• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Đế cùng ta đưa Bạch Anh lên xe ngựa quay trở về Đào Quốc phủ. Bạch Anh bước lên xe ngựa, lại vén rèm nhìn ra phía ta: “ Thái Tử phi, thần nữ xin cáo từ”. Ta mỉm cười gật đầu, lại nhìn xe ngựa đi khuất

Cuối cùng thì Bạch Anh cũng đã rời đi, ít nhất thì ta cũng không phải ngày ngày để mắt tới nàng ta, tuy nhiên cũng không được ăn mấy món ngon mà nàng ta làm nữa.

Tư Đế chầm chậm vòng ta qua eo ta, khiến ta có chút giật mình: “ Ly Tuyết, chúng ta hồi cung thôi”

Ta trở về thư phòng cùng với Tư Đế, lúc này ở phía bên ngoài An Cảnh Khôi cùng Lưu Vãn Khiêm còn đang chăm chỉ luyện tập võ công cho Thước Đông. Ta cùng Tư Đế còn chưa kịp ngồi xuống, thì Dương Cảnh đã từ ngoài chạy vào

“ Thái Tử, chuyện thành tôn lần trước bị thương đã điều tra ra được rồi. Là một tên thị vệ của Đô lương cung, nhưng tên này hiện tại đã mất tích, nên lâu như vậy chúng ta mới có thể tra ra được chân tướng”

Ta không ngạc nhiên, chỉ là đầu óc chứa đầy sự tức giận: “ Nghiêm Minh Hạo, hắn dám cho người hại cả một đứa nhóc mới chỉ năm tuổi”

Tư Đế ở bên cạnh trấn an ta, sau đó Dương Cảnh lại tiếp tục bẩm báo: “ Người này là tam thiếu gia của Đào Quốc phủ vào cung làm thị vệ, hình như Đào Quốc tiểu thư cũng đã biết chuyện này”

Nghe tới đây, ta dường như không tin vào tai mình. Bạch Anh vẫn luôn biết người ám hại Thước Đông là ai, nhưng vẫn không hề nói cho một ai biết. Ta nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng phải, người dưới trướng Nghiêm Minh Hạo cùng với nàng ta chính là huynh muội

Ta nghĩ lại tới ngày Thước Đông xảy ra chuyện, mặc dù không thể đi lại nhưng nàng ta vẫn luôn đứng đợi ở cửa cung. Ta nhìn Tư Đế, trầm mặc: “ Nếu như vậy, Bạch Anh cũng chính là người của Thập Tam hoàng tử?”

“ Không, nàng ta là người của Hoàng hậu nương, nàng ta biết chuyện nhưng mà lại không thể làm gì khác ngoài việc để mọi chuyện xảy ra như vậy”

Ta ngẫm nghĩ một hồi, vậy không phải nàng ta cũng sẽ xảy ra chuyện hay sao? Trước tới nay, Nghiêm Minh Hạo tuyệt đối ra tay tàn độc, hắn vì ngôi vị thái tử, cũng không biết đã dẫm lên bao nhiêu mạng người

“ Chúng ta tới Đào Quốc phủ trước, nếu như để Bạch Anh xảy ra chuyện sẽ không hay. Mà chúng ta cũng sẽ không có lợi, đem nàng ta về đây rồi chúng ta sẽ tính tới chuyện khác”

Tư Đế cũng hiểu, Bạch Anh vốn dĩ không bị sao là do nàng ta còn ở Đông cung. Một khi nàng ta quay về Đào Quốc phủ rất có khả năng người của Thập Tam hoàng tử sẽ ra tay với nàng ta.

Nhưng lúc này, đột nhiên Hoàng Hậu lại tới. Ta nhìn Tư Đế: “ Chàng đem người đuổi theo xe ngựa của Bạch Anh trước, ta sẽ tiếp đón mẫu hậu”

Tư Đế nhìn ta, hắn gật đầu rồi không chậm trễ mà điều người đi từ cửa sau của Đông cung đuổi theo xe ngựa kia. Ta chỉnh y phục, sau đó tới nội đường đón tiếp Hoàng hậu

Thấy Hoàng hậu còn đang ở nội đường ung dung ngồi chờ, ta vội tiến tới hành lễ: “ Hoàng hậu nương nương vạn an”. Hoàng hậu liền mỉm cười nói ta mau ngồi xuống, sau đó người lại nắm tay ta

“ Bụng của con lại càng lúc càng to rồi, bây giờ chắc là cũng nghén nhiều hơn. Hôm nay ta mang tới đây một ít đồ ăn ngon, còn có mấy món đồ chua”

Ta cũng vui vẻ mà nhận lấy, Hoàng Hậu sau đó lại mỉm cười nhìn ta: “ Nữ nhân thích ăn chua, đa phần đều sẽ sinh được hoàng tử. Ngày trước lúc ta mang thai cũng là rất thích ăn đồ chua”

“ Nhi thần đa tạ nương nương quan tâm chu đáo”

Hoàng hậu đưa song nhãn quét qua một lượt người ta, sau đó lại gật đầu: “ Đào Quốc tiểu thư đã quay về rồi hay sao”

Ta gật đầu: “ Mới lúc nãy Thái Tử đã tiễn nàng ấy một đoạn quay về Đào Quốc phủ rồi, vết thương của Bạch Anh không quá nghiêm trọng, nên mới có thể quay về phủ sớm như vậy”

Hoàng Hậu nương nương gật đầu, tay người hạ xuống bên thành ghế. Chiếc vòng ngọc khắc dấu của xưởng chế tác Trương Cao gia trên tay Hoàng hậu bỗng vỡ ra làm hai mảnh

Ta giật mình bởi tiếng động của những mảnh vỡ rơi xuống sàn. Hoàng hậu đưa mắt liếc nhìn chiếc vòng vừa vỡ. Thần sắc trên mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng

“ Chiếc vòng này vỡ, mọi chuyện cũng nên chấm dứt rồi”

Câu nói này như một con dao sắc bén, cứa vào trong tim ta một vệt. Ta cũng không biết nên làm gì, nên nói gì mới phải. Ta biết trước nay Nhan phi cùng Hoàng hậu có quan hệ vô cùng tốt, nhưng từ khi Tư Đế lên ngôi mới bắt đầu xuất hiện rạn nứt. Khiến cho hai người cũng không thân thiết với nhau nữa

Sau khi Hoàng hậu rời đi, trong đầu ta vẫn quanh quẩn câu nói kia. Nhưng cũng không tài nào có thể hiểu được. Buổi tối Tư Đế quay về, hắn đưa Bạch Anh quay về trong thư phòng

“ Bạch Anh, nếu ngươi còn muốn sống thì ngoan ngoãn ở trong Đông Cung, bằng không ta cũng không thể cứu được ngươi nữa”

Tư Đế nói một câu, trực tiếp giam lỏng nàng ta trong Đông cung này. Ta cũng không biết phải nói gì, chỉ nhẹ nhàng kêu Minh Uyển đưa nàng ta quay về khuê phòng

Tháng thứ bảy ta mang thai…. ngôn tình ngược

Bụng ta theo đó cũng trở nên vô cùng lớn, việc đi lại cũng trở nên vô cùng khó khăn, cộng thêm việc thai nghén khiến ta mỗi ngày đều mong muốn tiểu tử trong bụng mau mau chui ra ngoài.

“ Thái Tử phi, Thái Tử. Đào Quốc tiểu thư mất tích rồi”

Minh Uyển chạy vào bên trong thông báo, khiến ta không khỏi lo lắng. Tư Đế đứng lên, lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy: “ Một người như vậy nói mất tích là mất tích sao? Ngươi đã tìm kĩ hay chưa?”

“ Thái Tử, nô tỳ đã tìm rất kĩ, không thấy Đào Quốc tiểu thu ở đâu mới chạy tới đây báo với người. Vừa nãy tiểu thư còn ở trong phòng đọc sách, người nói muốn uống trà nên nô tỳ rời đi. Lúc quay lại đã không thấy đâu rồi”

Ta cũng không ngừng lo lắng, nói với Tư Đế mau phái người đi tìm. Bản thân ta cũng đứng dậy, sau đó cùng với Trúc Y tới phòng của nàng ta xem xét. Cánh cửa phòng mở, tất cả mọi thứ bên trong đều hết sức bình thường

Bình thường tới mức đáng nghi ngờ… ta nhìn mấy cánh cửa sổ còn đang mở, gió từ bên ngoài mang theo hương đại hoa lùa vào trong. Minh Uyển ở bên cạnh lo lắng, nàng ta bắt đầu sợ hãi

“ Nương nương, nô tì thật sự không biết Đào Quốc tiểu thư đã đi đâu. Nương nương, nếu như tiểu thư xảy ra chuyện,…”

“ Không phải lỗi của ngươi, nàng ta đã dính tới hậu cung tranh quyền đoạt sủng này thì xảy ra chuyện cũng chỉ là vấn đề ngày một ngày hai mà thôi. Chúng ta cũng không thể làm gì khác”

Ta quay đầu nhìn Minh Uyển, hốc mắt nàng ta đỏ hoe, ta nhẹ nhàng trấn an nàng ta. Nhìn đám thị vệ lúc này đang âm thầm đi tìm, cốt yếu không làm kinh động đến mấy người cung nhân được Hoàng hậu điều tới

Dù sao Bạch Anh cũng không phải như mấy cung nữ thị vệ kia, có mất tích cũng không ai quan tâm. Tư Đế chầm chậm từ xa đi tới chỗ của ta: “ Ly Tuyết, ta đã cho người đi tìm tất cả mọi nơi trong Đông Cung rồi, nhưng mà cũng không thấy được bóng dáng Bạch Anh”

Nội tâm ta giống như có ngọn lửa lớn cháy rực, Tư Đế không tìm được nàng ấy, vậy không lẽ nàng ta không ở trong Đông cung này? Nhưng ta chắc chắn nàng ta không có cái gan chạy ra khỏi Đông cung để tự tìm đường chết

Ta quay lưng nhìn vào trong phòng của nàng ta, lại nhìn ra phía cánh cửa sổ còn đang mở. Cánh cửa sổ này nhìn ra hướng của Đinh Lan Thủy tạ, khung cảnh yên lặng lại thanh bình vô cùng

“ Khoan đã, chàng đã cho người tìm ở Đinh Lan Thủy tạ hay chưa?”

Tư Đế nghe ta hỏi như vậy, liền như bừng tỉnh. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó gọi Dương Cảnh cùng mấy người khác tới đó. Ta nhìn lại ra phía cửa sổ căn phòng, sau đó nhanh chóng bước theo Tư Đế

Ở cây cầu bên trên hồ nước giữa Thủy tạ, ta nhìn mấy chiếc lá sen ở trên mặt nước tới mức mất hồn. Bạch Anh mà tìm thấy ở nơi này thì chỉ có một kết cục duy nhất…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK