• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm tình của Hoàng đế thất thường, lúc tốt lúc kém, đã nghỉ triều mấy ngày liên tiếp. Nhan thị muốn cứu vớt bại cục, thế nhưng mấy ngày nay Hoàng đế nghỉ triều, mấy vị Ngự sử thức đêm viết tấu, cuối cùng lại chẳng có cơ hội dâng tấu lên. Vương Bạc Viễn ở trong phủ dốc lòng thảo hoạch định tường án, xong xuôi đâu đấy, có thánh mệnh trên vai, hắn tự tin khoan thai bước vào cửa son, vừa vào tới đã thấy Ngự sử đứng đợi, đương nhiên, không ai có thể cho người còn lại sắc mặt tốt đẹp cho được. Vương Bạc Viễn chắp tay trước người mà lướt ngang qua, lạnh mắt liếc nhìn một cái, đắc ý tới mức ngẩng cao đầu. Dâng tường án lên Ngự án, nhanh chóng được phê chuẩn, bước này nối bước kia rất gọn gang, chiếu chỉ được soạn, triệu Đô chỉ huy sứ Hải Châu vệ Bạc Ngọc hồi kinh.

Kết cục đã định, không thể vãn hồi, trên dưới Nhan thị giận tới mức nay đã là ngày Hưu Mộc mà không có ai xuất môn ra ngoài du ngoạn.

Nhan Tông Nhâm, thân là võ tướng, quanh năm trên lưng ngựa chiến, thành ra nhi tử của hắn, Nhan Ung, cũng được truyền lại tính tình hấp tấp nóng vội. Hắn chắp tay sau lưng đi tới đi lui, thở dài liên tục, Nhan Linh ngồi đó, chỉ nhìn thôi cũng đã đủ choáng váng đầu óc. Hắn buông chén trà trong tay, sai người dọn bàn cờ lên, vẫy vẫy Nhan Ung: "Đại huynh đừng gấp, đợi Nhị huynh về chắc chắc sẽ có cách. Tới chơi một ván cờ giết thời gian, cứ bình tĩnh một chút!"

Đầu mày Nhan Ung vẫn trói chặt, quay đầu nhìn ra ngoài xem sắc trời, lại thấy Nhan Tốn từ đang đi vào, bước chân thoăn thoắt, càng tới gần càng nhìn rõ nét tức giận trên gương mặt. Nhan Linh cũng đã nhìn thấy, vội vàng đứng dậy ra đón, Nhan Ung cũng không bình tĩnh hơn là bao, chưa ra tới cửa đã gọi: "Nhị lang! Cửu nương nói thế nào?"

Thứ bậc bối phận những chân trụ cột trong Nhan thị đang tại Yến Kinh - Nhan Ung là huynh trưởng, Nhan Tốn là thứ, rồi tới Nhan Linh, sau Nhan Linh tới Nhan Trinh - thê tử của Lưu Đạc, đến Nhan Y đã là hàng thứ chín. Sau Nhan Y, những người khác vẫn còn đang nhỏ tuổi, chưa đến tuổi thành niên, vẫn còn đang ở Kim Lăng.

Nhan Ung, Nhan Linh không so được với Nhan Tốn. Nhan Tốn hắn dù có thịnh nộ ngập trời nhưng vẫn là giữ lễ tiết chu toàn. Nhan Ung thấy hắn chậm rì rì không tỏ thái độ cũng chẳng đáp lời, liền tự mình tiến tới giữ lấy vai hắn, hỏi: "Sao rồi? Cửu nương ở trong cung, bảo nàng thổi gió bên tai Bệ hạ, nói mấy câu vẫn là tốt hơn không nói gì!" Mưu đồ tạo phản bức vua đoạt vị, thế nhưng bọn họ muốn đánh nhanh thắng nhanh, cục diện càng gọn gàng càng tốt. Nay nếu như Loan Nghi vệ cân bằng kìm hãm Thân Vệ quân, quanh kinh sư lại có năm vạn quân của Thượng Trực vệ, binh lực có hạn như vậy, ắt sẽ cần đến Định Châu vệ, Lương Châu vệ trợ giúp. Mà nếu như thế, chiến loạn lan rộng, đây không phải điều Nhan thị mong muốn.

Nhan Tốn nheo mắt cười lạnh: "Ta phải vào cung được mới có thể tính tiếp." Hắn vừa tới đã bị cản lại ở ngoài! Hỏi ra mới biết ngày đó Thất điện hạ gặp ác mộng, trong ác mộng kia có Nhan Tốn hắn, khóc nói với Hoàng đế cái gì mà hắn hóa thành yêu quái ăn thịt người, Hoàng đế thương nữ nhi, nghe thế cũng tiện tay cướp luôn đặc quyền ra vào hậu cung của hắn. Hắn nghi ngờ là do Hoàng hậu đứng sau, nhưng rồi lại không thể tường tận minh bạch được.

Nhan Linh và Nhan Ung nghe thế, đưa mắt nhìn nhau. Cục diện hiện tại, tiền triều và hậu đình bị chia cắt, có rất nhiều chuyện cần ngoại ứng nội hợp, mà nay con đường duy nhất này đã bị một đứa trẻ chặn đứng, có giận cũng không biết tìm ai để trút.

Lát sau, Nhan Tốn quả quyết: "Để ý cho sát bên Thái Y viện. Khi xưa Yến vương ở Cam Tuyền cung, cung nhân của Cam Tuyền cung, nếu cần dùng tới vẫn có thể dùng." Hoàng đế chặn đường của hắn, nếu tới thời cơ, chi bằng tự mình ra tay.

Lại nói, Lưu Đạc phụng chỉ tra án, án này vốn là một cái án không có chân tướng, không có đầu đuôi. Hắn bèn gióng trống khua chiêng một hồi, đến hạn chủ động tới nhận tội, lại đẩy một phần tội lỗi này lên cả trên đầu Phó tướng. Rốt cuộc, đầu vẫn ở trên cổ, nhưng bổng lộc bị cắt, mà có cắt, đối với hắn cũng chẳng đáng là bao.

- --

Hạnh Lâm đường là một tiệm thuốc bắc lâu đời.

Chưởng quầy đẩy gói thuốc tới cho nữ tử đứng đối diện, cười tươi: "Ta thấy cô nương thường xuyên ghé qua, cũng không giấu giếm gì, có mấy vị thuốc rất khó kiếm ở đất Trung Nguyên, rất hiếm, Yến Kinh này cũng không có mấy hiệu thuốc có đâu." Chưởng quầy nói lời có ý tứ, thấy nữ tử này ghé qua mua thuốc thường xuyên, vung tay rộng rãi. Chưởng quầy của tiệm thuốc bắc, không tinh tường y thuật nhưng cũng là rõ ràng dược tính của thuốc, nhận thấy rằng nữ tử này thường mua những loại dược liệu có độc tính.

Nữ tử ấy tiến lên nhận lấy gói thuốc, thanh toán tiền bạc xong, trước sau cũng không để những lời ấy vào tai, nhanh chóng xoay lưng rời khỏi. Hạnh Lâm đường ở ngay phía dưới đê sông Lạc Thủy, mà đê sông Lạc Thủy chính là một trong 'Yến Kinh thất cảnh' đấy. Nơi này, khi xưa tài tử giai nhân thường tới đây gặp gỡ du ngoạn, ngắm liễu vẽ tranh, thơ từ gắn liền với đê sông Lạc Thủy cũng không thiếu, danh tiếng cũng từ ấy mà ra. Tiết Thất Tịch mỗi năm, đèn hoa phủ kín mặt sông Lạc Thủy, sáng trưng, chảy xa không dứt, sáng lên tới cả chân trời.

Hai bên đường, cửa tiệm mở san sát, dòng người náo nhiệt vội vã, rộn ràng bốn bề. Tiểu tỳ đi phía trước dọn đường, không để chủ nhân mình bị người đi qua va chạm. Dư Sênh bước chậm, dáng vẻ thong dong nhàn nhã. Nàng rẽ về lối kia, bước lên cây cầu đá. Những ngày gần đây không hiểu vì sao nàng rất muốn tới đứng ở nơi này, đứng ở nơi này, nhìn về phía cổng thành cao ngất.

Vào hạ, ngày đầu hè, nắng chói chang. Thị nữ bung tán dù, nói với Dư Sênh: "Tiểu thư, Hải Châu là nơi rất xa xôi, mười ngày nửa tháng, không biết khi nào mới tới?"

Tán dù nghiêng nghiêng, che đi ánh nắng. Tia sáng xuyên qua lớp giấy, chiếu trên khuôn mặt Dư Sênh, một bên sườn mặt nàng sáng lên, càng thêm phần tinh xảo, dù cho nửa gương mặt nàng đang bị che bởi một lớp sa mỏng. Từ xa nhìn lại, mỹ nhân trên cầu đá, dưới tán dù, rất đẹp, mà cũng rất tĩnh. Dư Sênh mở miệng, lời nói ra có chút ngược với ấn tượng mà người ta có khi nhìn nàng: "Nàng dám mười ngày nửa tháng nữa mới tới, không những là không thể bước qua cửa nhà ta, mà ta còn đánh gãy chân nàng!"

"A Sênh muốn đánh gãy chân của ai vậy? Bản tướng quân sẽ hết lòng hỗ trợ một phen."

Dư Sênh thất kinh, rồi vui mừng tới mức phát hoảng. Nàng nhìn lại theo giọng nói, nhìn thấy ở phía kia, cách nàng mười bước chân, Bạc Ngọc đang ngồi trên thân ngựa, hướng về phía nàng mà cười. Xung quanh bốn phía người đến người đi, trong mắt Dư Sênh lại như thể chỉ có một người tồn tại. Nàng đi về phía ấy, ánh mắt chưa từng rời khỏi người ngồi trên lưng ngựa dù chỉ nửa phân, như thể là muốn bù đắp lại nhiều ngày xa cách. Nàng đi tới bên thân ngựa, vịn tay lên bàn tay của Bạc Ngọc, để người kia kéo mình lên.

Bên hông chợt có một cánh tay vòng qua, ôm lấy, Dư Sênh quay đầu nhìn, đã thấy người ngồi phía sau đặt cằm trên vai mình, một bộ dáng oan ức: "Chân ta bị đánh gãy rồi, A Sênh định đi nơi nào tìm hạnh phúc nữa?"

Lời này có lý, không bằng ta thưởng cho ngươi một nụ hôn.

Nghĩ thế, liền ngửa đầu hôn nơi vành tai của Bạc Ngọc, chớp mắt một cái đã thấy nơi ấy hồng lên, rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.

Quả thực, cảnh tượng đẹp vô cùng.

—- Hết hồi I —-

Editor mạn đàm: Vậy là đã khép lại hồi I *tung bông* Lúc này Bệ hạ 5 tuổi, Điện hạ 20.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK