Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Thịnh Minh Tuế vừa dứt lời, cánh cửa liền 'Răng rắc' một tiếng rồi mở ra.
Linh Quỳnh đứng ở cửa phòng.
"..." Thịnh Minh Tuế chần chừ, "Chúng ta cứ như vậy đi vào phòng người ta có ổn không?"
Linh Quỳnh chớp mắt, nghiêm túc hỏi: "Nếu không thì sao? Báo cho chủ hộ?"
"...."
Cuối cùng Thịnh Minh Tuế vẫn chọn khuất phục.
Ánh sáng trong phòng tối tăm, Thịnh Minh Tuế cảm giác được luồng khí lạnh u ám tràn ra từ bên trong, da gà vừa xẹp xuống lại nổi lên.
Hắn nhìn Linh Quỳnh một chút, dịch một bước nhỏ, quan sát bên trong.
Thịnh Minh Tuế sửa phòng ở của mình thành hai gian phòng, đổi thành phòng vẽ tranh nên cách bài trí nhìn qua có chút không giống.
Đồ gia dụng trong phòng đều được phủ vải trắng, sàn nhà toàn là bụi, khắp nơi là mạng nhện, nhìn qua quả thật giống như lâu rồi không có người ở.
Thịnh Minh Tuế lề mề một lúc lâu, đi từ cửa vào bên trong.
Thịnh Minh Tuế thử bật công tắc đèn nhưng không sáng.
Không biết là do lâu không có ngưởi ở hay do xảy ra vấn đề gì.
Thịnh Minh Tuế cũng không dám đi kéo rèm cửa, dù sao bọn họ cũng là lén lút tiến vào.
Thịnh Minh Tuế lấy điện thoại di động ra chiếu sáng.
Trong phòng khách có rất nhiều đồ vật lộn xộn bị che vải trắng.
"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ..."
"Ca ca, tôi ở đây."
"Cô.... Cô đứng phía trước tôi đi." Thịnh Minh Tuế có chút xấu hổ: "Tôi không nhìn thấy cô, có chút sợ hãi".
"Được."
Linh Quỳnh lại gần trong phạm vi tầm mắt của Thịnh Minh Tuế, bọn họ nhìn qua từ phòng khách.
Đồ dùng bị che vải trắng trong phòng khách đều là đồ gia dụng.
"Nơi này nhìn qua giống như từng có người ở." Thịnh Minh Tuế che vải trắng lại.
Người vẽ tranh quan sát sự vật rất cẩn thận, Thịnh Minh Tuế phát hiện rất nhiều vết tích từng được sử dụng qua.
"Tiểu Vũ, cô có nhìn thấy người phụ nữ mang thai kia không?" Linh Quỳnh lắc đầu, "Đi vào phòng ngủ thử xem."
Thịnh Minh Tuế chiếu đèn vào phòng ngủ, căn phòng chìm trong bóng tối làm hắn không thoải mái lắm.
Giống như đang có thử gì đang nhìn chằm chằm hắn.
Thịnh Minh Tuế có chút muốn bỏ cuộc, muốn nói không thì....
Cuối cùng, Thịnh Minh Tuế khẽ cắn môi: "Ừ."
Thịnh Minh Tuế đi về phía bên trái phòng ngủ, lúc đi qua không chú ý lắm, đụng vào góc tường.
"Ca ca?"
"Tôi không sao."
Thịnh Minh Tuế giơ điện thoại di động về phía cửa phòng ngủ.
Đã rất lâu không có ai mở cánh cửa này.
Thịnh Minh Tuế nhìn Linh Quỳnh một chút, hít sâu mấy lần mới đè chốt cửa, chậm rãi đẩy vào.
Kẹt kẹt -----
Cửa phòng đã quá lâu không có ai mở, có lẽ bị gỉ, tiếng "kẹt kẹt" truyền ra từ trong phòng.
Bành -----
Thịnh Minh Tuế đột nhiên lui lại, đụng vào ngăn tủ đã bị che vải trắng.
Linh Quỳnh nhìn vào trong phòng, mép giường trong phòng có một thứ giống như bóng người.
"Ca ca, chỉ là giá treo đồ rơi xuống đất."
Không biết là ai bày trò thất đức, chuyển thứ này đến giữa phòng, còn che vải trắng lên, nhìn qua thật giống như đang có người đang đứng ở đây.
Thịnh Minh Tuế nghe vậy, cẩn thận nhìn vào bên trong, xác định không phải mấy thứ bẩn thỉu, mới thở phào một hơi.
"Tiểu Vũ... Hay là cô trở lại thân thể tôi đi." Thịnh Minh Tuế dựa vào sát vách run chân: " Tôi không thể."
Hắn thật sự không khắc phục được.
Nhìn thấy những thứ này, dường như thân thể không còn là của hắn, hoàn toàn mất khống chế.
Linh Quỳnh: " Đây là chính ca ca để cho tôi nhập vào anh."
Thịnh Minh Tuế: "Ừm."
Thịnh Minh Tuế đáp xong cảm thấy lời kia của Linh Quỳnh không đúng lắm.
Khi hắn hồi thần lại, Linh Quỳnh đã trở lại thân thể hắn, cầm quyền khống chế.
Linh Quỳnh nhập vào thân thể, tay chân có chút cứng nhắc di chuyển, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Phòng ngủ rất sạch sẽ, không loạn giống như phòng khách.
Chỉ là cái giá treo đồ dưới đất có chút dọa người.
Nó ở giữa giường, người bình thường hẳn sẽ không để giá treo đồ như thế phải không?
"Cái tất xấu gì..."
Linh Quỳnh nói thầm một tiếng, đi quanh giường một vòng.
Không phát hiện có gì dị thường, Linh Quỳnh chuẩn bị rời đi, mũi chân lại đạp trúng thứ gì.
Loảng xoảng ----
Nhanh như chớp -----
Bình thủy tinh trên mặt đất lăn qua.
Linh Quỳnh khom lưng, xốc ga giường lên, nhìn xuống dưới giường.
Cũng không có đồ vật gì kì quái, chỉ có một chiếc bình thủy tinh, ở cạnh tường.
Là một bình truyền dịch, tên dán trên bình nhìn không rõ, không biết cụ thể có tác dụng gì.
Linh Quỳnh lại nhìn cái giá treo đồ, nếu như có người truyền dịch ở đây, cái giá treo đồ ở đó còn chấp nhận được.
Linh Quỳnh đi từ phòng ngủ ra ngoài, sang một phòng ngủ khác.
Cửa phòng ngủ này không mở được, đã bị người ta khóa chặt.
Thịnh Minh Tuế vừa định nói không mở ra thì thôi, Linh Quỳnh đột nhiên nhấc chân đạp vào.
"! !"
Cánh cửa mở sầm ra.
Một luồng khí lạnh đập vào mặt.
Dù lúc này Thịnh Minh Tuế không làm chủ thân thể cũng cảm nhận được khí lạnh đó.
Căn phòng ngủ này trống rỗng, chỉ có một thứ đặc biệt ở giữa bàn, trên bàn có một cái bình.
Trên cái bình dán một lá bùa, còn dùng một người đá kì quái chặn bình nắp lại.
Thịnh Minh Tuế: "Tiểu Vũ.... Đó là cái gì?"
"Cô ta ở đây."
"Người phụ nữ mang thai kia?"
"Ừm"
Linh Quỳnh đi vào bên trong hai bước: "Tôi biết cô ở đây, ra đi."
Gian phòng yên tĩnh vô cùng, Thịnh Minh Tuế không dám lên tiếng, thậm chí không dám nhìn từ thị giác của Linh Quỳnh.
Không biết qua bao lâu, trong cái bình kia bay ra một sợi khói xanh, chậm rãi thành hình dáng của một nữ tử.
Là người phụ nữ mang thai trong thang máy.
Người phụ nữ mang thai có chút sợ hãi: "Tôi cũng đã đồng ý với cô.... Cô còn tìm tới nơi này làm gì?"
Cô cũng không làm gì tiểu soái ca kia.
Chỉ nói hai câu thôi mà....
Làm sao cô ta đánh tới cửa rồi! !
"Tại sao cô lại bị giam giữ ở đây?"
Thịnh Minh Tuế sững sờ, giam giữ?
Người phụ nữ mang thai kiêng kị Linh Quỳnh, nhưng cô vẫn thăm dò hỏi: "Tôi cho cô biết, cô sẽ giúp tôi sao?"
Doanh nhân Linh Quỳnh: "Cô có tiền không?"
Người phụ nữ mang thai vô cùng hoảng loạn.
"Cô .... Hỏi chuyện này làm gì?"
"Có tiền mua tiên cũng được nha, tôi cũng không thể làm không công." Mặc dù là đi theo kịch bản, nhưng có thể kiếm được khoản tiền nào hay khoản đó nha!
Kịch bản muốn theo, tiền cũng muốn kiếm.
Không có xung đột!
Người phụ nữ mang thai: "...."
Cô đi đòi tiền quỷ?
Đương sự hiển nhiên không cảm thấy đòi tiền quỷ có vấn đề gì, vẫn rất lí lẽ hùng hồn: "Cuối cùng là cô có hay không?"
Tiền....
"Có, tôi có." Người phụ nữ mang thai gật đầu: "Cô có thể giúp tôi?"
"Có tiền thì có thể."
"Tôi ... Làm sao tôi có thể tin tưởng cô?" Người phụ nữ mang thai chần chừ.
Lỡ như cô lấy được tiền liền chạy mất thì làm sao bây giờ?
"Tùy cô nha." Linh Quỳnh không quan tâm: "Dù sao cũng không phải tôi bị giam giữ ở chỗ này."
"...."
Từ khi cô có thể rời khỏi cái bình, người duy nhất có thể nhìn thấy cô, chính là trước mặt tiểu soái ca này.
Người phụ nữ mang thai cân nhắc một phen, cảm thấy khả năng người đối diện gϊếŧ mình rất dễ dàng, không cần thiết phải lừa mình.
Người phụ nữ mang thai nói cô ta cất mấy thứ đồ cổ ở một chỗ, hẳn là có giá trị mấy triệu.
Chỗ đó chỉ nhận phiếu xuất kho, không nhận người, chỉ cần cầm phiếu kiểm kê đi là có thể lấy hàng.
Đầu tiên cần phải lấy được phiếu kiểm kê trước.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~