không bằng duy nhất một người
Công khanh đại thần trở về từ Nhật đàn, chẳng cần phải có tai mắt thám thính nơi nội cung, ai nấy đều đã biết chuyện của Thái hậu. Bây giờ Hoàng đế đêm nào cũng lui tới Vị Ương cung, đều có thể lấy lí do chính đáng. Y quan của Thái Y viện nhận ngự chiếu mà đến, đến rồi lại chỉ đành thúc thủ vô sách, vô kế khả thi.
Hoàng đế và Thái hậu tình cảm thâm hậu, y quan lại tự biết độc không thể trị, ai nấy lo lắng cho tính mạng của mình, mỗi ngày bẩm báo lại với Hoàng đế về bệnh tình của Thái hậu đều thêm cẩn trọng vài phần, trước sau không muốn đề cập đến việc bệnh chuyển biến xấu. Nhưng loại chuyện này dù không nói thẳng vẫn có thể suy ra, đương nhiên tự chính mình hiểu. Thế cho nên, bệnh tình của Thái hậu là một sự thật ai nấy đều biết, nhưng ai nấy cũng đều giữ kín như bưng.
Cũng chẳng bao lâu sau, những kẻ tự xưng thần y nơi nhân gian cũng kéo nhau mà tới. Tuy quả thật đều là ham ước chức quan lớn cùng bổng lộc cao, tất cả bọn họ sau khi chẩn mạch đều chỉ có thể quỳ xuống trên đất, thành khẩn mà nói mình năng lực không đủ, không có cách trị.
Số phận, luôn là thứ không thể tính toán cưỡng cầu.
Từ khi sống lại kiếp này, Đường Oanh vẫn luôn cảm thấy mình không kiên cường độc lập bằng kiếp trước, cảm thấy mình đã quen với cảm giác ấm áp an ổn. Bao nhiêu năm như một hồi mộng cảnh, mà nay dường như mộng sắp tới ngày tàn.
Đêm qua Yến Kinh im lìm, một trận mưa vô thanh vô sắc kéo tới, không ai để ý. Hôm sau khung trời lồng lồng gió, trong thành ngoài thành trời xanh thăm thẳm. Nắng xuân tươi đẹp nhu hòa, ở nơi cung thành này nắng phủ khắp mấy tầng ngói lưu ly san sát nhau, phản chiếu thứ ánh sáng lấp lánh như tia bạc.
Mùa xuân là mùa đẹp nhất ở Yến Kinh, cỏ mọc én bay, tơ liễu đầy trời. Phóng tầm mắt ra liền thấy vạn vật đã tràn ngập xuân ý, lúc này xiêm y mặc không cần quá dày. Tâm trạng người ta vốn nên thoải mái nhẹ nhõm, nhưng ngược lại, mấy ngày gần đây cung nhân Tuyên Thất điện không lúc nào không căng thẳng bất an, dù có mười dặm xuân sắc cũng khó lòng hứng chí vui vẻ.
Cung nhân ở bên Hoàng đế nhiều năm, dù sao cũng đôi phần hiểu tính tình chủ tử. Từ ngày ấy đến nay Hoàng đế chưa được một ngày vui vẻ tươi cười, mặc dù có cười cũng chỉ là cười trước mặt Thái hậu, miễn cưỡng trấn an, bông đùa vài lời thế mà thôi. Xưa kia người có thể cởi khúc mắc trong lòng Hoàng đế chỉ có Thái hậu, mà nay khúc mắc trong lòng Hoàng đế lại chính là Thái hậu, vậy biết cởi thế nào?
Từ Trì Tái, Thanh Đại, cho đến cung nhân trên dưới, ai nấy cũng đều lo lắng bất an, cho đến hôm nay mới có thể buông lỏng một hơi.
Nhưng cũng không có tin tốt nào truyền đến, chỉ là chính bản thân Hoàng đế dường như đã tự cởi được khúc mắc của chính mình. Đã không còn suy sụp như trước, mà cũng có điểm không còn giống như xưa.
