Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Lấp Lánh thở dài, bảo cô "cố lên", sau đó liền offline.
Không có tiền nạp, tính đi đường tắt, Linh-nghèo nàn-Quỳnh đứng tại chỗ loanh quanh một lúc, đột nhiên lấy điện thoại di động ra liên lạc.
"Các người ở chỗ này chờ, tôi đi làm chút việc rồi quay về."
"???"
Linh Quỳnh chạy trốn rất nhanh, ba người đàn ông còn chưa kịp ngăn cô lại.
Đuổi theo ra ngoài ngay cả bóng người cũng không thấy.
....
Một lúc sau Linh Quỳnh quay lại, trong tay cầm một thiết bị tương tự như bình phun thuốc trừ sâu cho cây.
Nhưng chỉ là hình dáng giống, còn chất liệu thì hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Cô chỉ huy Phong ca mặc một bộ quần áo bảo hộ, đeo thiết bị trên lưng, phun thuốc về hướng dây leo.
Phong ca hỏi ra vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn hỏi: "Có gì ở trong này?"
"???" Cái này có thể chứ?
Phong ca ấn vào tay cầm, phun qua chỗ gần nhất.
Trong nháy mắt dây leo héo rũ.
Phong ca: "....."
Bên ngoài chắc là dây leo bình thường, có tác dụng cũng không kỳ quái.
Cái vừa rồi chuyển động.... cũng không chắc sẽ có tác dụng.
Phong ca liên tục phun qua, nghe thấy âm thanh "soạt soạt soạt", nhưng không phải tấn công hắn, mà lui ra phía sau.
Giống như biết đồ vật này sẽ làm tổn thương nó, cho nên sợ hãi.
Khi không thể lui được nữa, dây leo giống như bị chọc giận, đột nhiên quất về phía Phong ca.
Phong ca phun về phía dây leo kia, hơi nước dừng lại trên dây leo, lập tức trên mặt lá cây héo rũ.
Dây leo giống như bạch tuộc múa may vặn vẹo trên không trung, còn lờ mờ nghe được tiếng " chi chi" giống như chuột.
Hơn nửa đêm nghe được âm thanh này, u ám tối tăm.
"Trong đó chỉ có axit sunfuric?" Hạ Di Dạ cảm thấy không thể nào.
Axit sunfuric bình thường chắc không thể đối phó được dây leo kia.
Linh Quỳnh nghiêng đầu nhìn hắn cười một cái: "Anh đoán đi."
Hạ Di Dạ: "....."
Đương nhiên trong đó không chỉ có axit sunfuric, bên trong còn bỏ thêm thuốc đặc chế chuyên dùng để đối phó với huyết tộc của chi nhánh nhỏ ngân hàng, nếu dây leo kia là sản phẩm của huyết tộc, thì chắc là cũng sẽ có tác dụng.
Hạ Di Dạ không muốn đoán.
Hắn chỉ muốn biết, vì sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã có đồ vật đấy?
....
Rất nhanh dây leo bị thu dọn sạch sẽ, xác định không còn nguy hiểm nữa, mọi người đến gần lồng sắt kia.
Bên trong, trên bia đá còn khắc một ít ký hiệu kỳ quái.
"Nguy cơ thất bại khi mạo hiểm rất cao, Hạ Di Dạ, anh xác định phải làm vậy sao?"
Lạc Lê cũng nghĩ mình điên rồi mới cùng bọn họ đi càn quấy.
"Ừ."
"Tôi nói cho các người, một khi anh thất bại, tôi sẽ nhân cơ hội lúc huyết ma còn chưa hoàn toàn khống chế được anh để gϊếŧ anh."
Nếu không để huyết ma đi ra đầu tiên, người ta cũng sẽ không tốn sức làm lại một lần nữa.
"Được."
Lạc Lê để bọn họ có thời gian chuẩn bị.
Lúc phá phong ấn cũng cần máu của huyết tộc thuần huyết.
Lạc Lê chuẩn bị một ít, hơn nữa còn có của hắn và Hạ Phổ, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ dùng.
Nhưng Hạ Di Dạ... muốn vẽ trận pháp triệu hoán phải cần máu của Hạ Di Dạ, nhu cầu về số lượng có chút lớn.
Hạ Di Dạ mất máu khá nhiều, nếu chút nữa đánh nhau với huyết ma cũng không phải là chuyện tốt.
"Ca ca, anh uống máu của tôi đi." Linh Quỳnh chủ động nói.
"Tôi có thể chống đỡ."
"Ca ca, anh chết thì sẽ không nhìn thấy được tôi."
.....
Lúc Lạc Lê đang vẽ trận pháp giữa không trung, ngẩng đầu nhìn qua, đúng lúc thấy Hạ Di Dạ ôm Linh Quỳnh.
Khoảng cách có hơi xa một chút nên cũng không nhìn thấy rõ hai người đang làm gì.
Nhưng mà tư thế đó rất mập mờ.
Lạc Lê có chút xuất thần, giống như nghĩ đến chuyện gì khác, Phong ca kêu hắn vài tiếng mới hoàn hồn.
"Anh đi theo cô ấy bao lâu rồi?"
"Không nhiều, lúc cô ấy đến bên này thì đi theo cô ấy."
"Cô ấy và Hạ Di Dạ cũng chưa quen biết lâu."
Phong ca lắc đầu: "Không lâu."
"Tình cảm của bọn họ nhìn qua cũng không tệ lắm."
Phong ca lắc đầu: "Mỗi ngày cô ấy đều chạy theo Hạ Di Dạ, lúc trước người ta còn không thèm phản ứng với cô ấy."
Cô ấy tham cơ thể người ta!
Còn bán máu của người ta!
Người bình thường còn làm được những điều này?
Lạc Lê: "...."
Đã nhìn ra.
Hạ Di Dạ không phải là loại người chủ động.
Nếu Niên Niên không có chuyện gì xảy ra...
Lạc Lê nheo hai mắt lại, mặc kệ là ai, nhất định hắn phải cho Niên Niên một công đạo.
....
Lạc Lê vẽ xong trận pháp, quan sát ánh trăng trên bầu trời, chờ thời điểm thích hợp.
"Thời gian không chênh lệch lắm."
Linh Quỳnh và Hạ Di Dạ cùng nhau bước đến, Linh Quỳnh ôm hắn hôn một cái: "Ca ca, em tin anh."
Hạ Di Dạ hiếm khi chủ động hôn cô lại một cái.
Dù không biết có thể đi ra hay không, Lạc Lê cũng không gấp gáp thúc giục bọn họ.
"Tôi sẽ thành công, chờ tôi."
Hạ Di Dạ buông Linh Quỳnh ra, đi đến vị trí Lạc Lê chỉ.
"Thánh khí đâu?"
Linh Quỳnh bỏ nón xuống, lấy cái vương miện đang đội trên đầu đưa qua.
Lạc Lê: "...."
Cô cũng dám mang!
Linh Quỳnh nhìn thấy Lạc Lê đặt vương miện lên trên lồng sắt.
Lúc này Linh Quỳnh mới phát hiện, phía trên có một chỗ để đặt thánh khí.
"Các người đi ra ngoài chờ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không được vào."
Linh Quỳnh và Phong ca bị đuổi ra ngoài.
"Phất Tẫn tiểu thư, cô cảm thấy có thành công không?"
"Tất nhiên." Ba ba nạp tiền cũng không nạp vô ích nha!
"....." Phong ca cũng không biết cô lấy đâu ra tự tin lớn như vậy.
.....
Bước phá phong ấn là Hạ Phổ chỉ, cũng là lần đầu tiên Lạc Lê làm, cũng may không có gì sai sót.
Lúc thánh khí bắt đầu phát huy tác dụng, Linh Quỳnh cảm thấy độ ấm xung quanh bắt đầu dừng lại.
Giống như bên trong mở ra, là bước vào thế giới băng tuyết.
Linh Quỳnh quấn chặt chiếc áo choàng đen của cô.
Hình như thánh khí bị đập vỡ, có ánh sáng lộ ra ngoài, trắng xóa và nhợt nhạt, cùng với độ ấm và hoàn cảnh, cực kỳ giống hiện trường phim kinh dị.
Lồng sắt bị ánh sáng bao quanh, những khối sắt bắt đầu rơi xuống, lộ ra xương trắng như ngọc.
Thì ra là dùng xương trắng tạo thành lồng sắt....
"Phất Tẫn tiểu thư, cô nghe..."
Linh Quỳnh tập trung nghe, phía sau rừng rậm hình như có động tĩnh...
Linh Quỳnh quay người nhìn rừng rậm phía sau, ẩn trong cánh rừng tối đen, giống như một con thú đang há miệng rộng chờ con mồi, lặng yên không một tiếng động.
Uỵch uỵch----
Huyết tộc đột nhiên xuất hiện trong bóng tối, móng vuốt sắc bén đánh thẳng vào ót của Linh Quỳnh.
Phong ca và Linh Quỳnh cùng lúc tránh ra hai bên, huyết tộc lao qua giữa bọn họ, mang theo một luồng gió tanh hôi.
Phía sau Linh Quỳnh là một trận gió mạnh, huyết tộc thứ hai lao ra từ trong rừng.
Linh Quỳnh nghiêng người tránh đi, nâng tay đánh xuống, đột nhiên một thanh đao dài xuất hiện trong tay, bổ trúng vai huyết tộc.
Thanh đao dài sắc bén, huyết tộc hét một tiếng bén nhọn.
Ở trong rừng, động tĩnh càng lúc càng lớn.
Linh Quỳnh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong rừng một con huyết tộc rồi lại thêm một con huyết tộc xuất hiện.
"!!!"
Đm!
Lúc rút được thẻ cũng không có nói vụ này!
Bên kia, những kí tự trên tảng đá bên trong lồng xương bị ánh sáng của thánh khí phủ lên, những kí tự trên đá thoát ra, bay lên giữa không trung, xoay vòng tròn xung quanh lồng xương.
Những kí tự xoay quanh vài vòng, đột nhiên đâm thẳng vào trong xương trắng.
Những kí tự xuất hiện trên xương trắng, rồi lại từ từ biến mất.
Lạc Lê đổ máu thuần huyết đã được chuẩn bị sẵn lên tảng đá.
Máu cũng không đọng lại trên tảng đá, mà nhanh chóng bị hấp thụ, biến mất.
Răng rắc---
Giữa tảng đá vỡ ra một khe hở.
——Vạn vật đều có khoảng không——
Nhóm cục cưng, bầu vé tháng nào~~
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~