Thẩm Đại Ngưng bắt được giấy, lau lau mũi, “Cảm ơn nhé!”
Vẻ mặt của Chu Thừa Trạch giống như chẳng buồn nói nữa.
Đây là lần thứ hai anh đưa cô đến bệnh viện, trước kia cũng không cảm thấy được cơ thể cô hỏng bét như vậy, có điều người xem như anh thấy sốt ruột, bản thân cô thì lại tỏ ra không đáng ngại, ngược lại hỏi anh, bị bệnh không phải là chuyện rất bình thường sao?
Thẩm Đại Ngưng nằm trên giường bệnh, Chu Thừa Trạch thì ngồi trên ghế cạnh giường bệnh. Hai người bạt gió trên cầu mấy giờ liền, lại đến bệnh viện quăng quật mấy tiếng đồng hồ, sắc trời đã dần sáng, ngày hôm sau cứ bất tri bất giác đến như vậy.
“Em thật sự muốn đi quay quảng cáo đó tiếp à?” Chu Thừa Trạch nhíu mày lại, mắt chăm chú nhìn cô.
“Sao, tiếc em à, nói rõ ra xem nào!”
Chu Thừa Trạch mang dáng vẻ mặc kệ cô, thu hồi ánh mắt, “Nghe nói phải xuống nước?”
“Chuyện này đều là hỏi thăm từ chỗ trợ lý của em, còn nghe nói, anh cũng không biết ngượng à mà nói vậy.”
Chu Thừa Trạch hít sâu môt hơi, “Thẩm Đại Ngưng!”
“Rồi rồi, em là nghĩ thế này, em bị cảm, người không thoải mái, e rằng quảng cáo đó cũng rất không thoải mái, hai cái không thoải mái cùng giải quyết luôn, không phải rất tốt sao? Nếu không một cái không thoải mái rồi tiếp đến là một cái không thoải mái khác, vậy quá nhiều thời gian không thoải mái còn gì.” Cô lại lau lau mũi, cảm thấy mình nói rất có đạo lý, cô chẳng phải người có tính chuyên nghiệp gì đâu, chỉ là cảm thấy đây là quảng cáo cuối cùng, quay xong là cô có thể tự do phân bổ thời gian của mình rồi, nếu không thì vẫn sẽ có thứ cảm giác không thoải mái vì mình còn có việc chưa làm xong.
Chu Thừa Trạch cũng không còn cách nào, “Trước kia em đều như vậy?”
“Lúc không có anh thì em mới không vướng phải cảnh xui xẻo sinh bệnh…” Cô liếc nhìn anh một cái, phát hiện sắc mặt anh không đẹp chút nào, “À, ý của em là… Ơ kìa, hình như nước truyền xong rồi kìa, mau tới gỡ kim tiêm cho em.”
Lúc này Chu Thừa Trạch mới đi qua, gỡ kim tiêm xuống cho cô, sau khi xác nhận không có máu chảy ra, anh mới yên tâm. Thẩm Đại Ngưng bắt đầu mặc quần áo, vừa mặc quần áo vừa phát biểu sự khó hiểu của mình, “Vì sao em có cảm giác đứng lên từ trong ổ chăn ấm áp như lấy mạng người vậy, Mưa Nhỏ có thể tự đứng dậy rất nhanh, sao sống mấy chục năm rồi mà còn chẳng bằng một đứa trẻ vậy nhỉ.”
“Em cũng biết cơ đấy.”
“Anh khen em một chút xem, không được à!”
“Em là càng sống càng trẻ, hấp dẫn, quý giá, không thể trải qua gió táp mưa sa, ổ chăn ấm áp mới hợp với em.”
“Chu Thừa Trạch, sao anh nói mấy lời kiểu này khiến em muốn nôn vậy nhỉ.”
Chu Thừa Trạch tức giận nhìn cô, “Đó là em có bệnh.”
Chu Thừa Trạch cởi áo khoác của mình ra choàng lên người cô, sau khi ra khỏi bệnh viện, trời cũng chưa sáng hoàn toàn, nơi nơi đều im ắng, gần như không nhìn thấy được một ai, một vài cửa hàng nhỏ ngoài bệnh viện cũng vẫn chưa mở cửa đón khách. Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng đi ăn chút gì đó, cháo nóng hổi và một vài món ăn kèm, hai tay Thẩm Đại Ngưng cầm bát cháo, coi bát cháo như chiếc lò ấm áp.
“Thế này có thể khiến anh nhớ tới năm tháng xanh tươi, đến trường rất sớm, sau đó mua bữa sáng cho cô gái mình thích không.” Thẩm Đại Ngưng híp mắt nhìn anh.
“Không.”
“Đồ vô tình!”
Chu Thừa Trạch không nói gì, anh vẫn luôn cảm thấy những người nhớ về quá khứ hết lần này đến lần khác, phần lớn là cuộc sống không như ý, muốn tìm chút hồi ức tốt đẹp, đã là chuyện tận đẩu tận đâu rồi, còn nhớ lại cũng có ý nghĩa gì, “Chẳng lẽ em đã làm chuyện như vậy?”
Thẩm Đại Ngưng lắc đầu, có điều cô thật sự nhớ đến điều gì đó, “Nói cho anh một bí mật này, hồi em học cấp ba, đợt Noel, có một nam sinh mua rất nhiều thứ ngon cho em, còn nhờ người khác chuyển cho em. Nhưng em không thích nam sinh đó, lại không muốn tự mình trả lại cho cậu ta, là không muốn nhìn thấy cậu ta đó. Cho nên em liền vứt mấy thứ đó vào thùng rác, nhưng lúc muốn ném quả táo to mà cậu ta mua, quả táo đó rất to rất đỏ, em cảm thấy ném đi thì thật đáng tiếc, không nỡ ném, lại không muốn người khác cảm thấy người như em quá sao sao đó, cho nên em lặng lẽ gặm táo ở một chỗ.”
Chu Thừa Trạch nghe xong, thiếu mỗi nước mắt trợn trắng.
Thẩm Đại Ngưng không thích vẻ mặt này của anh, “Làm sao, em như thế là không lãng phí, mấy thứ quá tốt, ném vào thùng rác rất lãng phí, anh có biết dịp Noel táo đắt đến mức nào không hả? Một quả, cũng phải hơn mười đồng đấy.”
Khóe miệng Chu Thừa Trạch co rút, anh cảm thấy mình an tâm ăn bữa sáng thì tốt hơn.
Ăn sáng xong, Chu Thừa Trạch mới đưa cô đến nơi quay quảng cáo. Sau khi tới đó, Thẩm Đại Ngưng đuổi anh đi, bảo anh mấy giờ sau quay lại, Chu Thừa Trạch là bị cô đẩy đi.
Sau khi Chu Thừa Trạch rời đi, cô mới hóa trang rồi vân vân và vân vân, sau khi chuẩn bị xong, mới bắt đầu quay. Cô phải xuống nước, chỉ để cho thấy chiếc đồng hồ mà cô làm đại diện không thấm nước, còn có thể để người ta tự do làm đủ loại động tác trong nước, vui chơi không chút cố kị. Nước rất lạnh, cô cổ vũ mình hồi lâu thì mới trực tiếp nhảy xuống.
Bởi vì không muốn vào trong nước nhiều lần, cô rất chăm chú nghe đạo diễn nói, mỗi động tác đều làm theo ý đạo diễn, cố gắng làm được đến cảm giác mà đạo diễn muốn.
Chu Thừa Trạch cũng không rời đi, anh đứng ở một góc có thể nhìn thấy cô, hay tay khoanh lại nhìn về phía cô. Rơi xuống nước, nổi trên mặt nước, phủ thêm quần áo trao đổi với đạo diễn, lại xuống nước…
Anh có thể nhìn thấy chân cô đang không ngừng run run, thậm chí có một lần thiếu chút nữa là cô đứng không vững. Anh gần như có thể đoán được, khi cô quay xong quảng cáo này, cô sẽ không nói với anh cô quay vất vả đến mức nào, cũng sẽ không nói hoạt động tâm lý của cô lúc đó, cô sẽ chỉ nói với anh – quá tốt rồi, cuối cùng cũng xong.
Không phải vì thể hiện cô kiên cường cỡ nào vĩ đại cỡ nào, vẻn vẹn chỉ là không có thói quen đó thôi. Không phải nói mình không vất vả thì thật sự không vất vả, cũng không phải nói mình không đau thì từ trước tới nay chưa từng đau.
Quay xong quảng cáo này, Thẩm Đại Ngưng lập tức đi tắm rửa, sau đó mặc quần áo, rồi chui vào căn phòng có máy sưởi ấm áp. Trợ lý mang nước lọc và thuốc tới cho cô, bảo cô mau uống. Cô vừa ho, vừa uống thuốc, dáng vẻ cần đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu.
Khi Chu Thừa Trạch vào phòng, nhìn thấy chính là cảnh nước mũi của Thẩm Đại Ngưng chảy xuống thành chuỗi.
Thẩm Đại Ngưng trừng mắt nhìn anh, khi anh đi tới, cô lập tức ôm anh, lau toàn bộ nước mũi vào người anh, anh cũng sẽ không biết xấu hổ mà cười nhạo cô nữa.
Cô lau sạch sẽ xong, mới buông anh ra. Chu Thừa Trạch rất bình tĩnh cầm giấy, lau lau dưới mũi cô, lại sờ sờ trán cô, thấy cô không phát sốt, vì thế anh thở dài nhẹ nhõm, “Còn khó chịu không?”
“Không khó chịu, em ngủ một giấc thì sẽ ổn thôi.” Cô lập tức nằm xuống, “Hiện giờ có phải anh đang cười nhạo em đúng không?”
“Anh nào dám?” Anh lườm cô một cái, “Anh đã già đầu thế này, còn có thể có được cô gái trẻ trung xinh đẹp như em, đương nhiên em là trên hết rồi, sao anh dám cười em được.”
Cô lau mũi, “Hừ, biết là tốt.” Cô nghĩ nghĩ, lại thêm một câu, “Dáng vẻ em chảy nước mũi, cũng đẹp.”
Chu Thừa Trạch lắc đầu, đắp chăn cho cô, dặn cô nghỉ ngơi, anh thì ngồi bên giường đọc sách.
Thẩm Đại Ngưng nhìn anh mấy giây, biết anh sẽ không rời đi, vì thế thản nhiên ngủ.
Chu Thừa Trạch đọc sách một lát, liền liếc cô một cái, vươn tay sờ sờ trán cô, xác định quả thực không phát sốt.
Một lát sau, Vu Tử gọi điện tới, khi di động của Thẩm Đại Ngưng vang lên tiếng thứ hai, Chu Thừa Trạch cầm di động đi ra cửa nhận điện, Vu Tử nghe thấy tiếng đàn ông trong điện thoại còn bị dọa cho một trận, đến khi Chu Thừa Trạch gọi mẹ, Vu Tử mới phản ứng lại, là thằng bé này à. Chu Thừa Trạch nói với Vu Tử hiện giờ Thẩm Đại Ngưng vừa mới quay quảng cáo xong, đã ngủ rồi, bởi vậy mới không nhận được điện thoại của bà. Sau khi nghe vậy, Vu Tử liên tục nói được, bà chỉ gọi điện để nói chuyện với con gái thôi, cũng không có chuyện gì quan trọng cả. Mấy giây sau, Vu Tử chuyển di động vào tay Mưa Nhỏ, để Mưa Nhỏ nói chuyện với Chu Thừa Trạch.
Vu Tử đứng một bên nhìn cháu gái, nhìn một lát, nghĩ tới điều gì, lập tức kéo Thẩm Việt đang đi ra ngoài lại, “Vừa rồi tôi gọi điện cho con gái, là Thừa Trạch nhận điện.”
“Thế thì có gì lạ.”
“Sao ông trở nên ngốc vậy hả. Lúc này Thừa Trạch ở cùng một chỗ với con gái, hơn nữa Thừa Trạch gọi tôi là mẹ, tôi thấy hai đứa chúng nó chắc chắn hòa hảo rồi.”
Thẩm Việt lắc đầu, “Còn đến lượt bà nói nữa à, lần trước tôi đã cảm thấy hai đứa nó hòa hảo rồi.”
Vu Tử: …
************
Hôm Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng quay về thành phố Minh Giang, fan đến sân bay rất nhiều, trên mạng đồn rằng fan của hai người trực tiếp chiếm lĩnh sân bay. Toàn bộ bảo an được điều động, tạo cho hai người một lối đi, rất nhiều người hô tên của Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng, Chu Thừa Trạch che chở Thẩm Đại Ngưng vào lòng, hai người cùng nhau rời khỏi sân bay.
Hôm ấy có người đăng những bức ảnh chụp được ở sân bay lên trên mạng, từ sau khi Chu Thừa Trạch tỏ thái độ rõ ràng rằng anh và Thẩm Đại Ngưng hợp lại, mấy ngày nay đều là ngày vui của cộng đồng fan hai người, có vài người vui còn không thấy đủ, qua chỗ người ủng hộ Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn lúc trước, vứt ảnh chụp Chu Thừa Trạch che chở Thẩm Đại Ngưng qua, khiến đối phương tức điên, vì thế hai bên fan lại tiếp tục gây chiến.
Thẩm Đại Ngưng lên xe của Chu Thừa Trạch, chỉ là hai người dùng chút mưu kế nhỏ, tất cả phóng viên đều đuổi theo xe đi làm của Thẩm Đại Ngưng. Đầu tiên Chu Thừa Trạch đưa cô về nhà cô, sau khi nhìn thấy Mưa Nhỏ, anh liền thương lượng với Thẩm Đại Ngưng, đưa Mưa Nhỏ về.
Thẩm Đại Ngưng rất không vui, lần này Vu Tử và Thẩm Việt không phát biểu ý kiến, mặc hai người làm sao thì làm.
Chu Thừa Trạch kéo kéo áo Thẩm Đại Ngưng, cũng không nói gì, kéo đến lần thứ hai, Thẩm Đại Ngưng trực tiếp đầu hàng. Đừng nói là người khác, bản thân Thẩm Đại Ngưng cũng không nghĩ thông được, nếu Chu Thừa Trạch bắt cô đến nhà họ Chu, cô nhất định sẽ ầm ĩ với anh một trận, nhưng người ta không chơi trò đó mà đã đổi sang kiểu mới rồi, anh kéo kéo áo cô như vậy, lực rất nhẹ, cô liền đầu hàng, cô cảm thấy mình thực sự rất mềm lòng.
Một nhà ba người, cùng nhau quay về nhà họ Chu.
Thẩm Đại Ngưng xuống xe, vui vẻ ngay lập tức, nhất là sau khi nhìn thấy Chu Ôn Hòa, Thẩm Đại Ngưng chạy chậm qua, “Hi, con lại về rồi.”
Khuôn mặt già nua của Chu Ôn Hòa lập tức xám xịt, may là Mưa Nhỏ chạy tới ngọt ngào gọi ông nội mới không khiến khuôn mặt ông hoàn toàn đen xì.
Chu Ôn Hòa ôm lấy cháu gái, đồng thời không quên hung hãn trừng mắt nhìn Chu Thừa Trạch, đưa Mưa Nhỏ về là được rồi, còn đưa người phụ nữ kia về làm gì hả.
Chu Thừa Trạch làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của bố mình, đưa Thẩm Đại Ngưng vào nhà.
Dương Khả Lam nhìn thấy họ trở về, rất vui mừng, người một nhà rốt cuộc cũng trời sáng sau cơn mưa rồi.
Buổi tối, Dương Khả Lam tự mình xuống bếp, làm một bàn thức ăn lớn những món Thẩm Đại Ngưng thích, đồng thời cũng gọi con cả về, cả đại gia đình cùng nhau ăn cơm.
Trên bàn cơm, hai cháu của Chu Thừa Trạch một người thì chơi với Chu Tiểu Ngữ, một người thì hỏi Thẩm Đại Ngưng rất nhiều chuyện, quảng cáo quay thế nào, có vất vả không.
Dương Khả Lam thì gắp thức ăn cho Thẩm Đại Ngưng. “Hôm nay mẹ rất vui, người một nhà chúng ta cuối cùng cũng lại sống cùng nhau rồi, hôm nay mẹ cũng uống chút rượu, ông già, ông không ngại chứ?”
Chu Ôn Hòa nhìn vợ, “Say tôi mặc kệ.”
Dương Khả Lam thấy tuy trên mặt chồng tỏ ý không vui, nhưng ông cũng không nói gì, bà biết ông sẽ không định xen vào chuyện của Thừa Trạch và Đại Ngưng.
Người một nhà thật đúng là nâng chén cùng cạn, uống chút rượu.
Ăn cơm xong, Chu Thừa Trạch dắt Chu Tiểu Ngữ ra ngoài tản bộ, Thẩm Đại Ngưng cùng đi. Gió đêm lạnh giá, trên trời không có ngôi sao nào, hoàn toàn không chạm đến bên rìa của lãng mạn.
“Bố, hình như đã lâu rồi con không thấy cô Liễu.” Chu Tiểu Ngữ đột nhiên nhớ tới điều gì, thật sự là khi nhóc con về đến nhà, phát hiện có một con búp bê là cô Liễu mua cho.
Thẩm Đại Ngưng lập tức nhìn Chu Thừa Trạch, hai tay khoanh lại, sắc mặt u ám.
“Cô Liễu có chuyện cô ấy phải làm, đợt trước cô ấy có thời gian nên chơi cùng con, bây giờ cô ấy không có thời gian nên không thể chơi cùng con được.”
Thẩm Đại Ngưng thì đơn giản và thô bạo hơn Chu Thừa Trạch, “Chu Tiểu Ngữ, mẹ con đoạt lấy vị trí của người phụ nữ đó rồi, con muốn gặp cô Liễu của con thì sẽ không gặp được mẹ, gặp mẹ thì sẽ không thể gặp cô Liễu của con, muốn gặp ai, tự con nói đi.”
“Vậy vẫn là gặp mẹ thì tốt hơn, không thể gặp mẹ, con sẽ nhớ, sẽ nghĩ đến mẹ.” Chu Tiểu Ngữ cười híp mắt.
Lòng Thẩm Đại Ngưng lập tức mềm nhũn, cô cảm thấy khẩu khí vừa rồi của mình thật sự rất không tốt, từ trong tay Chu Thừa Trạch, cô đoạt Mưa Nhỏ ngay lập tức, ôm con gái vào lòng, “Mẹ cũng nhớ, cũng nghĩ đến Mưa Nhỏ.”
“Nhớ, nghĩ đến con cái gì ạ?” Mưa Nhỏ nghiêm trang.
“Nghĩ xem con có bị đói không, có mặc ấm không, có nghe lời không, có nghịch ngợm không… rất nhiều, về sau còn có thể nghĩ xem thành tích của con có tốt không, nhân phẩm có được không, sau này có thể gả đi không.”
Chu Tiểu Ngữ cái hiểu cái không.
“Được rồi, đừng nói mấy lời này với Mưa Nhỏ, con bé còn nhỏ.”
Thẩm Đại Ngưng nhìn anh, có ý muốn hỏi chuyện giữa anh và Liễu Tư Ngôn, nghĩ nghĩ rồi lại cảm thấy không cần thiết… Chuyện đơn giản như vậy, nếu anh thực sự còn tình cảm với Liễu Tư Ngôn, giờ phút này sao có thể ở bên cạnh cô, đã có kết quả rồi, không cần phải canh cánh trong lòng nữa. Huống chi cô tuyệt đối không muốn lãng phí thời gian vào người mà mình không thích.
Ánh mắt Chu Thừa Trạch rất dịu dàng, đây là vợ anh, người sẽ bầu bạn bên anh cả đời.
“Biết rồi.” Thẩm Đại Ngưng tức giận, “Chu Thừa Trạch, anh phải đối tốt với em đấy, anh xem em đâu ghét bỏ anh cái gì, lúc lấy anh, em có ghét bỏ anh già không?”
Ánh mắt Chu Thừa Trạch lạnh lẽo ngay lập tức, “Lúc ở trong xe không phải em nói anh là lão già à…”
“Em đâu có ý đó, ý của em là già rồi nhưng cũng rất có sức quyến rũ…”
“À, tức là vẫn già…”
“Không phải, anh tốt hơn những người cùng tuổi với anh nhiều.”
“Ý là vẫn rất già?”
Thẩm Đại Ngưng thở dài, “Ý của em là bất luận anh thế nào, em cũng không ghét bỏ anh.”
Chu Tiểu Ngữ mở to đôi mắt to tròn, cái hiểu cái không nhìn bố mẹ, lúc này đột nhiên nghiêm trang gật đầu, “Đúng đúng đúng, con cũng không ghét bỏ.”
Thẩm Đại Ngưng và Chu Thừa Trạch nhìn nhau mấy giây, đột nhiên đều nở nụ cười.