Thanh Đại trình vòng bạc đã được Tương Tạc giám sửa lại lên cho chủ tử, xong liền thối lui về sau, buông mi lại lơ đã liếc mắt nhìn về phía trúc xanh nơi đình uyển. Trúc non như trẻ nhỏ, tắm trong mưa xuân chỉ mấy ngày qua đi không để ý tới nay đã cao hơn trước một đoạn, dường như là tràn đầy sức sống.
Thanh Đại nghiêng đầu nhìn lá trúc xanh biếc, lại lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía chủ tử. Mưa gió đối với cây cỏ cũng như biến cố đối với con người, vừa tàn phá, mà vừa mang theo tinh túy của thế gian. Người cũng như cây, rốt cuộc ai rồi cũng phải trải qua mưa gió, kinh qua biến cố, mới có thể càng thêm trưởng thành. Sáng nay chủ tử rời giường, đi ra điện liền tới đứng bên cửa sổ. Một đêm mưa gió vừa ngừng, tia nắng mờ mờ xuyên qua tầng mây, hắt lên sườn mặt nàng, nàng không tránh né, chỉ yên tĩnh đứng bên khung cửa đón gió, bên môi khẽ cười. Thanh Đại biết, nụ cười này là từ đáy lòng, không phải là miễn cưỡng.
Khi ấy Thanh Đại nhìn, nhất thời cũng sửng sốt.
Cho tới khi Đường Oanh mệnh nàng giao vòng bạc cho Tương Tạc giám, nàng mới hoàn hồn. Vòng bạc này cùng với khóa đỡ đầu là một đôi, khi ấy khóa đỡ đầu vừa mất Hoàng đế đã ngã ngựa bị thương, trùng hợp như vậy chắc chắn là vật linh. Thanh Đại không dám chậm trễ, vội vàng lĩnh mệnh mà đi.
Công tượng trong cung tay nghề rất cao, hơn nửa ngày đã tu sửa xong vòng bạc.
Vòng bạc này đeo trên cổ chân, nhẹ nhàng đung đưa, mỗi bước chân sẽ khiến tiếng chuông bạc kêu lên, đinh linh đinh linh. Sau khi Đường Oanh lớn rồi mới cho người sửa chuông, từ ấy chuông cũng không kêu nữa, một thân yên lặng trầm mặc. Bây giờ lại sửa lại, mọi chuyện như thể quay về lúc ban đầu, không thể tránh khỏi cảm thấy có điểm kì quái.
Đợi đoàn người của Hoàng đế vào đến Vị Ương cung, nhìn thấy Thái hậu rồi, Thanh Đại mới hiểu dụng ý của hành động này, trong lòng vừa cảm động vừa đau lòng.
Khi Đường Oanh tới, y quan đang đắp thuốc cho Thái hậu, vừa lúc trong điện còn có cả Giang Hạ. Chuyện của Thái hậu người ngoài không biết, Giang Hạ cũng không biết, nhưng Giang Hạ và Thái hậu xưa nay thân thiết, Giang Hạ biết Thái hậu không khỏe liền vào cung vấn an. Lần trước chỉ có một mình nàng tới, gần đây tiết trời cũng ấm dần, nàng đưa cả nữ nhi tới.
Nữ nhi của Giang Hạ năm nay hơn một tuổi, không những hiểu chuyện mà còn biết chọc cười người lớn, không khí cũng thoải mái vui vẻ.
Sắc trời chuyển hồng, mặt trời ngoài điện đã xuống, lúc ấy Giang Hạ mới cho nhũ mẫu mang nữ nhi ra ngoài một chút. Tiểu hài tử vừa đi khỏi, tiếng cười trong điện đã tắt, giây lát đã yên tĩnh trở lại.
Tuy trị liệu thuốc thang không thể trị tận gốc, chí ít vẫn còn có thể kéo dài thời gian. Y quan trình lên nhiều phương án chữa trị, gần đây Đường Oanh trưng cầu vài vị y quan đức cao vọng trọng của Kinh Thương các, quyết định trừ uống thuốc sẽ thêm cả đắp thuốc và châm cứu.
Thuốc uống đắng chát, châm cứu cũng không dễ chịu, đắp thuốc tạm thời cướp đi khả năng nhìn, vô luận thế nào cũng là không dễ dàng. Nhưng may mắn, Thái hậu thập phần phối hợp.
Y quan đắp thuốc, Giang Hạ ngồi bên quan sát, tiện lúc giúp một tay. Nhưng Giang Hạ xưa nay mười ngón không chạm xuân thủy, lúc chăm sóc người khác cũng là luống cuống không quen.
Thái hậu cười: "Muội ngồi yên vị là được, cung nhân cả điện còn cần gì đến muội?"
Cung nhân là cung nhân, thân nhân là thân nhân, đương nhiên khác nhau. Thân nhân dù cho không đủ khéo léo nhưng phần tâm ý này đủ khiến người khác ấm áp, chữa bệnh quan trọng nhất vẫn là tâm tình. Giang Hạ đang muốn mở miệng phản bác liền đã nghe thấy tiếng chuông bạc từ ngoài vọng lại đây, càng lúc tiếng chuông càng rõ ràng. Trẻ nhỏ nhà trâm anh quý tộc, đương nhiên không thiếu những vật này, cũng thường đeo vòng bạc gắn chuông, như vậy người lớn mới yên tâm.
Nghe thấy tiếng chuông, Giang Hạ đứng dậy ngay, vừa quay đầu nhìn vừa ngạc nhiên: "Lý nô vừa ra ngoài đã quay lại rồi?" Nàng lẩm bẩm, sợ nhũ mẫu không cẩn thận, hài tử xảy ra chuyện rồi. Nghĩ vậy liền muốn đi ra ngoài.
Vừa rồi Y quan đắp thuốc xong lại đích thân ngao thuốc.
Chợt nghe tiếng chuông, Thái hậu cũng ngưng thần lắng nghe. Nhũ mẫu này là người mới tới không lâu, cũng không rõ năng lực thế nào. Nhưng chưa kịp cho người ra xem tiếng chuông vọng lại đã càng lúc càng gần, đợi khi tiếng chuông truyền đến nhất thanh nhị sở, vẻ ngưng trọng trên khuôn mặt nàng cũng bay biến. Nàng mỉm cười, thần sắc an ổn, đã biết người đến là ai.
Tiếng chuông bạc mới nghe rất khó phân biệt, nhưng lắng tai một chút sẽ nhận ra. Tiếng chuông không loạn, thanh thúy mà dứt khoát, nhẹ nhàng mà vững vàng, không vội vàng lại lộ ra chủ nhân đang nôn nóng, dường như ở nơi này có điều gì khiến người không nhìn tận mắt không thể an tâm. Hiển nhiên không phải tiếng chuông của đứa trẻ đang tập đi.
Thái hậu chưa kịp gọi Giang Hạ, Giang Hạ đã nóng vội đi ra. Lát sau có tiếng kêu kinh ngạc: "Bệ hạ?" Giang Hạ thở phào, lại cười, "Ta còn tưởng là Lý nô chứ."
Đôi mắt bị vải trắng che lại, trước mắt chỉ còn một mảnh tối đen, dù biết rằng bốn bề xung quanh đều có người, nàng vẫn không tránh khỏi cảm giác bất lực bất an. Nhưng nàng đã cường thế độc lập quen rồi, dù có ra sao nhất định cũng sẽ không yếu thế. Mấy năm trở lại đây đôi mắt càng lúc càng tệ đi, thính lực của nàng lại tốt hơn xưa nhiều lắm. Thái hậu nghe tiếng chuông càng gần mình, bàn tay dưới ống áo nắm lại thật chặt, rồi lại chậm rãi thả lỏng buông xuôi. Người nọ đang đi về phía nàng, từng bước từng bước, mỗi một bước gần thêm đều khiến cho cỗ bất an lo lắng trong nàng tan biến một phần. Người này không biết từ khi nào lại khiến cho nàng có thể bình tâm an tĩnh.
Tựa như cung nhân cả điện này đều không bằng duy nhất một người. Một người tới bầu bạn bên nàng, bước đi vững vàng, khiến nàng an tâm.
Đường Oanh ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, nhẹ giọng: "Hôm nay ngài khỏe hơn chút nào không?" Đường Oanh cũng không bận tâm Giang Hạ đang ở đây, ngồi xuống ngay sát bên Thái hậu. Nhìn vải trắng che đi đôi mắt, Đường Oanh không thể không đau lòng.
Dù là chữa trị theo phương thức nào thì cũng chẳng phải linh đan thần dược, sao có thể có hiệu quả ngay? Đường Oanh hỏi câu kia vừa muốn biết tình hình thực tế, nhưng cũng vừa muốn tìm cách an lòng. Thái hậu gật đầu, ngữ khí có vẻ thập phần thành thật: "Đã khỏe hơn một chút rồi."
Vừa nói chuyện, y quan đã trình lên chén thuốc nóng.
Đường Oanh muốn đích thân giúp Thái hậu, Giang Hạ lại tranh giành, lời nói cũng đầy sầu lo: "Bệ hạ để ta làm đi. Ta nghe phu quân nói gần đây trong triều không yên ổn, sợ rằng Bệ hạ rất mệt mỏi, trước hết cứ nghỉ ngơi một chút thôi."
Đúng là không yên ổn. Nhiều chuyện phức tạp, nếu không Đường Oanh cũng đã chẳng đợi đến lúc này mới tới. Thân thể mệt mỏi là thật, nhưng Đường Oanh cũng vẫn không nghe lời khuyên của Giang Hạ. Nàng bưng chén thuốc lên, cẩn thận thổi cho nguội từng thìa, nhấp môi uống thử một chút, lúc ấy mới đưa tới cho Thái hậu.
"Không sao, trẫm còn trẻ." Đường Oanh cười, nàng nói chuyện với Giang Hạ, mắt lại chưa từng rời khỏi Thái hậu, ánh nhìn trước sau vẫn luôn nhu hòa dịu dàng. Như nhớ tới cái gì, nàng đột nhiên hỏi: "Niếp Niếp có nhũ danh từ khi nào vậy? Gọi Lý nô?"
Giang Hạ nở nụ cười: "Vừa mới đây không lâu. Lý nô là tên cao tăng đặt." Tấn triều trọng Phật giáo, Hoàng thất đương nhiên rất có lòng tin.
Ánh mắt Đường Oanh dừng trên gò má Thái hậu. Đôi mắt tuy đã bị vải trắng che lấp, đường nét trên khuôn mặt vẫn tinh xảo như thế, đôi môi vì thuốc mà có chút ướt át.
Đường Oanh lại thuận lời chế nhạo: "Lý nô, tuy là nhũ danh mà vẫn dễ nghe như vậy. Nếu có thể quay ngược thời gian trẫm nhất định sẽ xin một cái tên khác, cái nào dễ nghe như Lý nô vậy." Nàng nói lời này nửa phần là thật, nửa phần là để che giấu tâm ý.
Không ngờ đến Giang Hạ lại coi lời ấy là thật, cũng theo thế mà bỡn cợt: "Xin một cái tên khác? Thê nô sao?[1]"
[1]: Chơi chữ, 'Thất' và 'Thê' đều cùng phát âm là 'Qi'; đáng lẽ là Thất nô vì tên Bệ hạ là Tiểu Thất, nhưng Giang Hạ công chúa đọc trại thành Thê nô:')
- -- Hết chương 63 ---