Ta cầm miếng ngọc, xoay qua xoay lại. Nam Thành ở bên nhìn biểu tình của ta, sau đó lại chăm chú quan sát miếng ngọc kia: “ Tỷ có biết miếng ngọc này không?”
Ta lắc đầu, miếng ngọc đã bị vỡ nên trông hình dạng không còn nguyên vẹn, vì thế ta cũng chẳng nhận ra là của ai. Nam Thành cầm miếng ngọc từ tay ta, sau đó giao lại cho Minh Uyển đem cất
“ Được rồi chuyện này đệ sẽ làm rõ, trời cũng khuya rồi tỷ mau đi nghỉ sớm đi, đệ xin phép cáo lui trước”
“ Được, Minh Uyển ngươi tiễn người đi”
Sáng sớm hôm sau, biên quan đem mật thư tới cấp báo. Ta nghe ngóng được tin tức ở bên ngoài biên ải Tư Đế đã giành được chiến thắng, nội trong hôm nay hoặc ngày mai sẽ quay về trong cung.
Ta vui mừng một lời không nói hết, ngay lập tức cũng quên dần đi những rắc rối dạo này gặp phải. Ta ngồi ở trong tẩm cung vuốt ve chiếc bụng mình, cuối cùng cũng có thể chờ được Tư Đế chiến thắng quay về
“ Nương, người đang rất vui phải không?”
Thước Đông từ ngoài bước vào trong, tiến lại gần nơi ta đang ngồi. Sau đó lại đưa tay chọc chọc mấy cái vào bụng ta. Ta mỉm cười xoa đầu nhóc: “ Phải, nương đang rất vui, bởi vì phụ thân con sắp về rồi đó”
“ Thật vậy sao? Nương không nói đùa con chứ”
Nhìn dáng vẻ bất ngờ hạnh phúc của Thước Đông, ta không nhịn được liền bật cười: “ Sao nương lại đùa con chứ, là thật đó”. Lúc này đứa bé trong bụng ta có vẻ cũng rất vui mừng mà đạp mạnh một cái, khiến Thước Đông giật mình
“ Tiểu tử thối, đệ dám đá ta sao. Có phải đệ cũng vui mừng không, phụ thân về rồi đó, ta cũng rất vui mừng”
Nhìn Thước Đông ghé xuống bụng ta vuốt nhẹ, lại nói nhỏ với đứa trẻ trong bụng, trong lòng ta không ngừng vui vẻ. Thước Đông hiểu chuyện như vậy cũng khiến ta cảm thấy an tâm
Khi này Tiêu công công từ ngoài dẫn theo Nhị hoàng tử phi vào bên trong. Thuần Giang Châu nhìn thấy một màn này liền đưa ánh mắt cảm thán nhìn về phía ta: “ Thái tử phi ta tới thăm người ”
“ Đa tạ Nhị hoàng tử phi quan tâm ta, người mau vào trong này ngồi đi”
Giang Châu tiến tới phía ta, lại thuận tay xoa má Thước Đông một cái: “ Con xoa bụng mẫu phi như vậy tiểu tử trong bụng không đạp con sao Đông Đông?”
Đông Đông liền lắc đầu, sau đó cáo trạng với Giang Châu: “ Có a, tiểu tử này vừa mới đạp con xong đó cô cô. Chắc là tiểu tử này cũng rất thích con, nên lần nào con sờ vào bụng mẫu phi cũng đạp rất mạnh”
Giang Châu bật cười, sau đó nàng ta quay sang nhìn ta: “ Thái Tử phi, Thái Tử điện hạ đã thắng trận rồi, hiện tại đang trên đường trở về cung đó. Chúc mừng người”
Tư Đế thắng trận trở về, chắc chắn Đông cung sẽ có thêm không ít kẻ ganh ghét, nhưng mà hắn có thể bình an trở về là tốt rồi. Cục đá đè trên ngực ta cũng đã có thể gỡ xuống mà thở ra một hơi
Sau đó ta cùng với Thuần Giang Châu đi tới trước đền thờ để cảm tạ trời đất. Thước Đông cũng đi cùng chúng ta, còn rất vui vẻ mà tung tăng chạy nhảy trên đường.
Những cánh hoa diệp bay khắp nơi trong đền, sau khi ta và Thuần Châu cảm tạ xong thì tới bên cạnh hồ nước ở trước đền. Lúc này Thước Đông nhìn thấy một người bán hồ đào ngang qua, nhóc liền nói với ta muốn ăn hồ đào
Ta vốn định đưa nhóc qua bên đó mua kẹo, Thuần Châu đã giữ ta lại: “ Thái tử phi người đi nãy giờ cũng mệt rồi, tốt nhất người cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút. Ta sẽ dẫn Đông Đông qua đó mua kẹo”
Ta gật đầu. Thuần Giang Châu đúng là một người rất biết quan tâm người khác, toàn tài toàn sắc ưu tú như vậy khiến người khác không khỏi động lòng. Nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng ta, nàng ta đã cứu ta một mạng, nếu không bây giờ ta cũng không còn ngồi ở đây
Ta hướng mắt về phía hai người họ đang vui vẻ mua kẹo, lúc này một bóng người lướt qua. Ta nhìn thấy miếng ngọc bội trên thắt lưng có phần quen mắt, liền nhìn hắn ta
Nếu như ta không nhìn nhầm thì miếng ngọc đó chính là nửa còn lại của miếng ngọc tối hôm trước Nam Thành đưa tới cho ta. Vốn muốn gọi hắn lại, nhưng tên này thấy động tĩnh thì rất nhanh chóng lẩn vào trong đám đông mà biến mất
Kẻ này theo dõi ta!?
Vừa rồi nhìn thấy hắn, lại do chú tâm vào miếng ngọc bội trên người hắn nên ta cũng không để ý đến dung mạo của hắn. Nếu như hắn thật sự đang theo dõi ta, thì chắc chắn phải là người thân cận ngay trong Đông cung nhất
Chỉ có như vậy mới có thể nắm rõ được nhất cử nhất động của ta. Ta yên lặng suy nghĩ, chắc chắn hắn vẫn sẽ còn quay lại để theo dõi ta, nhưng kẻ nào lại dám to gan tới mức tự do đi lại trong tẩm cung của ta như vậy? vả lại người của ta đều được điều từ phủ nội vụ tới, không biết kẻ đứng sau hắn rốt cuộc là ai
“ Thái Tử phi, người đừng đi lung tung chứ. Làm ta mất công tìm người”
Giọng nói của Thuần Châu vang lên bên tai ta khiến ta giật mình mà quay lại. Thấy trên tay Đông Đông đang cầm một túi hạnh đào, ta liền mỉm cười: “ Ta vừa rồi cảm thấy cơ thể hơi khó chịu, nên đứng lên đi dạo một chút. Để Nhị hoàng tử phi lo lắng rồi”
Đông Đông đưa cho ta túi hạnh đào. Ta liền vui vẻ cầm lấy, lúc này đột nhiên Thuần Giang Châu nắm lấy cổ tay của ta, gương mặt nàng ta lộ ra vẻ lo lắng nhìn ta. Ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra nàng ta đã vội kéo ta đi
“ Nhị hoàng tử phi, người làm gì vậy. Đi chậm thôi ta không theo kịp người”
Lúc này ở phía sau ta vang lên những tiếng đao kiếm va vào nhau leng keng sắc nhọn khiến ta giật mình sợ hãi. Ta quay đầu lại thì trông thấy vài tên lưu manh ở đó, chúng có vẻ đang cướp đồ
Thuần Giang Châu kéo ta một mạch tới chạy tới chợ thành, ta lúc này không thể đi tiếp được nữa nên đứng lại thở gấp. Thấy như vậy nàng ta liền tiến tới xoa lưng ta. Cũng may là vừa rồi có nàng ta ở đó, nếu không ta cùng Thước Đông đã gặp nguy hiểm rồi.
“ Thái tử phi người không sao chứ?”
“ Ta mệt quá, bây giờ mà người bắt ta đi tiếp ta thật sự đi không nổi nữa rồi. Lúc nãy đa tạ Nhị hoàng tử phi, nếu không bây giờ ta cùng Thước Đông cũng không biết phải như thế nào nữa”
Thước Đông dang tay, kéo ta cùng Giang Châu ngồi xuống một tiệm bánh hấp gần đó: “ Mẫu phi người mệt lắm sao, vậy chúng ta ngồi đây nghỉ một lát nhé”
Ta gật đầu, lại gọi hai đĩa bánh hấp. Thước Đông còn ham ăn hơn cả ta, có rất nhiều quán ở đây, nhưng mà nhóc lại lựa đúng quán ăn này để ngồi. Thuần Giang Châu mỉm cười, liền khen Thước Đông thật có mắt nhìn
“ Đông Đông, chỉ hôm nay thôi nhé”
Ta xoa đầu cậu nhóc, bởi vì đường từ đền thờ về cung đã bị mấy tên cướp kia chặn mất, nên ta cùng với Giang Châu ngồi đây một lát rồi dọc theo chợ thành quay về hoàng cung cũng được. Ít ra ta còn có thể đổi không khí một chút
“ Thái Tử phi, người có biết khi nào thì Thái Tử gia về tới cung không?”
“ Chuyện này ta cũng không biết nữa, có lẽ là tối nay hoặc là ngày mai. Chắc chắn hoàng thượng sẽ mở yến tiệc chiêu đãi mừng thắng lợi này. Hẳn là mấy ngày tới đây trong cung sẽ vô cùng náo nhiệt”
Thuần Giang Châu gật đầu, chủ quán lúc này bê tới một đĩa bánh hấp. Ta cùng nàng ấy tiếp tục nói chuyện, khi này đột nhiên An thị vệ cùng Lưu thị vệ chạy tới, theo sau bọn họ là người của Triều Dương cung
“ Các ngươi tới đây làm gì vậy?”
“ Nô tài nghe nói ở đền thờ xuất hiện mấy tên lưu manh, sợ người gặp nguy hiểm nên mới tới đây tìm người”
Ta quay sang nhìn Thước Đông, rồi nhìn Thuần Giang Châu với đĩa bánh hấp ở trên bàn. Quả thật vừa rồi có hơi nguy hiểm, nhưng mà mấy người bọn họ tới có hơi trễ rồi, hại ta còn chưa ăn được mấy cái bánh nữa…
Mấy người trong quán đều hướng ánh mắt về phía ta, vốn lúc đầu còn bình thường, nhưng mà thị vệ trong cung y phục cũng rất rõ ràng. Ta đành không còn cách nào khác ngoài hồi cung
Thuần Giang Châu cũng gật đầu đứng dậy, lại dỗ dành Thước Đông: “ Được rồi chúng ta mau hồi cung thôi Đông Đông, hôm khác mẫu phi cùng cô cô sẽ dẫn con ra ngoài chơi sau nhé”
Danh Sách Chương: