đáp lại, Đường Oanh cười ngốc một tiếng, lại gọi: "A nương." Hoàng hậu đáp. Đường Oanh cười, đôi mắt hoa đào ánh lên, hết 'a nương' lại đến 'mẫu hậu', một hồi không ngừng, mà Hoàng hậu cũng đều lên tiếng đáp lại.
Hoàng hậu nhớ lại khi xưa, mỗi khi đổ bệnh thường cảm thấy vắng vẻ trống rỗng, mà gọi lên như vậy, chỉ cần có người đáp lại, cảm giác cô đơn tịch mịch liền tiêu tan. Thế cho nên nàng cũng không ngại mà phối hợp với Đường Oanh, đáp lại mỗi một tiếng 'Mẫu hậu' của Đường Oanh, là một tiếng đáp lại thản nhiên mà đầy dịu dàng của Hoàng hậu.
Không báo trước, Nhẫn Đông đi vào, khiến cho không khí đột nhiên trở nên có phần ngượng ngùng khó xử. Nàng tiến lại gần, thấp giọng bẩm: "Điện hạ, Nhan tướng đang chờ ngài ở Thiên Điện."
Chính mắt Đường Oanh nhìn thấy nét cười trên môi Hoàng hậu bay biến trong thoáng chốc, đầu mày vẫn bằng phẳng thản nhiên, thế nhưng ánh mắt không còn ấm áp dịu dàng nữa. Nàng không nói nhiều lời, chỉ dặn dò nhũ mẫu vài câu, liền quay lưng rời khỏi.
Đường Oanh chợt nảy ra một ý.
Không phải phụ hoàng nhất định sẽ tới thăm sao? Bây giờ bị thương như vậy, đề đạt một thỉnh cầu nho nhỏ với phụ hoàng, không cho phép Nhan Tốn tùy ý ra vào nội cung. Hắn vốn là ngoại thích, ra vào nơi nội cung cũng không thích hợp. Quan trọng nhất chính là, hắn tới, mẫu hậu liền không vui.
Chỉ có điều phải sao cho thật khéo, nếu không sẽ thành không tôn trọng cấp bậc lễ nghĩa.
Ở đây Đường Oanh còn đang cân nhắc, nơi ấy Hoàng hậu và Nhan Tốn đã gặp nhau, vẫn như thường lệ, cho cung nhân lui hết.
Nhan Tốn cũng không biết liệu có phải là bởi vì khắc tinh của hắn, Dư Sênh, đến Yến Kinh hay không, dạo gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi. Nhan đảng vì chuyện Lâm Xuyên quận vương được phong Yến vương mà chiếm thế thượng phong được một lần, nhưng rồi càng lúc càng không ổn. Sáng sớm nay tấu chương vạch tội Lưu Đạc đã nối tiếp nhau trình lên Ngự án, hắn chắc mẩm rằng thủ đoạn của Tiêu đảng cũng chỉ đến thế mà thôi, đêm qua hắn cũng đã dọn sẵn đường phản kích – chọn ra một người trong Tiêu đảng, vừa hay, tên này nằm trong hàng ngũ Thường Trực vệ, mà Thường Trực vệ quanh năm nhàn nhã, muốn vạch tội cũng không khó khăn.
Nhan Tốn chắc thắng, mà nếu không toàn thắng thì cũng là cá chết lưới rách, nhất định không thể cứ thế mà bỏ qua.
Nào ngờ, hắn tính toán sai rồi. Trong một chồng tấu chương trên Ngự án, có một tấu chương khả nghi vô cùng. Lại bộ Thượng thư Vương Bạc Viễn, dâng tấu đề nghị khôi phục Nghi Loan ty, lập lại Loan Nghi vệ, chớ để cho nhân tài nữ khoa ban Võ bị lãng phí. Tấu chương này nổi bật lên trên nền hàng chục tấu chương vạch tội Lưu Đạc, Hoàng đế chú ý ngay lập tức. Vừa mới khi nãy Cẩn Thân điện đã truyền thánh mệnh triệu kiến Vương Bạc Viễn, ắt là vì chuyện này.
Nghi Loan ty do Thế Tông hoàng đế sáng lập, quản Loan Nghi vệ, là lực lượng nữ quân, biên chế có lúc lên tới hai vạn người ngừa, gấp đôi Thân Vệ quân trong tay Lưu Đạc!
Vương Bạc Viễn chấp chưởng Lại bộ, xưa nay có nhiều phần bất mãn với chính sách ưu ái nữ quan của thời Thế Tông, lần này chắc chắn là do Tiêu Tướng kia đứng sau, tấu chương buộc tội Lưu Đạc kia, bất quá cũng chỉ là thủ thuật che mắt, tiện thể giá họa. Nhan Tốn càng nghĩ càng thấy sai lầm, cảm giác như mình đang bị ai nắm lấy dây, kéo vào một cái bẫy. Bất Nhị trai xảy ra chuyện, vừa qua một đêm Vương Bạc Viễn đã thảo xong tấu chương, mà tấu chương chứ không phải thơ ca khúc phú, uống mấy chén rượu, múa bút là ra. Tấu chương dâng lên Ngự tiền cần phải cân nhắc từng chữ, cần có thời gian suy tính. Cục diện này, chính là một cái bẫy!
Nhan Tốn tiến lên từng bước, bức Hoàng hậu tới góc tường, khóe mắt tràn ngập tức tối phẫn nộ.
Hắn quát: "Ngươi đã âm thầm cấu kết với Tiêu Thận được bao lâu rồi? Nói!"
—- Hết chương 23 —-
Editor mạn đàm:
Cái gì mà lớn lên thành gia lập thất. Điện hạ ngồi ghế Thái hậu, Điện hạ mà không cho phép thì Hoàng đế có tuyển mỹ nhân, có nuôi nam sủng nổi không? Điện hạ quá khiêm tốn rồi...