Mà sau khi kết hôn, Thẩm Đại Ngưng nhiều lần bị giới truyền thông chụp được, có người đoán rằng cô đã mang thai, vì thế cô bị fan của Chu Thừa Trạch mắng không ngừng. Mang thai còn đi giày cao như vậy, mang thai mà tay không rời di động… quả thực chính là chẳng để ý đến đứa bé. Thẩm Đại Ngưng không để bụng, nghiêm trọng hơn, càng nhiều người mắng cô như vậy, cô lại càng vui.
Cuộc sống sau khi kết hôn cũng được, dù sao xem tính cách của cô thì cô cũng sẽ không chịu nhiều uất ức, phương châm của cô là – biết tính tôi không tốt còn chọc vào tôi, anh thiếu ngược hả!
Mà Chu Thừa Trạch cũng thích ứng với cuộc hôn nhân này, nếu không có gì ngoài ý muốn, hai người cũng cứ đi qua cả đời như vậy, nhưng tóm lại là có thêm chuyện ngoài ý muốn.
Nếu Chu Thừa Trạch chưa từng thấy cô chat video với người khác, có lẽ cuộc hôn nhân này sẽ không như thế nhỉ!
Thẩm Đại Ngưng cùng bạn cười đùa về cuộc hôn nhân của mình, “Bởi vì chưa từng kết hôn mà, cho nên muốn thử xem, vì thế liền kết hôn á.”
“Thế là cậu chưa từng sinh con, vì thế liền sinh một đứa đến thử xem?”
“Sao cậu có thể thông minh như vậy?”
“Thôi đi má, vậy vì sao lại cố tình tìm tới Chu Thừa Trạch?”
Thẩm Đại Ngưng ngẫm nghĩ, “Đương nhiên là kết quả sau khi suy nghĩ tường tận rồi.”
“À, nói nghe xem nào.”
“Nghe nói anh ấy có bạn gái yêu nhau hai mươi năm trời, muốn thử xem sức hấp dẫn của bản thân á, xem anh ấy có thể vứt bỏ bạn gái yêu nhau bao năm của anh ấy được không. Kết quả thực nghiệm, không phải cậu thấy rồi hả!”
“Trời ạ…”
Thẩm Đại Ngưng xoay người, liền thấy Chu Thừa Trạch đứng cách đó không xa, cô bình tĩnh tắt máy tính, sau đó nhìn anh, “Anh về rồi à.” Hoàn toàn không có sự ngượng ngùng khi bị người ta bắt quả tang làm chuyện xấu, cô rất thoải mái.
Hai ngày sau, hai người thỏa thuận ly hôn.
Được rồi, đề nghị ly hôn là Thẩm Đại Ngưng tự mình nói ra. Anh hỏi cô mấy lời đó là nói đùa hay là suy nghĩ thật lòng. Cô chần chừ, cô thực sự nghĩ như vậy.
Anh tức giận không đè nén được, cô đùa bỡn cuộc đời người khác như thế, coi như chỉ là một tuồng kịch có thể sửa đổi bất cứ lúc nào vậy, cô không biết hành vi của cô sẽ tạo thành thương tổn cỡ nào với người khác, mà cô có biết thì cũng sẽ không để ý.
Tựa như cô bình tĩnh mà thờ ơ dựa vào cửa nhìn anh tức giận, “Khó chịu như vậy, chi bằng ly hôn đi, đỡ phải mỗi ngày nhìn thấy tôi đều cảm thấy tôi là tên đầu sỏ làm rạn vỡ chuyện tình cảm của anh.”
Một câu tùy tiện như vậy.
Có lẽ khi nhìn thấy sự bình tĩnh trong mắt cô, Chu Thừa Trạch mới chính thức nhận ra, ngay từ đầu, hai người đã sai lầm, sai lầm từ đầu đến cuối.
Đó chỉ là một người phụ nữ xem đời người như một trò đùa mà thôi.
******************
Đến giờ phút này, Chu Thừa Trạch cũng thừa nhận, anh thật sự vứt bỏ Liễu Tư Ngôn, vì một người phụ nữ không coi anh ra gì, mà người phụ nữ ấy ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp thì không có gì hay ho. Sự thật này, muốn để người ta thừa nhận, thực sự có hơi khó, nhưng chính là sự thật, không cho phép biện giải, tuy rằng anh không thể giải thích, lúc ấy anh bị mê hoặc thế nào, nhưng anh là bị mê hoặc, trở thành một trong số rất nhiều đàn ông không thể tự khống chế mình.
Vốn anh có thể mượn rất nhiều cớ, nếu Liễu Tư Ngôn chưa từng rời đi, chưa từng vì cái mà cô gọi là lòng tự trọng rời đi hết lần này đến lần khác, có lẽ anh sẽ không phạm phải sai lầm này. Nhưng sai rồi chính là sai, anh không thích tìm lý do để tự biện giải cho mình.
Anh thở dài một hơi, “Là lỗi của anh.”
Liễu Tư Ngôn hiểu được, anh không muốn đề cập đến đề tài này, từ đầu đến cuối anh đều không sẵn lòng đề cập tới chuyện giữa anh và Thẩm Đại Ngưng. Liễu Tư Ngôn vẫn luôn biết anh hẳn không phải người như vậy, chuyện như thế, chắc chắn là Thẩm Đại Ngưng đã làm gì đó, mà anh không cẩn thận nên đi vào con đường đó, anh là người chấp nhận kết quả, sai chính là sai, anh sẽ không trách cứ người khác. Tựa như khi anh tham gia cuộc thi, người khác ăn gian để vượt qua anh, anh cũng sẽ không chỉ trích thủ đoạn của người khác, chỉ cảm thấy mình học còn chưa đủ mà thôi, đây là một người đàn ông sẽ không giận cá chém thớt.
Đã từng, cô cảm thấy đó là ưu điểm của anh, hiện giờ… nó lại khiến cô có chút khó chịu.
Bỏ đi, anh không muốn đề cập, vậy thì không đề cập. Chỉ là cô biết, anh đã từng có cuộc hôn nhân ấy, nó chắc chắn là một cái dằm trong tim cô, hơn nữa vĩnh viễn cũng không thể nhổ lên.
Liễu Tư Ngôn chỉ vào đường chạy trên sân thể dục, “Còn nhớ rõ hồi hội thể thao, em chạy 1500m không? Lúc đó, thật ra em không muốn kiên trì nữa, thì ra chạy cũng mệt như vậy, nhưng nghĩ đến việc anh đang ở đích chờ em, em lại rất có động lực, lại tiếp tục chạy.”
Chu Thừa Trạch đương nhiên không quên cảnh tượng đó, anh cầm chai nước khoáng ở đó chờ cô.
“Thời điểm ấy, họ đều nói thành tích của em tốt. Đến sau đó em mới phát hiện, thì ra chỗ mà em đáng để người khác hâm mộ nhất là em có được người bạn trai như anh. Có lẽ anh không biết đâu, năm đó rất nhiều nữ sinh trong trường chúng ta đều thích anh, ngay cả trong lớp em số bạn thích anh cũng không ít. Khi ở bên anh, em đã từng mông lung, sợ làm chỗ này không tốt, sợ làm chỗ kia không hay… Nhưng em lại xem anh như bảo bối vô giá duy nhất của em, hận không thể để tất cả mọi người biết, anh là của em. Em mẫu thuẫn như vậy, hoặc là nói, cũng rất tự ti nhỉ!”
Cô chậm rãi tự thuật tâm tình của mình: “Em sợ em không xứng với anh, sợ nhất là người nhà anh không chấp nhận em, em chỉ có thể cố gắng rồi lại cố gắng… Bởi vì em không có gia thế tốt, chỉ có thể làm vậy để tự chứng minh bản thân.”
Cô nói xong lời cuối, có lẽ thật sự có chút bi thương. Rất nhiều người chế giễu cô, nếu sớm kết hôn với Chu Thừa Trạch, sao có chuyện Thẩm Đại Ngưng được, tất cả đều là tự cô gây nên, nhưng nào có ai thấu hiểu cho nội tâm bất an của cô? Cô chỉ hy vọng mình trở thành một người có thể xứng đôi với anh mà thôi, suy nghĩ này rất khó để người ta thấu hiểu hay sao?
Mà năm đó Chu Thừa Trạch thích cô ở điểm gì? Lương thiện, có lòng tự trọng, cũng có chút thông minh.
“Đều qua rồi.” Anh nhìn cô, cô cũng không cần phải canh cánh trong lòng nữa.
Liễu Tư Ngôn lại dùng sức lắc đầu, “Không… Chưa qua.” Cô nhìn anh, “Chu Thừa Trạch, em vẫn luôn ở đây… Nếu em nói, em vẫn luôn chờ mong anh ly hôn, vẫn luôn chờ mong ngày này, anh sẽ nghĩ em thế nào?”
Hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, rất nhiều tình cảm đã trở thành một loại thói quen và sự quan tâm, còn có anh mắc nợ cô nữa. Anh hiểu ý của cô.
“Anh quả thực đã ly hôn.” Anh nhìn về phương xa, cũng là thời điểm bắt đầu cuộc sống mới rồi.
************
Chu Thừa Trạch vừa về đến nhà đã bị Dương Khả Lam kéo sang một bên.
Vẻ mặt Dương Khả Lam nhìn con trai đầy ngờ vực, “Bố con nói con ra ngoài gặp Liễu Tư Ngôn, là thật hả?”
Chu Thừa Trạch dạ một tiếng, không muốn nhiều lời. Nếu hôn nhân của anh và Thẩm Đại Ngưng là một sai lầm, mà nếu sai lầm này chưa từng phát sinh, anh và Liễu Tư Ngôn đã sớm kết hôn rồi, nếu theo tình yêu mà nói, đoạn hôn nhân đó, thật sự có thể được xem như vết nhơ rất lớn, khiến người ta không muốn đề cập đến.
Dương Khả Lam thở dài, cảm thấy con trai mình có chút vô tình, “Vậy Đại Ngưng phải làm sao? Hai đứa không có khả năng hòa hảo nữa?”
Chu Thừa Trạch nhìn mẹ rất nghiêm túc, “Mẹ, mẹ thành thật trả lời con, mẹ cảm thấy con và Thẩm Đại Ngưng hợp nhau sao?”
Dương Khả Lam nhíu mày, e rằng không ai cảm thấy thằng bé này và Thẩm Đại Ngưng hợp nhau. Lúc trước khi nó nói muốn kết hôn, mà đối tượng kết hôn là Thẩm Đại Ngưng, chuyện đó thật sự dọa cả một đống người, đừng nói là kết hôn, cặp đôi này có thể tiến đến với nhau, đều là chuyện không thể tin được. Cho dù nó nói Thẩm Đại Ngưng mang thai, Dương Khả Lam đều cảm thấy giống như nằm mơ vậy, tính cách của hai đứa nó… được rồi, thực sự không hợp nhau.
Cho nên nó thế này là muốn chuyển loạn thành chính?
“Nhưng Tiểu Ngữ…” Dương Khả Lam nghĩ đến cháu gái nhỏ của mình, vẫn cảm thấy thật đáng thương, còn nhỏ như vậy mà bố mẹ đã chia tay, tuy rằng bà biết suy nghĩ này không theo kịp trào lưu, người hiện đại càng theo đuổi mấy thứ kích thích gì đó chứ không phải vì đứa con mà cố gìn giữ một gia đình, nhưng bà lại cứ khó chịu cho cháu gái, “Tiểu Ngữ còn nhỏ như vậy, tự con nghĩ kĩ đi, đừng vì quyết định của mình mà hối hận là được.”
Chu Thừa Trạch nhíu mày.
Nghĩ đến Tiểu Ngữ, bản thân anh cũng rất khó chịu. Bây giờ Tiểu Ngữ còn nhỏ, anh không hy vọng sau khi lớn lên con bé sẽ hận mình, bất luận như thế nào, anh đều hy vọng con gái có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc. Mà Tiểu Ngữ, là đứa con mà bản thân anh muốn nó được sinh ra, anh có trách nhiệm mang lại cuộc sống tốt đẹp cho nhóc con đó.
Chu Thừa Trạch đi lên tầng hai, nhìn Mưa Nhỏ.
Mưa Nhỏ đang ngủ trưa, khi ngủ bé không được coi là rất ngoan, nhưng cũng sẽ không đá loạn chăn.
Nhóc con ngủ rất say, bởi vì còn nhỏ, tựa như một khối gì đó be bé vậy. Anh ngồi bên giường, nhìn Tiểu Ngữ ngủ. Dáng vẻ cô nhóc không khác Thẩm Đại Ngưng cho lắm, anh nghĩ đến tính cách hiện giờ của con gái, đừng giống mẹ nó mới tốt. Anh nghĩ nghĩ rồi lại thở dài.
Hôn nhân với Thẩm Đại Ngưng, với anh mà nói, cứ giống như một giấc mơ vậy.
Lần đầu tiên anh mang Thẩm Đại Ngưng đi gặp bạn bè, sau khi bữa tiệc kết thúc, mấy người bạn đó nói khẽ với anh, lần sau cũng đừng mang cô ra ngoài nữa. Nhóm bạn này trước đây vẫn cùng Chu Thừa Trạch gặp mặt, còn không cảm thấy gì, có Thẩm Đại Ngưng, lập tức cảm thấy mình đã già rồi, hơn nữa ở rất nhiều phương diện Thẩm Đại Ngưng cũng không hợp với họ, họ cũng không hay ho gì mà đi bắt nạt “tiểu bối”.
Có người mỉm cười nói, nói anh và Thẩm Đại Ngưng ở bên nhau cũng không cảm thấy không được tự nhiên hay sao? Cũng có đàn ông cười, đều là đàn ông nên đều hiểu cả, có ai mà không thích kiểu trẻ trung xinh đẹp tràn ngập sức sống như vậy chứ?
Sau đó anh cũng không mang Thẩm Đại Ngưng ra ngoài nữa.
Mà Thẩm Đại Ngưng thì vô cùng vui vẻ, cô chính là một người không thích ra khỏi cửa. Bảo cô ra ngoài du lịch, cô sẽ chỉ cảm thấy mệt, đi nhiều con đường như vậy, cô hoàn toàn không có hứng thú với mấy thứ phong cảnh gì đó, đứng xem ở địa điểm thật và xem trên hình có chỗ nào khác nhau chứ, sở thích duy nhất của cô là ngủ, ngủ và ngủ.
Mà Chu Thừa Trạch, ngược lại rất thích đi đây đi đó.
Tính cách hai người hoàn toàn khác nhau, sở thích cũng hoàn toàn khác nhau, giá trị quan cũng hoàn toàn không giống nhau.
Thật kì lạ, hơn ba năm đó, rốt cuộc hai người ở chung như thế nào? Có lẽ cũng không ở chung thế nào cả, hai người đều có công việc, sau khi trở về lại loanh quanh bên đứa con, vì thế rất nhiều thứ, đương nhiên liền xem nhẹ.
Chu Tiểu Ngữ tỉnh lại, nhìn thấy bố thì chớp chớp mắt, rồi lập tức vươn tay, “Bố, bế.”
Chu Thừa Trạch liền bế cô nhóc, cho nhóc con đứng trên đùi mình.
Chu Tiểu Ngữ rất không vui, “Chải tóc.”
Tóc cô bé vẫn rôi rối.
Chu Thừa Trạch túm bừa rồi buộc lại, Chu Tiểu Ngữ soi gương, không hài lòng lắc đầu, “Không đẹp, không đẹp như mẹ chải.”
Chu Thừa Trạch dùng lược gõ xuống đầu con gái, “Con xác định mẹ con không phải là đè con ra ngủ thêm một lát, mà là chải đầu cho con?”
Chu Tiểu Ngữ thật sự ngẫm nghĩ, ngượng ngùng nở nụ cười, cũng liền quên luôn chuyện tóc buộc không đẹp.