Vô Ảnh Giáo từ một bên xông tới, trước khi mọi người kịp phản ứng, bọn họ đã đến trước mặt Linh Quỳnh.
"Giáo chủ, chúng ta tới cứu ngài!".
"Giáo chủ, chúng ta cũng chưa chạy trốn!".
"...".
Cho nên các ngươi có ý định chạy trốn sao?.
"Là người của Vô Ảnh Giáo!".
Có người nhận ra bọn họ vội vàng xông tới.
Một lúc lâu sau mới có người nói: "Nàng ta là giáo chủ của Vô Ảnh giáo?"
Đại tiểu thư của Mộ gia như thế nào lại trở thành giáo chủ của Vô Ảnh Giáo?
Nàng còn giúp Khương Mạn...
Ánh mắt mọi người nhìn Linh Quỳnh tức khắc trở nên sắc bén.
Ngay cả Mộ phụ cũng mang theo ánh mắt tìm tòi.
Trong khoảng thời gian àng rời nhà trốn đi này, đã làm cái gì ở bên ngoài?
"Mộ Tiểu Trọng, ngươi và Khương Mạn cùng một phe!".
Không biết là ai đột nhiên đứng ra thấp giọng hét một tiếng.
Linh Quỳnh: "Ngươi đừng có nói bậy."
"Vậy vì sao ngươi và Khương Mạn đứng cùng nhau? Nàng ta còn nói là ngươi giúp nàng ta?!".
Ai sẽ giúp một người tà môn ma đạo?
Linh Quỳnh trợn trắng mắt: "Ta đứng cùng nàng ta nhau thì chính là cùng một phe? Ai quy định?".
"Ngươi và nàng ta không phải một phe thì vì sao lại ở cùng nhau?"
"Vừa lúc đụng phải mà thôi." Linh Quỳnh buông tay: "Một mình ta không ra ngoài được, chỉ có thể tạm thời hợp tác."
Tầm mắt Linh Quỳnh đảo qua người đối diện: "Chẳng lẽ các ngươi có thể bảo đảm, dưới tiền đề phải hợp tác mới có thể bảo mệnh các người có thể chắc chắn tuyệt đối không hợp tác với kẻ địch không?".
"...".
Này....
Không ai dám bảo đảm.
Ai cũng biết, chỉ có tồn tại mới là lựa chọn tốt nhất.
Khương Mạn cũng chỉ nói nàng giúp nàng ta ra ngoài, ngoài ra cũng không nói gì nữa...
"Vậy những người này nói như thế nào?" Mọi người lại nhắm vào bọn người Vô Ảnh Giáo.
"Ta là giáo chủ của Vô Ảnh Giáo." Linh Quỳnh hào phóng thừa nhận: "Nhưng là có nguyên nhân."
"Có thể có nguyên nhân gì?".
Linh Quỳnh ra vẻ thâm trầm: "Việc này còn phải bắt đầu từ khi ta rời nhà trốn đi...".
Linh Quỳnh bắt đầu biểu diễn thuyết văn.
Chuyện này tự nhiên sẽ đề cập đến Mộ Tiểu Nghiên.
Linh Quỳnh không cần thêm mắm thêm muối, Mộ Tiểu Nghiên cũng sợ tới mức kinh hồn táng đảm.
Mộ Tiểu Nghiên muốn ngắt lời Linh Quỳnh, nhưng nàng ta lại không dám.
Dù sao ở đây cũng có nhiều người như vậy...
Vì sao nàng ta lại không có việc gì!!
Nhìn mọi thứ đều sụp đổ thành cái dạng kia, sao nàng ta có thể còn sống sót!
Lòng Mộ Tiểu Nghiên tràn đầy oán hận.
Nhưng càng khẩn trương lo lắng nhiều hơn.
Đương nhiên Mộ Tiểu Nghiên không phải trọng điểm, bây giờ trọng điểm là Vô Ảnh Giáo.
Cho nên Linh Quỳnh cũng không tập trung nói về Mộ Tiểu Nghiên, chỉ nói mấy câu liền bỏ qua.
Mộ phụ nghe xong lại không phải như vậy.
Mộ Tiểu Trọng đào hôn rời nhà trốn đi, khiến cho quan hệ Mộ phủ và Võ Lâm Minh Giáo căng thẳng.
Mộ phụ tức giận.
Nhưng không đại biểu hắn sẽ mặc kệ nữ nhi của mình.
Nàng vừa rồi nói nàng bị Vô Ảnh Giáo bắt đi, bảo Mộ Tiểu Nghiên trở về báo tin...
Mộ phụ liếc về phía Mộ Tiểu Nghiên bên cạnh.
Mộ Tiểu Nghiên cúi đầu, hai tay đan vào nhau, ẩn ẩn lộ ra vẻ bất an khẩn trương.
Mộ phụ nhíu mày lại, đáy mắt hiện lên một tia sáng tối.
...
Linh Quỳnh biểu diễn thuyết văn xong cuối cùng tổng kết chính là ——
Giáo chủ Vô Ảnh Giáo cảm giác sâu sắc được những hành động mấy năm nay mang nhiều tội ác sâu nặng, lựa chọn xuất gia chuộc tội.
Nàng bị buộc phải tiếp nhận Vô Ảnh Giáo.
Tục ngữ nói không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa, bây giờ giáo chúng Vô Ảnh Giáo đều muốn tẩy tâm lột xác, một lần nữa làm người.
Mà nàng chính là người đang dẫn dắt giáo chúng Vô Ảnh Giáo một lần nữa trở thành những con người tốt.
Nàng đây là làm việc tốt.
Là mưu cầu lợi ích vì bá tánh.
Nàng là xả thân cứu người!
Vì sao các người lại đi khiển trách nàng!.
Giáo chúng: "...".
Làm cái quỷ gì!!
Thời điểm ngài hung tàn lên, cũng không phải là nói như vậy!!
Khương Mạn nghe xong cũng sửng sốt.
Con mẹ nó tà giáo còn có thể tẩy trắng được sao?
Người của những môn phái còn lại, cũng không khác Khương Mạn mấy, đều ngẩn ra.
Mộ gia đại tiểu thư này có thể nói như vậy sao?
"... Nhưng Vô Ảnh Giáo dù sao cũng là tà giáo!".
"Ai cũng có lúc đi sai đường, bọn họ chỉ là thiếu một người dẫn dắt để đi đúng đường." Linh Quỳnh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Giống như Long Hổ trại, ban đầu không phải cũng là xuất thân thổ phỉ! Nhưng bây giờ Long Hổ trại có địa vị gì?".
"...".
Tuy rằng cảm thấy hình như không đúng chỗ nào, nhưng cũng không biết phản bác ra sao.
Long Hổ trại này đúng thật là xuất thân thổ phỉ.
Sau này dần dần có danh tiếng, trở thành môn phái võ lâm nổi tiếng.
Linh Quỳnh: "Làm tiền bối trên giang hồ, mọi người chẳng lẽ không thể có lòng dạ rộng lớn hơn một chút, cho bọn họ một cơ hội hối cải để làm người mới sao?".
Luôn là người khuyên người khác lòng dạ rộng lớn, nhóm danh môn chính phái: "...".
"Tuy rằng Vô Ảnh Giáo làm không ít việc ác, nhưng bọn họ lại không giống Hắc Phong Nhai, động một chút liền phanh thây người...".
Hắc Phong Nhai đột nhiên bị call: "??".
Nhắc đến bọn họ là có chuyện gì.
Ngươi tẩy trắng còn dẫm bọn họ!
Nhưng đá kê chân này vẫn rất có hiệu quả.
Mọi người ngẫm lại, lập tức cảm thấy Vô Ảnh Giáo và Hắc Phong Nhai khác nhau, Vô Ảnh Giáo dường như tốt hơn rất nhiều.
Tin đồn về Vô Ảnh Giáo nghe được nhiều nhất đại khái chính là chạy tới cướp bóc tài vật của người khác.
Nếu không chính là một ít hành động ghê tởm khác.
Hành vi tiểu nhân khiến người chán ghét.
Nhưng rất ít khi nghe thấy Vô Ảnh Giáo gϊếŧ người như ngóe.
Không có gì lạ khi Khương Mạn chưa từng nghe qua Vô Ảnh giáo gϊếŧ người như ma...
Cũng đâu phải cùng một cấp bậc.
"Chuyện này về sau lại bàn, bây giờ mấu chốt chính là Khương Mạn." Có vị lão tiền bối đức cao vọng trọng đứng ra lên tiếng.
Khương Mạn: "...".
Vừa rồi tiến hành đến đâu rồi?
Suy nghĩ của nàng cũng bị Linh Quỳnh đánh lạc hướng.
Linh Quỳnh tỏ vẻ việc này không liên quan tới nàng, muốn gọi Lạc Trần Y tránh đi trước một chút.
Kết quả quay đầu liền phát hiện không biết khi nào không thấy Lạc Trần Y nữa.
"...".
Chạy khi nào vậy?!
Vừa rồi nàng cố diễn thuyết văn, cũng không chú ý nhãi con nhà mình.
Linh Quỳnh đành phải tránh đi trước, giao sân nhà giao cho Khương Mạn.
"Lạc Trần Y chạy đi đâu rồi?" Linh Quỳnh đứng ở một bên, hỏi giáo chúng có thấy Lạc Trần Y hay không.
Giáo chúng đồng loạt lắc đầu.
Bọn họ cũng không chú ý.
Trên đùi Lạc Trần Y có thương tích, theo lý thuyết không thể lặng yên không tiếng động mà không tung tích như vậy.
Bọn họ chỉ là không có ai nhìn thấy... .
"Đi xuống tìm xem." Linh Quỳnh phân phó giáo chúng: "Thấy người thì trói về cho ta."
Giáo chúng không rõ lắm: "Trói?"
"Như thế nào?"
"...".
Vừa rồi còn nói muốn một lòng hướng tới ánh sáng.
Ngài quang minh chính đại là như vậy sao?
Mặt người dạ thú!!
Giáo chúng hùng hùng hổ hổ đi tìm người.
...
"Khương Mạn, mấy năm nay ngươi ở trên giang hồ gây ra nhiều huyết án, hôm nay chúng ta sẽ trả một lại công đạo cho những oan hồn đó!".
Trước khi động thủ thế nào cũng có người nói như vậy.
Khương Mạn ôm chiếc rương cười đến quỷ dị.
"Các ngươi cho rằng hôm nay tấn công Hắc Phong Nhai ta thì có thể kết thúc hết tất cả sao?".
"Có ý gì?".
Đáp lại bọn họ chính là tiếng cười quái dị của Khương Mạn.
Tiếng cười quanh quẩn trong núi khiến lông tơ người nghe dựng đứng.
"Đừng nghe nàng ta nhiều lời vô nghĩa, bắt lại trước!".
"Các ngươi sẽ nhanh chóng biết là có ý gì thôi."
Khương Mạn phất tay: "Ngăn bọn họ lại!".
Đệ tử Hắc Phong Nhai đi lên vây quanh, công kích những người đó.
Khương Mạn ôm chiếc rương đi đến bên vách núi, nàng quay đầu nhìn về phía Linh Quỳnh: "Ngày nào đó nếu ngươi thay đổi chủ ý, có thể tới tìm ta."
Khương Mạn thả người nhảy xuống, biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
——— Vạn vật đều có đường phân cách ———
Tiểu khả ái có vé tháng ~ Ném vé tháng oa ~
Dập ~~
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~