~~~
Thời gian này bọn họ cũng không đi ra ngoài làm xằng làm bậy, lấy đâu ra tiền đây.
Có ra mà không có vào thì có thể kéo dài được bao lâu chứ?
"Không phải cần trước còn một ít sao."
"... Giáo chủ, chúng ta có nhiều huynh đệ như vậy!!" Giáo chúng hoảng sợ: "Ngài không thể tiếp tục tiêu xài như vậy nữa, nếu không... Tất cả mọi người đều phải ăn không khí!"
"......"
Đánh không lại, khuyên không nghe, cản cũng không được.
Một đám người chỉ đành kêu khổ trong lòng.
Từ sau khi giáo chủ tiền nhiệm xuất gia một cách khó hiểu, bọn họ liền rơi vào chuỗi ngày sống trong nước sôi lửa bỏng.
Đừng nhìn dáng vẻ nhu thuận khả ái của vị giáo chủ mới này, trên thực tế lòng dạ nàng so với bất cứ ai cũng tàn nhẫn độc ác hơn.
...
Linh Quỳnh mang theo một vài người ra ngoài, đi theo hướng đạn tín hiệu vừa bắn.
Ở đây có một cái thôn nhỏ, chính là thôn của đám người vừa rồi chạy đến nói người của Vô Ảnh Giáo đã bắt Thúy Hoa của bọn họ.
Thôn rất nghèo, bình thường người Vô Ảnh Giáo còn chẳng thèm đến đây.
Lúc này trong thôn lại tràn ngập tiếng thét chói tai.
Nhà cửa trong thôn đều xây gần nhau, nhà này chỉ cách nhà kia nhau một bức tường, thuận tiện cho người trong thôn qua lại, cũng thuận tiện cho đám sát thủ.
Mà vị đại hiệp vừa rồi, lúc này đang che chở một nữ tử, bị người bao vây.
Khi đám người bên trong đánh đến hung hăng, khó mà dứt ra được, thì đoàn người mới chậm rì xuất hiện ở cửa thôn. Sát thủ chú ý đến những người đang đi đến, lập tức nhao nhao nâng cao cảnh giác.
Nhưng mà đám người kia có vẻ không có ý định đi vào, chỉ đứng ở cửa thôn... xem náo nhiệt.
"......"
Đại hiệp đá văng một tên sát thủ, cầm lấy tay nữ tử hắn đang bảo vệ, xông ra phía cửa thôn.
Bọn sát thủ thấy đoàn người kia không có hành động gì, thống nhất quyết định xử lí tốt chỗ này trước rồi thì dẹp gọn bên kia luôn.
Những người kia vừa nhìn liền biết địa vị không tầm thường.
Bọn hắn gϊếŧ người ở đây, không phải muốn chết sao?
Loại chuyện phiền phức này cũng không liên quan đến bọn họ, hà tất gì phải nhảy vào vũng bùn này.
"Cứ xem thôi cũng không mất gì đâu." Linh Quỳnh vuốt cằm, con ngươi đen láy chuyển động hai vòng, khóe miệng mỉm cười: "Nói không chừng một lát còn có thể nhặt được tiện nghi thì sao."
Giáo chúng: "......"
Người cho là tiện nghi dễ nhặt lắm à!
...
Cả vị đại hiệp lẫn nữ tử đều đang bị sát thủ vây công, hình như nữ tử không có võ công, đại hiệp phải phòng thủ khắp nơi, rất nhanh thì rơi vào thế hạ phong.
Nếu còn tiếp tục nữa, tất cả bọn họ chắc chắn đều phải chết ở đây...
Dư quang đại hiệp liếc thấy đám người Vô Ảnh Giáo đang xem náo nhiệt cách đó không xa, liền xuất hiện một ý tưởng to gan.
Trong tình huống này, ý nghĩ của hắn có vẻ hơi lớn mật, nhưng có thể sẽ còn một con đường sống.
Đại hiệp kéo nữ tử, đột phá vòng vây chạy đến trước mặt Linh Quỳnh.
Đại hiệp co được dãn được, trước đó còn đòi đánh đòi gϊếŧ nàng, bây giờ lại có thể cúi đầu cầu cứu.
"Giáo chủ, xin hãy ra tay tương trợ."
"Dựa vào cái gì chứ?" Linh Quỳnh lấy ra một cây quạt nhỏ, nhẹ nhàng phẩy phẩy: "Không phải lúc trước ngươi muốn gϊếŧ ta sao."
Sát thủ đuổi theo phía sau.
Nhưng bởi vì Linh Quỳnh mang không ít người, nên bọn họ không có lập tức động thủ.
Linh Quỳnh liếc nhìn những sát thủ kia, sắc mặt không đổi: "Huống hồ, đối với các ngươi mà nói, Vô Ảnh Giáo trong giang hồ hoàn toàn là một khối u ác tính, ngươi cầu cứu với một tổ chức như vậy không sợ đánh mất danh tiếng đại hiệp của ngươi à?"
Sắc mặt đại hiệp hơi đổi.
Nhưng mà sát thủ phía sau đang nhìn chằm chằm ép hắn phải cúi đầu: "Giáo chủ người muốn điều kiện gì mới đồng ý ra tay cứu giúp ?".
Linh Quỳnh phe phẩy cây quạt nhỏ vài lần, giống như đang suy nghĩ.
Nữ tử lên tiếng hứa hẹn: "Cô nương, ta là Đại tiểu thư Liễu gia ở Đồng Thành, nếu như cô nương đồng ý ra tay tương trợ, gia phụ chắc chắn sẽ vạn phần hậu tạ".
Linh Quỳnh nghiêng đầu nhìn giáo chúng bên cạnh.
Giáo chúng hiểu rõ bước lên, cũng không giới thiệu lai lịch gì của Liễu Gia Đồng Thành, trực tiếp nói: "Giáo chủ, tiền đến rồi."
Linh Quỳnh ' ba ' một tiếng khép cây quạt nhỏ lại: "Chỉ cần cứu ngươi, điều kiện gì cũng được?"
"...... Chỉ cần đó là chuyện hợp lý, Liễu gia đều có thể làm được."
"Yên tâm, những chuyện mà ta yêu cầu thường là những chuyện rất đơn giản." Linh Quỳnh cười một cái.
Đại hiệp và nữ tử trao đổi ánh mắt, biết vậy là nàng đồng ý rồi, lập tức chạy đến sau lưng nàng.
Đám sát thủ vốn cũng định xử lý đám người xem náo nhiệt này luôn nên mặc dù bọn người kia có hợp tác với nhau, thì đối với bọn hắn cũng không có gì khác biệt.
Linh Quỳnh bẻ cổ tay, ngoắc ngón trỏ hướng về phía đám sát thủ: "Cùng lên đi, đánh nhanh cho xong ta còn nghỉ ngơi!"
Sát thủ: "......"
Muốn chết!
Thân thể này của nàng tuy võ công không cao, nhưng khinh công thì vẫn có thể dùng được.
Lúc ở môn giáo, Linh Quỳnh có luyện tập một thời gian, bây giờ đã có thể sử dụng thuần thục.
Ngược lại là đám người kia, bất tri bất giác đã bị người ta đánh cho nhừ tử.
...
Trong thôn yên tĩnh, mùi máu tanh phiêu đãng khắp nơi. Trên đất loang lổ vết máu, thi thể nằm lăn lóc ngổn ngang.
Tiểu cô nương nhan sắc tinh xảo, y phục hoa lệ, đang ung dung nhàn nhã ngồi tựa vào một chiếc ghế.
Bên cạnh bày một cái bàn, có người châm trà, khói hương lan tỏa, mùi trà bay ra bốn phía.
Nếu bỏ qua tràng cảnh trên mặt đất thì đây cũng có thể coi là một bức tranh hài hòa.
"Giáo chủ, tìm được mấy thứ này."
Giáo chúng đem những đồ vật lục soát được từ trên người sát thủ đến, toàn bộ đều để lên bàn.
Linh Quỳnh đặt chén trà xuống, đầu ngón tay khều nhẹ đống đồ vật ít ỏi: "Nghèo như vậy?"
Không phải nói làm sát thủ kiếm được rất nhiều tiền sao?
Làm sao mà nghèo đến mức này không biết!!
"...... Giáo chủ, có thể bọn họ là sát thủ chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ không mang nhiều đồ đạc theo bên người."
Hơn nữa những sát thủ như thế này, thông thường đều có tổ chức.
Chính là bán mạng cho tổ chức, trên người làm gì có thể có đồ tốt gì được chứ.
Linh Quỳnh: "......"
Thảm.
Linh Quỳnh quay đầu nhìn mặt hai người phía sau.
Lúc này hai người kia lúc này có chút hoang mang.
Khi Linh Quỳnh nói chuyện với họ, họ mới hồi phục tinh thần.
Nữ tử tên Liễu Nhược Vân, là con gái của Liễu gia ở Đồng Thành.
Liễu Gia Đồng Thành có địa vị cao trên giang hồ, quan trọng là vô cùng giàu có.
Nghe nói đến cái tên Liễu Gia Đồng Thành này, tất cả mọi người đều phải cho ba phần mặt mũi.
Mặc dù Liễu gia có tiền, nhưng bây giờ Liễu Nhược Vân lại không có.
Cho nên Linh Quỳnh phải trở về Đồng Thành cùng nàng ấy.
Liễu Nhược Vân nói với xong Linh Quỳnh, hơi thở phào nhẹ nhõm, còn cho rằng nàng ấy sẽ đưa ra cái yêu câu gì đó quá đáng lắm.
Không ngờ chỉ là đòi tiền thôi.
Đây đối với Liễu gia mà nói thì đúng là quá đơn giản.
Liễu Nhược Vân kéo vị đại hiệp kia sang bên cạnh: "Nhiếp đại ca, võ công của nàng rất lợi hại đúng không?"
Nhiếp Trình: "Khinh công của nàng đúng là rất lợi hại, nhưng ...... Võ công cũng bình thường thôi! Nàng ấy không dùng bất kỳ chiêu thức nào."
Liễu Nhược Vân: "Sao nàng ấy có thể lợi hại như vậy?"
Nhiếp Trình: "......"
Thời điểm Nhiếp Trình giao thủ với Linh Quỳnh đã phát hiện, võ công nàng chỉ tạm được, công lực cũng không quá thâm hậu, nhưng tốc độ lại rất nhanh, ỷ vào khinh công đánh nhanh thắng gọn.
Giống như việc hai người đồng thời rút kiếm nhưng thời gian người ta rút ra nhanh gấp đôi ngươi.
Kiếm của ngươi còn trong vỏ, kiếm của người ta đã ở trên cổ ngươi.
...
Đại bộ phận người trong thôn đều may mắn sống sót.
Đối với việc vị hàng xóm ác bá hôm nay lại bất ngờ cứu họ, thôn dân đều có chút khó có thể tiếp nhận.
Nhưng dù sao thì cũng là nhờ người ta đã ra tay cứu bọn họ, các thôn dân đều khó nói ra mấy lời không tốt như thường ngày.
Có thôn dân thấy vị đại hiệp kia còn ở đây, đánh bạo hỏi: "Thúy Hoa...... Thúy Hoa thật sự không phải do các ngươi bắt sao?"
"Bọn ta bắt nàng ta để làm gì? Làm nha hoàn cho ta chắc?" Linh Quỳnh phe phẩy cây quạt, tức giận liếc một cái.
"......"
Ở thời đại này, việc một người nào đó mất tích, quả thật là một chuyện vô cùng bình thường.
Có lẽ là đã chạy trốn với tình lang hoặc là có thể bị người lừa bán, cũng có thể là đã gặp chuyện nguy hiểm gì đó, chết luôn rồi.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó
~~~