Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Nữ vương nhìn về phía Linh Quỳnh cười một chút "Ngồi đi, không cần câu nệ."
Mặt mày Linh Quỳnh cong lên một chút, xách váy đi sang phía bên Hạ Di Dạ kia.
Hạ Di Dạ đứng dậy giúp cô kéo ghế.
Linh Quỳnh nếu so với Nữ vương, thì nhiều hơn mấy phần linh động và hoạt bát, mỗi người đều có một vẻ đẹp riêng.
Dường như nữ vương chỉ mời bọn họ tới dùng cơm, đề tài nói chuyện cũng rất tùy ý, bầu không khí trên bàn ăn rất tốt.
Sau khi ăn xong, người phục vụ thu dọn bàn ăn và đem món tráng miệng lên .
Linh Quỳnh là kem ly của con người, những người còn lại thì là món điểm tâm ngọt chuyên dùng cho huyết tộc.
"Huyết ma không thể thoát khỏi tầm kiểm soát, hi vọng trong lòng mọi người hiểu rõ." Nữ vương đột nhiên lên tiếng.
"Được rồi, hôm nay chỉ đến đây thôi." Nữ vương cũng không nhiều lời, trực tiếp tiễn khách.
. . .
Nữ vương biết huyết ma ở chỗ bọn họ, nhưng bà lại không có ý tứ muốn làm gì.
Khi Linh Quỳnh rời khỏi cung điện Nữ vương, nhìn thoáng qua phía sau, bình tĩnh thu hồi tầm mắt.
Ba người đi xuống dưới từ bậc thang , Linh Quỳnh đột nhiên hỏi Lạc Lê: "Anh đã tìm ra chưa?"
"Ừm." Lạc Lê biết Linh Quỳnh đang hỏi gì "Tìm ra rồi."
Hung thủ thực sự hại chết Dư Niên Niên.
"Vậy là tốt rồi."
Lạc Lê nhìn lên trời một chút, đêm nay bầu trời đêm phá lệ sáng tỏ, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Không quá hai ngày đã nghe nói Nữ vương lại ngủ say.
Có việc cũng chờ cuối cùng giải quyết xong mới xuất hiện.
Nghe thật thoải mái. . .
Hâm mộ.
Đám người Ngải Lợi Thụy bị bắt, sự tình huyết tộc tập kích nhân loại cũng được tra rõ ràng.
Ngải Lợi Thụy là muốn đợi sau khi huyết ma ra ngoài, lợi dụng những con người kia đi tập kích nhân loại, gây ra hỗn loạn.
Những người mất tích kia đều đã bị biến thành zombie, nếu bị bọn họ cắn một cái, chẳng mấy chốc sẽ trở thành zombie giống vậy.
Đến lúc đó không cần tốn nhiều sức, Ngải Lợi Thụy đã có được một quân đội huyết tộc.
. . .
Linh Quỳnh đã hoàn thành thỏa thuận với chi nhánh nhỏ của ngân hàng, cô vốn định phủi tay không làm tiếp.
Nhưng chi nhánh nhỏ của ngân hàng cảm thấy cô làm cũng không tệ lắm, muốn cho cô tiếp tục quản Huyết tộc chi thành bên kia.
Chi nhánh nhỏ của ngân hàng liền đưa ra mức lương cao.
Tiền lương không quan trọng, chủ yếu là muốn đóng góp cho thành phố Huyết tộc.
Linh Quỳnh đem toàn bộ đồ vật mà huyết ma lấy từ chỗ Ngải Lợi Thụy nạp hết vào, muốn thử nghiệm niềm vui từ thẻ bài vàng kim.
Cô cho rằng sẽ có cái phó bản nào đó.
Nhưng mà kết quả chỉ là mộng cảnh.
Cảm giác mình bị lừa rồi!
. . . Mộng cảnh vẫn rất chân thật, thật thoải mái.
Linh Quỳnh muốn thử một lần nữa, kết quả phát hiện thử nghiệm đã biến mất.
Một tấm thẻ bài màu vàng kim chỉ có thể sử dụng một lần.
Thể nghiệm thật.
Linh Quỳnh sầu đến thổ huyết.
Cũng may. . .nó rất tuyệt.
Không thì cô sầu đến chết.
Linh Quỳnh chọn hai người, cho nên Hạ Di Dạ cũng có cái mộng cảnh kia, dẫn đến vài ngày sau Hạ Di Dạ đều trốn tránh Linh Quỳnh.
"Ca ca, anh trốn tránh tôi làm gì?" Linh Quỳnh ngăn Hạ Di Dạ ở toilet.
"Không có gì."
Hạ Di Dạ sắp xếp đồ vật trên bồn rửa tay ngay ngắn, ánh mắt rủ xuống.
"Vậy anh nhìn tôi đi."
". . ."
Hạ Di Dạ ngẩng đầu, từ trong gương nhìn nàng.
Linh Quỳnh khom lưng chui vào từ dưới cánh tay hắn, mặt đối mặt với Hạ Di Dạ, "Có phải ca ca làm chuyện gì có lỗi với tôi rồi không, nên không dám nhìn tôi à?"
Hạ Di Dạ né tránh ánh mắt "Không có."
"Ca ca, nói dối mũi sẽ dài ra đó nha."
Hạ Di Dạ muốn nói hắn không có, nhưng nửa ngày cũng không nói ra được.
Linh Quỳnh ngửa đầu hôn khóe môi hắn, động tác cô chậm chạp, như có như không cọ lấy khóe môi hắn.
"Ca ca, có muốn muốn tôi hay không?"
Hạ Di Dạ nghe thấy giọng nói mê hoặc của thiếu nữ, vang lên ở bên tai, trong đầu như có thứ gì đó bốc cháy lên trong nháy mắt.
Hắn nhớ tới chuyện phát sinh trong giấc mộng kia.
Tất cả chi tiết hắn đều có thể nhớ kỹ.
Hô hấp Hạ Di Dạ có chút ngưng trệ trong chốc lát, chớp mắt liền đưa tay ôm lấy người, đặt ở trên bồn rửa tay, chống đỡ hôn lấy cô.
Bóng người trong gương triền miên, cả phòng tràn ngập hương thơm kỳ lạ.
. . .
Ngày hôm sau Hạ Di Dạ dậy trễ, Linh Quỳnh đã nằm ở bên cạnh, không chớp mắt nhìn hắn.
Hạ Di Dạ cũng không động, cùng cô đối mặt một lúc lâu, hỏi cô: "Làm sao thế?"
Khóe môi Linh Quỳnh khẽ nhếch "Trước đó không phải em nói muốn đưa ca ca một lễ vật sao? Ca ca có muốn đi xem với em không?"
Hạ Di Dạ cũng đã quên mất chuyện này.
Linh Quỳnh chỉ đường, Hạ Di Dạ lái xe.
Con đường này càng đi hắn càng cảm thấy quen thuộc.
Nơi xa dần dần lộ ra lâu đài cổ, xâu chuỗi hết tất cả cảm giác quen thuộc của hắn.
Linh Quỳnh để hắn dừng xe ở bên ngoài lâu đài cổ.
Lâu đài cổ đã tu sửa xong, nhìn qua không có gì khác biệt so với trước kia, hoàn toàn không nhìn ra vết tích bị phá hủy.
"Em. . . Dẫn anh tới nơi này?" Trong lòng Hạ Di Dạ có chút suy đoán không chắc lắm, nhưng lại không dám nghĩ tới.
"Đây chính là lễ vật em đưa cho ca ca." Linh Quỳnh đưa lưng về phía lâu đài cổ giang hai tay ra "Cho ca ca nhà."
Hạ Di Dạ ngây người: "Nhà?"
"Ừm."
Hạ Di Dạ lại nhìn về phía sau lâu đài cổ.
"Vào xem một chút đi." Linh Quỳnh dắt tay Hạ Di Dạ, đi vào trong lâu đài cổ.
Cửa ra vào đều quen thuộc với Hạ Di Dạ, đến cả thảm cửa cũng là màu sắc trong trí nhớ của hắn.
Đồ vật trong lâu đài cổ đã bị đổi đi không ít, nhưng mà đa số đồ vật đều quen thuộc trong trí nhớ hắn.
Hắn vừa chán ghét vừa ưa thích lâu đài cổ này.
Chán ghét lâu đài cổ là bởi vì nơi này mãi mãi cũng vắng ngắt, thích là bởi vì trong này có dấu vết mẹ hắn sinh sống.
Ký ức khi còn bé của hắn, cơ bản đều chỉ có mẹ.
Những thứ liên quan tới Hạ Phổ đặc biệt ít.
Bởi vì ông ấy rất hiếm khi về nhà.
Có về cũng về không được lâu đã đi.
Ngay cả lúc lâm chung của mẹ. . .
Hạ Di Dạ đẩy cửa phòng của hắn, những món đồ bên trong đa số đều trở lại như cũ, ngay cả ảnh chụp trên tường cũng gần như đều ở đây cả.
Những hình này ngoại trừ hắn và mẹ, thì chính là hình ở trường học trước kia. . .
Hạ Di Dạ nhìn vào trong những tấm hình kia, lại cảm thấy không quen thuộc.
Thiếu nữ ôm lấy hắn từ phía sau, nụ cười xán lạn, trong con ngươi trong suốt dường như có ánh sao.
"Ca ca, em mong mình có một vị trí ở thế giới của anh, có thể chứ?"
Hạ Di Dạ quay người, tiểu cô nương đứng ở phía sau hắn, hai tay chắp sau lưng, dịu dàng ngoan ngoãn lộ ra chờ mong khẩn trương.
Hạ Di Dạ yên lặng nhìn cô gần một phút, đưa tay kéo người qua ôm lấy.
Hắn nói: "Sau này đều có em."
. . .
Hạ Di Dạ và Linh Quỳnh ngồi ở trên sàn, dựa vào giường phía sau.
"Những hình kia em tìm thấy ở chỗ nào vậy?" Hắn nhớ không lầm là đã bị hủy đi rồi mà, cô lấy đâu ra vậy?
"Chú cho em một ít, đến trường học trước kia của anh tìm một ít."
Hạ Phổ. . .
Linh Quỳnh nhìn Hạ Di Dạ một cái, trực tiếp dời chủ đề "Chúng ta đi đến chỗ khác xem một chút đi."
". . . Ừm."
Phòng trong lâu đài cổ rất nhiều, có phòng không bị hủy, vẫn là dáng vẻ ban đầu.
"Đây là thư phòng của anh." Hạ Di Dạ chủ động giới thiệu "Trước kia phần lớn thời gian của anh đều ở chỗ này."
Linh Quỳnh đi vòng quanh giá sách, hầu hết những cuốn sách trên này đều giống viên gạch, sắp xếp theo thứ tự lớn nhỏ, rất chỉnh tề.
Phòng kia còn tốt, thời điểm tu sửa hoàn toàn chưa hề động qua.
Linh Quỳnh mở vài cuốn sách ra.
"Anh đã xem hết nhiều sách như vầy rồi à?"
"Cũng không nhiều lắm đâu. . ."
"Vậy cái này anh cũng từng đọc à?" Linh Quỳnh mở sách trong tay ra, đưa lên trước mặt Hạ Di Dạ.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó.