Buổi trưa, cô đều cùng đồng nghiệp ăn cơm trong căng tin công ty, căng tin ở đây không chỉ trang hoàng vô cùng thoải mái, thức ăn cũng rất ngon, giá cả còn rẻ hơn bên ngoài không biết bao nhiêu nữa, bởi vậy công nhân viên trong công ty đều thích ăn cơm ở đây.
Mọi người bàn luận tình hình công việc của mình, ngẫu nhiên lại thở dài khách hàng khó kiếm, mọi người anh một câu tôi một câu nói đến khách hàng cực phẩm mình từng gặp, bàn tán rất sôi nổi. Tô Y Lâm rất thích không khí như vậy, dù rằng cô cũng không tham gia, chỉ thỉnh thoảng nói một hai câu, cô mới tới không bao lâu, tuy rằng chưa hoàn toàn nhập vào cái vòng luẩn quẩn này, nhưng ngày thường đều rất dễ nói chuyện.
Mấy cô gái đang tám chuyện, đột nhiên có người nháy mắt, ý bảo nhìn bên kia.
Tất cả mọi người nhìn theo, thì ra là Giang Thanh Dịch đang dẫn người đến căng tin, đi qua không ai không chào hỏi anh, mà anh vẫn còn đang nói gì đó với người bên cạnh, hình như là khách hàng gì đó.
“Ông chủ này của chúng ta cũng thật hiếm lạ, người khác tiếp khách hàng đều là đến mấy nhà hàng xa hoa gì đó, anh ấy thì lại dẫn người đến căng tin công ty.” Có người nhún nhún vai, tỏ vẻ rất khó hiểu.
“Vậy thì cũng có gì đâu? Hiện tại cơ bản đều là mấy khách hàng đó cầu anh ấy, anh ấy muốn làm vậy, ai có thể nói gì được. Huống chi căng tin của chúng ta cũng đâu kém gì, nhất là khu nhà ăn bên kia, hoàn toàn không kém hơn mấy nhà hàng nổi tiếng ấy chứ.”
“Ầy, ông chủ của chúng ta hiện tại ngay cả bạn gái cũng không có một bóng, người tuổi tầm như anh ấy không phải giờ là lúc thích chơi bời hay sao, sao anh ấy không thích mấy trò ăn chơi trác táng gì đó nhỉ, thật sự khó hiểu mà.”
“Cậu thế này là không hiểu rồi, đó là anh ấy đã sớm chơi đủ rồi, chẳng thèm nữa, chỉ có người chưa từng thấy việc đời mới cảm thấy mấy thứ lộn xộn gì đó chơi vui thôi. Tớ có một người quen, cô ấy nói năm đó học cùng trường với ông chủ của chúng ta, ông chủ của chúng ta ở trường chính là một tên tính tình nóng nảy, đánh người tuyệt đối rất tàn nhẫn, sau đó quăng cho một xấp tiền là được, động tác đó cần đẹp trai bao nhiêu có đẹp trai bấy nhiêu, mấy năm gần đây có lẽ là hồi tâm rồi đấy…”
Tất cả mọi người nói về quá khứ của Giang Thanh Dịch, còn thêm vào chút phỏng đoán.
Ngay tại giờ khắc này, Tô Y Lâm đột nhiên quay đầu lại, giống như xác minh loại cảm giác kì diệu vừa rồi của cô, Giang Thanh Dịch thật sự đang nhìn cô, chỉ là anh thu hồi mắt rất nhanh, giống như chỉ tùy ý nhìn quanh đây một vòng thôi.
Ăn cơm xong, mọi người trở lại vị trí làm việc, bởi vì còn chưa tới giờ làm, ai chơi di động thì chơi, ai buôn dưa lê thì buôn, ai công việc bận rộn thì tiếp tục bật máy tính làm việc buổi sáng còn chưa làm xong.
Lúc người khác tan tầm, cô vẫn chưa rời đi, cô còn vài thứ chưa xử lý xong, đây là nhiệm vụ lãnh đạo mới giao cho cô, bởi vì còn lại không bao nhiêu nên cô muốn làm xong đã rồi mới đi, mấy đồng nghiệp đó rời đi thì chào cô một tiếng, rồi liền đi quẹt thẻ. Bình thường Tô Y Lâm làm xong việc của mình thì cũng sẽ làm nhiệm vụ khác mà lãnh đạo giao cho, cô cũng thích như vậy, có thể để mình học được không ít thứ, cô đang làm bản kê, sau đó nhập số liệu vào, ngày mai sẽ chuyển cho lãnh đạo.
Cô chăm chú nhìn máy tính, vừa làm vừa kiểm tra xem mình có nhầm lẫn chỗ nào không, cuối cùng sau khi xác định đã làm xong và không có sai sót, cô mới lưu lại.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cô chỉ cảm thấy như mới qua một lát, khi cô đang vươn tay làm động tác chống eo, liền nhìn thấy Giang Thanh Dịch đứng cách cô nửa mét, cũng không biết đã đứng đó bao lâu rồi, vậy mà cô lại không phát hiện.
Một tay anh đút trong túi, ánh mắt anh nhìn về phía cô khiến cô cảm thấy quái lạ. Giang Thanh Dịch đã quan sát một lúc lâu, nếu không phải anh tận mắt nhìn thấy cô như vậy, có lẽ anh vĩnh viễn cũng không chịu tin, hiện tại cô lại biến thành dáng vẻ này, an tĩnh như thế, đồng thời cũng rất có tính nhẫn nại, Nhâm Y Lâm trước kia, dường như cũng hoàn toàn biến mất khi cô quyết định vứt bỏ cái họ đó rồi.
“Cùng nhau ăn cơm đi!” Anh mở miệng: “Dù sao chúng ta vẫn là bạn, không phải sao?”
Cô mím môi, nhưng không từ chối. Sau câu đầu anh liền ngăn chặn suy nghĩ muốn từ chối của cô, huống hồ nếu không phải là bạn, dựa vào cái gì anh phải sắp xếp công việc cho cô, dựa vào cái gì anh phải thu dọn những phiền toái đó cho cô. Mà cô không rõ lắm, anh làm vậy là có mục đích gì, dù sao trên người cô cũng không có gì đáng giá để người khác phải mưu toan, còn không bằng theo người khác ấy.
Cô gật đầu, tắt máy tính, cầm đồ của mình rồi mới rời đi.
Lúc này công ty đã không còn mấy người, cô theo anh vào thang máy xuống bãi đỗ xe. Cô nhìn bóng dáng hai người trên tường thang máy, suy nghĩ trong lòng giờ phút này có lẽ cũng là cô cảm kích anh, thời niên thiếu thì cho cô ước vọng, hiện giờ lại cho cô sự an ổn, đương nhiên, cái sau càng đáng để cảm kích hơn cái trước, phiêu bạt lâu như vậy, cô thật sự chỉ muốn thứ cảm giác bình yên.
Mãi cho đến khi hai người đều ngồi vào trong xe, Giang Thanh Dịch mới lại mở miệng: “Muốn ăn gì?”
“Tùy ý đi!” Cô thật sự không nghĩ ra, hiện tại lúc ăn cơm cứ để người khác gọi đi, cô tùy ý là được, cũng không có cảm giác bức thiết phải ăn gì cả.
Giang Thanh Dịch cắn môi, lẽ nào người ta nói trên thế giới này một trong những từ ngữ dễ ghét nhất cũng bao hàm hai chữ “tùy ý” hay sao, quả nhiên là đủ chán ghét. Mà anh cũng không lên tiếng, anh đưa cô tới một quán mỳ. Lúc tiến vào quán, Tô Y Lâm không nhịn được nhìn anh một cái, loại cảm giác này rất kì lạ, trước đây quả thực cô thích ăn mỳ, nói thế này đi, bảo cô ăn cơm, cô chỉ có thể ăn non nửa bát, nhưng lại không tình nguyện tẹo nào, bảo cô ăn mỳ, cô có thể ăn một bát lớn, hơn nữa bên trong cô còn bỏ vào rất nhiều loại gia vị và thức ăn đi kèm, mỳ cô làm, bản thân cô cảm thấy nhìn không thể ngon hơn được nữa.
Nhưng sau vài năm, dường như cô không còn như vậy nữa.
Sau khi vào quán mỳ, có thể lựa chọn đủ loại mỳ, Tô Y Lâm chọn đại một loại. Gia vị mỳ là một thứ đen tuyền gì đó, hình như là tương, hương vị cũng được, có điều cô không thích trên bát mỳ bày hai con tôm và nửa quả trứng chim.
Mỳ ở đây, không rẻ, nhưng cũng không đắt.
Cô ăn rất chậm, Giang Thanh Dịch khều mỳ trong bát rồi ăn một chút, lại nhìn cô, cô ăn thật sự nho nhã, mà không phải húp sùm sụp giống như trước đây, làm người ta nhìn thì đã bắt đầu hoài nghi thứ đó rất ngon nên cô mới như vậy, “Không hợp khẩu vị?”
“Cũng được.” Cô thật sự cảm thấy cũng được.
Giang Thanh Dịch tựa hồ có chút bất đắc dĩ vì kiểu thái độ nhàn nhạt này của cô, anh buông đũa, yên lặng nhìn cô ăn. Anh nhớ đến nữ sinh theo anh ra ngoài đánh nhau đó, khi ấy cô cáo mượn oai hùm khiến anh cảm thấy buồn cười, rõ ràng không biết đánh nhau, lại giả vờ như mình rất lợi hại.
Tô Y Lâm không thích ánh mắt này của anh, vì thế cúi đầu tiếp tục ăn, cô cảm thấy hương vị bát mỳ này giống như không đến nơi, giống như thiếu một chút nữa thì có thể rất ngon, lại thiếu một chút như vậy, vì thế càng ăn càng cảm thấy khó nuốt. Rốt cuộc cô cũng ăn xong, Giang Thanh Dịch nhìn cô, dường như biết cô sắp nói gì, quả nhiên cô vừa mở miệng đã là: “Cảm ơn anh mời tôi ăn mỳ.”
Anh cười, mặc dù có chút bất đắc dĩ.
Hiện tại vậy mà anh lại hoài niệm những tháng ngày cảm thấy cô rất phiền trước đây, cô sẽ nói không ngừng bên tai anh – Lát nữa cậu muốn đi đâu? Tớ đi cùng cậu. – Giang Thanh Dịch, tớ đi cùng cậu, đừng bỏ lại tớ. – Lần sau cậu đi ngắm gái đẹp thì cũng đưa tớ đi cùng nhé, tớ cũng rất thích ngắm gái đẹp…
Anh chưa từng tin rằng, một người lại có thể thay đổi hoàn toàn như thế, nhưng hiện giờ chuyện này thực sự đang diễn ra trước mắt anh.
Anh đứng dậy, thanh toán xong thì đưa cô rời đi.
Ngồi vào trong xe, phía bên này dòng xe ít hơn, dưới vầng sáng của ánh đèn đường, bầu trời sau hoàng hôn trước màn đêm nhiễm một tầng huyền bí mờ nhạt, ánh sáng loang lổ nhiều màu thỉnh thoảng vụt qua xe. Giang Thanh Dịch lái xe, tay trái dùng lực, tay phải gõ gõ trên vô lăng, “Y Lâm, có phải em đã trải qua… sự suy sụp gì đó?” Phía sau rõ ràng có dừng lại, anh hiển nhiên là đang đắn đo xem mình nên dùng từ ngữ thế nào.
Tay Tô Y Lâm căng thẳng nắm chặt, lúc nhìn về phía anh vẻ mặt lại rất bình tĩnh, “Anh đang nói gì vậy?”
Nếu là trước đây, có lẽ cô chỉ biết chú ý tới xưng hô của anh với cô đã khác nhỉ, sau đó lòng ngập tràn niềm vui, hiện giờ, sự chú ý của cô đã sớm thay đổi rồi.
Giang Thanh Dịch nhìn cô, không nói nữa, anh nghe nói người đã trải qua biến cố lớn, tính cách sẽ thay đổi rất nhiều, chỉ là đoán vậy mà thôi, sau đó lại từ từ tin tưởng, cô chỉ là một cô gái lưu lạc ở bên ngoài, có lẽ thật sự đã trải qua chút…
Tô Y Lâm lại không nhìn anh, lập tức nhìn ra ngoài ô cửa xe.
Cảnh vật đan lồng vào nhau, làm lòng cô dần bình tĩnh lại, chỉ là được một lát, cô liền cau mày, tuy cô không quá biết về nơi ở mới của mình, nhưng con đường này rõ ràng không phải đường về chỗ ở của cô, cô quay ngoắt nhìn về phía anh, “Anh thế này là định đưa tôi đi đâu?”
Giang Thanh Dịch nghe thấy câu hỏi của cô thì cũng không trả lời, dù rằng cô hỏi liên tiếp ba lần liền.
Tô Y Lâm biết anh sẽ không trả lời, cũng không tiếp tục phí sức hỏi nữa.
Giang Thanh Dịch dừng xe ngoài cửa lớn bệnh viện, sau khi anh dừng xe lại, mới nhìn về phía cô, “Bố em hiện đang ở trên đó, em trở về lâu như vậy, lại vẫn không đi gặp chú ấy, có phải có chút quá đáng không?”
Cô nhìn anh, tay hơi run run.
Trong đầu cô không ngừng vọng lại tiếng bố quát cô “cút”, từ đó lặp đi lặp lại, cũng nhắc nhở cô mẹ mất như thế nào, nhắc nhở cô tất cả mọi thứ cô trải qua, còn có người đàn ông trước mặt này nữa, cô thừa nhận là cô ngu ngốc, nhưng đối với cô mà nói, anh chẳng phải cũng là cội nguồn cơn của ác mộng hay sao.
Cô cắn môi, ngay cả bờ vai cũng đã run rẩy.
“Sức khỏe chú Nhâm thật sự không tốt, đã hai ngày liền không tỉnh rồi…”
Dường như anh muốn chìa tay qua, lại bị cô gạt xuống, “Dựa vào cái gì anh quản tôi? Dựa vào cái gì anh đến giáo dục tôi? Dựa vào cái gì anh quyết định chuyện của tôi? Giang Thanh Dịch, tôi và anh có quan hệ gì sao?”
Cảm xúc của cô dường như rất kích động, “Anh chỉ muốn nói…”
“Anh không cần nói gì cả. Giang Thanh Dịch, đừng tự cho là đúng như vậy, anh thì biết cái gì… Anh thì biết cái gì, anh chẳng biết gì cả…” Cô nhắm mắt, nước mắt chảy xuống, anh chẳng biết gì cả, cô làm mẹ tức chết, bố không muốn nhìn thấy đứa con gái bất hiếu này một chút nào, một chút cũng không muốn.
Cô khóc, ngực hơi phập phồng.
Giang Thanh Dịch không nỡ lòng ép cô nữa, anh vòng xe, chuẩn bị đưa cô về. Trên đường về, cô không phát ra chút âm thanh nào, anh lại biết rõ, cô còn đang khóc, cô quay đầu đi không để anh thấy được, nhưng vẫn đang khóc.
Anh tiến vào đến trước tòa nhà trong tiểu khu mà cô sống thì mới dừng xe, gần như trong nháy mắt anh dừng xe, cô liền tự tay mở cửa, lại không mở được, anh đã khóa cửa xe. Lúc này cô mới quay đầu nhìn anh, nhưng không nói lời nào.
“Y Lâm, thế giới này sẽ có bố mẹ không thương con mình, nhưng bố mẹ em hiển nhiên không nằm trong số đó, bố mẹ em yêu thương chiều chuộng em thế nào, bản thân em rất rõ, họ sẽ mắng em vì em làm sai chuyện gì đó, nhưng sẽ không thật lòng không muốn gặp em. Mà chú Nhâm, cũng là như thế.”
Anh bình tĩnh nói, mà cô yên tĩnh nghe.
Cuối cùng, anh vẫn mở cửa xe cho cô.
Tô Y Lâm xuống xe, lại có thể cảm thấy anh vẫn luôn dõi theo mình. Bố cô, đã không còn trách cô rồi sao? Vào rất nhiều thời điểm, cô hồi tưởng những chuyện mình đã làm lúc trước, cùng với tất cả những thứ cô trải qua sau đó, cô đều cảm thấy có lẽ là trời cao trừng phạt mình, theo đó lại có chút cảm kích, tất cả đều chỉ là kinh sợ.
Cô đi đến chỗ ngoặt, quay đầu lại, phát hiện anh vẫn còn đỗ xe ở đó. Cô dừng lại mấy giây, lại quay đầu chờ thang máy.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Lục: Giang Thanh Dịch, độc giả đều muốn ngược chết anh.
Giang Thanh Dịch: Sau đó thì sao?
Lục Lục: Anh xem rồi liệu đi.
Giang Thanh Dịch: Lúc cô ngược thì nhẹ tay một chút, tôi sợ đau (hề hề, đau thì có thể xin được chút mủi lòng)
Lục Lục thầm nguyền rủa: Còn không buồn nghĩ tới chuyện hối lộ tôi… Đáng ghét muốn chết!!!