• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không đến mấy ngày sau, số lần tôi nghe đến cái tên kia ngày càng nhiều. Tôi nghĩ, tôi không bao giờ có thể sử dụng những lời như thế này “Hôm nay tớ lại nhìn thấy cậu ấy, bộ dạng của cậu ấy lại đẹp hơn một chút so với trong tưởng tượng của tớ rồi.” “Thực sự thành tích của cậu ấy rất tốt, chỉ là điểm ngữ văn không được tính là cao, đó coi như là khuyết điểm của cậu ấy nhỉ?” “Chu Thừa Trạch, lúc bố mẹ cậu ấy đặt cho cậu ấy cái tên này nhất định mất rất nhiều công sức, đồng thời cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu ấy.” để miêu tả cậu ấy, bởi vì tôi biết, cậu thuộc về một người khác, viết đến đây, vậy mà tôi lại cảm thấy ưu thương, thứ cảm giác này đến rất mãnh liệt, làm bản thân tôi có chút khó tin.

Vì cớ gì tôi phải cảm thấy ưu thương, người ấy và tôi đâu có quan hệ gì, chẳng lẽ tôi có tình cảm khác với cậu ấy? Như vậy, hình như lại càng buồn cười, tôi không biết cậu ấy, là thật sự không biết, ngoại trừ biết tên của cậu ấy, ngay cả nói chuyện tôi cũng chưa từng nói với cậu ấy được một câu, như vậy cũng có thể nói đến chuyện thích, tôi nghĩ tôi thật sự là một người có suy nghĩ hạn hẹp.

Hôm nay họ nói đến Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn, là bởi vì có bạn học nhìn thấy Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn đi cùng nhau, vì thế bạn học cố tình đến hỏi Liễu Tư Ngôn xem cô ấy và Chu Thừa Trạch có quan hệ gì, bạn học này hỏi xong, các bạn khác liền bắt đầu trêu đùa, Liễu Tư Ngôn là một nữ sinh dịu dàng, diện mạo không tồi, thành tích cũng tỉ lệ thuận với diện mạo, các bạn trong lớp rất có thiện cảm với cô ấy, cho dù trêu đùa, cũng không quá trớn, dù vậy cô ấy cũng không thể giữ được bí mật, thừa nhận mình và Chu Thừa Trạch đang yêu nhau.

Trong nháy mắt đó, trong nháy mắt nhìn thấy Liễu Tư Ngôn gật đầu, trái tim tôi co rút một chút. Tôi nhìn các bạn học xung quanh, những nữ sinh này bình thường đều có thiện cảm với Chu Thừa Trạch, sắc mặt đều rất khó coi, có người đã từng nói, đại khái hai phần ba nữ sinh trong ngôi trường này đều thích Chu Thừa Trạch, lời này có lẽ là nói quá, nhưng có lẽ cũng chẳng phải khoa trương.

Tôi nghĩ tôi nên tự xem lại mình, tôi và những nữ sinh này đều giống nhau, đều chưa từng tiếp xúc với Chu Thừa Trạch, dựa vào cái gì mà chúng tôi thích một người như vậy, chẳng lẽ vì cậu ấy có diện mạo tuấn tú thành tích không tồi hơn nữa gia thế không tệ? Như vậy, thật sự có thể coi như có tình cảm với cậu ấy? Tôi không biết, tôi không cho mình được một đáp án.

Nhưng tôi vẫn tiếp tục nghe được các bạn nữ thúc bách Liễu Tư Ngôn nói ra quá trình cô ấy và Chu Thừa Trạch quen nhau. Thì ra một lần lúc tan học, xe đạp của Liễu Tư Ngôn bị hỏng, Chu Thừa Trạch đi ngang qua, thấy thế liền sửa xe giúp cô ấy, thậm chí còn lo lắng nữ sinh đi về một mình quá muộn không an toàn, chủ động muốn đưa cô ấy về nhà. Mấy bạn học đều gào thét thật lãng mạn, trong lúc đó nhất thời lại đùa vui ồn ào, giống như trong lớp tôi xuất hiện một nữ sinh có thể nói chuyện yêu đương với Chu Thừa Trạch, cũng là một chuyện vô cùng đáng tự hào, thậm chí có bạn còn kêu la, bảo Liễu Tư Ngôn nói với bạn trai cô ấy, kì thi toán lần sau thả tay chút, cũng thỏa mãn được nguyện vọng của thầy dạy toán lớp tôi, người có thành tích toán cao nhất xuất hiện ở lớp chúng tôi.

Lãng mạn? Tôi không biết, tôi chỉ biết, chiều hôm đó, tôi nhìn thấy Liễu Tư Ngôn thừa dịp không có ai, cố ý phá hỏng chiếc xe đạp của mình, hơn nữa lúc Chu Thừa Trạch xuất hiện còn bày ra bộ dạng vô cùng ảo não. Liễu Tư Ngôn khi đó, sắc mặt đỏ bừng, dường như vừa sợ hãi vừa thẹn thùng, tôi nghĩ lúc đó cô ấy hết sức căng thẳng.

Tôi không chán ghét cô ấy làm ra hành vi như vậy, ít nhất cô ấy có dũng khí đó, mà tôi thì không. Nếu tôi nhớ không lầm, Liễu Tư Ngôn là người học giỏi toán nhất lớp tôi, mà Chu Thừa Trạch là người học giỏi toán nhất năm lớp năm, hai người họ vào thời gian khác, nhất định đã từng có tiếp xúc.

Cho nên tôi vẫn biết, Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn ở bên nhau, không phải bởi vì xe đạp của cô ấy bị hỏng, mà là vì cậu ấy đã chú ý tới cô ấy từ lâu.

Là như vậy, tôi vẫn tự nói thế với mình.

————————— Trích nhật kí của Thẩm Tây Nguyệt ———————-

Thẩm Đại Ngưng bị điện thoại gọi đến làm cho tỉnh giấc, cô buồn bực mở to mắt, sờ di động đặt dưới gối. Cô vẫn có thói quen đặt điện thoại dưới gối khi đi ngủ, nhưng di động vẫn mở nguồn, Chu Thừa Trạch luôn nói thói quen này của cô không tốt, bắt cô trước khi ngủ phải tắt máy, nếu không di động có bức xạ, không tốt cho sức khỏe. Khi đó cô vô cùng đắc ý nhìn anh, “Không tốt cho sức khỏe thì có thể chết sớm hay không? Dù không tốt như thế nào đi nữa, cũng sẽ không già trước hai mươi năm ha?”

Cô là cười sự thật anh lớn hơn cô hai mươi tuổi, mà Chu Thừa Trạch cũng chỉ bình tĩnh nhìn cô, tựa như bậc cha mẹ không biết nên quản thúc đứa con nhà mình như thế nào, và chuyện anh làm là trực tiếp tắt nguồn di động của cô, cưỡng chế yêu cầu cô ngủ.

Thẩm Đại Ngưng nhìn tên hiển thị trên màn hình di động, cô vẫn chưa đổi, vẫn là cái tên cô đặt trước kia – Chu Nhân Khí, sở dĩ đặt ra cái tên này là vì khi đó trên mạng mọi người nói nhân khí của cô rất cao, sau đó lại thêm vào là: nhưng mà so với Chu Thừa Trạch, vẫn kém một đoạn; dần dà, chuyện đó giống như sự thật hiển nhiên mà trong lòng mỗi người đều nhận định, vì thế cô dứt khoát đặt ra cái tên Chu Nhân Khí, nhân khí cao, là cô làm cho anh cao…

Đầu sỏ quấy rầy giấc ngủ của cô thì ra chính là tên này, cô hơi hối hận sao không nghe ý kiến trước kia của anh trực tiếp tắt nguồn điện thoại, nhưng nghĩ lại nếu thực sự nghe lời anh, cô mới là có bệnh, đã ly hôn rồi con coi lời anh như thánh chỉ.

“Có gì sao?” Cô ngồi dậy, ngữ khí không tốt lắm, hôm qua không cho cô gặp Mưa Nhỏ, hôm nay còn gọi điện tới làm cái gì?

“Hôm nay Mưa Nhỏ ở nhà, hẳn là cô cũng không bận, là mẹ của Mưa Nhỏ, nên làm gì tự cô rõ ràng.”

A, hiện tại đường hoàng giáo dục cô như vậy, sáng sớm, anh gọi điện bảo cô đi làm chuyện cần làm, cô chẳng có hứng nói chuyện như vây, cũng chẳng phải người sẽ làm theo lời người khác nói.

Hình như anh đọc được suy nghĩ của cô, không đúng, còn lợi hại hơn việc đọc được suy nghĩ, vậy mà còn biết được giờ phút này cô đang nghĩ gì.

“Hôm qua Mưa Nhỏ bị ốm, tôi đưa nó đến bệnh viện.” Anh dứt khoát dừng cuộc gọi, thái độ rất rõ ràng, cô tới hay không thì tùy, dù sao anh đã truyền đạt hết lời muốn nói rồi.

Thẩm Đại Ngưng cầm di động nhếch miệng, người nọ nói như không chút để ý nhưng lại để lộ ra thứ áp lực tuyệt đối, kĩ năng thật giỏi, Mưa Nhỏ sinh bệnh, anh ta đưa Mưa Nhỏ đi bệnh viện là hợp tình hợp lý, mà cô bị nhốt ngoài Chu gia là cô xứng đáng bị vậy, nếu cô có thời gian mà không đến thăm con gái ốm đau, vậy cô chính là một người mẹ đáng bị nguyền rủa, bởi vì là mẹ thì nhất định phải yêu thương con, nếu không yêu thì chính là loại người cặn bã.

Cô nghĩ bản thân mình sắp buồn nôn, lại vẫn đứng dậy chuẩn bị thay quần áo, tuy rằng cô ghét thái độ của Chu Thừa Trạch, nhưng vẫn đến Chu gia một chuyến.

Cô mặc quần áo xinh đẹp vào, lại trang điểm một chút, mới chậm rãi ra khỏi cửa.

Lần này tài xế đưa cô đến Chu gia, lão quản gia vẻ mặt vui mừng ra mở cửa cho cô, không để cô làm khách đứng bấm chuông, cô cười với lão quản gia, cảm giác của cô đối với ông lão này không tệ, vì thế cũng sẽ không làm khó đối phương.

Cô đi vào mới phát hiện, thì ra hôm nay con cháu trong nhà đều ở đây, ngay cả Chu Thừa Minh luôn bộn bề nhiều việc, đi công tác nhiều nơi trên thế giới liên miên cũng vậy, cũng không biết chuyện gì có thể khiến anh ta về nhà, phải biết rằng hơn ba năm kết hôn với Chu Thừa Trạch, số lần cô nhìn thấy Chu Thừa Minh cũng có hạn, tuy rằng điều này cũng liên quan đến công việc bận rộn của cô; có đôi khi nhìn thấy chị dâu cô cảm thấy thật đáng thương, gả cho một người đàn ông như vậy, dường như giống một góa phụ, nhưng người phụ nữ đó cũng rất vui mừng, bởi vì Chu Thừa Minh có ý thức trách nhiệm rất mạnh, chưa bao giờ làm chuyện xằng bậy ở bên ngoài, lại càng không có con riêng gì gì đó, cũng là như vậy, chị dâu liền vui vẻ thoải mái, đối với cuộc sống cũng vô cùng hài lòng, điều này làm Thẩm Đại Ngưng không có suy nghĩ gì.

Giống như Thẩm Đại Ngưng cảm thấy gặp được Chu Thừa Minh thật là bất ngờ, mọi người trong Chu gia nhìn thấy cô, cũng là rất bất ngờ.

Thẩm Đại Ngưng mặc kệ họ có bất ngờ hay không, dù sao hiện tại cô chẳng có quan hệ gì với người trong Chu gia, không đúng, là ngoại trừ Chu Tiểu Ngữ cô chẳng có liên quan đến ai khác, cô khoanh tay, nhìn về phía họ với vẻ mặt cảnh giác, “Nghe nói con gái tôi bị ốm? Tôi thật sự rất hiếu kì, Mưa Nhỏ rất ít khi bị ốm, sao tôi mới rời đi không bao lâu, nó liền sinh bệnh, cái gọi là chăm sóc chu đáo của Chu gia các người chính là chăm sóc như vậy?”

Giọng điệu của cô rất không khách khí, vốn chị dâu trước của cô định nói gì đó, lại bị Chu Thừa Minh kéo lại, vì thế không nói gì. Thẩm Đại Ngưng cũng không thích chị dâu phát biểu gì, vào những lúc thế này mà người phụ nữ đó mở miệng, ngoại trừ ba phải vẫn là ba phải, nói mà như không nói, làm cô càng bực mình.

Dương Khả Lam thở dài, có chút trách cứ nhìn thoáng qua con trai thứ, lần này gọi con cả trở về, vẫn là vì chuyện của thằng con trai thứ này, vậy mà kết quả là nó lại gọi Thẩm Đại Ngưng đến, xem ra chuyện đó cũng nói không được…

“Đại Ngưng, mẹ biết con lo lắng cho Mưa Nhỏ, chỉ là tính cách cũng quá nóng này mới nói thế, đương nhiên mẹ có thể hiểu con, nhưng ở bên ngoài cũng không nên nói như vậy…”

Dương Khả Lam còn chưa nói xong, Chu Ôn Hòa đã ngắt lời: “Mưa Nhỏ chỉ hơi phát sốt mà thôi, hôm qua cũng đã hạ sốt rồi.”

Lời của cô, giống như Chu gia họ đối xử không tốt với Mưa Nhỏ vậy.

Thẩm Đại Ngưng cười cười, “Không phải con gái bác, đương nhiên là ‘chỉ hơi phát sốt mà thôi’, à thật xin lỗi, vốn không phải con gái bác, là cháu gái bác.”

Hai cháu trai của Chu Ôn Hòa đều che miệng cười khẽ, trong nhà này, thật sự không có ai dám nói chuyện như vậy với ông nội, ngay cả bố của hai người, đối với ông cụ cũng là vẻ mặt cung kính, người thím dâu tuổi gần giống họ này tuyệt đối là người khác biệt, ai khác thì hai người họ không biết, nhưng họ thật sự thích người thím này.

Chu Ôn Hòa rất tức giận, nhưng cũng không thể ầm ĩ với tiểu bối, chỉ có thể trừng mắt với Thẩm Đại Ngưng.

Cô nói tiếp: “Con gái tôi bị ốm, cũng không cho tôi thăm nó, gia phong của nhà họ Chu các người cũng thật làm tôi mở mang kiến thức, tôi nhớ rõ trong thỏa thuận ly hôn lúc trước của tôi và Chu Thừa Trạch rõ ràng đã quy định, tôi có quyền thăm hỏi con gái, nếu ngay cả điểm ấy cũng không đáp ứng tôi, tôi cũng không sợ làm trái thỏa thuận, tuy rằng tôi là người sợ phiền toái, nhưng mọi chuyện tôi sẽ giao cho luật sư xử lý, cũng chẳng phải hao công phí sức mà lo lắng.”

Ai làm cô chịu uất ức, cô sẽ trả lại gấp đôi, đặc biệt là người đã không còn liên quan đến cô.

Chu Ôn Hòa lạnh lùng hừ một tiếng: “Mưa Nhỏ sinh bệnh, cũng chưa thấy người mẹ là cô hỏi han một câu…”

Chu Thừa Trạch thấy cô ầm ĩ đủ rồi, lúc này mới đi lên phía trước, giữ chặt cánh tay cô, “Mưa Nhỏ ở trong phòng chờ cô.”

Bậc thang này hạ xuống, bất luận nói thế nào, Chu Ôn Hòa cũng là bố chồng cô, cô cũng không thể cãi nhau với ông ấy, chuyện như thế này người bất lợi luôn là cô, dù sao không tôn trọng trưởng bối cũng là một tội lớn, nhẹ thì bị nói là kiêu căng ngạo mạn, nặng thì chính là bất hiếu, dẫu thế nào Trung Quốc cũng có truyền thống phải kính trọng người lớn tuổi…

Lúc này cô mới lên tầng, lần này cô làm loạn như vậy, không tin lần sau họ còn dám đóng cửa không cho cô vào nữa.

Cô đi đến phòng của Mưa Nhỏ, chậm rãi đẩy cửa phòng ra, đầu ngó vào bên trong, “Nhìn xem, ai tới này!”

Chu Tiểu Ngữ đang ngồi trên chiếc giường nhỏ bận rộn xếp hình ngẩng đầu nhìn, lộ ra nụ cười ngọt ngào, “Mẹ.”

Thẩm Đại Ngưng bĩu môi, chỉ như vậy? Thế này cũng không tính là quá nồng nhiệt, chuyện hai mẹ con gặp lại nước mắt lưng tròng chẳng lẽ đều là giả? Cô chậm chạp bước đến, “A, Mưa Nhỏ đang chơi gì vậy…”

“Mẹ muốn cùng chơi với con hay không?” Mưa Nhỏ lại ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Quên đi, con tự chơi một mình thôi, chắc chắn mẹ sẽ cảm thấy thật ấu trĩ.”

Cô còn chưa nói gì có được không!!!

“Mưa Nhỏ, con xem con cũng không gặp mẹ như vậy…”

“Sẽ không ạ, lần trước mới gặp qua.” Mưa Nhỏ chớp mắt, “Mẹ quên rồi sao, lần đó lúc mẹ đóng phim, một tháng đều không thấy con, mẹ bảo con phải ngoan ngoãn, chỉ cần con ngoan ngoãn, mẹ sẽ xuất hiện.”

Thẩm Đại Ngưng nghe xong, hiếm thấy thế nhưng có vài phần khó chịu, cô sờ sờ trán con gái, đích thực không phát sốt, xem chừng sức khỏe cũng không có gì đáng ngại, “Hôm qua bị ốm sao, mẹ cũng không biết.”

“Mẹ biết cũng vô ích a, mẹ cũng không phải bác sĩ…”

Đứa bé này, không thể nói một câu không khiến người ta cứng họng sao?

Thẩm Đại Ngưng mở to mắt nhìn con, Mưa Nhỏ nghĩ mẹ muốn so với mình xem mắt ai to hơn, vì thế cũng mở to hai mắt, do vậy hai mẹ con trong phòng lại biến thành mắt lớn đối đầu với mắt bé, được rồi, cuối cùng Thẩm Đại Ngưng nhận thua.

“Đi bệnh viện có tiêm hay không, có đau hay không?”

Mưa Nhỏ sờ chiếc mông nhỏ bé của mình, trong nháy mắt liền mếu máo, “Có đau, đau lắm đau lắm.”

“Vậy Mưa Nhỏ có khóc hay không?”

“Con khóc một tí như vậy thôi.” Mưa Nhỏ dùng đầu ngón tay ra dấu.

“Vậy Mưa Nhỏ ngoan, biết sẽ đau, đừng để mình bị ốm, như vậy sẽ không phải tiêm đúng không, cũng sẽ không đau. Hơn nữa Mưa Nhỏ phải kiên cường, không thể lúc nào cũng khóc được.”

“Chẳng lẽ trước đây lúc bị tiêm mẹ cũng không khóc sao?”

“Cái này…” Hình như đại khái là có khóc nhỉ, “Mẹ là người dũng cảm như vậy, đương nhiên sẽ không khóc…”

“Vậy con sẽ học tập mẹ.” Mưa Nhỏ cười cười, lại nghiêm chỉnh đứng lên, “Mẹ ly hôn cũng không khóc, trên tivi mấy cô đó nước mắt chảy xuống rất nhiều rất nhiều… Ừm, phải học tập giống mẹ.”

Thẩm Đại Ngưng hoàn toàn giận tái mặt, rốt cuộc là ai mở mấy bộ phim truyền hình vô bổ đó lên vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK