Bang giao hai nước, hợp thì hòa bình, không hợp ắt chiến tranh.
Nhưng chiến tranh không phải chuyện đùa, một khi khởi binh – lương thảo, binh mã, quân giới, tất cả đều là gánh nặng trên vai bá tính chúng dân, chưa nói tới lao dịch ở các phòng tuyến khắp cửu châu. Chiến tranh nổ ra, lương thực sung binh, tráng đinh tòng quân thân tại xa trường, nữ quyến ở lại giữ chốn hậu phương. Chiến tranh là quốc họa, là thảm kịch nhân gian.
Đại Tấn khai chiến với Lãng Cơ quốc, nếu trong ba năm liên tiếp chiến sự vẫn kéo dài, đối với dân chúng mà nói, một ngày trôi qua là một ngày gian nan. Dân chúng lầm than ngày này qua tháng nọ, đối với nghiệp đế vương mà nói là điều tối kị, đối với hoàng quyền mà nói là một mối đe dọa. Hai quyền khó địch lại bốn tay, thù trong giặc ngoài là nền tảng dẫn đến nước mất nhà tan.
Yêu sách của sứ giả Lãng Cơ quốc dĩ nhiên không thể đồng ý, nhưng nhất định cũng không thể để chiến tranh nổ ra.
Chúng thần chờ đợi hồi lâu, chẳng nghe thấy Hoàng đế nói gì. Đang lúc đưa mắt nhìn nhau, chợt nghe người ngồi sau ngự án lên tiếng, hỏi: "Xưa nay Đại Tấn ta và Lãng Cơ quốc không thường tương giao, chớ nói đến các khanh, e rằng ngay đến Tiết khanh cũng không nắm rõ đối phương?"
Tiết Giai chấp chưởng Hồng Lư tự, Hồng Lư tự là cơ quan triều đình chuyên quản chuyện ngoại giao với phiên bang, Hoàng đế lại hỏi như vậy, khiến hắn đôi phần ngơ ngác. Tấn triều đã nhiều năm cấm đường biển, quả thật không thường xuyên giao thiệp với các nước giáp biển, hiện hắn đề đạt muốn phát động chiến tranh, Hoàng đế hỏi mới nhận ra rằng quả thực ta không hiểu rõ địch, không hiểu rõ địch biết chế ngự địch thế nào?
Tiết Giai nghẹn lời, nhất thời chưa biết nên đáp lại ra sao.
Một đại thần bước khỏi hàng, ngữ khí chế nhạo: "Bệ hạ, thần nhìn sứ giả Lãng Cơ quốc phái đến thân hình gầy gò thấp nhỏ, chẳng phải sứ giả là bộ mặt của quốc gia đấy sao? Thần cho rằng..."
"Bạc Ngọc tướng quân năm xưa Bắc tiến diệt quân Nhung, quân địch nhìn nữ tướng quân ta mà coi thường, kết quả ra sao?" Nghe Hoàng đế hỏi lại, ngữ khí điềm đạm.
Đại thần im lặng, nâng hốt ngang trán, chầm chậm lui về hàng.
Binh bộ Thượng thư Nhạc Mậu bấy giờ mới lên tiếng: "Đại Tấn ta đã cấm biển nhiều năm, như vậy địch cũng không hiểu ta. Huống hồ nếu Lãng Cơ quốc thật sự có bản lĩnh, cớ gì tốn thời gian tới đây quanh co đòi hỏi? Bệ hạ, chuyện đã như vậy, nếu Lãng Cơ quốc không nhượng bộ, thần cũng không ngại cầm quân xuất binh!"
"Nhạc khanh nói lời ấy sai rồi." Hoàng đế rút ra một tập sách từ trên ngự án, đưa cho Trì Tái đang đứng bên, ý tứ muốn hắn chuyển cho Nhạc Mậu. Đợi khi Nhạc Mậu đọc qua, Đường Oanh lại cho Trì Tái một ánh mắt, để hắn truyền cho những người khác.
Tất cả đều đã đọc qua, thần sắc tất cả dường như đều biến hóa đôi phần, cùng nhìn về phía Đường Oanh.
Nhạc Mậu buột lời: "Bệ hạ, sách kia..."
Trì Tái trình sách lên trước Ngự án, Đường Oanh cầm lên trên tay, lật xem vài trang, cười nói: "Nhạc khanh nói địch không hiểu ta, ấy là do khanh gia không hiểu địch. Khanh gia không biết rằng Lãng Cơ quốc, ngay từ trong năm Thế Tông đã cho người tới Trung Nguyên, thậm chí còn soạn thành du ký. Triều ta có Đường Cát Lợi, sau khi đến Trung Nguyên dâng tặng Tiên đế vật phẩm đã được giữ lại ban chức quan ở Khâm Thiên giám, chính Đường tiên sinh là người dịch cuốn du ký kia của Lãng Cơ quốc. Trẫm luôn có hứng thú với văn hóa Tây Dương, lại cũng ưa đọc sách giết thời gian, nhưng xem ra các khanh gia chưa từng nghe qua?"
Truy cứu ngọn nguồn, như vậy, đây chẳng phải là điểm yếu quan liêu phiến diện, là thói xấu xem thường tiểu quốc đấy sao? Không dụng tâm học hỏi tìm hiểu, nghiễm nhiên cho rằng đối phương thua kém, ắt sẽ phạm sai lầm to lớn. .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tổng Tài Quyết Trở Mình |||||
Nhạc Mậu tuy đã hiểu ý tứ của Quân chủ, cũng đã ý thức được mình sai, nhưng mở miệng thừa nhận lại là chuyện khác. Cả điện nhất thời rơi vào yên lặng.
Cuối cùng, là Hữu tướng Tô Nhiếp phá tan trầm mặc: "Chuyện binh gia vốn không phải sở trường của thần. Thần cả gan nói – địch hiểu ta, ta không hiểu địch hẳn là điều tối kị trong binh thư, nhưng nay sứ giả còn đang trên đất Yến Kinh, ta vẫn có thể dùng cơ hội này thăm dò chút ít. Chớ để tới khi gặp nhau trên sa trường ngay đến tướng lĩnh đối địch tên họ ra sao cũng không nắm rõ."
Chúng thần lắng nghe, cũng gật đầu cho là phải.
Ý tưởng hợp lý, nhưng người Lãng Cơ quốc cũng đâu phải một đám ngốc, để cho ngươi tự nhiên thăm dò? Muốn câu cá phải có mồi câu, mà mồi câu phải là mồi câu lớn.
Đầu mày hơi nhíu, suy tư chốc lát vẫn chưa ra kết quả vừa ý, Đường Oanh theo quán tính nâng mắt nhìn lên. Vừa đưa mắt nhìn lên đã thấy một nội thị thanh y xuất hiện trước cửa điện từ lúc nào, dáng bộ kia hẳn là đang có chuyện cấp bách, không ngừng nhìn về phía bên trong. Nàng nhìn về hướng ấy, xem xét đôi chốc, chợt như ngộ ra điều gì, đột ngột đứng bật dậy. Mà Trì Tái chưa kịp tuyên cho nội thị nhập điện đã thấy chủ tử dứt khoát lao đi.
Như chỉ trong một cái chớp mắt, Hoàng đế đã từ nơi Ngự án trên cao tới ngay trước mắt, nội thị túc trực ngoài điện cũng không khỏi hoảng hốt cả kinh, luống cuống hành lễ.
Quả nhiên, nội thị thanh y kia là cung nhân của Vị Ương cung, túc trực hầu hạ bên Thái hậu. Đường Oanh lại gần, thấy đôi mắt hắn đỏ ngầu mà vầng trán tuôn mồ hôi, nhịp tim như chậm hẳn lại. Nàng nắm lấy cổ tay hắn, giọng run lên: "Vì sao ngươi tới đây? Vì Thái hậu phải không? Thái hậu? Nàng làm sao? Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Trầm ổn trấn định đều đã tan biến, đạo làm Đế vương xưa nay chưa từng dạy nàng – dạy nàng đến tột cùng phải làm thế nào mới có thể bình tĩnh trấn định trước người nàng yêu.
Nội thị quỳ thụp xuống, không dám ngẩng đầu, gần như đã khóc lên: "Thái hậu... Bệ hạ, Thái hậu... Thái hậu uống thuốc xong lại ngất đi rồi! Nhưng Điện hạ không cho phép báo cho ngài biết, là... Từ nội quan cho nô tài tới báo."
Nửa câu sau của nội thì là gì, Đường Oanh nghe không rõ, hoảng như hai tai đã ù đi từ sau khi nghe thấy chữ 'ngất đi', không còn nghe thấy gì khác nữa. Không nói không rằng, nàng sải bước về phía trước, ban đầu chỉ là bước dài đi nhanh mà thôi, dần dần gần như là đang chạy.
Muốn nhìn thấy người kia ngay lập tức, lúc này Đường Oanh cảm thấy như chậm một giây có thể sẽ lỡ cả đời. Lại tự nhủ, may mắn, may mắn Thái hậu đã chuyển tới Trường Nhạc điện, bằng không từ đây tới chính điện Vị Ương cung không biết còn mất bao lâu. Nhưng giả như, giả như vào tới chính điện rồi, vẫn còn phải vòng qua tấm bình phong, mà sau tấm bình phong kia, rốt cuộc là điều gì đang chờ đợi nàng?
Đường Oanh không dám nghĩ nữa, lại không thể xua tan ý nghĩ chống chéo rối loạn trong đầu. Rõ ràng là suy nghĩ bắt nguồn từ trong đầu óc, mà trái tim nàng lại nhức nhối không thở nổi.
- -- Hết chương 68 ---
Nhớ đến bốn câu đầu của "Nại Hà":
Tỉnh trước hựu như hà?
Thâm tình bất cú đa.
Nhân gian tha đà,
Độc tự nhập nại hà?
-
Tỉnh giấc thì thế nào?
Tình sâu hơn ai hết.
Chốn nhân gian phí hoài,
Một mình bước tiếp phải làm sao?