Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
"Di Dạ quay về rồi?"
Hạ Di Dạ vừa mở cửa, giọng nói của Hạ Phổ đã vang lên.
Hạ Phổ nhanh chóng hỏi lại: "...... Con dẫn theo người?"
"Chào chú."
Một giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng vọng lại từ ngoài cửa, nghe được giọng nói có thể biết đối phương rất ngoan ngoãn.
Hạ Phổ kinh nghi, chạm vào bàn và xuất hiện gần cửa: "Xin chào, mời vào trước."
Hạ Phổ nghe thấy tiếng đóng cửa, nhưng không nghe được giọng nói của Hạ Di Dạ, hắn đành phải nói: "Cô bé này là?"
"Cháu và Hạ Di Dạ là.... Đồng nghiệp."
"À.... À.... À.." Hắn biết Hạ Di Dạ tìm được một công việc không tồi ở chi nhánh nhỏ của ngân hàng.
Đồng nghiệp chắc là ở chi nhánh nhỏ của ngân hàng....
Chi nhánh nhỏ của ngân hàng có đồng nghiệp là con người cũng không có gì kỳ quái.
Hạ Phổ muốn đi rót nước, bị Hạ Di Dạ ngăn lại, đỡ hắn đến sô pha.
Linh Quỳnh phát hiện Hạ Phổ không nhìn thấy được cũng không phải do ngoài ý muốn, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Cô đánh giá xung quanh, phòng này tuy không lớn, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, mọi thứ đều đâu vào đấy, trật tự.
Con yêu bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế rất nghiêm trọng.
Từ khi hắn làm trợ lý của cô, trên bàn cô sẽ không bao giờ loạn.
Mọi thứ trong văn phòng đều được sắp xếp lại, lúc Phong ca đi vào còn tưởng mình đi nhầm phòng.
"Con đi rót nước cho khách đi."
"Biết." Thái độ của Hạ Di Dạ rất lạnh nhạt.
Tầm mắt Linh Quỳnh dao động giữa hai người một lúc.
"Công việc của Di Dạ thuận lợi chứ?" Hạ Phổ nghe thấy tiếng bước chân của Hạ Di Dạ đã rời đi, lúc này mới lên tiếng.
"Cái gì nó cũng không nói cho tôi, cụ thể các người phải...."
"Uống nước."
Hạ Phổ không nghe thấy tiếng bước chân của Hạ Di Dạ, lúc này đột nhiên giọng nói vang lên, cắt ngang lời nói của hắn.
Linh Quỳnh nhận ly nước, chỉ cười, không giống như lúc trước mềm nhũn gọi hắn là ca ca rồi nói cảm ơn.
"Các con cứ nói chuyện đi, cha về phòng trước." Hạ Phổ sờ sờ đứng dậy.
"Có việc hỏi ông."
Linh Quỳnh nghiêng đầu nhìn hắn, thái độ của Hạ Di Dạ rất lạnh lùng.... Giống như không muốn cô gặp Hạ Phổ.
Nhưng mà hắn lại đỡ Hạ Phổ cẩn thận ngồi xuống, dời những thứ ông ta có thể đụng vào đi.
Hạ Phổ quay về ngồi: "Có chuyện gì?"
Hạ Di Dạ trầm mặc, vừa định nói chuyện, Linh Quỳnh đè mu bàn tay hắn lại, vỗ nhẹ.
"Chú, là tôi có chút việc, muốn chú chỉ bảo một chút."
"Rừng rậm vây quanh thành phố huyết tộc, có một nơi bị lưới sắt vây quanh, nghe đó nơi đó phong ấn một con huyết ma, là thật sao?"
Hạ Phổ nhíu mày: "Cô nương, cô hỏi chuyện này làm cái gì?"
Linh Quỳnh nhìn Hạ Di Dạ.
Hạ Di Dạ không biết ý gì.
Linh Quỳnh nhìn qua, thấp giọng nói: "Chuyện chúng ta đang điều tra, có thể nói cho chú nghe không?"
Tai của Hạ Di Dạ hơi nóng, tê tê dại dại.
"Có thể."
"Tôi nói."
"Ừ."
Linh Quỳnh quay về ngồi, đơn giản kể lại chuyện cho Hạ Phổ nghe.
Sau khi Hạ Phổ nghe xong mặt mày đã sắp nhăn thành hình chữ xuyên.
"Các người đang nghi ngờ, những người mất tích này, đều bị đưa vào trong rừng?"
Linh Quỳnh ngoan ngoãn gật đầu, lập tức mới nhớ là Hạ Phổ không nhìn thấy, lại trả lời một tiếng: "Đúng."
"Các người có chứng cứ gì?"
"Tôi có được tính không?"
Hạ Phổ nghe không hiểu: "Cô có ý gì?"
"Tôi cũng bị đưa vào, nhưng tôi chạy ra ngoài được."
"....."
Vẻ mặt Hạ Phổ có chút cổ quái, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
"Chú biết gì cũng đừng ngại nói cho chúng con biết, có một số chuyện dù sao cũng cần người tới giải quyết phải không?"
"Đừng điều tra nữa, không có lợi gì đối với các người." Hạ Phổ lắc đầu, không tính nói, hắn mò mẫm đứng dậy, trực tiếp quay về phòng ngủ.
Linh Quỳnh vô tội nhìn về hướng Hạ Di Dạ.
"Ông ta không muốn nói, hỏi không được." Hạ Di Dạ nói.
Tiểu cô nương phồng má, đôi mắt chuyển hai vòng, có chủ ý: "Chúng ta đi hỏi Lạc Lê!!"
Chắc chắn hắn biết!
Cho dù không biết, lấy bản lĩnh và địa vị của nam chính, điều tra cũng không vất vả.
"Cô với Lạc Lê.... Rất thân nhau sao?"
"Cũng tạm." Máy ATM dùng tốt lắm!
[......] Cô không chỉ coi nam chính là máy ATM, cô còn lấy hắn để quét nội dung cốt truyện, bóng ma tâm lý của nam chính nhiều lắm!
....
Lạc Lê nhìn thấy Linh Quỳnh và Hạ Di Dạ đột nhiên đến thăm, trừ ngoài ý muốn còn thấy kỳ quái.
Nghe nói chuyện huyết ma, Lạc Lê cũng không kinh ngạc: "Các người cũng tra được huyết ma?"
"Anh cũng tra được?"
"Ừ"
Quả nhiên nam chính không phải tờ giấy trắng.
Bởi vì Linh Quỳnh đã nói qua, cô bị đưa vào nơi mà huyết tộc gọi là vùng cấm, cho nên Lạc Lê cố ý thăm dò.
Lạc Lê dẫn bọn họ đến thư phòng, mở một quyển sách mở ra, đưa cho Linh Quỳnh.
Trên sách là nội dung được viết tay, có thể bởi vì không bảo quản tốt nên hơi ẩm ướt, chữ viết có hơi mờ.
Linh Quỳnh thấy mệt, đưa sách cho Hạ Di Dạ, ý bảo Lạc Lê: "Anh nói thẳng đi."
Lạc Lê: "...."
Chưa gặp qua người nào dám sai khiến thân vương một cách đúng lý hợp tình như vậy!!
"Huyết ma từng là một người có quan hệ với vua huyết tộc, có tinh huyết rất mạnh trong tộc, vì theo đuổi sức mạnh càng lớn, vị thân vương này hóa điên."
Lúc đó có rất nhiều huyết tộc và con người bị gϊếŧ, đó là tai họa của huyết tộc và con người.
Sau đó huyết tộc và con người hợp lực phong ấn lại.
Cũng bởi vì huyết ma, khiến cho huyết tộc phát hiện ra sức mạnh của tinh huyết, khiến cho về sau huyết tộc mới vây gϊếŧ người có máu tinh huyết, những đứa trẻ nhỏ bị gϊếŧ rất nhiều.
Nữ vương huyết tộc đang ngủ say cảm nhận được nguy cơ nên thức tỉnh, lúc này mới lập lệnh cấm, bảo vệ huyết tộc có tinh huyết.
Bây giờ có người biết được phương thức hiến tế, thức tỉnh huyết ma.
Cách đánh thức huyết ma tạm thời vẫn còn chưa biết, nhưng những người bị "hiến tế", chắc chắn là có sử dụng.
"Có một bước rất quan trọng."
Linh Quỳnh nhướng mày: "Cái gì?"
"Thánh khí."
Hạ Di Dạ nâng mắt lên, trang sách trong tay hắn, vừa đúng lúc lật sang tờ thánh khí.
"Lúc phong ấn, họ đã sử dụng lực lượng của thánh khí, huyết ma phải mượn dùng sức mạnh của thánh khí để giải phong ấn." Mười ngón tay Lạc Lê bắt chéo nhau, khuỷu tay chống lên mặt bàn: " Nhưng bây giờ không biết thánh khí đã rơi ở đâu."
Thánh khí của huyết tộc là một vương miện, vẫn luôn bị đặt nơi nữ vương ngủ say.
Sau đó đột nhiên thánh khí lại biến mất.
"Tại sao nữ vương của các người vẫn ngủ say."
Đột nhiên Linh Quỳnh hỏi một vấn đề như vậy, khiến cho Lạc Lê và Hạ Di Dạ đồng thời nhìn cô.
Linh Quỳnh chớp chớp mắt: "Tôi.... Tò mò."
"Nữ vương cần ngủ say để trì hoãn sự sống lâu." Người trả lời là Hạ Di Dạ.
"Cho nên không phải các người trường sinh bất tử à?"
"Ừ"
"Nói chuyện chính." Lạc Lê thấy hai người bắt đầu nói chuyện về vấn đề trường sinh bất tử, nhắc nhở bọn họ.
Linh Quỳnh lập tức trở lại chuyện chính: " Lần trước các người nói có đồ vật bị đánh mất, đó là thánh khí?"
Lạc Lê: "Lúc đó người trông giữ nơi nữ vương ngủ say, chính là Hạ Phổ."
Bởi vì làm mất thánh khí, nên bọn họ mới xảy ra chuyện xấu.
Thánh khí mất đi, đương nhiên không thể gióng trống khua chiêng khiến cho toàn bộ huyết tộc khủng hoảng, vì vậy cũng không thể công khai lý do cách chức của bọn họ.
Hạ Di Dạ cúi đầu lật sách, cằm kéo căng.
"Cuối cùng ai đã lấy thánh khí kia?"
Lạc Lê lắc đầu: "Không biết."
Bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm được tung tích của thánh khí.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~