• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta bước vào bên trong, Bạch Anh thấy ta đến liền nhanh chóng hành lễ. Ta mỉm cười, rồi lại từ từ ngồi xuống: “ Vết thương của ngươi đã đỡ hơn chưa?”

“ Thái Tử phi, vết thương của thần nữ đã đỡ hơn nhiều rồi. Chỉ là đi lại vẫn có chút khó khăn”

Ta nhìn nàng ta, xem dáng vẻ này có lẽ chỉ là bị thương mà đau tới mức bực bội trong người. Ta miễn lễ cho nàng ta, để Bạch Anh cùng ngồi xuống nói chuyện. Không hiểu tối hôm qua Tư Đế đã nói gì, khiến nàng ta có mấy phần sợ hãi ta

“ Bạch Anh cô nương thấy cung nữ ta sắp xếp tới đây hầu hạ như thế nào? Không khiến cô nương phật lòng chứ?”

Bạch Anh liền lắc đầu, lại ra vẻ ủy khuất như thiếu nữ tuổi đậu khấu niên hoa: “ Không có a, người mà Thái Tử phi điều tới sao thần nữ có thể không hài lòng chứ. Chỉ có điều thần nữ tính tình không tốt, làm khó cung nữ ấy rồi”

Ta mỉm cười, nàng ta như vậy mà lại dám nói với ta đã làm khó dễ cho cung nữ ta điều tới. Nhưng ta cũng không thể trách phạt một người bị thương như nàng ta, huống chi nàng ta còn là người được Hoàng hậu đưa tới

“ Thái Tử phi, Thái Tử điện hạ không tới sao?”

“ Không tới. Bổn cung tới đây thăm ngươi thay chàng ấy không được hay sao? Hay là để ta cho người đi gọi Thái Tử tới đây giúp ngươi nhé?”

Nàng ta lại còn dám hỏi tới Tư Đế. Nhưng mà sự việc hình như không giống như ta suy nghĩ cho lắm… Nàng ta sau khi nghe ta nói vậy liền thở ra một hơi, nét mặt cũng trở nên thoải mái hơn

“ Không không Thái Tử phi, người đừng gọi Thái tử tới đây. Thái Tử rất hung dữ, thần nữ có chút sợ ngài ấy, người không cùng Thái Tử tới đây là tốt rồi”

Ta hơi ngạc nhiên, nàng ta sợ Tư Đế? Rốt cuộc tối hôm qua hắn đã nói cái gì khiến nàng ta sợ hãi như vậy, ta cũng không khỏi thắc mắc. Vì vậy đã cho Trúc Y lui ra ngoài trước

“ Tối hôm qua, Thái Tử đã đe dọa ngươi những gì thế? Sao ngươi lại sợ chứ”

“ Thái Tử phi, Thái Tử dọa chém đầu thần nữ… Thái Tử phi, nếu không phải Hoàng hậu nói người rất tốt bụng, thần nữ tuyệt đối sẽ không dám tới đây điều trị dưỡng thương”

Ta bật cười, xem ra nữ nhân này cũng không phải hoàn toàn là người toàn mưu kế, chỉ là nàng ta sợ hãi Tư Đế thôi. Hắn dọa chém đầu một nữ nhân như Bạch Anh, nếu ta là nàng ấy thì ta cũng sợ.

Giữa lúc ta đang cùng nàng ta nói chuyện. Trúc Y từ bên ngoài hớt hải chạy vào bên trong: “ Thái Tử phi, xảy ra chuyện rồi.”

Ta đưa mắt nhìn sang phía Bạch anh, sau đó lập tức đứng dậy rời đi. Lúc này ta mới biết Thước Đông học tập ở Hàn Lâm viện không hiểu vui đùa kiểu gì mà đã ngã bị thương, khắp người đều là vết trầy xước

Khi ta tới Thái Y viện, trông thấy Thước Đông ở đó cùng Tư Đế. Ta nhìn thấy mấy vết thương trên người của nhóc con, da đầu lập tức tê lại. Thế này, đâu phải là vui đùa ngã bị thương…

Ở trên cổ Thước Đông có một vết hằn cực lớn đã tím lại, giống như bị một vật gì đó siết chặt vào, bên cánh tay trái lại có mấy vết thương dính đầy đất cát. Giống như khi thằng bé ngã xuống đã có vật gì đó giữ lại ở cổ khiến nhóc con vùng vẫy, nên lúc rơi xuống mới bị thương thành thế này

“ Nương a. Con đau”

Nhóc con vừa thấy ta, lập tức òa khóc. Ta đau lòng tiến tới phía mấy đại phu đang xem xét vết thương của nhóc, sau đó lại dùng khăn tay lau sạch nước mắt của nhóc

“ Thước Đông, nương ở đây rồi. Con chịu khó một chút, đừng cử động nếu không sẽ rất đau đó. Con bị làm sao, sao lại ngã tới mức này”

“ Có người đẩy nhi thần từ lầu hai của Hàn Lâm viện xuống, nhi thần không nhìn rõ đó là ai, sau đó người liền mắc trên dải lụa hoa ở thành lầu, rồi cùng dải lụa đó rơi xuống nên mới bị thương”

Ta vội vàng ôm nhóc con vào lòng trấn an. Trong lòng không ngừng lo lắng, nếu không phải nhóc con mạng lớn mắc trên dải lụa đó, không biết hừng bây giờ đã không thể cứu chữa nữa

Tư Đế nhìn ta, hắn nhìn ta thở dài một hơi, sau đó lại tiến lại gần xoa đầu Thước Đông: “ Chuyện này, ta sẽ điều tra rõ ràng. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy ở Hàn Lâm viện không thể tránh khỏi bị truyền ra ngoài”

Sau khi băng bó vết thương của Thước Đông xong, Tư Đế liền bế nhóc cùng ta quay về Đông cung. Tới trước cửa, ta nhìn thấy Bạch Anh đứng ở đó với vẻ lo lắng. Vừa mới nhìn thấy ta, nàng ta còn muốn chạy ra hỏi thăm tình hình. Nhưng mà hình như nàng ta thấy Tư Đế lại có chút ngập ngừng

Nhưng sau cùng, nàng ta vẫn chạy tới hỏi thăm Thước Đông: “ Thái Tử, Thái Tử phi, không có chuyện gì nghiêm trọng chứ”

“ Không có, cô nương cứ quay về nghỉ ngơi trước đi”

Giọng của Tư Đế lạnh tanh không chút sắc cảm, ta thấy nàng ta liếc nhìn Thước Đông, sau đó lại dè dặt mà cáo lui. Minh Uyển từ từ tiến lại đỡ nàng ta: “ Nô tỳ đã bảo tiểu thư là không sao rồi, người còn nhất quyết muốn ra ngoài xem tình hình”

Ta cùng Tư Đế đưa Thước Đông quay về trước. Bây giờ nhìn Đông cung đâu đâu cũng là người cần chăm sóc, ta cũng chẳng biết Tư Đế làm sao có thể chịu được.

Sự việc xảy ra được nửa tháng, cuối cùng Tư Đế vẫn không thể điều tra rõ ràng, hắn chỉ đành đem việc điều tra cất vào một chỗ. Hắn nói với ta điều tra tới người của Đô Lương cung thì liền không thể tra thêm được gì nữa.

Ta cũng đành lắc đầu. Việc Tư Đế không điều tra được thì ta cũng không thể làm gì hơn. Đổi lại vết thương của Thước Đông hồi phục khá nhanh, ít nhất không để lại trên người nhóc vết sẹo nào

Mà Bạch Anh cũng đã có thể đi lại được như bình thường. Nàng ta từ khi có thể đi lại, đã làm cho tâm trạng ta vui vẻ không ít. Hơn nữa Bạch Anh còn biết nấu ăn, không những thế còn nấu rất ngon, mà nàng ta thường xuyên làm đồ ăn cho ta.

Buổi sáng hôm ấy, thạch thảo nở rộ trong hoa viên của Đông cung, khí trời êm dịu vô cùng. Ta cùng với Thước Đông ở trong tẩm cung, ta đọc sách, nhóc con bên cạnh chăm chú lắng nghe

Lúc này Tiêu công công từ ngoài bước vào: “ Thái Tử phi, Đào tiểu thư tới tìm người”. Vừa nghe tới có Bạch Anh đến, Thước Đông không kìm được mà hai mắt trở nên sáng rỡ

Ta mỉm cười xoa đầu nhóc, Bạch Anh bước vào trong. Nàng ta vận y phục màu xanh nhạt, nhẹ nhàng lại thanh thoát. Ta ra hiệu cho nàng ta không phải hành lễ với ta. Bạch Anh ngồi xuống, nàng ta lại nhẹ nhàng nhìn ta: “ Thái Tử phi, hôm nay thần nữ tới có chuyện muốn nói với người,…”

Nàng ta ngập ngừng, ta liền đoán ra nàng ta là muốn quay về Đào Quốc phủ, dù sao vết thương của nàng ta cũng đã khỏi, không thể ở mãi trong Đông cung. Ta mỉm cười, sau đó lại quay sang nhìn Trúc Y ra hiệu

“ Vết thương của thần nữ hiện tại đã khỏi, hôm nay tới là để cáo từ Thái Tử phi. Đa tạ người thời gian qua đã để thần nữ ở lại trong Đông cung chăm sóc, vết thương này mới có thể khỏi lại nhanh như vậy”

“ Bạch cô cô, người muốn đi rồi sao?”

Nghe thấy Bạch Anh nói cáo từ, Thước Đông lại trùng xuống, giọng nói vô cùng tiếc nuối. Ta xoa đầu nhóc: “ Thước Đông, vết thương của cô cô đã khỏi rồi đó. Bây giờ cô cô quay về Đào Quốc phủ, sau này mẫu thân sẽ để con thường xuyên tới đó chơi được không?”

Thước Đông gật gật đầu, cũng vui vẻ nhìn Bạch Anh: “ Cô cô, người đi rồi đừng quên mất con nhé. Sau này con sẽ tới chơi với cô cô nha”

Bạch Anh xoa đầu Thước Đông: “ Được, nếu con tới chơi ta sẽ làm thật nhiều đồ ăn ngon nhé”. Nàng ta lại nhìn sang phía ta, rồi mỉm cười: “ Thái Tử phi, thật ra trước tới nay thần nữ ở đây, là theo lệnh của Hoàng hậu. Bởi vì người sợ Thái tử phi không có người bên cạnh, tâm trạng sẽ ảnh hưởng tới hoàng tự trong bụng nên mới để thần tới đây”

Trúc Y lúc này quay lại với một chiếc hộp trên tay, ta cầm lấy chiếc hộp: “ Điều này, ta đã sớm nhìn ra rồi. Bạch Anh, cây trâm này của ta tặng cho ngươi làm vật kỉ niệm nhé”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK