Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Chuyện bất trắc xảy ra với khách đến đây tham quan, cũng từng xảy ra ở những thành phố khác.
Nhưng cơ bản đều chỉ có một lần, mới đầu bọn họ cũng không để trong lòng.
Dù sao nhìn kiểu gì cũng thấy là ngoài ý muốn, mà triển lãm bình thường đều kéo dài một tháng, thêm khâu chuẩn bị, đối với thời gian trong thành phố, cách nhau một khoảng dài.
Nhưng ở chỗ này đã là lần thứ tư. . .
Nghĩ lại một vài chuyện phát sinh ngoài ý muốn trước đó, coi như bọn họ không tin trên thế giới này có những thứ kia, thì bây giờ. . .
Không phải lần đầu tiên xảy ra, chứng tỏ là nơi này có vấn đề.
"Tác phẩm tham gia triển lãm đều là giống nhau à?"
"Đúng vậy. Chắc chắn giống nhau."
Người phụ trách còn kể là người trực ca đêm thỉnh thoảng sẽ nghe thấy những tiếng xì xào xì xầm.
Người phụ trách nghĩ một lúc, lắc đầu.
Linh Quỳnh bảo Thịnh Minh Tuế xem toàn bộ triển lãm tranh lại một lần nữa.
Thịnh Minh Tuế nhìn qua tuổi còn rất trẻ, đáy lòng người phụ trách không tin tưởng hắn lắm.
Nhưng để hắn đi nhìn qua cũng không có tổn thất gì, nghĩ như vậy, người phụ trách đi xem cùng hắn.
Vừa rồi Thịnh Minh Tuế và Linh Quỳnh mới chỉ xem qua một nửa, bây giờ tiếp tục xem, lại phải hao tốn không ít thời gian.
. . .
"Bức tranh này. . ."
Thịnh Minh Tuế dừng ở trước một bức họa.
Đó là một bức tranh hình người, là một cô gái rất đẹp, yêu kiều cười khẽ, mặt mày dịu dàng.
Bức tranh này nhìn toàn thể thì không có gì kỳ quái, nhưng nhìn lâu vào đôi mắt của người trong tranh, lại cho người ta cảm giác bị đè ép.
Giống như có một vòng xoáy, có thể hút người vào.
Người phụ trách nhìn sang theo Thịnh Minh Tuế "À, đây là tác phẩm của Cổ Nghị tiên sinh."
Thịnh Minh Tuế: "Là vị Cổ tiên sinh trước kia rất nổi tiếng à?"
"Đúng, chính là ông ấy." Người phụ trách thở dài, ngập tràn nuối tiếc, "Về sau kết hôn, nghe nói phu nhân ông ấy không thích ông ấy vẽ tranh, vậy là từ đó ông ấy có ít tác phẩm hẳn."
Dựa theo danh tiếng của vị này lúc đó, nếu như tiếp tục vẽ.
Bây giờ chắc chắn có có thành tựu cao hơn nữa.
Đáng tiếc. . .
Người phụ trách hình như nhớ tới cái gì đó, "Nhắc mới nhớ, tranh này sau này mới thêm vào, người trong tranh chính là phu nhân của Cổ Nghị tiên sinh."
Thịnh Minh Tuế: "Có phải sau khi thêm bức này vào mới bắt đầu xảy ra chuyện không?"
Người phụ trách: "Chuyện này. . ."
Hắn quả thật là không chú ý lắm.
"Đúng đúng đúng, chính là sau khi tranh này được bỏ vào mới xảy ra sự cố ngoài ý muốn."
Người phụ trách nuốt một ngụm nước bọt, "Là tranh này. . . Có vấn đề gì à?"
Linh Quỳnh chỉ cảm nhận được âm khí ở trên bức tranh, không cảm nhận được ác linh.
Không biết là trốn đi rồi, hay là có nguyên nhân khác.
Cho nên bảo Thịnh Minh Tuế ở đến tối rồi xem lại.
Thịnh Minh Tuế: ". . ."
Hắn không muốn! ! !
"Không có việc gì đâu ca ca, đến lúc đó để tôi điều khiển thân thể anh." Linh Quỳnh trấn an hắn, "Anh chỉ cần ngủ là được."
". . ."
Trước kia đều là sau khi hắn ngủ, Linh Quỳnh mới điều khiển thân thể của hắn ra ngoài, hắn hoàn toàn không biết.
Nhưng hôm nay không giống! !
. . .
Người xem triển lãm dần dần rời đi, trong viện bảo tàng mỹ thuật càng lộ ra vẻ yên tĩnh.
Thịnh Minh Tuế hai tay ôm cánh tay, nhìn qua là đang trầm tư nghĩ chuyện gì, nhưng thực ra hắn không dám động đậy.
Ma quỷ thật sự rất đáng sợ!
Thịnh Minh Tuế đã dùng hết dũng khí mới không bỏ chạy mất dép.
Người phụ trách cũng không dám đi, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, còn mang theo hai bảo vệ.
Toàn bộ đèn trong phòng triển lãm đều tắt hết, chỉ còn đèn khẩn cấp sáng, tia sáng yếu ớt, không khỏi khiến những bức tranh xung quanh trở nên kì dị hơn.
Chờ từ hơn chín giờ đêm đến rạng sáng, cũng không xảy ra bất kỳ dị thường gì.
Bảo vệ và người phụ trách đều cực kỳ buồn ngủ, đứng một bên ngáp ngắn ngáp dài.
Thịnh Minh Tuế tựa lên tường, dùng cách này để tiếp cho mình chút cảm giác an toàn.
Lúc mọi người sắp ngủ, xung quanh bỗng nhiên có âm thanh.
Thịnh Minh Tuế bừng tỉnh đầu tiên.
Vừa nghiêng đầu đã đối diện với người phụ trách cũng đang hoảng sợ, hai người mặt đối mặt nhìn nhau mấy giây.
Thân thể Thịnh Minh Tuế đã căng cứng, sắc mặt dần chuyển biến xấu với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Cuối cùng là Linh Quỳnh cưỡng ép khống chế thân thể của Thịnh Minh Tuế, dời ánh mắt đi trước.
Âm thanh kia kia rất nhẹ, giống như là ai trốn ở trong góc, nhỏ giọng nói chuyện.
Hơn nửa đêm, ai nghe cũng rùng mình, lông tơ dựng đứng hết lên.
"Để tôi đi xem."
Linh Quỳnh nói với người phụ trách một tiếng, đi về phía chỗ mà âm thanh phát ra.
Càng tới gần âm thanh kia càng rõ ràng.
"Vì sao. . ."
"Vì sao. . ."
" Vì sao. . ."
Linh Quỳnh nghe thấy nội dung của âm thanh kia, không ngừng lặp lại hai từ này.
Rẽ vào một góc, Linh Quỳnh nhìn thấy có một người phụ nữ mặc đồ đỏ ngồi xổm trong góc, cô ta ôm đầu gối, không ngừng lẩm nhẩm 'Vì sao' .
Người phụ nữ mặc mặc đồ đỏ đưa lưng về phía cô, không thấy rõ mặt.
Linh Quỳnh nhìn ngó xung quanh, khởi động tay chân, sau đó bất chợt vọt tới, một phát túm lấy người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ chấn kinh, nghiêng đầu lại.
Đó là một khuôn mặt không có da, đẫm máu, cực kỳ dọa người.
Linh Quỳnh sợ cô ta hù dọa con yêu, một tay ấn đầu cô ta về lại trên tường, cực kỳ thô lỗ.
Ác linh: "! ! !"
Ác linh nào ngờ đối phương không những không bị hù dọa, ngược lại còn thô lỗ ấn cô ta về lại tường như thế.
Trong tay Linh Quỳnh phút chốc trống không.
Ác linh đã biến mất.
Ác linh biến mất không còn tăm hơi, đến âm khí Linh Quỳnh cũng không cảm thấy.
Toàn bộ bên trong viện bảo tàng mỹ thuật, thứ duy nhất có âm khí chính là bức họa kia.
Thế nhưng bên trong bức họa cũng không có ác linh.
"Thế nào?" Người phụ trách mang theo bảo vệ chạy tới, "Bắt được không?"
"Chạy mất rồi."
"Chạy. . . Chạy mất?" Người phụ trách nuốt một ngụm nước bọt, "Thế. . . Thế làm sao bây giờ?"
Linh Quỳnh suy nghĩ một lát: "Đốt tranh đi."
"Không. . . Không được! !" Người phụ trách từ chối.
Tranh này cũng không phải của hắn, sao có thể nói đốt là đốt được.
Muốn đốt tranh, nhất định phải được chủ tranh đồng ý.
. . .
Ác linh bị Linh Quỳnh thô lỗ ấn vào tường như vậy, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không trở ra.
Người phụ trách lại không đồng ý đốt tranh, Linh Quỳnh cũng không còn cách nào nữa.
Linh Quỳnh và Thịnh Minh Tuế rời đi trước.
Nhưng vào ngày hôm sau, Thịnh Minh Tuế nhận được điện thoại của người phụ trách, nói là đã chết một người.
Người kia không biết tới từ nơi nào, buổi sáng khi bảo vệ tuần tra, phát hiện hắn bị đính ở trên tường.
Máu chảy đầy tường.
Ở trong mắt một số người, đoán chừng là một kiểu chết rất nghệ thuật.
Hiện trường bị phong tỏa, không thể tùy tiện vào.
Người phụ trách có chìa khoá , chờ cảnh sát bên kia thu thập xong chứng cứ, sau khi người rời đi, mới thông báo với Thịnh Minh Tuế, mở cửa sau cho hắn.
Người kia nghe nói là sau nửa đêm đi vào, có tiền án tiền sự, là kẻ cắp chuyên nghiệp, làm ở gần đây rất lâu rồi.
Tối hôm qua tìm được cơ hội, bèn lẻn vào.
Ai ngờ lại chết ở bên trong.
Bên trong viện bảo tàng mỹ thuật tràn ngập mùi máu tươi, trên vách tường hiện trường phát hiện vụ án còn lưu lại vết máu.
Thịnh Minh Tuế nhìn thấy tràng cảnh này thì không thoải mái lắm, dạ dày rục rịch, có cảm giác muốn ói.
Thịnh Minh Tuế bước nhanh đến bên cạnh, ngừng một lúc lâu.
"Là. . . Là ác linh kia làm sao?" Thịnh Minh Tuế nhỏ giọng hỏi Linh Quỳnh.
"Ừm."
Cô cảm nhận được âm khí để lại trên tường.
Giống y như đúc với bức họa kia.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~