Chu Thừa Trạch tán thưởng những diễn viên có phẩm chất nghề nghiệp, đây là một trong những nguyên nhân anh không thích hợp tác với lớp diễn viên thế hệ trẻ, những diễn viên đó không có lấy một tác phẩm tiêu biểu, nhưng công lực tạo chiêu trò thì rất thâm hậu. Sở dĩ Chu Thừa Trạch nhận bộ phim này, đơn giản là đạo diễn phim vô cùng nổi tiếng, nắm bắt rất tốt tình tiết phim. Mà tuy Chu Thừa Trạch không thích tác phong của Thẩm Đại Ngưng, nhưng cũng rất đồng ý rằng Thẩm Đại Ngưng phù hợp diễn vai nữ chính, tính cách thẳng thắn hào sảng, có vài cảnh cuồng loạn kích động. Mà Thẩm Đại Ngưng có thể phát huy trạng thái cuồng loạn kích động rất tốt, diễn xong một cảnh, cô liền om sòm lên mình muốn ăn gì, khiến người ta nhịn không được mà lắc đầu, trong phim và ngoài đời không khác nhau là bao.
Nhưng nói tóm lại, Chu Thừa Trạch không muốn tiếp tục hợp tác với Thẩm Đại Ngưng.
Tuy rằng trao đổi không nhiều lắm, nhưng Thẩm Đại Ngưng cũng phê bình anh kín đáo, cô sẽ thường nhìn anh chế nhạo: “Anh đừng có mang bộ dạng lão thần này đi khắp nơi nữa, có khán giả nào có thể cảm thấy rằng anh yêu nữ chính chứ hả? Chỗ này anh không nên biểu hiện như vậy… Anh ngồi đây, hẳn là nhịn không được quay đầu lại nhìn, vừa muốn nhìn, lại muốn nhịn… Nhưng lại cứ không nhịn được, như vậy mới có thể thể hiện được rõ.”
Mà đạo diễn còn đứng cười ở một bên.
Cảnh sau đó, đương nhiên không dựa theo yêu cầu của Thẩm Đại Ngưng. Mà là thêm vào vài thứ, để anh ngồi ở đó, vẻ mặt cô quạnh nhìn hình ảnh phản chiếu trên chiếc bút máy, trên chiếc bút máy đó hiện ra bóng lưng rời đi của nữ chính, anh cứ yên lặng nhìn như vậy.
Cảnh này, cho dù là hiện tại, cũng vẫn được gọi là cảnh kinh điển của bộ phim đó, rất nhiều người xem đều khóc.
Chu Thừa Trạch vẫn cảm thấy, anh và Thẩm Đại Ngưng sẽ không giao nhau, đến trước bữa tiệc chia tay.
Bộ phim đóng máy, nhân viên đoàn phim cùng nhau ăn bữa cơm cuối cùng, tất cả mọi người đều có chút tiếc nuối, trong lúc đó mỗi người đều uống không ít rượu. Chu Thừa Trạch rất hiếm khi uống rượu, tuy rằng tửu lượng anh luôn không tồi.
Đến ăn cơm còn có một nhà đầu tư nào đó, nhà đầu tư họ Ngô, phô trương giàu có, nhưng bộ dạng không quá khó coi, có điều bắt đầu từ lúc ăn cơm, vị họ Ngô này liền dán mắt vào Thẩm Đại Ngưng, không ngừng cố ý chuốc rượu Thẩm Đại Ngưng.
Chu Thừa Trạch rất phản cảm với hành vi như vậy, nhưng anh không nói gì. Bởi vì anh đã từng thấy người như vậy, một ngôi sao nữ bị chuốc rượu, được người ta cứu, ngôi sao nữ chẳng những không cảm kích, còn căm ghét người khác ngăn cản con đường đi của cô ta, nhóm người này chính là như vậy, có vài người đi con đường không giống người thường, bạn cho là bạn đang giúp người ta, nhưng chẳng qua chỉ khiến người ta căm hận mà thôi.
Họ Ngô chuốc rượu không quá thành công, mấy thứ khác thì Thẩm Đại Ngưng không biết, chứ công phu làm nũng thì là hạng nhất rồi, không muốn uống là không muốn uống, cô có thể nói lời đó ra đầy nũng nịu, hơn nữa cô vốn đã xinh đẹp, có người đàn ông nào không nể tình. Họ Ngô thấy chuốc rượu không thành, vì thế lại bưng rượu, bảo Thẩm Đại Ngưng uống, chỉ uống ly này là được.
Chu Thừa Trạch nhíu mày, tựa hồ muốn nói gì đó, bởi vì ly rượu đó có vấn đề. Đạo diễn kéo Chu Thừa Trạch, ý bảo anh đừng xen vào chuyện này.
Chu Thừa Trạch cũng hiểu, quả thực không cần xen vào việc của người khác. Anh không hiểu biết nhiều về Thẩm Đại Ngưng, nghe nói có bối cảnh nhất định, nhưng chỉ là nghe nói, ai biết được tình huống thật thế nào. Huống chi Thẩm Đại Ngưng tuổi còn trẻ mà đã đạt được đến vị trí này, ai biết cô có lối đi khác hay không.
Thẩm Đại Ngưng tự nhiên uống hết ly rượu đó.
Bữa tiệc diễn ra không bao lâu thì kết thúc, Chu Thừa Trạch cũng không để chuyện đó ở trong lòng.
Khi ở bãi đỗ xe dưới khách sạn, Chu Thừa Trạch thế nào cũng không nghĩ đến, anh lại chạm mặt Thẩm Đại Ngưng ở đây. Dường như cô uống quá nhiều, bởi vì trên người cô có mùi rượu, có điều hình như cô cũng không say. Cô nhìn thẳng vào Chu Thừa Trạch, sau đó đi về phía anh.
Chu Thừa Trạch quả thực rất buồn bực, bởi vì cô không nên xuất hiện ở đây, mà lại là một mình.
Khi đó Chu Thừa Trạch đứng ở cạnh xe, nhìn cô đi tới.
Mặt cô hơi đỏ, ánh mắt mang theo vài phần mơ màng, “A… Anh xem thường tôi? Con mẹ nó anh dựa vào cái gì mà xem thường tôi?” Vừa rồi khi ăn cơm, trong mắt anh thoáng vụt qua chút khinh thường, cô nhìn rất rõ, cô tới gần anh, “Anh là cái quái gì? Giả bộ cao quý gì? Sao, cảm thấy tôi dung tục khó dằn nổi?”
Anh nhíu mày, không muốn so đo với cô, “Cô uống say rồi.”
“Tôi không uống rượu, tôi biết rõ.” Uống rượu? Mùi rượu? Không phát hiện mùi rượu trên người cô đều tỏa ra từ quần áo à? Cô nhìn anh, càng nhìn càng tức giận, mẹ nó nữa, nghĩ cô thành hạng người gì chứ?
Chu Thừa Trạch không cùng tranh cãi với cô, nhưng cô lại cứ muốn cùng tranh cãi với Chu Thừa Trạch.
Cô kéo cửa xe ra, đẩy anh rất mạnh, để anh tiến vào trong xe, mà cô cũng tiến vào. Cô cảm thấy khó chịu, rõ ràng anh biết rượu đó có vấn đề, vậy nhưng lại không nói, anh ghét cô đến mức độ này?
Càng nghĩ lại càng tức giận.
Cô nửa đè trên người Chu Thừa Trạch, anh nhất thời không để ý nên mới bị cô đè lên, là thật sự không nghĩ tới, khí lực cô thật sự rất lớn, còn rất quật cường nữa, “Thẩm Đại Ngưng, cô như vậy, rất dễ khiến người ta hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Cô nghiền ngẫm từ này, “Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm tôi thích lão già anh?”
Cô quét mắt qua mặt anh, cái khuôn mặt này thật ra có thể nhìn được, chỉ không biết được chức năng khác thì thế nào… Cô vươn tay, đầu tiên là sờ mặt anh…
Chu Thừa Trạch thề, đời này anh chưa từng có loại cảm giác này, anh tựa hồ thật sự bị một người phụ nữ đùa giỡn… Anh vừa tức vừa giận, túm lấy tay cô, “Thẩm Đại Ngưng!”
Cô bị anh túm tay, cũng không tức giận, ngược lại lại cười, “Thôi đi, chuyện thế này người bị hại đều là phụ nữ, anh tức giận cái gì?”
Cô thừa dịp anh ngẩn ra, chủ động hôn lên môi anh, cảm nhận một chút thứ cảm giác đó. Lúc đóng phim, cô thật sự muốn đề nghị hôn lưỡi để thể nghiệm một chút.
Lần này, Chu Thừa Trạch là thật sự bị tức đến đỏ bừng mặt, anh chưa từng gặp người phụ nữ nào như vậy, không biết xấu hổ, hơn nữa còn vênh váo tự đắc.
Cô dùng đầu lưỡi liếm liếm miệng mình, động tác đó, mị hoặc đến cực điểm… Cho dù không thích cô nhưng Chu Thừa Trạch cũng phải thừa nhận, động tác này thật sự có thể khơi dậy dục vọng chinh phục phụ nữ của đàn ông, vẻ đẹp của cô không giống một bức tranh trong trạng thái tĩnh, mà là biến động, thu hút người ta, muốn để người ta đi khám phá, đi chinh phục, đi nắm chặt.
Anh buông tay cô ta, muốn đẩy cô.
Động tác của Thẩm Đại Ngưng hiển nhiên còn nhanh hơn anh, bởi vì cô lại hôn anh, còn đưa tay luồn vào trong quần áo anh, cô ghé vào lỗ tai anh, “Có gì mà ngại thừa nhận? Đừng nói với tôi anh không muốn.”
Vậy mà cô lại vươn tay đi sờ chỗ không nên sờ.
Anh không phân rõ được rốt cuộc mình không thể chịu đựng nổi hay là phẫn nộ nữa.
Cô như đạt được mục đích, ghé vào lỗ tai anh mà tuyên bố: “Anh đúng là cái đồ hèn, ngay cả việc mình có phản ứng cũng không dám thừa nhận.”
Chu Thừa Trạch chưa bao giờ có cảm nhận như vậy, cái loại cảm nhận bị ai đó châm một mồi lửa trong lòng, giống như muốn thiêu hủy thứ gì đó. Anh quả thực muốn chửi người, anh là người đàn ông bình thường có được không, cô trêu chọc anh như vậy, còn dám nói như thế.
“Bỏ tay ra.” Anh nghiến răng nghiến lợi.
Từ lúc hơn mười tuổi đã chưa từng có thứ cảm nhận này, anh vẫn thuộc kiểu chàng trai hiền hậu ôn hòa, sau khi trưởng thành thì cũng đi theo con đường trầm ổn, bị bức đến nước này, ngay cả bản thân anh cũng không dám thừa nhận. Tựa như anh không muốn thừa nhận, là tự anh vươn tay kéo cô rồi đặt cô lên ngực mình, anh lại hôn cô, lập tức xoay người lên ghế, giở trò với cô.
Có lẽ tại giây phút ấy, anh mới thật sự muốn chửi người, thật con mẹ nó là yêu tinh.
Bởi vì cô vẫn còn đang cười, kiểu cười muốn làm người ta xé nát nụ cười của cô thành từng mảnh nhỏ, kiểu cười muốn làm người ta nghiền nát mỗi một nơi trên cơ thể cô.
Khi quần áo cô không chỉnh tề nữa, cô còn chút lý trí mở miệng: “Tôi không thích ở đây… Đi khách sạn?”
Hai người vốn là ở bãi đỗ xe phía dưới khách sạn, vì thế mới có một màn như vậy, vừa đi ra từ trong xe, vừa hôn nhau không rời, gần như là dính chặt lấy nhau lúc vào thang máy khách sạn, đi thẳng tới phòng, gian phòng họ Ngô kia đặt, có sẵn, cũng không cần phòng khác.
Đêm hôm đó, Chu Thừa Trạch chỉ cảm thấy mình cũng không là mình nữa, cái loại cảm giác như trên thiên đường, khiến người ta vứt bỏ tất cả, chỉ muốn trầm luân, giống như bản thân mình luôn biết mình sai, thế là không dám suy xét đến những thứ khác, chỉ có thể tiếp tục như vậy.
Về phần Thẩm Đại Ngưng, trong lòng nguyền rủa tổ tông anh mấy lần, đau chết cô mất.
**************
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Chu Thừa Trạch đã biết mình phạm phải lỗi lầm lớn rồi. Anh không phải người thích đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, vì thế anh cũng không trốn tránh, chỉ chờ cô tỉnh lại. Mà anh đứng bên cửa sổ, hút thuốc không ngừng, đầu mẩu thuốc rơi đầy trên sàn, có thể nghĩ ra được tâm tình anh hỏng bét thế nào.
Anh thực sự không muốn thừa nhận, bản thân anh cũng sẽ làm ra chuyện như vậy.
Anh vẫn luôn cảm thấy “tôi chỉ phạm vào lỗi mà tất cả đàn ông đều phạm phải” chỉ là mượn cớ mà thôi, mà hiện giờ, anh cũng phạm vào lỗi như vậy, nhưng anh rõ ràng tỉnh táo, chẳng lẽ chẳng qua anh cũng chỉ là một người bình thường, sẽ bị mê hoặc, sẽ cùng một người phụ nữ mình không có tình cảm trực tiếp lên giường? Anh bắt đầu tự hoài nghi mình triệt để.
Vậy mà Thẩm Đại Ngưng lại có thể ngủ rất ngon, cô ngủ thẳng đến chiều, khiến người ta muốn đánh cho cô tỉnh luôn.
Rốt cuộc, cô tỉnh lại, mắt hơi nheo nheo. Chu Thừa Trạch thì đứng bên giường, vốn anh muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy trên tay cô đều là vết đỏ, anh không biết mở miệng thế nào nữa, trên tay đều là vết đỏ, những chỗ khác chẳng phải là…
Thẩm Đại Ngưng nháy mắt mấy cái với anh, lập tức nở nụ cười, “Thì ra anh vẫn rất bình thường á, tôi còn nghĩ…” Cô đánh giá anh một lần, cười hơi xấu xa.
Chu Thừa Trạch cảm thấy bản thân mình càng thêm buồn bực.
Anh tâm phiền ý loạn như thế, cô vẫn còn có thể cười được, rốt cuộc cô có biết đã xảy ra chuyện gì hay không?
Thẩm Đại Ngưng rời giường thay quần áo, vẻ mặt anh quá mức nghiêm túc, làm cô nhíu mày, “Tôi đã qua mười tám tuổi rồi, đừng có mang dáng vẻ mình làm hại trẻ vị thành niên như thế.”
Anh vẫn không nói lời nào, tựa như việc cô hoàn toàn không làm theo lẽ thông thường khiến anh cảm thấy bất đắc dĩ.
Cuối cùng cô mặc quần áo xong, đứng ở trước mặt anh, “Đúng rồi, là tôi quyến rũ anh, anh có thể đổ trách nhiệm lên đầu tôi, tôi không để ý chút nào, anh cũng khỏi cần quá tự trách…”
Cô nói xong thì liền rời đi, cái loại cảm giác này tựa như anh mới là tên đại ngốc vậy, vẫn ở đây mà canh cánh trong lòng.
***********
Khi Liễu Tư Ngôn về nước tạo cho anh sự bất ngờ và vui mừng, Chu Thừa Trạch cảm thấy, giây phút đó, bản thân mình đã chết tâm.
Anh thật sự không biết nên đối mặt với Liễu Tư Ngôn thế nào, vì thế dứt khoát không nói gì cả.
Mà giới truyền thông ghép những bức ảnh chụp anh và Thẩm Đại Ngưng hôn nhau thành một đoạn video, tư thế đó cần mập mờ bao nhiêu có mập mờ bấy nhiêu, mà bản thân anh rất rõ ràng, hình ảnh chân thực còn kịch liệt hơn trên màn hình rất nhiều.
Đối với chuyện này Thẩm Đại Ngưng không giải thích gì, Chu Thừa Trạch cũng không có phản ứng.
Thẩm Đại Ngưng thông qua người đại diện đưa ra phương án giải quyết, liền gọi đó là một tình tiết bị cắt trong phim, bảo đạo diễn đến giải thích chuyện này, rất dễ dàng qua cửa, huống chi trong phim vốn hai người có cảnh hôn, sau khi tăng mức độ lên thì cảm thấy không hợp với phong cách bộ phim nên cắt đi, chuyện này cũng hợp lý.
Mà ý của đạo diễn về sau lại sáng tỏ, hiện tại trước mượn ngọn gió đông này tạo chú ý một phen. Scandal của đôi nghệ sĩ nam nữ hot nhất giới giải trí, giá trị bao nhiêu, ai cũng rõ ràng.
Mà lúc đó Chu Thừa Trạch biết mình đã hiểu sai ý của đạo diễn rồi, đạo diễn bảo anh đừng quản chuyện Thẩm Đại Ngưng uống rượu, là chỉ việc bên người Thẩm Đại Ngưng dẫn theo người, lúc sau tên họ Ngô kia là bị người ta đánh gãy chân, hơn nữa còn không dám lên tiếng, có thể biết được vì sao Thẩm Đại Ngưng dám uống ly rượu đó.
Mà hơn một tháng sau, Thẩm Đại Ngưng chủ động tìm Chu Thừa Trạch.
Anh thừa nhận, anh thực sự không muốn gặp cô, nhưng không gặp cũng phải gặp.
Mà cô cũng không phải người có tính kiên nhẫn, cô đi thẳng vào vấn đề: “Tôi mang thai rồi, con của anh.”
Một câu, làm anh cảm thấy mình giống như đứng ở trong hầm băng, nhưng lại có chút cảm giác như trút được gánh nặng, tựa như chuyện này cuối cùng cũng có kết quả, bất kể là tốt hay xấu, tóm lại là có kết quả.
Lần này Thẩm Đại Ngưng vẫn tương đối nghiêm túc, đối với chuyện của mình cô vẫn khá tùy ý, nhưng bây giờ là đề cập đến sinh mạng người khác, “Tôi cũng không phải đến bức anh gì gì đó đâu, chỉ là nói với anh một tiếng thôi, nếu anh không muốn đứa bé này, vậy thì cùng tôi đi bệnh viện một chuyến là được, cũng coi như tiễn đứa bé này một đoạn.” Cô ngẫm nghĩ, vẫn nói thật: “Nghe nói bóp chết sinh mệnh như vậy thì sẽ có nghiệp chướng, anh đi thì cũng coi như cùng chịu một phần.”
Chu Thừa Trạch nhìn người phụ nữ cho rằng xóa bỏ đứa bé cũng như trò đùa này, “Đừng nói linh tinh.”
“Hử?”
“Cho tôi thời gian một ngày để suy nghĩ.”
Nói là thời gian một ngày để suy nghĩ, thật ra anh cũng không nghĩ gì cả, chỉ an an tĩnh tĩnh ngủ một giấc, sau đó gọi điện cho cô, “Thẩm Đại Ngưng, chúng ta kết hôn đi!”
Khi ấy Thẩm Đại Ngưng đang ăn gì đó, “Nửa giờ sau gọi lại, chờ tôi ăn no rồi nói sau.”
…
Nói ngắn gọn, rất nhanh chóng, tin tức đám hỏi giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Chu truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, ai cũng biết Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng sẽ kết hôn.
Hơn nữa, Chu Thừa Trạch là thật sự có ý định cùng cô đi qua quãng đời còn lại. Trong khi cô mang thai, anh giống như người chồng đạt tiêu chuẩn, cùng cô đi khám thai, mua cho cô thức ăn ngon, ngăn cô ăn mấy thứ có hại.
Hơn nữa khi cô làm nũng, anh cũng cố gắng lựa ý hùa theo, tựa như một đôi vợ chồng thực sự yêu nhau vậy.