Sở Vương là hoàng thúc của Đường Oanh, hoăng thệ năm nay cũng đã tính là thọ, có điều chuyện này chẳng ai dự liệu tới. Chớ nói vương công quyền thần ai nấy đều kinh hoảng, ngay đến người trong Vương phủ cũng có phần luống cuống tay chân. Sở Vương sinh thời phóng khoáng tiêu sái, trong mọi thú vui trên đời chỉ yêu nhất rượu, quảng giao lại được người ta yêu mến quý trọng, lại thêm chấp chưởng Tông Nhân phủ, âu cũng là dòng dõi cao quý. Sở Vương hoăng thệ, trong triều dù là gợn sóng, nhưng cũng là suôn sẻ yên ắng mà hạ táng truy phong theo điển lễ, một trang sử cứ thế khép lại trong lặng lẽ.
Vô vi an ổn như vậy, lòng kẻ mang chí lớn hẳn sẽ xem như là tầm thường, nhưng nếu suy xét cho toàn vẹn, kỳ thực mới thấy Sở Vương gia biết tùy thời mà cởi đai tháo mũ, tự bằng lòng mà bình thơ hưởng rượu, tự do tự tại, an yên cuối đời. Còn chuyện sinh tử, chẳng phải đã là do trời định đấy chăng? Sống một đời như thế, cũng là một may mắn lớn lao.
Tuy đã về cuối xuân, mưa xuân vẫn còn chưa dứt hẳn.
Mưa bụi sương mờ lại kéo đến, nơi phía chân trời mù mịt không rõ, từ xa nhìn lại như thể một nước men xám trên nền sứ trắng, được tráng bởi một thợ thủ công chưa lành nghề. Đường Oanh ngồi sau án, thẳng thắn vai lưng, sau khi gác bút mới nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ánh mắt ngưng đọng, có chút thất thần, phảng phất như tiếng mưa bụi đáp trên tầng tầng lớp lớp mái ngói cũng đã tan biến vào hư không, trở nên mơ hồ không rõ.
Không biết qua bao lâu, tiếng đồng hồ nước lại vang lên. Lúc này, cảnh vật bên ngoài phảng phất như thể đã dần biến thành vùng sông nước Giang Nam, chốn ấy cách nơi đây xa ngàn dặm. Ở chốn ấy, không thiếu những gánh hát, những đoàn kịch, chẳng thiếu nơi lầu cao vọng sênh ca, người đến người đi, thuyền nan du đãng. Chính là tiết trời này, trong làn mưa kia, chốn ấy hiện lên đẹp như tranh vẽ.
Thủ phủ của đất Giang Nam, chính là thành Kim Lăng.
Kim Lăng, nơi văn nhân mặc khách không tiếc lời khen ngợi tán dương, quyền thần tôn sĩ cũng không tránh được mà lưu luyến nơi phồn hoa thơ mộng.
Nhưng Kim Lăng cũng là vùng đất chết đối với Hoàng quyền, nơi giới Sử gia coi là đất không có long mạch, không hợp định đô.
"Bệ hạ." Trì Tái hầu bên ngự án tới gần mấy bước, nhẹ giọng lên tiếng.
Suy nghĩ đột nhiên bị gián đoạn, Đường Oanh ngây người một lát, thu lại tầm mắt, quay lại thấy Trì Tái mới chậm rãi hỏi: "Làm sao vậy?"
Lại nghĩ, Sở Vương qua đời đột ngột, vị trưởng bối này xưa nay thân thiết với nàng, hành xử luôn sâu sắc mà thuận tình thuận lý, đương nhiên tình cảm cũng sâu đậm. Chuyện Vương thế tử[1] kế thừa tước hiệu của Vương gia là chuyện người ngoài khó can thiệp, ngày ấy nàng đích thân tới Vương phủ phúng viếng, gặp Thế tôn[2] cũng coi như hợp ý hợp duyên, cũng an tâm vừa lòng.
[1]: Đích trưởng tử, con trai của Vương gia.
[2]: Con trai của đích trưởng tử (đích tôn), cháu nội của Vương gia.
Hôm nay trời mưa, Trì Tái khi ra ngoài có khoác du y, trước khi hồi cung diện thánh đã cởi áo choàng, nhưng bây giờ nhìn kỹ vẫn thấy vài giọt nước mưa còn đọng lại bên tóc mai. Trì Tái hơi cúi, đáp: "Bệ hạ, Thương Tán tiên sinh đã lĩnh chỉ, vừa rồi đã làm lễ sư sinh với Thế tôn. Tuy Thế tôn còn trẻ nhưng rất thông minh nhạy bén, tiên sinh xưa nay lại từ ái, sư sinh hai người rất hòa hợp. Ắt tiên sinh sẽ hết lòng dạy bảo, Thế tôn cũng sẽ không phụ kì vọng của Sở vương gia, của Bệ hạ." . Truyện Đông Phương
Trì Tái xưa nay ngôn quan sắc bén nhưng thấu đáo, lại hiểu ý chủ tử, lời nói ra khiến người nghe hợp ý lại an tâm. Ngữ khí Trì Tái vui vẻ thoải mái, Đường Oanh thong dong hỏi lại: "Việc này thành, xem ra người cao hứng nhất là ngươi?"
Trì Tái hơi ngẩn ra, ngẩng đầu dò xét nét mặt người ngồi sau ngự án, lời nói chân thành: "Bệ hạ, việc thu xếp thỏa đáng xong xuôi, gánh nặng trên vai ngài cũng bớt một phần, sao nô tài có thể không cao hứng?"
Từ khi hiểu rõ bệnh tình của Thái hậu, tâm tình Hoàng đế dường như còn khó dò hơn lúc trước. Nhưng dù sao người ở bên Đường Oanh nhiều năm như vậy, tỉ như Trì Tái, hắn vẫn có thể nhìn ra mấy phần.
Đường Oanh nghe lời hắn nói, đáp lại bằng nụ cười nhợt nhạt. Ánh mắt vốn thâm trầm chợt ánh lên, như đang suy nghĩ điều gì. Nàng lại nhìn Trì Tái, ánh mắt ngừng trên khuôn mặt hắn một hồi lâu mới mỉm cười, hỏi: "Trì Tái, ngươi là người Kim Lăng?"
Trì Tái chần chờ một khắc, liền gật đầu: "Nô tài từng là gia nô của Nhan gia, từ nhỏ đã sống ở Kim Lăng."
"Kim Lăng là một nơi... rất tốt phải không?"
Ngữ điệu bình thản vô cùng, như thể chỉ là đang nói chuyện phiếm Đế vương gia mà thôi. Trì Tái cũng buông lỏng cảnh giác, cười lên rạng rỡ: "Đương nhiên là rất tốt! Trà Kim Lăng nổi danh khắp cửu châu, ở Kim Lăng, mưa rơi mùa hạ, tuyết rơi ngày đông, mưa hay tuyết đều mang theo hương trà!" Có chút xao động cao hứng, trả lời không hợp lễ. Trì Tái nhìn chủ tử, lại thấy biểu tình nàng vẫn thoải mái điềm đạm, thậm chí ánh mắt còn mang ý cười, bèn nói tiếp: "Nô tài là người Kim Lăng, bao năm nay xa quê, vẫn luôn mong nhớ cố hương. Nói về quê nhà đương nhiên sẽ dùng những lời tốt đẹp nhất... có lẽ cũng không phải đều là thật. Không phải là thật mười phần, nhưng chắc chắn sẽ không sai biệt quá xa."
Có tiếng chim hót ngoài khung cửa, Đường Oanh quay đầu nhìn về phía ấy. Hải Đường trong đình viện rơi vào mắt, nàng lẳng lặng nhìn cảnh sắc trong làn mưa bụi, ngón trỏ khẽ khẽ gõ lên án kỷ, khẽ khàng bẩm lẩm: "Mong nhớ cố hương sao?."
Trì Tái thấy chủ tử lại thất thần, không muốn lên tiếng quầy rầy nữa. Rồi lại nhịn không được, cười khẽ nói thêm: "Mong nhớ cố hương. Thân tại phương xa, dù có ở bao lâu, dù cảnh có đẹp thế nào, nhưng chung quy cũng không phải nơi mình sinh ra, không phải cội nguồn. Bệ hạ, có ai lại không mong nhớ cố hương?"
Thật lâu sau đó, trong điện chẳng còn tiếng nói chuyện, chỉ còn tiếng mưa rơi.
Bỗng nhiên Đường Oanh lên tiếng: "Tốt. Mong nhớ cố hương, vậy tốt."
Nhưng ánh mắt nàng vẫn chỉ dõi về phía bên ngoài khung cửa. Đôi mắt trầm tư phản chiếu tán Hải Đường đỏ tươi, ngắm nhìn làn mưa mà đôi mắt chẳng gợn sóng. Tiếng nói của nàng khẽ khàng, nhẹ như gió xuân, phất qua tai chẳng thể nghe rõ ràng, cơ hồ khiến Trì Tái hoài nghi có phải mình nghe lầm rồi hay không, tự hỏi phải chăng chưa từng có người nói chuyện.
Vị Ương cung đã bắt đầu khởi công tu sửa từ mấy ngày trước, Thái hậu cũng đã chuyển tới ngụ tạm ở Trường Nhạc điện. Nàng sinh thời bản tính thanh lãnh thích yên tĩnh, Hoàng đế nay cũng đã chấp chưởng hết chính sự, về phần nàng, vô cùng thanh nhàn rảnh rỗi.
Sau giờ Ngọ, mưa nguôi gió dừng.
Lúc này, hẳn là Thái hậu đã rời giường.
Đường Oanh, một tay nâng bình hoa, một tay giữ tà viên lĩnh, bước chân ra chính điện, theo hướng Trường Nhạc điện mà đi.
Hai điện cách nhau rất gần, ước chừng chỉ có một xạ[3] mà thôi, chưa bao lâu đã tới trước Trường Nhạc điện. Cung nhân bên ngoài đang muốn hành lễ rồi vào thông truyền đã bị Đường Oanh ra hiệu ngăn lại. Lệnh cho Trì Tái đứng ngoài chờ đợi, chỉ một mình mình đi vào mà thôi.
[3]: 120 – 150 bước chân.
Đường Oanh nay đã trưởng thành, thân ở Đế vị đã nhiều năm, sinh ra đã mang dòng máu hoàng tộc, giơ tay nhấc chân đều toát ra quý khí hoa quang, dù cho không còn mặc hoàng bào miện phục.
Người đã đi xa, cỗ thanh hương tỏa ra từ đám Hải Đường vẫn còn quanh quẩn bên cung nhân nội thị đứng bên ngoài.
Trong điện yên tĩnh vô cùng, tiếng chuông bạc đinh linh vang lên theo bước chân vọng lên, tiếng chuông trở nên kì ảo vô thực.
Hỏi cung nga tư tẩm, biết rằng Thái hậu đã rời giường.
Đường Oanh đi vào bên trong, nơi này không có cung nga túc trực. Một tay nâng bình hoa, lại chợt nghe thấy có động tĩnh xen vào tiếng chuông bạc, chẳng hiểu vì sao mà nàng đột nhiên khẩn trương vài phần, như thể mình đang làm điều bất chính. Bước về phía trước, đã rất gần với màn tơ, lúc ấy mới nhìn thấy sau màn tơ loáng thoáng có bóng người.
Tiếng gọi nơi đầu lưỡi muốn phát ra lại lập tức bị chặn lại, Đường Oanh đứng bất động, không phát ra một thanh âm. Lại nghĩ, tiếng chuông bạc rõ ràng như thế, người sau màn tơ chắc chắn đã nghe thấy.
Màn tơ mỏng mà nhẹ, lớp này xen lớp kia. Gió từ khung cửa để ngỏ thoảng vào, thổi bay tơ lụa, tấm màn tơ nom như làn thu thủy, mà bóng người nơi ấy như ẩn như hiện.
Người đứng sau bức màn chỉ mặc một lớp trung y, vạt áo còn chưa cài hẳn, chất lụa mỏng manh hờ hững khoác trên eo nhỏ vai gầy. Qua màn tơ thủy sắc, qua lụa là mỏng manh, phảng phất như có thể thấy được nước da trắng nõn phía dưới trung y. Nàng hơi khom eo cúi người, một tay cầm thìa hương liệu, chậm rãi thêm hương vào lư, chợt đột nhiên dừng lại, uyển chuyển quét mắt nhìn về phía bức màn tơ. Nhưng cái liếc mắt kia dường như chỉ là ảo giác của Đường Oanh mà thôi, mọi thứ đều mơ hồ không rõ – nhưng vì ảo giác này, Đường Oanh giật mình, muốn lên tiếng.
Lư hương vẫn còn chút tro tàn, mà động tác của người thay hương vô cũng chậm rãi. Hương mới cần phải được thêm vào lư, nén lại, sấy khô, sau đó châm lửa, hương mới dần tỏa ra. Hương tỏa sẽ thật chậm mà cũng thật nồng.
Người bên ngoài bức màn tơ vẫn chôn chân đứng đó, lặng lẽ nhìn từng động tĩnh phía sau bức màn, dù là động tác nhỏ nhất, cũng không rõ liệu có phải mình đang nhìn trộm hay không, cũng không rõ ánh mắt mình đang dừng lại ở nơi nào. Khi xưa còn nhỏ đã từng cùng giường cùng gối, nhưng luôn là vô tư tự nhiên và kính trọng quý mến, chưa từng... chưa từng có suy nghĩ gì khác.
Nay, chỉ e rằng đã không còn như xưa.
Cách màn tơ trướng rủ, cách quần áo lụa là, dường như vẫn có ngọn lửa nhen nhóm nơi đáy lòng. Đường Oanh ôm lấy bình hoa, một tay siết lại thành quyền, nhưng rồi dù có thể nào cũng không thể phát ra tiếng. Vẫn là nhẫn nại, vẫn là khắc chế, trước nay, hiện tại hay sau này, đều là vậy.
Đường Oanh vẫn chỉ yên lặng đứng nhìn, ánh mắt chưa từng rời khỏi bóng người sau bức màn tơ. Người ấy vén tay áo trung y lên cao, để lộ ra cánh tay ngọc, như thể là cố ý, lại như thể là tuyệt đối không biết có người đang nhìn. Chỉ là, như thế lại càng khiến trái tim Đường Oanh xót xa, tầm mắt bối rối rồi rơi xuống lư hương.
Hương đã đầy trong lư, bóng người ấy dường như vẫn chẳng nghe thấy động tĩnh gì, không biết nơi này còn có một người khác. Cứ như vậy duyên dáng khéo léo, chậm rãi từ tốn, đóng nắp lư hương.
Xong xuôi rồi, động tác của nàng bỗng trở nên đột ngột. Cũng chẳng lau tay, nàng trước hết sửa lại vạt trung y buông lơi, thậm chí còn thập phần kín đáo cẩn thận. Lúc ấy mới ngẩng đầu, quả thật nhìn về phía màn tơ, ánh mắt bắn tới chính xác chỗ Đường Oanh đang đứng, cười nhạt mà hỏi: "Tiểu Thất đến rồi? Tại sao đến rồi lại im lặng?"
Toàn bộ quá trình, từ cử chỉ đến ngữ điệu, tất cả đều thong dong bình thản, như thể quả thật từ đầu đến cuối nàng đều không biết người đứng ngoài màn tơ đã ở đó từ khi nào, đã nhìn mình được bao lâu.
- -- Hết chương 65 ---
Chắc quý vị cũng hiểu ra rồi, đây là Điện hạ cố tình cho Bệ hạ đứng nhìn đó ???? Tính ra điện hạ là nữ vương nhưng cũng vừa phúc hắc xỉu up xỉu down.