• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Dương Cảnh, ngươi xuống dưới tìm”

Tư Đế trầm mặc, Dương Cảnh rõ một tiếng, sau đó nhanh chóng lặn xuống dưới áo sen kia. Từng lớp từng lớp lá sen tách ra, để lộ mặt nước trong veo bị khuấy bùn lên thành màu đục

Tim ta đập mỗi lúc một nhanh, Tư Đế nhìn biểu hiện của ta, sợ rằng ta lại giống như lần trước không chịu được mà lại bị động thai nên cẩn thận dìu ta xuống dưới chân cầu ngồi nghỉ ngơi

Hắn đứng bên cạnh ta, nhìn lên gốc cây diệp phía xa. Ta theo tầm mắt của hắn cũng hướng về gốc cây đó. Tư Đế xoa đầu ta: “ Ly Tuyết, một lát nữa bất luận có tìm được người hay không nàng cũng đừng kích động”

Ta khẽ gật đầu, Tư Đế lúc này có vẻ đã an tâm. Sau một lúc tìm kiếm, mặt nước trong vắt bây giờ đã bị khuấy đục cả lên, những chiếc lá sen rách ra tơi tả nổi trên mặt nước

“ Thái Tử, không tìm thấy người.”

Dương Cảnh từ mặt nước ngoi lên, ta liền theo đó mà nhìn qua… Không thấy người? Vậy thì Bạch Anh hiện tại đang ở đâu cơ chứ. Nỗi lo lắng trong lòng ta lại như lửa đốt, ta bất giấc đưa mắt nhìn xung quanh một lượt

“ Dù sao Đinh Lan Thủy tạ này rộng lớn như vậy cũng không chỉ có duy nhất một cái hồ này. Còn một hồ nước nữa, nhưng nước không sâu”

An Cảnh Khôi vừa đỡ Dương Cảnh lên khỏi mặt nước vừa nói. Ta ngẫm nghĩ một lúc, sau cùng Tư Đế lại gật đầu nói qua đó tìm, hôm nay dù có phải lục tung cả hoàng cung này lên cũng phải tìm cho bằng được Bạch Anh

Hắn đỡ ta đứng dậy: “ Nàng hay là quay về tẩm cung nghỉ ngơi trước?”. Ta lắc đầu: “ Ta qua hồ nước kia xem xét cùng chàng, sau đó quay về tẩm cung sau. Hiện tại Bạch Anh không rõ sống chết ra sao, ta ngồi yên một chỗ còn lo lắng hơn là chạy đi chạy lại”

Tư Đế gật đầu, hắn đỡ ta tới hồ nước đằng sau Đinh Lan Thủy tạ, cũng chính là hồ nước từ cửa sổ phòng Bạch Anh ở có thể nhìn ra. Nhưng hồ nước này căn bản không thể nào ngã xuống, nước cùng lắm chỉ ngập đến ngang người, vì vậy Tư Đế mới không tới đây tìm trước

Lần này vẫn là Dương Cảnh xuống nước tìm. Ta lại ở một bên cùng Tư Đế chờ đợi, bất chợt ta nhìn thấy phía gần bờ có một vật lấp lánh. Ta tiến lại gần, chầm chậm nhặt lên

Cây trâm mà ta tặng cho Bạch Anh lúc trước…

Lúc này ta lại hướng mắt về phía Tư Đế: “ Nàng ta nhất định là ở đây, Tư Đế chàng xem vật này”. Ta đưa cây trâm cho Tư Đế. Hắn cầm lấy cây trâm, nắm chặt:

“ Hiện tại vẫn chưa tìm được nàng ta, nhưng vật này đã ở đây thì chắc chắn nàng ta cũng ở đây rồi. Tuy nhiên sống phải thấy người, chết phải thấy xác, bằng mọi giá phải tìm thấy nàng ta, cho dù nàng ta đã không còn sống…”

Ta gật đầu. Lúc này Dương Cảnh kéo người từ mặt nước lên, hô lớn: “ Thái Tử, đã tìm thấy rồi…”. Ta vốn muốn quay người lại tới xem, nhưng mà Tư Đế đã giữ chặt ta lại, sau đó lại hạ giọng

“ Ly Tuyết, nàng mau quay về tẩm cung trước. Chuyện của Bạch Anh ta sẽ xử lí ổn thỏa”

Ta vốn hiểu Tư Đế là lại sợ tâm trạng của ta kích động. Bởi vì ta thoáng thấy Bạch Anh ra đi rất thảm, trên chân còn buộc một hòn đá, chẳng trách khó mà tìm thấy được nàng ta. Dù sao ta cũng đã chuẩn bị tâm lý tốt nhất để chờ ngày này rồi, chỉ là không thể ngờ được rằng Bạch Anh lại thê thảm tới như vậy.

Ta quay trở về tẩm cung, một lát sau thấy ở bên bức màn mỏng ngăn thư phòng của Tư Đế có động, ta liền đi ra xem thử. Người bước vào là Tư Đế cùng Dương Cảnh, còn có bóng của Lưu Vãn Khiêm và An Cảnh Khôi đứng ở ngoài cửa

Lúc này ta lại thấy một người nữa bước vào, dáng dấp có vẻ đã trung niên. Cho tới khi nghe thấy Tư Đế lên tiếng, ta mới biết đó là Đào Quốc lão. Cũng chính là phụ thân của Bạch Anh

Ta cũng chẳng nghe rõ được mấy người họ đang nói gì, lúc này sau lưng ta vang lên một tiếng gọi. ta quay lại nhìn thấy Thước Đông tiến vào, trên tay còn cầm một xiên kẹo

“ Nương, sao bên ngoài lại nhiều người như vậy. Khiến nhi thần cũng không thể chuyên tâm mà đọc sách, nương à hôm nay nhi thần không đọc sách có được không?”

Ta xoa đầu nhóc, lại gật đầu: “ Được rồi, lát nữa nương sẽ nói với phụ thân con, hôm nay không phải đọc sách nữa. Bên ngoài có đại thần tới, nên mới ồn ào đó. Một lát nữa sẽ yên lặng lại ngay thôi”

Ta viện một cái cớ, rồi ôm cậu nhóc đi dạo một vòng quanh nội đường rồi quay về phòng cậu nhóc. Mãi tới tối khuya sau khi dỗ ngọt được Thước Đông đi ngủ, thì mới quay trở về được

Khi ta vừa quay về tới trước cửa, phía bên trong vang lên tiếng đao kiếm dữ dội, trực tiếp khiến ta sợ hãi. Lúc này Dương Cảnh ôm Trúc Y từ bên trong tẩm cung của ta bước ra, sau đó lại đưa nàng ta trở lên xe ngựa

Chiếc xe ngựa lập tức rời đi. Ta liền hướng về phía Dương Cảnh, còn chưa kịp mở miệng đã nhìn thấy Lưu Vãn Khiêm chạy tới. Hắn nhanh chóng kéo ta lên một chiếc xe ngựa khác, sau đó liền rời đi

“ Khoan đã Lưu Vãn Khiêm, ngươi đưa ta đi đâu, bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lưu Vãn Khiêm không quay đầu, thúc ngựa đi rất nhanh: “ Thái Tử phi, sau khi Đào Quốc đại nhân trở về, người của Thập Tam hoàng tử đã tới bao vây lấy Đông cung. Hiện tại Thái Tử đang dẫn quân hộ giá đi rồi, người nói ta tới đón người”

Ta quay đầu nhìn ra bên ngoài, tiếng ồn ào dần biến mất, ta nhìn thấy thanh kiếm ở bên hông hắn phản chiếu ánh sáng sắc lạnh, ta vội vàng lo lắng: “ Thái Tử, ngươi không đi cùng chàng sao? Còn Thước Đông, còn Nghiêm thành tôn thì ngươi tính làm sao?”

Lưu Vãn Khiêm không trả lời, một người khác liền trèo lên vị trí phu xe, hắn bước vào bên trong nhìn ta: “ Thái Tử phi, tình thế nguy cấp, nô tài xin đắc tội”. Dứt lời, hắn nhanh như cắt đã đưa tay ra đánh ngất ta

Tới khi ta tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trong nội viện nào đó. Ta mở mắt liền nhìn thấy Lưu Vãn Khiêm đứng nghiêm ngặt canh gác. Ta đưa tay đỡ lấy đầu mình, chầm chậm ngồi dậy: “ Lưu Vãn Khiêm”

“ Thái Tử phi, người tỉnh rồi”

“ Đây là nơi nào? Thái Tử sao rồi, Thước Đông đang ở đâu?”

Lưu Vãn Khiêm không đáp, hắn cúi xuống đỡ ta ngồi thẳng dậy, sau đó lại bê một bát điểm tâm ở trên bàn lên hướng về phía ta. Ta nhìn thấy bên cánh tay của hắn xuất hiện vài vết thương của đao kiếm vẫn còn rướm máu

Nhìn ra bên ngoài cửa, hình như sau khi ta ngất đi, truy binh đuổi theo bắn tiễn cùng đao kiếm, khiến Lưu Vãn Khiêm khó khăn hộ giá ta xuất cung. Thấy ta không ăn, hắn lúc này mới lên tiếng

“ Nghiêm thành tôn hiện tại đã an toàn ở tướng quân phủ. Thái Tử phi người đừng lo lắng, tuy nô tài không biết Thái Tử hiện tại ra sao nhưng mà Dương Cảnh cùng An thị vệ vẫn ở đó. Thái Tử phi xin hãy tin tưởng họ có thể hộ giá Thái tử an toàn”

Ta gật đầu, sau đó mới từ từ bê bát điểm tâm kia lên miệng. Lúc này Hoàng Hậu từ ngoài xuất hiện, người nhẹ nhàng bước vào trong. Lưu Vãn Khiêm cung kính cúi người, sau đó lui ra ngoài

Hoàng hậu lại gần phía ta: “ Thái Tử phi đã tỉnh lại rồi sao?”. Ta nghe thấy người vội muốn xuống giường hành lễ, nhưng mà Hoàng hậu bước nhanh tới bên giường, đưa tay cản ta lại, sau đó đưa tay kéo ghế ngồi xuống bên cạnh

“ Được rồi con không cần hành lễ, dù sao ở đây cũng không phải ở Hải Sơn Chiêu Thành. Nơi này là Nguyệt Yên Hoàng viên”

Ta lúc này mới giật mình, Nguyệt Yên Hoàng viên là địa bàn của Lục Tuyết gia làm chủ, hay nói cách khác nơi này chính là cố hương của Hoàng hậu. Ta không phải không biết, hoàng hậu chính là đích nữ của Lục Tuyết gia được tiến cung làm phi tần của Hoàng đế

Hoàng hậu đưa tay lên trên đầu ta nhẹ nhàng chỉnh lại miếng vải băng. Bấy giờ ta mới cảm nhận thấy trên trán mình có một vết thương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK