• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Y Lâm nghe xong lời của Lý Chân Chân thì trong lòng không quá ngờ vực, bởi vì cô có thể đọc ra được một vài điều từ trong ánh mắt của Lý Chân Chân, cô ấy căn bản thờ ơ với sự tồn tại của mình, chính là loại cảm giác hoàn toàn không coi mình là đối thủ, Lý Chân Chân có sự tự tin như vậy. Hơn nữa tất cả những chuyện Tả Hiểu Ninh làm với Tô Y Lâm lúc trước, cũng khiến Tô Y Lâm tin rằng Tả Hiểu Ninh có thể làm ra được chuyện như vậy. Cô cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng cô chẳng làm gì cả, cũng không nói rõ mọi chuyện với Giang Thanh Viễn, vì sao người khác vẫn cảm thấy cô túm lấy không buông, cô chỉ muốn một cuộc sống rất yên bình mà thôi, yêu cầu này rất khó sao?

Tô Y Lâm tâm tình giảm sút về đến nhà, sau khi về nhà thì liền phát hiện chị dâu đang pha trà.

“Nào, bưng trà lên cho bố và anh trai em đi.” Vợ của Nhâm Thành Huy chỉ chỉ lên tầng, bảo Tô Y Lâm bưng trà lên.

Nhâm Thành Huy và Nhâm Tông Diệu ở cùng nhau, vậy chính là đang bàn bạc chuyện công ty. Tô Y Lâm nghĩ đến lời của Lý Chân Chân, tâm tình lại áp lực, cô bưng trà lên thư phòng trên tầng hai. Vừa mới đi tới cửa, cô chợt nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Nhâm Tông Diệu: “Thành Huy, là bố có lỗi với con.” Đối với đứa con này, Nhâm Tông Diệu cảm thấy rất mắc nợ, nếu không phải ông mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần vì chuyện của vợ và con gái, không hỏi đến chuyện công ty, vào thời điểm thế này công ty cũng sẽ không gặp phải hậu quả nghiêm trọng như vậy, người phụ trách sổ sách bỏ trốn, tập thể lãnh đạo nòng cốt trong công ty rời đi, vứt tất cả cục diện rối rắm cho Nhâm Thành Huy, hiện giờ công ty không tốt lắm, vẫn có thể tiếp tục thì cũng có thể coi như kì tích rồi, mà hiện giờ, công ty căn bản không chịu nổi đả kích gì được nữa.

Sau khi Nhâm Thành Huy trở thành chồng thành cha, anh đã bắt đầu hiểu cho những hành động của bố, tuy rằng vĩnh viễn không được đến mức bố con bộc lộ tình cảm, nhưng quan hệ cũng đã rất tốt rồi, bởi vì Nhâm Tông Diệu cũng chưa từng bạc đãi Nhâm Thành Huy, phải là Nhâm Thành Huy, trước nay cũng sẽ không thiên vị người khác.

“Bố, về sau đừng nói những lời này nữa.”

Tô Y Lâm dừng lại mấy giây, rồi đưa tay gõ cửa. Nhâm Tông Diệu và Nhâm Thành Huy đồng thời nhìn về phía cửa, sau đó bảo người ngoài cửa vào, nhìn thấy là Tô Y Lâm, rõ ràng hai người có chút kinh ngạc, dường như không ngờ Tô Y Lâm lại đột nhiên trở về, trước đó nghe nói Tô Y Lâm ra ngoài gặp bạn, hai người còn tưởng rằng cô nhất định sẽ về rất muộn nữa.

“Chị dâu nói bố và anh đang ở trong thư phòng, con còn không tin, thì ra thật sự là vậy à.” Vẻ mặt Tô Y Lâm bình thường, cô đi qua đặt hai chén trà đến trước mặt Nhâm Tông Diệu và Nhâm Thành Huy, “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”

“Công ty không có việc gì cả.” Nhâm Thành Huy cười cười, lập tức bưng trà lên uống.

“Có phải mỗi ngày anh đều thấy rất tự hào vì có người vợ hiền lành như vậy không hả?” Cô thấy Nhâm Thành Huy uống trà xong, sắc mặt có vài phần thỏa mãn biếng nhác, giống như uống được hương vị quen thuộc và vừa ý vậy.

Nhâm Thành Huy cười lắc đầu, “Đúng đó, nếu em có thể gả ra ngoài, anh sẽ càng tự hào hơn.”

“Sao lại nói đến em rồi.” Tô Y Lâm có chút không vui, “Được rồi, hai người cứ tiếp tục bàn chuyện của cánh đàn ông đi, con đi giúp chị dâu.”

Nhâm Tông Diệu gật gật đầu.

Sau khi xuống tầng, Tô Y Lâm liền ở cạnh chị dâu, chỉ là tinh thần cô có chút không đúng. Chị dâu cô là một cô gái vô cùng hiền lành, các loại bánh ngọt đồ lót dạ chị làm gì cũng thuần thục, làm đồ ăn cũng đầy mỹ vị.

Bữa cơm này, rất ấm áp, tựa như khi người một nhà quây quần bên nhau, chính là nhịp điệu này. Tô Y Lâm nhìn tất cả mọi người trên bàn ăn, đây đều là người thân của cô, cô nằm mơ cũng đều huyễn tưởng đến cảnh tượng này, hiện giờ rốt cuộc nó trở thành sự thực rồi, nhất thời lòng cô dâng lên mấy phần cảm động.

Ăn cơm xong, Nhâm Tông Diệu chơi đùa với cháu, chị dâu của Tô Y Lâm thì xử lý chuyện vụn vặt trong nhà.

Tô Y Lâm đi đến bên cạnh Nhâm Thành Huy, “Anh, chúng ta có thể nói chuyện chút không?”

Nhâm Thành Huy nhìn cô em gái trước kia chẳng hề thân với mình, gật gật đầu, hai người cùng nhau ra cổng. Nhâm Thành Huy trước kia, đương nhiên không thích cô em gái này, anh lớn hơn cô vài tuổi, anh lợi dụng cơ hội lúc đi học để ở trường trong thời gian dài, có lẽ là tâm lý phản nghịch quá mạnh, vừa hy vọng làm vậy bố sẽ càng chú trọng mình, vừa tự ám chỉ bố có vợ có con gái, mình chỉ là một người ngoài. Nói tóm lại, Nhâm Thành Huy khi đó giống như người bên rìa cái nhà này.

Mà đối với cô em gái này, ấn tượng lớn nhất của Nhâm Thành Huy dĩ nhiên là cô luôn đi theo Giang Thanh Dịch, ngay cả mấy lần tình cờ chạm mặt, anh đều có thể cảm thấy được Giang Thanh Dịch không kiên nhẫn với Tô Y Lâm, Tô Y Lâm vẫn còn có thể tiếp tục bám lấy, trước đây có một dạo Nhâm Thành Huy cảm thấy rất ngạc nhiên về chuyện này.

Tô Y Lâm đi bên trái Nhâm Thành Huy, con đường quen thuộc này, lại không khiến cô hồi tưởng bao nhiêu, mà là cảm thấy có một loại cảm giác khoan khoái nhàn nhạt, sau mấy năm, cuối cùng cô cũng trở về nơi đây.

“Anh, hồi nãy anh và bố nói chuyện gì vậy?” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, ngữ khí tuy rất nhạt, nhưng tính mục đích thì lại quá mạnh mẽ.

Nhâm Thành Huy chau mày, anh đương nhiên biết cô có chuyện muốn nói với mình, nhưng thật không ngờ là nói đến chuyện này, hơn nữa còn trực tiếp vậy nữa, “Thì tùy tiện nói chút thôi.”

Tô Y Lâm có thể cảm thấy được, anh không quá sẵn lòng nói với mình chuyện này, chỉ là cô vẫn chưa rõ, họ có biết công ty thành ra như thế là vì cô hay không. Bố thì tuyệt đối sẽ không trách cô, sau khi biết tiền căn hậu quả, có lẽ còn có thể cảm thấy có lỗi với cô nữa. Vậy anh trai thì sao, có thể ghét cô không?

Bố sẽ không nói với mình những chuyện này, cô mới muốn nói cùng anh.

Cô dừng bước chân, không muốn quanh co lòng vòng, “Có phải công ty gặp chuyện rất nghiêm trọng không anh?”

Anh đánh giá cô, cảm thấy tò mò vì cô biết được chuyện này, “Sao đột nhiên hỏi vậy?”

“Vậy là đúng rồi?” Cô cười cười, có chút bất đắc dĩ, lại có chút trào phúng, “Đều do em.”

Vốn Nhâm Thành Huy có vài phần tò mò, sau khi thấy dáng vẻ này của cô thì lại lắc đầu, “Đừng nghĩ nghiêm trọng như vậy, cho dù xảy ra chuyện thì thế nào được chứ? Chỉ cần con người còn sống, sẽ không có thất bại thật sự, anh có thể làm được rất nhiều việc đấy nhé. Yên tâm đi, của hồi môn của em nhất định không thiếu một phần nào đâu.”

Cô không rõ lắm anh có biết cô đang nhắc đến cái gì không, nhưng thái độ của anh, khiến mắt cô đỏ lên.

*****************

Đã lâu rồi Tô Y Lâm và Thẩm Đại Ngưng chưa gặp nhau, Thẩm Đại Ngưng đương nhiên nhận lời hẹn của Tô Y Lâm. Hai người đến một cửa hàng đồ ngọt, đồ ngọt ở cửa hàng này màu sắc mê người, hương vị ngon, ngoại trừ giá hơi cao hơn bên ngoài thì dường như cũng không tìm ra được khuyết điểm khác, nơi đây có một loại cảm giác thanh nhã nhè nhẹ, giống như ở một nơi sang trọng nào đó, hưởng thụ một kiểu phục vụ đặc biệt.

Lúc vào cửa, Thẩm Đại Ngưng liền phát hiện trong cửa hàng có rất nhiều cô gái trẻ, cô chau mày nhìn về phía Tô Y Lâm ở đối diện, “Có lẽ chúng ta vẫn còn có thể giả bộ như một thiếu nữ, cũng không biết còn có thể giả bộ được bao lâu nữa, vừa nghĩ đến một ngày mình trở nên già nua thì đã cảm thấy rất kinh khủng rồi.”

Thẩm Đại Ngưng vừa mở miệng, Tô Y Lâm liền nở nụ cười, “Tớ thấy tớ tìm cậu ra là toi công rồi.” Cô lắc đầu, đồng thời lại có phần may mắn.

Rất nhanh chóng, dường như Thẩm Đại Ngưng có thể hiểu được ý của Tô Y Lâm, “Cậu cũng xem báo rồi?”

Hiện giờ Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn có thể đủ để lên trang nhất, hiện tại giới truyền thông nghiễm nhiên coi Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn thành một đôi, thậm chí không ngủ không nghỉ coi chừng Liễu Tư Ngôn, hỏi Liễu Tư Ngôn tình trạng hiện giờ, phần lớn là Liễu Tư Ngôn không nói gì, mà giới truyền thông đã đào ra tất cả sự tích về Liễu Tư Ngôn, bắt đầu từ lúc Liễu Tư Ngôn đi học có thành tích học tập cao, cho đến khi tiến vào giới thời trang, bắt đầu bộc lộ tài năng và trở thành nhà thiết kế, cuối cùng gặt hái được giải thưởng lớn. Hiện tại rất nhiều người vô cùng có thiện cảm với Liễu Tư Ngôn, cho rằng làm phụ nữ thì nên học theo Liễu Tư Ngôn, phải có sự nghiệp đáng tự hào của riêng mình, cho dù trên phương diện tình yêu có không được như ý thì vẫn còn sự nghiệp mà mình yêu thích nữa. Thậm chí có người còn phân tích, Chu Thừa Trạch vẫn tâm tâm niệm niệm Liễu Tư Ngôn như cũ sau bao năm như vậy, có lẽ chính bởi vì sự độc lập này của Liễu Tư Ngôn, tình yêu sự nghiệp phân rõ ràng, con người có tính cách độc lập mới có sức hấp dẫn nhất.

Tô Y Lâm gật đầu, quả thật cô có xem báo, biết được tình hình hiện giờ của Thẩm Đại Ngưng, “Cậu… lưu tâm không?”

Thẩm Đại Ngưng nghiêm túc ngẫm nghĩ, “Tớ lưu tâm hay không, có thể quyết định kết quả cuối cùng sao? Nếu không thể quyết định, cần gì phải suy nghĩ chứ?”

Tô Y Lâm suy xét lời của Thẩm Đại Ngưng, vậy mà lại cảm thấy vô cùng có lý, nhưng cũng không hẳn như thế. Rất nhiều chuyện, nghĩ nữa nghĩ mãi thì cũng không có ý nghĩa, chi bằng chẳng nghĩ gì thì hơn, cứ sống cuộc đời sảng khoái là được.

“Vậy cậu định làm gì?” Tô Y Lâm vẫn rất lo lắng cho Thẩm Đại Ngưng, kiểu tính cách của Thẩm Đại Ngưng, đương nhiên sẽ có cả mảng người nói cô không tim không phổi, gặp được chuyện như thế cũng không khó chịu gì gì đó, nhưng trong cuộc sống, ở một thời khắc nào đó, Thẩm Đại Ngưng nghĩ đến cuộc hôn nhân đổ vỡ cùng với việc chồng cô và một người phụ nữ khác ở bên nhau, cô cũng là người, có lẽ cũng sẽ khó chịu. Chỉ là người đã quen tỏ ra không tim không phổi rồi, có lẽ liền thật sự quen với dáng vẻ đó.

“Cứ vậy thôi, qua ngày này rồi ngày khác, còn có thể thế nào được nữa?” Cô lơ đễnh, “Không phải rất nhiều người đều nói tính tình tớ không tốt không xứng với Chu Thừa Trạch sao, hiện tại không phải rất tốt à, những người đó đều trở thành nhà tiên tri cả, Chu Thừa Trạch cũng có thể ở bên người phụ nữ có thể xứng đôi với anh ta rồi.”

“Lời này nghe cũng thật là tức giận ha.” Tô Y Lâm mỉm cười.

Thẩm Đại Ngưng cũng cười thần bí, “Nói thật cho cậu biết này, tuy Chu Thừa Trạch là bản thân tớ không cần, nhưng tớ sẽ không chúc phúc anh ta như cũ, hơn nữa mỗi ngày trong lòng tớ đều sẽ nguyền rủa anh ta nhất định không thể hạnh phúc, cái cảm giác nguyền rủa thật sự là quá thích mà.”

Tại giây phút này, Tô Y Lâm mới cảm thấy được, Thẩm Đại Ngưng đó đã quay trở lại rồi, cô bất giác bật cười, “Có cần chuẩn bị rối gỗ để cắm kim không?”

“Chủ ý này không tồi, cảm ơn đã đề xuất nhá. Vậy bữa này tớ mời, bày tỏ lòng cảm ơn ý mà.”

Tô Y Lâm, “…”

Hai người ăn thứ này thứ nọ, nói chuyện rất tùy ý. Tô Y Lâm nói mình và chị dâu ở chung rất tốt, sức khỏe bố cũng tốt lên rất nhiều, điều khiến cô càng vui là quan hệ giữa cô và anh trai dường như có bước tiến vượt bậc, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt. Tô Y Lâm nói không ngừng cháu nhỏ nhà mình đáng yêu cỡ nào, lúc nhắc tới người nhà, trên mặt cô không giấu nổi niềm vui sướng.

Thẩm Đại Ngưng yên lặng nhìn Tô Y Lâm, có thể biết được dường như hiện giờ Tô Y Lâm thật sự sống rất vui vẻ.

“Y Lâm, cậu nói xem, tớ có phải người rất ích kỉ không?” Thẩm Đại Ngưng nhíu mày, bố mẹ đối tốt với cô như vậy, cô liền tiếp nhận, rất ít khi suy nghĩ cho bố mẹ. Mà con gái cô, cô căn bản chưa từng muốn nhận quyền nuôi dưỡng nó. Hôn nhân của cô, cô được ngày nào hay ngày ấy, cũng không thỏa hiệp nửa phần, nói kết hôn là kết hôn, nói giải tán là giải tán, cũng không tự kiểm điểm mình cái gì. Rốt cuộc cô có được tính là một người phụ nữ ích kỉ đến cực độ không nhỉ!

“Tớ cảm thấy cậu rất tốt.” Tô Y Lâm thản nhiên mở miệng, ngữ khí vừa kiên định vừa chân thành.

Thẩm Đại Ngưng hơi cong cong môi, Tô Y Lâm chỉ tỏ ý rằng mình rất tốt, lại không trả lời xem rốt cuộc mình có tính là ích kỉ hay không, có lẽ là có tính nhỉ, kiểu này trong mắt Tô Y Lâm có thể chấp nhận được, có lẽ đây là nguyên nhân hai người có thể trở thành bạn?

“Vốn tớ rất tốt mà!”

Tô Y Lâm bật cười.

Hai người hàn huyên một lát, xử lý sạch đống thức ăn trên bàn, Thẩm Đại Ngưng mới mở miệng: “Cậu còn có chuyện khác muốn nói với tớ không?”

Tô Y Lâm lắc đầu, “Không có. Ừm, lần sau lúc cậu ra ngoài gặp tớ, nhất định phải đưa Mưa Nhỏ đến đấy, tớ rất nhớ con bé.”

Thẩm Đại Ngưng cười đồng ý. Cô nghĩ, bản thân mình không ích kỉ sao? Cô rất rõ ràng Tô Y Lâm gọi mình ra là vì chuyện khác, nếu không trong mắt Tô Y Lâm sẽ không có cảm giác ưu sầu như vậy, chuyện của Tô Y Lâm tuyệt đối sẽ không phiền đến cô, vậy thì chính là chuyện trong nhà, dựa theo thái độ vừa rồi của Tô Y Lâm, người nhà cũng không tồi, vậy vấn đề chính là công ty nhà họ Nhâm. Có lẽ đây mới là mục đích thật sự mà Tô Y Lâm muốn tìm mình, nhưng Tô Y Lâm lại vẫn không mở miệng, có lẽ là cảm thấy tâm tình mình không tốt, hoặc là không muốn phiền đến mình, bởi vì phiền toái này quả thực rất lớn…

Mà cô thì sao, rõ ràng cô biết, nhưng cô lại không tò mò hỏi xem Tô Y Lâm đã gặp phải chuyện gì như trước đây. Muốn cứu một công ty, đó cũng không phải một con số nhỏ, tuy rằng cô biết rõ, nếu mình mở miệng, bố mẹ sẽ không phản đối. Cô nhớ tới lời của Chu Thừa Trạch, rất nghi ngờ liệu có phải nhà mình thật ra đã xảy ra chuyện gì đó không, khi cô còn chưa làm rõ tình hình trong nhà mình, cô sẽ không tùy tiện đồng ý giúp đỡ người khác, cho dù đó là bạn tốt nhất.

*******************

Giang Thanh Dịch sắc mặt không vui đi vào nhà hàng có tiếng tăm hàng đầu thành phố, nơi này có thể nổi tiếng, nguyên nhân rất lớn là giá đồ ăn đắt quá mức, tiếp đó là đồ ăn ở đây giống như chứa thứ gì đó rất đẹp đẽ tinh tế, rất nhiều người nói thẳng, đồ ăn ở đây thật sự có thể dùng để thưởng thức, đẹp đến mức người ta không nỡ ăn, đương nhiên, cũng đầy đủ hương sắc. Hơn nữa ông chủ nhà hàng vô cùng làm màu, có tiền là có thể đến ăn? Muốn được đẹp, chế độ khách VIP là đủ rồi? Đặt trước rồi nói sau. Có điều Thẩm Đại Ngưng không cần đặt trước cũng không cần trở thành khách VIP, bởi vì ông chủ nhà hàng là fan của Thẩm Đại Ngưng, sau khi nhìn thấy Thẩm Đại Ngưng, anh ta không ngừng tỏ ý rằng sẽ tặng miễn phí một bàn thức ăn, còn vô cùng hóng hớt hỏi thăm về quan hệ hiện giờ giữa Thẩm Đại Ngưng và Chu Thừa Trạch nữa.

Thẩm Đại Ngưng tán gẫu với ông chủ rất vui vẻ, bán tin tức của mình, yêu cầu ông chủ mời cô ăn miễn phí một bữa, lần sau cô mang bạn đến ăn nữa thì nhất định sẽ không mất tiền.

Sau khi Giang Thanh Dịch đi đến trước mặt Thẩm Đại Ngưng, anh nhìn thấy Thẩm Đại Ngưng lấy chuyện của mình để đổi lấy bữa cơm, sắc mặt phải gọi là rất dễ coi.

Sau khi nhìn thấy Giang Thanh Dịch, dường như ông chủ hiểu được điều gì đó, ý cười trên mặt vô cùng nghiền ngẫm. Mà Thẩm Đại Ngưng và Giang Thanh Dịch cũng không phải người thích giải thích, tùy ông chủ mang dáng vẻ như phát hiện bí mật động trời.

Giang Thanh Dịch ngồi xuống chỗ đối diện Thẩm Đại Ngưng, “Nghèo nàn đến mức chỉ có thể tự bán mình để đổi lấy đồ ăn?”

“Cảm ơn đã khích lệ, rất nhiều người muốn bán nhưng vẫn không có người bằng lòng ra giá đấy!” Cô không cho rằng đó là sự tủi hổ, ngược lại còn rất vinh quang ấy chứ.

Giang Thanh Dịch hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, tựa hồ liếc Thẩm Đại Ngưng thêm một cái cũng rất không thoải mái vậy, “Nói đi, chuyện gì?”

“Xem anh kìa, mời anh ăn một bữa mà cứ như là em rất có mục đích ấy. Từ lúc nào lại nhỏ mọn như vậy?” Thẩm Đại Ngưng cầm thực đơn, thỉnh thoảng liếc nhìn người đối diện một cái.

“Không dám tự mình đa tình đâu ạ, từ lúc nào em gọi anh ra mà không phải để lợi dụng anh?” Anh cười nhạo một tiếng, dường như nhớ tới điều gì đó, ánh mắt lại có nét châm chọc nhàn nhạt.

“Rồi rồi, em đã quên hết rồi, trí nhớ anh cũng đừng tốt như vậy chứ.” Cô cầm thực đơn, nói tên đồ ăn với bồi bàn ở một bên, gọi liền một phát hàng đống món.

“Em ăn hết được?” Giang Thanh Dịch nhịn không được mở miệng.

“Em mời khách, anh nói lời vô ích nhiều như vậy làm gì?” Thẩm Đại Ngưng không quá vui liếc mắt nhìn Giang Thanh Dịch, “Anh cũng gọi món đi, đỡ phải nói em ích kỉ chỉ biết gọi những món mình thích.”

Giang Thanh Dịch mặc kệ cô.

Sau khi bồi bàn cầm thực đơn đi, Thẩm Đại Ngưng mới có chút lo lắng, “À, anh mang thẻ chứ? Đồ ăn ở đây hình như hơi đắt, có điều với anh thì chắc chắn chỉ là chuyện vặt thôi.”

Giang Thanh Dịch nhíu mày, dùng ánh mắt ý bảo chuyện này có liên quan gì sao.

Đương nhiên là có liên quan á, Thẩm Đại Ngưng cười vô cùng xán lạn, “Em mời khách anh trả tiền mà!”

“Thẩm Đại Ngưng, em đúng là không biết xấu hổ trước sau như một.”

“Cảm ơn đã khích lệ.” Cô tỏ vẻ nhận lời khen này.

Đồ ăn được bưng lên, thật sự vô cùng hấp dẫn, hương sắc đều đạt tới mức cao nhất, những món ăn này, lấy di động chụp lại, có lẽ nhìn qua giống tác phẩm nghệ thuật chứ không phải một bàn thức ăn vậy.

Thẩm Đại Ngưng đương nhiên không tiếc đồ ăn rồi, cô cầm đũa bắt đầu đánh chén.

Giang Thanh Dịch không quá có hứng với những thứ này, vẻ mặt anh hơi nghiêm túc, “Nói đi, chuyện gì. Lát nữa anh còn có việc cần xử lý.”

Vẻ mặt anh nghiêm túc, cô liền biết anh không phải nói cho có lệ, “Có phải nhà em xảy ra chuyện gì đó?”

Giang Thanh Dịch nhướng mày, cảm thấy lời này có chút buồn cười, “Chuyện của nhà em lại còn cần hỏi người khác?” Anh ngẫm nghĩ rồi cũng không tiếp tục chế nhạo đối phương nữa, “Ừm, tình hình không tốt lắm, vấn đề rất nhiều, sao, đột nhiên định làm chiếc áo bông nhỏ của bố mẹ?”

Thẩm Đại Ngưng chỉ đang hoài nghi, giờ bị Giang Thanh Dịch nói ra, ít nhiều có chút không thoải mái, “Sao lại như vậy? Bố mẹ em đắc tội với người khác?”

“Đúng vậy, đắc tội với người khác, không đắc tội người khác thì có thể có đứa con gái hiếm có như em sao? Sau khi em được sinh ra, bố em càng ngày càng ít chú ý đến sự nghiệp, vốn có năng lực cạnh tranh chiếm trước thị trường của người khác để biến thành củng cố cho mình, sau đó là giữ vững thị trường vốn có, nhưng thời gian đó các công ty khác đều canh tranh ác liệt, sức cạnh tranh lại càng lớn. Sau đó bố mẹ em gần như dồn hết cả tâm tư vào em, đối với chuyện công ty thì chú ý được mấy phần? Có thể chống đỡ được như bây giờ đã là rất không tồi rồi.” Anh gắp một miếng thức ăn, “Em thật sự phải cảm ơn chồng trước của em đấy, bởi vì liên quan đến nhà họ Chu, người khác hoặc ít hoặc nhiều đều không dám ra tay quá mạnh. Hiện giờ em và Chu Thừa Trạch đã ly hôn, có người thử, phát hiện động vào nhà em thì nhà họ Chu không có phản ứng gì, một khi đã vậy, đương nhiên phải nhào vào gặm chứ…”

Thẩm Đại Ngưng âm thầm thở dài.

A, hôn nhân của cô còn có khuyết điểm ẩn hình này nữa?

Cô ăn không vào, càng nghĩ càng khó chịu.

Giang Thanh Dịch thì lại chậm rãi dùng cơm, muốn khí chất có khí chất, muốn tao nhã có tao nhã.

Cô cũng biết hiện tại mình tức giận cũng vô ích, “Đúng rồi, hiện tại anh có ý gì với Y Lâm?”

“Chính là ý mà em nghĩ đấy.” Ngay cả đầu anh cũng chẳng buồn ngẩng lên.

Đúng là cái tên khỉ gió thích chọc giận người khác! Nhưng cô không mắng thành tiếng, “Hình như nhà cậu ấy xảy ra chuyện gì đó, nếu là ý kia, vậy xuất chút máu đi!”

Giang Thanh Dịch liếc nhìn cô một cái, nở nụ cười, “Sao không nhắc đến chuyện nhà em để anh xuất chút máu thế?”

“À, đó là em tự mình hiểu mình mà.”

Giang Thanh Dịch lại cười lạnh, “Thật vậy cơ, vậy lúc em lợi dụng anh, sao ngay cả mắt cũng chưa từng chớp lấy một cái? Vẫn cảm thấy anh trước kia ngu xuẩn dễ lừa bị em đùa giỡn trong lòng bàn tay, hiện tại cảm thấy không thú vị nên thu tay về?”

Thẩm Đại Ngưng dùng ngón trỏ lắc lắc trước mắt anh, “Đàn ông đàn ang đừng nhỏ mọn ghi thù như vậy chứ!”

Anh nhìn cô, hừ cười một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK