• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Y Lâm hẹn hò với Giang Thanh Dịch thuộc kiểu không mặn không nhạt, Giang Thanh Dịch hẹn cô ra ngoài hai ba lần thì cô sẽ ra ngoài một lần, ánh mắt Nhâm Tông Diệu và Nhâm Thành Huy nhìn Giang Thanh Dịch đã sớm thay đổi, có lẽ là thật sự coi anh như người trong nhà, vì thế không làm khó gì, thậm chí sau khi nhìn thấy Giang Thanh Dịch che chở Tô Y Lâm, thỉnh thoảng họ sẽ nói tốt cho Giang Thanh Dịch. Đàn ông nhìn vấn đề, chung quy khác phụ nữ, họ càng coi trọng tương lai lâu dài hơn, từ góc độ tổng hợp thì sẽ suy tư xem chuyện này mang đến kết quả gì, chẳng hạn như chuyện Tô Y Lâm ở bên Giang Thanh Dịch.

Khi Giang Thanh Dịch mở lời bảo Tô Y Lâm đến nhà anh chơi, vẻ mặt của Nhâm Tông Diệu và Nhâm Thành Huy đều thay đổi, nhà họ Nhâm hiện giờ bị người nhà Giang Thanh Dịch không để vào mắt là chuyện hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng Giang Thanh Dịch làm thế, hiển nhiên đã chuẩn bị tốt cả rồi, vì thế Nhâm Thành Huy vẫn hi vọng em gái có thể nắm chắc cơ hội lần này. Giang Thanh Dịch đưa ra lí do là Bành Tuệ nhìn thấy Tô Y Lâm lớn lên, biết Tô Y Lâm đã trở về, vẫn luôn nhớ cô, nếu cô có thời gian rảnh thì đến chơi.

Tô Y Lâm ngồi trên xe của Giang Thanh Dịch, cô hồi tưởng lại tất cả về Bành Tuệ, trên thực tế Bành Tuệ thật lòng đối với cô không tồi, lúc làm rất nhiều món quà vặt thì đều nhớ đến Tô Y Lâm, hơn nữa lúc nhìn Tô Y Lâm trên mặt bà đều hiện lên nụ cười hòa ái.

Giang Thanh Dịch lái xe, khi nhìn thấy biểu tình trầm mặc tới mức không ai đến gần được của cô, trong lòng có chút bất đắc dĩ, “Anh họ anh sắp kết hôn”. Anh cũng không phải là thử thăm dò phản ứng của cô, chỉ là đơn thuần nói đến chuyện đó thôi, hoặc là có thể nói anh không muốn bầu không khí lạnh quá mức.

Tô Y Lâm nhìn về phía anh, dường như suy tư mấy giây, “Với Lý Chân Chân?”

“Ừ.”

Tô Y Lâm nở nụ cười, “Họ rất xứng đôi.” Có cảm giác bù trừ, thứ Giang Thanh Viễn thiếu là thứ mà trên người Lý Chân Chân có, mà Lý Chân Chân hiển nhiên là người có thể ở chung vui vẻ với Giang Thanh Viễn, “Xem ra em phải chuẩn bị quà rồi.”

“Anh có thể tặng quà thay em.”

Cô liếc nhìn anh, lập tức nở nụ cười.

Lúc tới nhà họ Giang, Giang Thanh Dịch dừng xe, anh vừa mới chuẩn bị xuống xe, Tô Y Lâm liền kéo kéo áo anh. Anh quay đầu lại, trên mặt có chút khó hiểu, Tô Y Lâm lại cười với anh, “Anh thật sự nghĩ kĩ rồi sao?”

Sắc mặt cô rất bình tĩnh, thậm chí có chút ý cười, giống như việc anh đưa cô vào nhà lúc này hoặc để cô rời đi đều sẽ không làm cõi lòng cô có gì biến động. Anh vừa mới định mở miệng, cô đã ngắt lời anh, “Nếu anh và em ở bên nhau, anh thế nào cũng không có được thứ mà anh muốn.”

Vẻ mặt cô nghiêm túc, khiến anh chợt hiểu ý cô, cô không cho anh được cái gọi là rầm rầm rộ rộ, cũng sẽ không cho anh cái gọi là tình yêu, thứ cô có thể cho có lẽ chính là cô ở bên cạnh anh, nhưng nơi sâu nhất tận đáy lòng cô, không ai tiến vào được. Cô không tin anh không hiểu được vấn đề giữa họ, chính là kiểu không đến được sâu trong nội tâm đối phương nhưng lại có thể ở chung rất hài hòa, đối với nhiều người mà nói phương thức đó rất tốt, đối với nhiều người khác mà nói đó lại là nỗi đau mãi mãi.

Cô chờ anh trả lời, lúc này, cô để anh lựa chọn.

“Xuống xe thôi!”Anh bình tĩnh mở miệng.

“Được.” Cô buông góc áo anh ra, theo anh xuống xe.

Hôm nay Bành Tuệ và Giang Khánh Hòa đều ở nhà, Giang Khánh Hòa thấy Tô Y Lâm, hiển nhiên không quá vui vẻ, có điều dưới tình hình vợ mình tươi cười hớn hở đón chào, ông không nói được mấy lời mất hứng, cho nên dứt khoát không nói gì cả. Mà Tô Y Lâm thì trôi chảy chào chú chào dì, cũng không để bụng thái độ của Giang Khánh Hòa, trò chuyện cùng Bành Tuệ.

Không khí bữa cơm cũng không tệ lắm, bởi vì Bành Tuệ chủ động tán gẫu với Tô Y Lâm, nhất là khi nói đến chuyện trước đây của Tô Y Lâm, Bành Tuệ cảm khái vô cùng, sao biết được nhóc tomboy ngày trước trưởng thành rồi lại duyên dáng yêu kiều như bây giờ chứ. Bành Tuệ nói chuyện với Tô Y Lâm rất vui vẻ, Giang Khánh Hòa không tiếp lời, mà Giang Thanh Dịch thì thỉnh thoảng sẽ góp lời cùng hồi tưởng những chuyện đã qua.

Ăn cơm xong, Giang Khánh Hòa liền kéo con trai ra sân, chỉ là động tác này của Giang Khánh Hòa, Giang Thanh Dịch và Bành Tuệ đều biết ông muốn nói gì. Bành Tuệ cũng không để ý, bà tin con trai mình có thể ứng phó được, Bành Tuệ bèn kéo Tô Y Lâm cùng nhau lên phòng sách trên tầng hai.

“Loáng cái đã nhiều năm như vậy rồi.” Giọng nói bà vô cùng bùi ngùi.

“Đúng vậy ạ, có điều dì vẫn trẻ trung như trước đây.” Tô Y Lâm cười.

Bành Tuệ yêu thương xoa xoa đầu Tô Y Lâm, Tô Y Lâm đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.

Tới phòng sách rồi, Bành Tuệ ngồi xuống, ý bảo Tô Y Lâm khóa cửa, sau đó bảo cô cũng ngồi xuống, “Chuyện giữa con và Thanh Dịch, dì không muốn nhúng tay vào, cũng không muốn nói gì cả, hai đứa tự suy xét là được. Hai đứa đều đã lớn cả rồi, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, cũng không cần người khác nhắc nhở, dì tin hai đứa sẽ đưa ra được quyết định chính xác nhất.”

Tô Y Lâm gật đầu, chỉ là trong lòng vẫn có chút cảm giác khó đoán, bởi vì cô cảm thấy chắc chắn dì có lời muốn nói với mình, mà dì lại sớm nói rõ với mình rồi, không liên quan đến chuyện giữa cô và Giang Thanh Dịch, vậy là chuyện gì?

“Y Lâm, những lời này vốn dì không muốn nói với con, bởi vì tính thiên vị quá rõ ràng, nhưng nếu con và Thanh Dịch đã đi đến bước này rồi, dì cảm thấy dì phải nói với con, về phần con nghĩ thế nào, dì không muốn can thiệp vào.” Bành Tuệ khẽ thở dài, lại vẫn rất nghiêm túc nhìn đối phương, bà cảm thấy bất luận là kiểu người thế nào, đều nên nhận được sự tôn trọng, “Tuy quan hệ giữa dì và mẹ con không được tính là rất tốt, nhưng là hàng xóm bao năm như vậy, cũng có qua lại, dì không dám nói dì hiểu rõ mẹ con bao nhiêu, nhưng dì có thể chắc chắn thái độ của bà ấy với con. Năm đó con gặp chuyện như vậy, lấy tính cách của mẹ con, chắc chắn sẽ đứng cùng chiến tuyến với con, thậm chí còn đi tìm chân tướng vì con, tuyệt đối sẽ không vì chuyện của con mà tức giận đến mức bệnh phát tác.”

Vẻ mặt Tô Y Lâm kinh ngạc, hơn nữa sắc mặt đại biến, mẹ mãi mãi là nỗi đau trong lòng cô.

Bành Tuệ cũng nhìn cô, “Hôm mẹ con xảy ra chuyện, vừa lúc dì đến bệnh viện thăm bà ấy, lúc dì đi từ thang máy ra, hình như thấy một người đi ra từ phòng bệnh của mẹ con, chỉ là dì không nhìn rõ được diện mạo người đó, hơn nữa khi dì còn chưa kịp đi đến phòng bệnh, ý tá ở bên đó đã la to, mẹ con lập tức được đẩy đi cấp cứu, dì cũng chạy qua ngay lập tức. Dì không rõ lắm người mà dì nhìn thấy có quan hệ gì với mẹ con không, nhưng hiện giờ dì nhớ lại, cảm thấy hẳn là có mối liên hệ nhất định nào đó.”

Tô Y Lâm chưa bao giờ nghĩ rằng còn có nguyên nhân này nữa, nhưng nếu thật sự có một người như vậy xuất hiện, hơn nữa còn khiến mẹ tức giận, vậy người đó nhất định rất hận mẹ nhỉ, nhưng ai sẽ hận mẹ chứ? Tô Y Lâm không nghĩ ra được bất cứ người nào, bởi vì hình như mẹ là cô nhi, không có người thân nào, sau khi lấy bố, cũng rất ít khi ra khỏi nhà, càng không có kẻ thù.

“Dì, con hiểu được ý của dì. Nhưng xin gì tin con, từ trước tới nay con đều không trách cứ người khác vì chuyện đó, nếu thật sự phải trách, vậy chỉ có thể tự trách bản thân con làm ra chuyện như thế, là bản thân con thấy thẹn với mẹ con. Hiện giờ nếu con đã còn sống, vậy hẳn là phải hiếu kính bố con, đây là chuyện mà con cảm thấy có ý nghĩa nhất hiện giờ, về phần những chuyện khác, con đã không còn muốn so đo nữa.”

Không hiểu sao Bành Tuệ cảm thấy rất đau lòng, bà đi lên trước, ôm cô vào lòng mình. Còn chưa quá lớn, lại đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sao làm người ta có thể không đau lòng.

********************

Số lần Tô Y Lâm và Giang Thanh Dịch gặp nhau thường xuyên hơn rất nhiều, cũng thân thiết hơn rất nhiều, hai người cùng nhau đi xem phim hoặc cùng nhau xem kịch nói, sau đó cùng nhau đi dạo. Giang Thanh Dịch nói đến chuyện công việc của anh, thỉnh thoảng Tô Y Lâm sẽ phát biểu quan điểm của mình, nói cho anh biết gần đây mình học những gì, hoặc là nói đến tình trạng hiện giờ của Nhâm Tông Diệu, nói tóm lại, hai người ở chung coi như vui vẻ.

Hôm nay Tô Y Lâm đứng ở ven đường chờ Giang Thanh Dịch, hiện giờ cô rất thích đi trên đường, sau đó ngắm nhìn phong cảnh trên đường, cô thích náo nhiệt, dù rằng cô không tham gia vào, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc thưởng thức của cô. Giang Thanh Dịch đến công trường nào đó, cô đứng đây chờ anh để cùng đi ăn cơm, hai người cũng không kén chọn trong chuyện ăn uống, thích đến đâu ăn thì đến, cô thích phương thức này.

Cô cúi đầu nhìn di động, hiện giờ lúc buồn chán cô sẽ lựa chọn chơi mấy trò chơi trên di động, sau khi đứng vài phút, rõ ràng cô liền cảm thấy không đúng, cô thoát khỏi trò chơi, ngẩng đầu. Cách cô khoảng năm bước, La Tâm Du đứng ở đó, như cười như không nhìn cô.

Tô Y Lâm chưa bao giờ nghĩ tới, sau nhiều năm như vậy, cô còn có thể gặp La Tâm Du. La Tâm Du ăn mặc rất thời thượng, có thể nói là có chút thời thượng quá mức, bởi vì hở quá nhiều, trang điểm vô cùng đậm, để lộ ra vẻ phong trần.

Tô Y Lâm cũng nhìn La Tâm Du, nhiều năm qua đi, cô lại càng không sợ người như La Tâm Du này.

Khóe miệng La Tâm Du nhếch lên, cô ta đi về phía cô, “Cô và Giang Thanh Dịch ở bên nhau?” La Tâm Du nhướng mày, lập tức giống như làm kiểm tra đánh giá Tô Y Lâm từ đầu đến chân một lần, “Chỉ bằng cái bộ dạng này của cô, rốt cuộc Giang Thanh Dích có thể vừa mắt cô ở điểm gì? Vừa không xinh đẹp vừa không gợi cảm, ngay cả gia thế cũng không có. Cái công ty rách nhà cô cũng là dựa vào Giang Thanh Dịch nhỉ? Mấy năm không gặp, thật ra cô học được phải thông mình rồi cơ đấy, hiểu được phải dùng cơ thể mình đổi lấy giá trị, xem ra sau mấy năm ra ngoài, học được cũng không ít đâu ha.”

Tô Y Lâm nhíu mày, hừ một tiếng, xoay người, cũng không thèm nhìn La Tâm Du nữa. Đối với người như vậy, cho dù là nói chuyện, cũng đều là lãng phí thời gian, mà cô không có ý định lãng phí thời gian trên người loại người như thế này.

Thái độ của cô hiển nhiên khiến La Tâm Du cực kì bất mãn, kiêu căng cái quái gì, có chỗ nào đáng để kiêu căng?

“Còn chưa trở thành Giang phu nhân đâu, thế mà đã có cái dáng vẻ quái quỷ này rồi cơ đấy. Cô cho là Giang Thanh Dịch thật sự để ý cô? Tôi nói cho cô biết, anh ta căn bản không thể thích cô, trước đây anh ta không xem cô ra gì, bây giờ cũng không xem cô ra gì như cũ, chẳng qua là thương xót cho tình cảnh hiện giờ của cô, tội nghiệp cô mà thôi!” La Tâm Du phẫn hận nhìn Tô Y Lâm.

Tô Y Lâm nghe vậy lại cười cười, nhưng cảm xúc không thay đổi, “Đúng vậy, Giang Thanh Dịch tội nghiệp tôi nên mới ở bên tôi, cô vừa lòng chưa?” Chỉ là khi nói xong, khóe miệng Tô Y Lâm giương lên, có thêm chút châm biếm, bởi vì dù La Tâm Du muốn Giang Thanh Dịch tội nghiệp cũng không được, càng đừng nói là ở bên nhau. Trước đây Tô Y Lâm ghét La Tâm Du, không phải không có lý lẽ, nhất là thái độ của La Tâm Du đối với Giang Thanh Dịch, rõ ràng là vô cùng hưởng thụ sự lấy lòng của Giang Thanh Dịch, vậy mà còn cố tình mang dáng vẻ không chấp nhận rất buồn nôn.

“Cô”, La Tâm Du cắn môi mấy giây, rồi lập tức nở nụ cười, “Nhâm Y Lâm, cô cũng thật ghê tởm, cô quên mẹ cô chết như thế nào rồi? Bà ta là bị cô làm cho tức chết, vì Giang Thanh Dịch mà cô nhằm vào tôi mọi nơi mọi lúc, mẹ cô không chấp nhận được hành vi đó của cô, mới bị cô làm cho tức chết, ha ha. Vậy mà hiện giờ cô lại ở bên Giang Thanh Dịch, hai kẻ cùng nhau giết chết mẹ cô đang ở bên nhau. Có đều hai người các cô cũng rất xứng, bởi vì cô và Giang Thanh Dịch đều là hung thủ hại chết Tô Tuyết, hai tên hung thủ ở bên nhau, rất xứng đôi, quả thực rất xứng đôi.”

Tô Y Lâm nghe thì trong lòng chợt khựng lại, La Tâm Du và cô cũng không quen thân, ngoại trừ ở trường như nước với lửa thì không có mối liên hệ nào khác. Lúc trước về chuyện của mẹ cô, tuy rằng bố rất tức giận, nhưng người biết được tình huống thật sự rất ít, hơn nữa bố cô còn có ý giấu giếm việc này. La Tâm Du không chỉ biết chuyện năm đó, còn biết mẹ cô tên là Tô Tuyết nữa.

Có rất nhiều thứ đột nhiên chui ra vào giây phút này.

Dì nói ngày mẹ mất dì nhìn thấy có người đi ra từ phòng bệnh, hơn nữa còn là người dì không quen, nếu quen, cho dù không nhìn thấy mặt, ít nhiều dì cũng sẽ có chút liên tưởng mới phải.

Năm đó ở đại học, là La Tâm Du chủ động nhằm vào mình. Khi không có Giang Thanh Dịch, La Tâm Du đã cố tình nhằm vào rồi, vậy chính là La Tâm Du ghét mình, không liên quan đến Giang Thanh Dịch.

Tô Y Lâm giống như bị thứ gì chọc vào, máu nóng ngày càng tăng, cho đến lúc sôi nào, cô xông lên trước, túm chặt áo La Tâm Du, trong ánh mắt có sự phẫn nộ và mong muốn hủy diệt, “Là mày, là mày bảo những người đó đến hại mình sau đó đổ lên đầu tao để hãm hại, mày ghét tao, cũng ghét mẹ tao, cho nên ngay từ đầu đã nhằm vào tao. Là mày hại chết mẹ tao, là mày hại chết bà.”

Toàn thân Tô Y Lâm run rẩy, ánh mắt cũng phẫn nộ mà đỏ lên, dường như muốn băm vằm người trước mắt thành trăm mảnh.

La Tâm Du cũng hoảng sợ, lập tức giãy giụa la hét đẩy Tô Y Lâm ra, Tô Y Lâm bị đẩy mạnh về phía sau, hơi lảo đảo, lại lập tức tiến lên. Dường như cô bất chấp tất cả muốn xé rách La Tâm Du, sau đó liều mình đẩy La Tâm Du xuống đất, dùng cả tay cả chân đánh La Tâm Du.

“Tất cả đều là mày, là mày hại chết mẹ tao, là mày hại chết mẹ tao, sao mày không chết đi, sao mày không chết đi.”

La Tâm Du mấy lần muốn đứng lên, lại thế nào cũng không đứng được, đột nhiên bật cười, “Tô Y Lâm, mày không cho tao cơ hội, sao tao có thể làm được đến mức đó, muốn trách thì tự trách mình ấy, ai bảo mày cho tao cơ hội tốt như vậy chứ, ha ha.”

Hai người nhào vào đánh nhau, bên cạnh đã có không ít người vây xem, họ đều chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Sao mày không chết đi, sao không chết đi.” Tô Y Lâm chỉ còn có phẫn nộ, chỉ muốn băm vằm người này, mẹ cô là bị người này hại chết, là bị người này hại chết.

La Tâm Du cảm thấy người mình rất đau, nhưng không sao hết, “Ả tiện nhân Tô Tuyết đó đã sớm đáng chết rồi, đã sớm đáng chết ha ha, mày có biết lúc tao tận mắt nhìn thấy bà ta tức đến không biết nên làm gì, tao vui vẻ đến mức nào không? Lúc tin tức bà ta chết truyền đến, tao đang uống rượu chúc mừng đấy. Hai mẹ con mày đều có báo ứng, bà ta đã chết, mà mày là hung thủ hại chết mẹ mày, ái chà, báo ứng đến đó, báo ứng đến đó.”

Tô Y Lâm bất chấp tất cả đánh người dưới thân, cô không muốn hỏi gì nữa, không muốn nói gì nữa, cô chỉ muốn báo thù cho mẹ, báo thù cho mẹ!

Khóe miệng La Tâm Du xanh tím một mảng, dường như cô ta nhớ tới cảnh tượng giằng co của mình với Tô Tuyết trong bệnh viện, Tô Tuyết yêu thương bảo vệ Tô Y Lâm như thế, ha ha, Tô Tuyết nói đời này bà ta chỉ có một con gái, chỉ có một con gái tên Tô Y Lâm, vậy cô ta thì sao, rốt cuộc cô ta – La Tâm Du thì tính sao! Cô ta phải hủy hoại hai mẹ con đó, phải hủy hoại hai người đó, mới coi như không có lỗi với bản thân mình.

“Tô Y Lâm, đời này mày thật đáng thương, mày hại chết mẹ mày, người đàn ông mày yêu nhất căn bản cũng không liếc mày một cái, ha ha, thật hài hước, thật hài hước, tiếc nuối duy nhất chính là sao bố mày không đánh chết mày luôn đi, đánh chết, tất cả đều tuyệt vời, như vậy mới là thế giới hài hòa, ha ha.”

Tô Y Lâm càng đánh càng ác, dường như không có ý định dừng lại, đánh đến khi tay cô đau đớn, cơ thể cũng không còn sức lực, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp.

La Tâm Du mặt tím bầm lại vẫn cười, cười nhạo Tô Y Lâm cả đời này giống như con ngốc vậy.

“Tô Y Lâm, mày cho là Giang Thanh Dịch thật lòng muốn ở bên mày sao? Chẳng qua mày là vật thế thân mà thôi, người anh ta thật sự yêu không vừa mắt anh ta, cho nên anh ta chỉ có thể lui bước để cầu người kế tiếp.” Tay La Tâm Du chảy máu, cô ta lại chẳng thèm để ý tới chút nào, cô ta cố gắng đứng lên, cười đến vô cùng méo mó, “Tô Y Lâm, người Giang Thanh Dịch yêu từ trước tới nay là Thẩm Đại Ngưng, từ trước tới nay đều vậy, ha ha, mày là con đại ngốc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK