Quan viên Thái Y viện xưa nay đều tùy thời chờ lệnh, khi trời tờ mờ sáng đã đặt chân vào tới điện.
Y chính khoảng chừng năm mươi tuổi, khí độ tinh tường minh mẫn, một tay xách rương gỗ, một tay vén tà áo, khom người hành lễ. Đường Oanh đang ngồi trong điện, lúc này đã an định hơn nhiều, chờ cho hắn làm lễ xong xuôi sẽ hỏi tường tận chuyện của Thái hậu.
Hoàng đế là người gắn liền với mệnh xã tắc giang sơn, để tránh kẻ bất chính lợi dụng làm loạn, mạch chứng của Hoàng đế luôn là thứ tuyệt mật. Mạch chứng của Thái hậu tuy cũng là tối mật, nhưng Hoàng đế thì vẫn là Hoàng đế, tự nhiên không thể so sánh được. Vậy là Y chính không chút do dự, hai tay trình lên.
Chẩn đoán mạch chứng qua các tháng đều ở đây cả, Đường Oanh cẩn trọng đọc từng tờ, đại khái cũng đã có thể nắm được tình hình chung, cụ thể cần phải nghe Y chính nói thêm. Lúc này ngữ khí mới bình tĩnh thản nhiên trở lại: "Trời đông giá rét, năm gần đây sức khỏe Thái hậu không còn được như xưa, trẫm có chút lo lắng vướng bận."
Y chính chấp tay cười: "Bệ hạ hiếu đức, là tấm gương của con dân thiên hạ. Song thần có thể khẳng định mạch tượng của Điện hạ vẫn luôn ổn định, trời giá rét mạch có trầm một chút cũng là lẽ thường, xin Bệ hạ chớ lo lắng."
Đường Oanh nghe lời Y chính nói, sắc mặt hòa hoãn trở lại, nhưng vẫn không yên tâm, tiếp tục hỏi về thuốc thang. Quân hỏi thần không thể không đáp, Y chính cũng đành nói rõ mười mươi.
Tiếng trống báo sáng vang lên, Đường Oanh đứng đậy, vừa cùng Y chính đi về phía chính điện vừa nghe Y chính tiếp tục bẩm báo chi tiết. Mãi đến khi vào đến trong điện nàng mới buông tha cho Y chính đã sớm miệng khô lưỡi khô, lại phân phó: "Dược liệu trong quốc khố nếu có cần thì cứ thoải mái dùng, quan trọng nhất vẫn là chăm sóc sức khỏe của Thái hậu sao cho tốt."
Y chính lập tức gật đầu vâng dạ, cúi đầu cung tiễn Hoàng đế đi. Đến khi thân ảnh bạch bào kia đã biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới xoay người đi về phía Thái Y viện, dừng lại đứng bên một gốc cổ thụ. Sáng sớm, ngọn cây giăng đầy sương, gió lạnh thổi qua, rơi xuống như mưa rào. Hắn nâng ống tay áo, lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán. Thở phào một hơi nhẹ nhõm.
- --
Từ hôm nay trở đi đã tính là Trừ Tịch, quan viên khắp Cửu Châu cùng nhau trình hạ biểu của năm sau lên, ngoài ra cũng không còn chuyện gì khác. Tảo triều không lâu, lúc văn võ bá quan bãi triều cáo lui, Đường Oanh vẫn ngồi yên, hẳn là có phần mệt mỏi.
Cẩn Thân điện rộng hơn Tuyên Thất điện, lúc này không còn người, cảm giác không gian càng rộng lớn hơn. Đường Oanh chống cằm buông mi, đột nhiên theo linh tính mở mắt ra nhìn, quả nhiên trước mắt là Tiêu Thận đang đứng, thẳng lưng như một cây thanh tùng, gương mặt từ ái, nở một nụ cười.
Nhớ tới lời Thái hậu nói hôm qua, Đường Oanh lấy lại tỉnh táo, đứng dậy đi xuống, nói lời khách sáo. Tiêu Thận khom cười: "Bệ hạ đừng như vậy. Thần ở lại quấy rầy lâu như vậy, sao dám để ngài nhận lỗi tự trách?"
Thật như Thái hậu đoán, Tiêu Thận quả đã chọn ra người hắn muốn tiến cử lên Lại bộ Thượng thư: "Người này là Tiến sĩ trong năm Tiên tế, đáng ra có thể lên đến Tả thị lang, như tính tình cương trực thẳng thắn đắc tội nhiều người, năm ấy bị bãi quan rồi. Thần và người này từng là cộng sự, từ ấy tới nay vẫn tiếc tài đức của hắn, khi đó hắn phụng chiếu hồi hương, thần cũng đã đi theo tiễn."
Người trong lời Tiêu Thận chính là Nghiêm Ngật, quả thực giữa hai người từng có giao tình đồng liêu.
Lọt vào pháp nhãn của Tiêu Thận, khiến hắn ghi nhớ đến hôm nay, Đường Oanh tự nhiên sẽ ghi nhớ cái tên Nghiêm Ngật này.
"Vừa rồi trong triều cớ gì Tiêu Tướng không nói?"
"Trên triều có hai cựu thần, hai người đều biết thần và Nghiêm Ngật khi xưa từng giao du. Nay thần công khai tiến cử, ngày sau nếu được Bệ hạ cất nhắc, mọi người đều sẽ cho rằng thần đối với Nghiêm Ngật có tư ân. Kỳ thật, chư quân thăng chức, cất nhắc tin tưởng đều là nhờ tuệ nhãn và long ân của Bệ hạ, không có liên quan gì đến ai khác."
Lương thần như thế, Đường Oanh đương nhiên cảm kích: "Trẫm sẽ tin tưởng vào lời khanh nói." Nàng đích thân tiễn Tiêu Thận ra ngoài, sau đem chuyện của Nghiêm Ngật giao cho Lại bộ soát lại tư lịch, lại cho Trung thư Xá nhân khởi thảo chiếu thư, chuẩn bị cho năm sau triệu Nghiêm Ngật hồi kinh xuất sĩ.
Trong Vị Ương cung lúc này, Y chính đang kể lại cho Thái hậu nghe chuyện đêm qua bị Hoàng đế triệu kiến. Kể lại tường tận, xong xuôi do dự một lát, bèn bồi thêm một câu: "Điện hạ, cứ như vậy mãi thần sợ rằng không gạt được Bệ hạ." Nếu không phải có Vị Ương cung đứng sau bảo vệ che chở, Hoàng đế lại trọng Vị Ương cung nhất, hắn nào dám khi quân phạm thượng?
Thái hậu nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, không nhanh không chậm đáp lời: "Ngươi chỉ cần làm cho tốt chuyện được phân phó, những chuyện khác, tốt nhất không nên quản."
Y chính chỉ đành vâng dạ, cáo lui mà đi.
Trên án có chén thuốc đầy, vị thuốc nồng đậm tỏa bốn bên, khiến người ta ngửi được không khỏi có thứ cảm giác ghê tởm đánh úp lại. Nhan Y cưỡng chế cảm giác chán ghét, dùng hai tay nâng chén thuốc lên, một mạch uống hết, hương vị đắng chát khiến chân mày nàng nhíu lại. Nhẫn Đông hầu hạ bên nàng từ nhỏ, cả đời chưa từng thấy khi nào chủ tử mình kề bên chén thuốc không rời như hiện tại. Đôi mắt đã ươn ướt, Nhẫn Đông vội vàng quay đi hòng áp chế cảm giác xót xa, vừa đem đĩa mứt quả tới vừa miễn cười: "Điện hạ, thuốc đắng như vậy, ngài ăn vài miếng mứt quả."
Nhan Y ngậm một miếng mứt, mứt này vừa chua vừa ngọt, ngậm không bao lâu đã đủ áp chế vị đắng chát. Nghe được giọng nói của Nhẫn Đông run run, nàng nhìn lên, rõ ràng thấy Nhẫn Đông đang chực khóc. Nàng cười nhạt: "Trời còn chưa tối, giờ ta vẫn còn nhìn rõ, ngươi cần gì phải như vậy? Mau lau nước mắt đi."
Thái độ vân đạm phong khinh như vậy lại càng khiến Nhẫn Đông xót xa, nhịn không được nước mắt nữa, đành cáo lui ra ngoài đứng một lát, mượn gió lạnh giúp lấy lại chút thanh tỉnh.
Nhẫn Đông nhìn trời ảm đạm, xoa xoa nước mắt, bình phục tâm tình, lại lo lắng cung nhân hầu hạ không hợp ý chủ tử, đành vội vàng quay trở lại. Năm này tháng nọ hầu cận ở bên, nàng có thể nói rằng nàng hiểu tính tình chủ tử, nhưng nàng trước sau đều không hiểu nổi vì lí gì mà chủ tử mình phải giấu diếm bệnh tình chặt chẽ kín đáo đến như thế. Trưa ấy, thừa dịp tẩm điện không người, Nhẫn Đông nói ra nghi vấn bấy lâu trong lòng.
Thái hậu nằm trên giường, dựa vào gối, nâng niu trên tay túi hương Đường Oanh tặng nàng nhiều năm về trước, vuốt ve phẳng phiu. Nàng do dự một lát, thở dài: "Ngươi xem người này, bây giờ chưa biết chuyện mà còn như vậy, không ngày nào không tới nơi đây. Nếu để nàng biết được, nàng còn đâu tâm tư mà đặt ở quốc sự triều chính? Giả như biết rồi, đến lúc đó đại khái là muốn dọn tới Vị Ương cung này ăn cùng một bữa ngủ cùng một giường với ta, như vậy sao? Nhưng mà, ở vị trí của nàng há lại có thể như thế? Cho nên, giấu được thêm một ngày, chúng ta cứ giấu thêm một ngày."
Nhẫn Đông chỉnh lại góc chăn, thấp giọng khuyên nhủ: "Nhưng nếu Bệ hạ biết, chắc chắn sẽ hạ chiếu tuyển danh y, có lẽ..." Lời còn chưa dứt đã chẳng nói thêm được nữa. Tuy nói dân gian là nơi ngọa hổ tàng long, nhưng Y chính của Thái Y viện cũng không phải là hạng xoàng, còn có thêm Nhan Thù và Tống Tắc, cả hai đều tinh thông kỳ hoàng chi thuật, bọn họ đều đã thúc thủ vô sách. Chứng bệnh này, liệu có chăng Hoa Đà tái thế?
Dù có thân thiết như thế nào thì cũng là chủ tớ, lại biết tính tình Thái hậu xưa nay quyết đoán ẩn nhẫn, Nhẫn Đông cũng không thể nói thêm được nữa.
- --
Tuyên Thất điện.
Sau giờ nghỉ trưa, Đường Oanh cho truyền Chỉ huy sứ Loan Nghi vệ Bạc Ngọc tới.
Bạc Ngọc và Dư Sênh đã ký khế ước, Bạc Ngọc cũng coi Đường Oanh như thân thích, lúc chỉ có hai người cũng không quá câu nệ lễ tiết. Vừa vào trong điện đã thấy trên án có một hộp gỗ, nhìn một lát liền nhận ra đây chính là hộp gỗ chứa hỏa thương năm xưa mình tặng cho tiểu Điện hạ.
Dưới thời Tiên đế, Bạc Ngọc từng tiến cử vật này lên cho Mục Tông, lại bị coi như là vật mua vui của Tây Dương. Hôm nay Hoàng đế lại triệu khiến nàng tới đây nhìn thứ này, là có ý gì?
Tính tình Bạc Ngọc ngay thẳng, lòng nghĩ thế nào trên mặt liền lộ ra thế đó. Đường Oanh cười: "Biểu cô tới đây ngồi xuống, chúng ta từ từ nói."
Bạc Ngọc tới ngồi xuống bên Đường Oanh, tôn ti lễ nghi vẫn phản giữ. Tuy là tướng gia rong ruổi sa trường, cởi khôi giáp ra kỳ thực vẫn luôn là một dáng vẻ dịu dàng văn nhã.
Đường Oanh mở hộp ra, hỏa thương không phủ một hạt bụi, nói thẳng: "Thời điểm diệt quân Oa, tướng lĩnh binh sĩ của ta yếu thế trước địch, mặc dù cuối cùng ta thắng, nhưng chung quy vẫn là giết địch một vạn tổn hại tám ngàn."
Bạc Ngọc gật đầu: "Chính là vậy."
Hỏa thương được đẩy về phía Bạc Ngọc, nghe Đường Oanh cười hỏi: "Tuy Oa quốc trở mặt với triều ta, nhưng theo trẫm được biết, xưa nay vẫn luôn giao thương với Hải Châu, ít khi bị gián đoạn. Ở Hải Châu có người nắm được kỹ thuật chế tạo hỏa thương. Biểu cô từng đóng quân ở Hải Châu vài năm, không biết bây giờ còn có thể tìm ra nhân tài hay không?"
Bạc Ngọc ngạc nhiên, lát sau mới đáp: "Không dối gạt Bệ hạ, người kia có quen biết với ta, chỉ là hỏa thương này... trên dưới các vị đại thần đều nhắm mắt cười nhạo. Nếu Bệ hạ muốn chế tạo, chắc chắn phải cần đến quốc khố, chỉ sợ..."
Đường Oanh lấy ra một ấn tỉ, đặt xuống trước mặt Bạc Ngọc: "Trước mắt đừng cho bọn họ biết là được, cần bao nhiêu, tạm thời lấy từ tư khố của trẫm."
- -- Hết chương 51 ---
Editor mạn đàm: Thiệt sự cái dòng dõi đế vương nhà họ Đường nó dính cái lời nguyền gì á. Anh phụ hoàng rước Nhan thị về phong Hậu thì cổ ốm yếu, giờ tới con gái anh lên ngôi thì lại một Nhan thị nữa dính lời nguyền, mà còn chưa kịp phong Hậu ????♀️ Hay có lẽ nào tỷ muội Nhan thị không có duyên với ngôi Hậu ????