• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng cung hiện tại đã không còn dáng vẻ uy nghiêm trước đó, khắp nơi đều là những mảng màu u ám. Ta đi bên cạnh Hoàng hậu, lặng lẽ bước tới đại điện Dưỡng Tâm

Xung quanh đều là những quan thần, có người đứng về phía Nghiêm Minh Hạo, số còn lại lại run rẩy sợ hãi bên cạnh Hoàng Đế. Theo tiếng của Chiêu công công, ta chầm chậm nhìn thấy…

Tứ công chúa đang bị trói chặt một bên, gương mặt giàn dụa nước mắt, miệng bị một chiếc khăn bịt chặt không thể phát ra tiếng. Nàng ta nhìn thấy ta cùng Hoàng hậu bước vào trong, ánh mắt liền lộ ra vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi

“ Nghiêm Minh Hạo, tên súc sinh nhà ngươi”

Hoàng hậu lúc này không còn là dáng vẻ ôn nhu như trước thay vào đó là một khí thế uy nghiêm ngút trời không thể nào dập tắt. Thập Tam hoàng tử lúc này dùng một miếng khăn trắng, nhẹ nhàng lau đi những vết máu trên thanh kiếm mà hắn đang cầm

“ Nhi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương, không biết là tại sao nương nương trốn nhi thần kĩ như vậy, mà hôm nay lại tới đây?”

Hoàng hậu không để ý tới lời mỉa mai kia của Nghiêm Minh Hạo, người ngước lên phía Hoàng đế lúc này đang bị bao nhiêu đao kiếm vây quanh: “ Hoàng thượng”

“ Mẫu hậu còn gọi phụ hoàng bao nhiêu câu nữa, thì tâm ý của phụ hoàng có thể thay đổi hay sao. Người đã quên trước kia phụ hoàng đối xử với người như nào rồi sao?”

Ta đứng ở một bên, lại không nhịn được mà lớn tiếng: “ Thập Tam hoàng tử, nỗi khổ tâm của Hoàng hậu ngươi biết được bao nhiêu phần, mẫu thân của ngươi cho ngươi biết được bao nhiêu chuyện trước kia, để ngày hôm nay ngươi đứng ở đây bức vua thoái vị?”

Nghiêm Minh Hạo lập tức quay sang nhìn ta, sau đó lại chuyển hướng xuống đứa bé trong bụng ta. Chỉ trong một khắc thanh kiếm trên tay hắn liền kề sát cổ ta: “ Vu Quân Ly Tuyết, câu này phải hỏi ngươi rõ được chuyện trong cung bao nhiêu phần mới phải”

“ Nếu không do người đang ngồi trên ngai vàng kia, cùng với chính thê của hắn, mẫu thân của ta đã không chết. Ngôi vị Thái tử không truyền cho ta cũng được, nhưng tại sao lại phải bức tử mẫu thân ta?”

Nghiêm Minh Hạo nhìn ta với ánh mắt căm phẫn, ta cảm thấy lưỡi kiếm sắc bén kia dường như đang cứa vào cổ của ta. Hoàng hậu lúc này mới chậm rãi: “ Ngươi cho rằng mẫu thân của ngươi chết là do bổn cung bức tử hay sao? Ngươi cho rằng Tư Đế có thể thuận lợi như vậy mà ngồi lên ngôi vị Thái Tử hay sao?”

Nghiêm Minh Hạo không đáp, Hoàng hậu nương nương lại nở một nụ cười, nhưng ta cũng chẳng rõ ý tứ trong nụ cười đó: “ Nếu không phải do ngươi không chăm lo việc triều chính, cũng không luyện binh võ chăm chỉ, thì Tư Đế đâu có thể dễ dàng lên ngôi Thái Tử?”

“ Nếu như mẫu thân của ngươi thấu tình đạt lý hơn một chút, có lẽ… Nàng ta sẽ không bị đẩy tới Lãnh cung”

Hoàng hậu lại càng chậm rãi, kể lại mọi chuyện từ trước khi Nghiêm Tư Thành mất. Nghiêm Minh Hạo lại một mực lắc đầu không thừa nhận: “ Không phải, mẫu thân ta chính là vì muốn tốt cho ta, nên mới…”

“ Mẫu thân ngươi chính là giáo dưỡng ngươi không tốt. Cái gì mà tốt cho ngươi? Nếu ngày hôm nay Trương Cao Giản còn sống, ngươi ở trên ngai vàng này chắc chắn phía sau lưng sẽ có một chiếc rèm”

Hoàng đế lúc này mới nghiêm giọng…

Nghiêm Minh Hạo từ từ buông thanh kiếm trên cổ ta xuống, hắn nhất thời chết lặng không thể nói thêm một tiếng nào. Đáng tiếc, hắn làm mọi chuyện tới nước này giống như một con rối sau khi mất hào quang vùng vẫy

Thập Tam Hoàng tử chính là quân cờ lớn nhất trong tay của Nhan phi, nhưng bản thân hắn chưa bao giờ nhận ra hắn chỉ như một con rối mặc cho mẫu thân của hắn điều khiển sai khiến

“ Nghiêm Minh Hạo, lần trước ngươi tạo phản ở yến tiệc, Hoàng hậu nương nương quỳ gối xuống xin tha mạng cho ngươi chính là trả đủ lại ân nghĩa tỷ muội cho Nhan phi rồi. Ngươi cho rằng sau khi ngươi chịu quản giáo của Trường Xuân cung, Hoàng hậu lại không hay biết gì sao?”

Ta nhẹ nhàng nói với hắn. Hắn đứng lặng một hồi lâu, sau đó lại ngước lên phía trên nhìn Hoàng hậu: “ Vậy thì tại sao không một kiếm lấy mạng ta luôn ngay lúc đó”

“ Bởi vì, ngươi lại chính là Hoàng tử mà Nhan phi sinh ra, bởi vì bổn cung lại là hoàng hậu”

Hoàng hậu nghiêm giọng nói, khiến Nghiêm Minh Hạo càng rơi vào trong tuyệt vọng. Hiện thực bày ra trước mắt hắn, nhưng bây giờ bắt hắn tiếp nhận hắn cũng không thể tiếp nhận được

Tựa như con rối vùng vẫy, Nghiêm Minh Hạo bất ngờ nâng kiếm lên, nhanh như cắt phi thân tới chỗ của Hoàng đế: “ Vậy thì ta cũng chẳng còn gì để mất. Chi bằng ngày hôm nay ta ngồi thẳng lên ngai vàng này. Liều chết một phen”

Nghiêm Minh Hạo cười lớn, tiếng cười bất giác khiến ta sợ hãi mà run rẩy. Hoàng hậu cũng phản xạ rất nhanh, chạy tới phía của Hoàng đế. Hắn biết kết cục của hắn ngày hôm nay, nên nhất quyết dùng một khắc để đổi lấy sinh mạng

Quả nhiên, so với Nhan phi hắn ta cũng tàn độc không kém chút nào. Thế nhưng, đám người đang chĩa kiếm về phía Hoàng đế lại không hành động, thay vào đó trở thành lớp vệ binh bảo vệ Hoàng đế khỏi lưỡi kiếm kia của hắn

Nghiêm Minh Hạo trúng một kích, bay thẳng ra xa. Lúc này Nghiêm Tư Đế mới từ từ bước ra trong đám gian thần: “ Nghiêm Minh Hạo, ngươi thất bại rồi! Ngự lâm quân đã bao vây nơi này, ngươi có mọc cánh cũng không thể thoát.”

Một câu nói ấy, khiến tâm trạng của bao người đột ngột thay đổi. Hoàng đế thở ra một hơi, mấy người ở bên cạnh hoàng thượng cũng dỡ xuống chiếc mặt nạ, một trong số đó là Nam Thành

Hộ giá…!

Thập Tam Hoàng tử bị nhét vào trong ngục tối, ta cùng Tư Đế cũng cùng quay trở về Đông cung. Tư Đế rất khéo léo, hắn đổi người của hắn với người của Nghiêm Minh Hạo nhưng lại không ai hay biết, cuối cùng mới xuất hiện.

“ Còn đau không”

Hắn chạm lên vết xước trên cổ của ta, nhưng mà ta cũng không còn cảm thấy đau nữa. Tư Đế nhìn thẳng vào mắt ta: “ Lúc nàng cùng Hoàng hậu xuất hiện, ta đã vô cùng lo lắng. Ta chính là người gửi thư tới cho Hoàng hậu, vốn muốn để nàng lại Nguyệt Yên Hoàng viên chờ sau khi mọi chuyện chấm dứt mới đón nàng về”

Ta mỉm cười, đưa tay xoa lên gương mặt của hắn: “ Cũng tại ta nhất quyết đi theo Hoàng hậu, nên người mới đưa ta về cung. Nhưng mà ta đã không sao rồi, chàng đừng lo lắng nữa”

Tư Đế gật đầu, sau đó hắn lại hướng ra phía bên ngoài kia: “ Thước Đông ta đã đưa về Tướng Quân phủ rồi, chúng ta từ từ rồi hẵng đưa nhóc con quay về. Hậu cung bây giờ vẫn còn đang rất rối loạn”

Ta gật đầu, mấy người cung nữ thị vệ hiện tại còn chưa thể đưa về trong hoàng cung, vẫn còn một đợt tra khảo nữa để xem có nội gián hay không. Ta lại nhìn xuống cây trâm phượng mà Hoàng hậu đưa cho ta. Đột nhiên lý trí ta mách bảo phải tới cung Trường Xuân một chuyến

Khi ta vừa mới tới nơi, trông thấy hoàng hậu đang ôm một bức họa, ánh mắt người tràn đầy vẻ dịu dàng tiếc nuối. Cũng may là Tư Đế còn có việc phải xử lí nên không đi cùng ta

Ta thoáng thấy người trong bức họa kia. Một nam nhân tuấn tú với một nụ cười ấm áp động lòng người, áng chừng tầm khoảng mười hai mười ba tuổi. Người trong tranh tay cầm bội kiếm, một bông mẫu đơn đỏ chói

“ Hoàng hậu nương nương”

Ta nhẹ nhàng lên tiếng, khó khăn bước vào bên trong tẩm cung. Hoàng hậu vội vàng gấp lại bức tranh, sau đó tiến tới phía ta đỡ vào bên trong. Ta thở dài một hơi, sau đó lại nhìn thấy hai mảnh của chiếc vòng ngọc kia

Không biết Hoàng hậu đã nhặt lấy hai mảnh vỡ kia từ lúc nào. Người nhanh chóng đưa tay, đẩy mảnh vỡ ấy khuất tầm mắt của ta, sau đó lại giơ bức họa kia về phía của ta

“ Người trong bức họa này, chính là Nghiêm Tư Thành”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK