Liễu Tư Ngôn không muốn thừa nhận mình còn có tâm tư nhỏ khác, Chu Thừa Trạch lúc trước vẫn dán trên người cái nhãn của Thẩm Đại Ngưng, cái nhãn đó làm Liễu Tư Ngôn quả thực không thở nổi, hiện giờ rốt cuộc anh lại thuộc về cô, cô hi vọng trên người anh cũng dán cái nhãn của cô, để tất cả mọi người đều biết, hiện giờ anh thuộc về cô. Cô biết lòng hư vinh đó rất đáng giận, nhưng cô thật sự có thể hiểu được hành vi của mình, vì thế dù biết rõ anh và mình ra ngoài sẽ gây chú ý, nhưng cô vẫn kiên quyết hi vọng anh ra ngoài cùng mình.
Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn đi vào quán mì, quán mì không lớn, trang trí lại vô cùng đẹp đẽ, khu này lượng người qua lại nhiều, nhưng người trong mấy quán ăn ở dưới lại không đông, có lẽ bởi vì giá cả tương đối cao. Liễu Tư Ngôn và Chu Thừa Trạch ngồi xuống, Liễu Tư Ngôn liền gọi ông chủ, bảo mang đến món mì thịt bò đặc sắc ở đây, nghe nói một bát mì đó, từ khâu nấu nước dùng đến khâu kéo sợi mì đều vô cùng được chú trọng, bởi vậy hương vị nước dùng rất ngon, sợi mì rất dai, thịt bò thì mềm.
Sau khi ngồi xuống, Chu Thừa Trạch hơi cúi đầu, mi tâm khẽ nhíu, dường như đang gặp phải chuyện gì khó hiểu.
Vì vẻ mặt của anh, Liễu Tư Ngôn cảm thấy có chút bất an. Từ sau khi hai người ở bên nhau, cô cảm thấy giữa hai người thiếu thứ gì đó, thật ra trước kia hai người cũng không có quá nhiều sự rầm rầm rộ rộ, tính cách của hai người cũng không phải kiểu người có quá nhiều gợn sóng, lúc ở bên nhau phần nhiều là thấu hiểu nhau và ở chung ôn hòa, hai người hiện giờ, dường như cũng bước tiếp như vậy, nhưng cô lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó, có đôi khi lúc nhìn anh, cô sẽ cảm thấy người này cách mình rất xa. Tựa như giờ phút này, anh ngồi đối diện cô, khoảng cách gần là thế, cô lại có một thứ cảm giác mình không tiến được vào lòng anh.
“Gần đây xảy ra chuyện gì à?” Cô chủ động mở miệng, trong lòng lại đang thở dài, gần đây ở bên nhau, dường như đều là cô chủ động, chủ động gọi điện, chủ động hỏi tình hình của anh. Tình huống thế này, khiến tâm tư chắc chẳn hai người sẽ trở về được như quá khứ của cô bắt đầu không xác định.
Lúc này Chu Thừa Trạch hoàn hồn lại, gần đây vì chuyện Mưa Nhỏ bị Thẩm Đại Ngưng đón đi, anh quả thực có vài phần phiền lòng. Bởi vì hành động của Thẩm Đại Ngưng, Chu Ôn Hòa nổi trận lôi đình, đủ loại lời nói chỉ trích Thẩm Đại Ngưng xuất hiện. Hơn nữa việc anh có phần cố chấp muốn giúp nhà họ Thẩm cũng khiến Chu Ôn Hòa rất có ý kiến, đồng thời Chu Thừa Minh cũng nói bóng nói gió với anh, rốt cuộc là vì Mưa Nhỏ bị đưa đi anh mới muốn thế, hay là chẳng qua anh mượn chuyện này xem như một cơ hội để làm vậy.
Anh không đưa ra được câu trả lời cho mình, vì thế cảm thấy phiền lòng, nhiều năm trôi qua như vậy, anh tự nhận mình đã nhìn thấy quá nhiều phong ba bão táp và rất nhiều vướng mắc rối rắm rồi, tuổi cũng chẳng còn nhỏ, nhưng tâm tính lại như chưa trưởng thành vậy.
“Không có chuyện gì cả.” Anh nhẹ nhàng mở miệng, cũng nói không nên lời là cảm giác gì.
Lúc này ông chủ đã bưng bát mì nóng hổi lên, Liễu Tư Ngôn nhìn anh một cái, không nói gì nữa, chỉ cúi đầu ăn mì, mà Chu Thừa Trạch thì dù ăn mì nhưng dường như đang thất thần. Đương nhiên anh đã gọi điện mấy lần cho Thẩm Đại Ngưng, mà cô không tiếp cuộc nào, anh cũng đã có thể xác định, số điện thoại của mình hẳn là nằm trong danh sách đen của cô rồi.
Nếm mì xong, Liễu Tư Ngôn và Chu Thừa Trạch rời khỏi quán mì.
“Cảm thấy hương vị thế nào?” Liễu Tư Ngôn nhìn hình ảnh hai người phản chiếu trên cột trụ ở bên cạnh, cô đặt tầm mắt lên trên mặt anh, phát hiện ánh mắt anh có chút mê man, nơi đó dường như mờ mờ mịt mịt.
“Rất ngon.”
“Em đã nói đến đây ăn mì không thiệt đâu mà!” Cô cười, cố gắng áp chế sự bất an trong lòng. Dường như sau khi anh nhìn thấy cặp đôi đó, cảm xúc của anh liền có sự thay đổi rất lớn, anh và cặp đôi đó rốt cuộc có quan hệ gì? Cô quen anh bao năm như vậy, từ trước tới nay cũng không biết anh quen nhiều người như thế.
“Ừ. Ánh mắt em luôn không tồi.”
“Chính nó ha. Có điều có người tự khen mình như anh sao?” Cô cười ha hả, vươn tay khoác tay anh.
Anh hơi cứng đờ người, dường như lại nhớ tới điều gì, “Đồng nghiệp đó của em có vẻ rất có thiên phú trong lĩnh vực thời trang.”
“Đúng nhỉ, có thể trở thành đồng nghiệp của em, đương nhiên phải rất ưu tú chứ. Anh không biết anh ấy đã đạt được bao nhiêu giải thưởng lớn đâu, công ty bọn em vì mời được anh ấy về mà phải tiêu phí một khoản rất lớn. Đừng nhìn anh ấy ôn hòa như vậy, chứ thật ra là người rất có năng lực.”
Chu Thừa Trạch nhìn cô một cái, “Em và anh ta dường như rất ăn ý.”
“Ừm, dù sao bộ sưu tập mùa xuân của quý này cũng là em và anh ấy cùng nhau đảm nhận, cần cùng nhau nghiên cứu thảo luận…” Cô đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, “Vì sao anh lại nhắc tới anh ấy?”
“Anh ta rất quan tâm em.” Anh nói ra sự thật này, ngữ khí rất bình tĩnh.
“Anh đang ghen à?” Liễu Tư Ngôn vui vẻ cười rộ lên.
“Không phải, anh là…” Chu Thừa Trạch nhìn cô, đột nhiên phát hiện mình không nói ra được.
Anh muốn nói gì, nói cô có thể thử để phát hiện ưu điểm của người bên cạnh mình, có thể tiến thêm một bước gì gì đó? Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy hoang đường, nhưng nháy mắt vừa rồi khi anh nhìn thấy Giang Thanh Dịch và cô gái đó, suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh thật sự là vậy, anh không thể tự lừa gạt bản thân mình.
Giang Thanh Dịch ở bên người khác, vậy cô thì sao, cô nên làm gì bây giờ? Tính tình cô vốn không tốt, miễn là có lý thì cô sẽ quyết tiệt đến cùng, trước giờ vẫn không biết hạ bậc thang cho người khác, vĩnh viễn mang dáng vẻ “tôi tuyệt đối sẽ không để ý đến anh”, cô như vậy phải làm sao mới gặp được một người đàn ông sẵn lòng khoan dung cô thấu hiểu cô che chở cô… Anh nghĩ Giang Thanh Dịch sẽ làm được, nhưng hiện giờ, Giang Thanh Dịch lại ở bên một người khác.
******************
Tâm tình của Thẩm Đại Ngưng không tồi, cô cảm thấy trong thời gian nghỉ ngơi mình vừa làm được một chuyện tốt. Cô dùng di động của trợ lý Bạch Trăn chụp cho Bạch Trăn một bức ảnh, rồi lại bảo chuyên viên trang điểm make-up cho Bạch Trăn trở nên thật xinh đẹp, đồng thời còn đóng góp thêm một bộ quần áo của mình, lại chụp thêm một bức ảnh Bạch Trăn đã ăn vận rực rỡ. Lúc sau cô chỉ vào hai bức ảnh trong di động rồi hỏi Bạch Trăn, nếu là cô ấy, cô ấy thích bản thân mình trong bức hình nào. Bạch Trăn sửng sốt một lát, dường như thật sự xúc động.
Bình thường tính tình Thẩm Đại Ngưng không tốt lắm, nhưng tuyệt đối không được tính là lập dị, cô đòi hỏi đều là một vài chuyện đơn giản, sẽ không cố ý làm khó người khác, hơn nữa thật ra cô thiên vị phái nữ rõ rành rành. Câu chuyện giữa Bạch Trăn và bạn trai cô ấy, quả thực chính là câu chuyện về một tên bạc tình, tên đàn ông đó ăn trắng dùng trắng đồ của Bạch Trăn, ngay cả học phí cũng là từ Bạch Trăn, thế thì cũng thôi đi, sau khi tên đàn ông đó bắt đầu tự kiếm được tiền, cũng nói phải phụng dưỡng bố mẹ, không đưa cho Bạch Trăn một đồng nào, hiện tại có tiền đồ rồi, cảm thấy Bạch Trăn không xứng với hắn, vì thế trực tiếp đá Bạch Trăn.
Lúc người khác nói Bạch Trăn thật đáng thương, Thẩm Đại Ngưng cảm thấy cũng may, ít ra Bạch Trăn còn chưa lấy tên đàn ông đó, còn chưa sinh con cho tên đó, không tính là quá hỏng bét. Có điều quan điểm của cô vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn về phía cô liền mang theo sự nghiền ngẫm, được rồi, cô là kiểu phụ nữ đã lấy chồng đã sinh con đã ly hôn đã hỏng bét đến không thể hỏng bét hơn được chưa.
Khi cô quay phim, Mưa Nhỏ ở lại trong khách sạn, được Khả Tinh và A Lan trông.
Có điều lúc Thẩm Đại Ngưng chuẩn bị quay thì liền phát hiện, vậy mà Mưa Nhỏ lại xuất hiện ở trường quay, hơn nữa trong tay còn cầm một que kẹo lớn, nhóc con đang dùng chiếc miệng nhỏ nhắn liếm liếm.
Thẩm Đại Ngưng thấy được Mưa Nhỏ, đồng thời Mưa Nhỏ cũng thấy được mẹ mình, vươn cánh tay không cầm kẹo vẫy vẫy với Thẩm Đại Ngưng, “Mẹ, mẹ…”
Thẩm Đại Ngưng đỡ trán, trừng mắt nhìn Khả Tinh và A Lan, ý bảo hai người đó đưa Mưa Nhỏ đi. Cô không muốn diễn trước mặt Mưa Nhỏ một chút nào, nếu không Mưa Nhỏ sẽ tưởng rằng mẹ mình có bệnh thần kinh mất, lúc thế này lúc thế kia. A Lan và Khả Tinh muốn khuyên Mưa Nhỏ, nhưng Mưa Nhỏ ngoài mặt thì dễ nói chuyện, chứ trong rất nhiều việc thì vẫn rất bướng bỉnh, chính là không chịu đi, nhóc con cầm que kẹo ngọt ngào vừa mút mút vừa mở to mắt nhìn về phía Thẩm Đại Ngưng, dáng vẻ muốn ngoan ngoãn bao nhiêu có ngoan ngoãn bấy nhiêu.
Thẩm Đại Ngưng muốn nói gì đó, nam diễn viên diễn với cô đã chuẩn bị xong, cô bất đắc dĩ tỏ ý ok với đạo diễn, cũng xuất ra thái độ chuyên nghiệp của một diễn viên để tiến vào nhân vật.
Vì thế Mưa Nhỏ vừa ăn kẹo, vừa nhíu mày, hình như mẹ cãi nhau với chú kia thì phải, vì sao mẹ phải cãi nhau với chú đó?
Mưa Nhỏ quên cả ăn kẹo, ơ, mẹ đang khóc? Vì sao mẹ phải khóc?
Mưa Nhỏ lại nhìn thấy rất nhiều người vây xem, vì sao nhiều người vây quanh mẹ như thế?
Mưa Nhỏ trề môi, bởi vì vậy mà cái chú đó ôm mẹ vào lòng nữa!!!
Vẻ mặt Mưa Nhỏ rối rắm, nhóc con muốn chạy qua, thế nhưng lại bị Khả Tinh và A Lan giữ lại, bây giờ chắc chắn không thể qua đó được, nếu không hai cô sẽ bị Thẩm Đại Ngưng mắng chết luôn.
Thẩm Đai Ngưng quay xong cảnh này, mới vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống trước mặt Mưa Nhỏ, còn chưa kịp nói chuyện, Mưa Nhỏ đã vươn cánh tay nhỏ bé lau nước mắt trên mặt Thẩm Đại Ngưng, “Vì sao mẹ khóc? Chú đó xấu xa, chú đó xấu xa.”
Thẩm Đại Ngưng sửng sốt, những lời dạy dỗ rốt cuộc nói không thành lời, “Mưa Nhỏ ngoan, có nhìn thấy chú già già có râu kia không?” Cô chỉ về phía đạo diễn, “Trước mặt chú ấy có mấy loại máy móc, là đang quay lại động tác và biểu cảm vừa rồi của mẹ. Cho nên mẹ đang làm để cho họ xem, đó cũng không phải là thật, tất cả đều là giả…”
Mưa Nhỏ nhíu mày lại, tỏ ý không hiểu, mẹ thật sự khóc mà.
Thẩm Đại Ngưng cũng không biết nên giải thích như thế nào, “À, vừa rồi là mẹ đang làm việc, là đang kiếm tiền để mua kẹo cho Mưa Nhỏ, như vậy đã hiểu chưa?”
Bởi vì từ ngày còn rất nhỏ Mưa Nhỏ đã biết bố đang làm việc, làm việc chính là kiếm tiền, kiếm tiền chính là để mua đồ chơi mua quần áo cho bé, cho nên nhóc con có thể hiểu được làm việc là ý gì.
Có lẽ Mưa Nhỏ đã hiểu, dường như lại không hiểu lắm, rất rối rắm nhìn que kẹo trong tay, rồi đáng thương nhìn mẹ, “Vậy con ăn ít kẹo lại, mẹ đừng vất vả như vậy, được không?”
Thẩm Đại Ngưng ôm con gái vào lòng một phen, cái gì gọi là con gái là chiếc áo bông nhỏ của mẹ, thế này chứ thế nào.
“Không được, Mưa Nhỏ muốn ăn gì thì cứ nói với mẹ, muốn gì thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ cố hết sức để thỏa mãn con, biết không?”
Mưa Nhỏ chui từ trong lòng Thẩm Đại Ngưng ra, đặt kẹo đến bên miệng mẹ, lúc Thẩm Đại Ngưng chuẩn bị liếm, Mưa Nhỏ lại thu kẹo về, lấy khăn tay ra lau nước bọt của mình trên kẹo, rồi mới lại đưa tới bên miệng mẹ.
Thẩm Đại Ngưng vươn đầu lưỡi liếm nhẹ, không hiểu sao cảm thấy nơi mình từng cảm thấy trống rỗng trong lòng được lấp đầy, cô nói không nên lời đó là cảm giác gì, na ná như hạnh phúc, lại giống như rất kì diệu rất tuyệt vời.
*****************
Buổi chiều, Thẩm Đại Ngưng lại nhìn thấy Mưa Nhỏ tới trường quay, cô vừa mới chuẩn bị nổi giận, lúc nhìn thấy Chu Thừa Trạch, dường như đã biết được nguyên nhân rồi. Cô không được coi là người thông minh, nhưng cô có thể nghĩ ra được, như việc cô mang Mưa Nhỏ đi, dựa theo tính cách người nhà họ Chu, nhất định sẽ không bỏ qua, cho nên cô từng nói với Khả Tinh và A Lan, phải luôn ở bên Mưa Nhỏ, không thể để con bé tiếp xúc với bất cứ ai của nhà họ Chu, nếu hai cô ấy thật sự không biết nên làm thế nào hoặc cảm thấy khó giải quyết thì phải hỏi lại cô.
Thẩm Đại Ngưng thấy Chu Thừa Trạch, rất nhiều người cũng thấy được Chu Thừa Trạch, vì thế ánh mắt họ liền có vẻ vô cùng mờ ám, trước nhìn Chu Thừa Trạch một cái, rồi lại nhìn Thẩm Đại Ngưng một cái, giống như hai người cất giấu bí mật gì không muốn người khác biết vậy. Thẩm Đại Ngưng muốn nói, hiện giờ hai người không có quan hệ gì không có quan hệ gì có được không, chỉ là khi Thẩm Đại Ngưng nhìn thấy Mưa Nhỏ, lại cảm thấy nói hoàn toàn không có quan hệ hình như không ổn.
Thẩm Đại Ngưng đón lấy ánh mắt của mọi người rồi đi về phía Chu Thừa Trạch, cô vừa đi vừa nghĩ mặt mũi tên này đúng là lớn mà, đạo diễn luôn hận không thể tận dụng hết thời gian trong hai mươi bốn giờ, không muốn trì hoãn một giây một khắc nào vậy mà có lòng từ bi như thế để cô nói chuyện với Chu Thừa Trạch trong thời gian nghỉ ngơi không cần thiết nữa cơ.
Để không phụ sự kì vọng của đạo diễn, kì vọng của các nhân viên đang làm việc, kì vọng của phần lớn nhân viên đang vây xem, Thẩm Đại Ngưng đi tới chỗ Chu Thừa Trạch.
Chu Thừa Trạch thấy Thẩm Đại Ngưng đi tới rồi, vì thế đi về phía bên kia, sau chỗ ngoặt, tất cả mọi người không thấy được hai người. Hai người vừa rời khỏi, tất cả mọi người bắt đầu thấp giọng bàn tán, tất cả mọi người đều tò mò, vì sao Chu Thừa Trạch lại đến đây lúc này, rốt cuộc Thẩm Đại Ngưng và Chu Thừa Trạch có phải đang diễn không vậy.
Thẩm Đại Ngưng lười biếng đi theo Chu Thừa Trạch, cô vừa đi vừa đánh giá trang phục của anh, thật ra phong cách ăn mặc của anh rất tùy ý, có lẽ là bởi bỏ bớt nhiều việc? Không phải cô chú ý đến anh, là fan của cô trên weibo luôn cố ý hoặc vô tình để lộ ra tin tức của anh ở phía dưới, còn có fan vì nhắc tới chuyện của anh mà ăn đống gạch đá nữa, cô đương nhiên thích vào hóng rồi. Nhưng phong cách ăn mặc của anh tùy ý như vậy, vẫn có mùi vị hơn người, có lẽ là đã làm minh tinh quá lâu rồi, cho nên mới như vậy?
Anh dừng lại, cô cũng dừng lại theo.
Cô khoanh hai tay dựa vào một mặt tường, kiến trúc ở đây thuộc loại nửa cổ nửa không, hai người đang ở một hành lang rẽ, cạnh hành lang là lan can màu đỏ, anh đứng ở chỗ lan can.
“Anh tới làm gì?” Cô nhướng mày nhìn anh, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, tuy rằng anh rất đẹp trai, nhưng cô cũng không phải người tuyệt đối theo chủ nghĩa ngoại hình.
“Biết còn cố hỏi.” Anh đánh giá bằng bốn chữ.
Cô khẽ nhíu mày, “Tôi đọc ít sách, đừng ném mấy từ thâm sâu bí hiểm như thế cho tôi.”
“Chuyện nhà cô đã xử lý xong rồi.” Sắc mặt anh cũng không tốt, có lẽ là thật sự bỏ vào không ít.
Cô nghi hoặc nhìn anh, “Cho nên?”
“Mưa Nhỏ.”
Đã nói đừng thâm sâu bí hiểm như vậy rồi, nghe không hiểu sao! Nói lấp lửng nửa chừng có thể chứng minh anh rất có sức quyến rũ? Có bệnh à.
“Được rồi được rồi, dù sao anh cũng nghĩ tôi là loại phụ nữ xấu xa thế này, vì mục đích mà không từ thủ đoạn, ngay cả con gái cũng bán. Anh nói xem tôi xấu xa như vậy, sẽ tuân thủ cái mà anh gọi là giao ước sao?” Cô quả thực cảm thấy buồn cười, nghĩ cô xấu xa như vậy, cảm thấy cô dùng Mưa Nhỏ buộc nhà họ Chu cứu nhà cô, người xấu như thế, sao đạt được một mục đích mà đã thả tay rồi. Người tuân thủ giao ước gì gì đó, ít ra cũng phải là người được gọi là người tốt đúng không!
Anh nhíu mày, chỉ nhìn cô.
Cô nở nụ cười, cô thích dáng vẻ không thể làm gì cô này của anh, giống như anh vô cùng bất đắc dĩ vậy.
“Ừm, tôi là muốn mang Mưa Nhỏ đi, sau đó dùng Mưa Nhỏ buộc nhà anh bỏ tiền ra, cảm ơn anh đã đến nói cho tôi biết mục đích của tôi hiện đã đạt được. Có điều nếu mục đích đã đạt được rồi, không ngại nói cho anh suy tính tiếp theo của tôi, chính là tiền nhà anh tôi muốn, mà Mưa Nhỏ tôi cũng muốn, ừm, thế nhé. Nếu có ý kiến, tìm luật sư của tôi mà thương lượng về quyền nuôi nấng Mưa Nhỏ.”
Cô xoay người, trọng điểm của cô là vậy, báo cho anh biết cô muốn quyền nuôi nấng Mưa Nhỏ.
“Quả nhiên cô có thể sống rất tốt, bất luận là lúc nào, bất luận xảy ra chuyện gì.”
Cô dừng bước, xoay người, “Có ý gì?”
“Giang Thanh Dịch và Tô Y Lâm ở bên nhau, cô không biết?”