• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đừng khóc, đều là tôi sai cả."

Phương Phùng Chí dừng lại, hàm răng run rẩy va vào nhau, lại bị cậu cắn chặt lại, những khổ sở và đau lòng mấy năm nay nhiều đến nỗi sắp tràn ra khỏi trái tim, ở đó vừa đau đớn vừa chua xót. Ngực khó chịu đến nỗi hít thở không thông, cậu dồn dập muốn thở dốc, nhưng răng vẫn cứ đánh nào nhau, tiếng nấc không thể dừng được cứ phát ra trong cổ họng giống như đang khóc.

Nước mắt cậu cũng không kiềm lại được, ngực đau đớn cũng không dừng lại được, từ trái tim mà tràn ra, toàn bộ thể xác đều bị bi thương chiếm cứ.

Mẫn Trì không nói gì, nhưng Phương Phùng Chí có thể cảm nhận được bàn tay ấm áp của hắn đang nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng cậu, cảm giác chua xót của cậu tràn đầy đến không bình thường, tiếng khóc càng lúc càng không thể khống chế được. Cậu không tự giác được mà cũng làm giống như Mẫn Trì duỗi tay ra vòng qua ôm lấy eo hắn, tiến vào trong lòng hắn.

Người đàn ông này từ đầu đến cuối chẳng hỏi vì sao cậu lại khóc, cũng không vì cậu giãy giụa mà tức giận, thậm chí còn không hề làm gì với những hành vi mà cậu đã làm ra, hắn cứ như vậy mà ôm cậu, sau đó càng ôm càng chặt. Hoàn toàn kéo Phương Phùng Chí ra khỏi cảm giác sai lầm này.

Phương Phùng Chí càng khóc càng lớn, càng khóc càng không thể ngăn được, nước mắt nước mũi đều thi nhau chảy ra. Mẫn Trì như một đoạn dao cung, rất dịu dàng, từng chút từng chút cứa vào trong lòng cậu, không đau, nhưng lại có thể đem những uất ức trong mấy năm nay của cậu cắt xuống.

Cậu cũng không muốn ở trước mặt người đàn ông lộ ra vẻ mặt khóc lóc khiến người khác chán ghét thế này, chỉ là đã quá lâu rồi cậu không được đối xử dịu dàng đến như vậy.

Đầu óc giống như bị ngâm trong một nồi nước sôi, bây giờ bên trong đã chín rục, nóng bức, Phương Phùng Chí khóc đến mệt, hai mắt sưng như hai quả đào, cậu và Mẫn Trì không biết từ khi nào đã nằm ôm nhau trên giường, nhưng Mẫn Trì vẫn ôm cậu trong lòng, bàn tay vẫn vỗ về trên lưng cậu.

Tiếng khóc của cậu dần dừng lại, chôn trong lòng người đàn ông mà hít hít mũi, những giọt nước mắt chưa chảy hết cũng lặng lẽ chậm rãi chảy ra.

Mẫn Trì vẫn luôn hên lặng không nói gì, mãi đến khi không còn nghe tiếng khóc của cậu nữa, lúc này mới hơi thả lỏng một chút, hắn cúi đầu, nhìn thấy Phương Phùng Chí không ngẩng đầu cũng không nhúc nhích. Có lẽ là bởi vì cảm thấy xấu hổ, giống như một chú rùa rụt đầu trốn trong ngực hắn. Mẫn Trì cũng không cưỡng ép cậu, mà véo véo sau cổ cậu.

Tuyến thể bị lòng bàn tay có chút thô ráp cọ xát, kích thích đến nỗi khiến cơ thể Phương Phùng Chí run lên. Cậu nghe thấy giọng nói có hơi khàn khàn mệt mỏi của Mẫn Trì truyền đến từ trên đỉnh đầu: "Tôi rất mệt, muốn ngủ một chút..."

Phương Phùng Chí hơi giật mình, chậm rãi nâng mắt lên nhìn Mẫn Trì, vừa đúng lúc đối diện với tầm mắt của người đàn ông. Hắn nhìn qua thật sự hình như rất mệt, mí mắt mệt mỏi đến nổi không thể nâng lên, rũ xuống nhìn cậu.

Trong lòng Phương Phùng Chí nhảy dựng, khẩn trương muốn cúi đầu, há mồm muốn nói chuyện lại phát hiện cổ họng mình do khóc nhiều quá mà khàn đặc, âm thanh gì cũng không phát ra được.

Tuyến thể bị cắn đến nỗi không biết bị biến thành bộ dạng gì lại bị xoa xoa: "Tự mình đi uống nước đi."

Nói xong, Mẫn Trì liền nhắm mắt lại, rất nhanh hô hấp liền trở nên đều đều, ngủ rồi.

Trong lòng Phương Phùng Chí hơi giật mình, nhớ tới một đống thuốc ức chế trên mặt đất.

Chẳng lẽ đống thuốc ức chế đó đều là của hắn đã dùng trong mấy ngày qua sao?

Điều này không có khả năng, Mẫn Trì là Enigma, theo lý thuyết mà nói thì kỳ động dục của Enigma phải lâu hơn Alpha, hơn nữa pheromone và cả dục vọng phải mạnh mẽ hơn rất nhiều, nếu không có thuốc ức chế kia thì có khả năng bây giờ cậu đã bị Enigma đánh dấu.

Phương Phùng Chí không ngăn được cảm thấy áy náy, dùng nhiều thuốc ức chế như vậy chắc chắn sẽ không chịu nỗi, vừa nãy còn mạnh mẽ trấn an cậu vừa khóc vừa nháo, hơn nữa những chuyện trước đó, nếu đổi lại, chính cậu thật sự có hơi gây chuyện vô lý.

Lại thấy những thứ cậu làm dính ở trên ngực của Mẫn Trì, nước mắt nước mũi gì cũng có, nói không chừng còn có cả nước miếng, Phương Phùng Chí không chịu nổi đỏ mặt, vội vàng rút khăn giấy lau đi giúp hắn. Còn ngại chưa đủ, cậu lập tức chạy khỏi giường, phần eo dường như mất cảm giác, thiếu chút nữa đã té ngồi trên đất. Bốn phía cũng không tìm được quần áo của mình, chỉ có thể lấy đại quần áo của Mẫn Trì mặc vào, miễn cưỡng chống tường đi vào nhà tắm, lấy khăn ướt nhẹ nhàng lau khô trên người Mẫn Trì mới chịu.

Cậu đi uống nước, tìm nửa ngày mới tìm được điện thoại của mình, trên đó có bốn năm cuộc gọi nhỡ, đều là của Phó Bách Khải gọi đến.

Phương Phùng Chí không tự giác xiết chặt điện thoại, mở cửa đi ra ngoài. Dì bảo mẫu thấy cậu đi ra, cười tủm tỉm tiến lại gần, lễ phép không nói gì thêm, chỉ hỏi: "Cần tôi vào thu dọn một chút không?"

Nhớ tới căn phòng thê thảm, mặt Phương Phùng Chí nháy mắt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Không, không cần, anh ấy còn chưa có tỉnh..."

"Vậy tiên sinh bây giờ có đói bụng không, tôi đi làm chút gì cho cậu ăn nhé?"

Phương Phùng Chí gật đầu: "Cảm ơn ạ."

Dì đi rồi, Phương Phùng Chí đứng tại chỗ một lát, sau đó đi đến một bên, điện thoại cho Phó Bách Khải.

Bên kia nhận ngay lập tức, nhưng lại không nói gì.

Phương Phùng Chí thử gọi một tiếng: "Bách Khải?"

Một lúc lâu, Phó Bách Khải mới lạnh nhạt trả lời: "Bây giờ cậu đang ở đây?"

Phương Phùng Chí không nói gì, nghe cái giọng điệu này, hẳn là Phó Bách Khải đã quay về chung cư, hơn nữa còn phát hiện cậu không có nhà. Không biết anh ta có phát hiện những chứng cứ của cậu và Mẫn Trì không nữa, Phương Phùng Chí có hơi trầm mặc, không biết nên nói gì.

Không nghe được cậu trả lời, mí mắt Phó Bách Khải nhíu lại.

Ngày đó Phương Phùng Chí gọi điện thoại cho anh ta thì anh ta liền quay về. Lần đó sau khi anh ta nhất thời xúc động đánh đâu tạm thời Phương Phùng Chí xong thì vẫn luôn không dám trở về, độ xứng đôi của anh ta và Phương Phùng Chí quá cao, lúc này chỉ cần anh ta chạm vào, cho dù có là thuốc ức chế cũng không ngăn cản được. Lo lắng chính kình sẽ hoàn toàn đánh đâu Phương Phùng Chí, anh ta liền không về nhà nữa.

Nhưng ngày đó sau khi Phương Phùng Chí gọi điện thoại cho anh ta, không biết vì sao, trong lần anh ta vẫn luôn suy nghĩ, ban đêm không thể ngủ được, cuối cùng vẫn không nhịn được mà trở về chung cư.

Chung cư tối đen như mực, mới vừa bước vào của Phó Bách Khải liền ngửi thấy một mùi pherromone không thuộc về Phương Phùng Chí, mùi pheromone nồng đậm đến gay mũi. Giống như của Alpha cấp S, thậm chí còn mạnh mẽ hơn. Mùi hương này vô cùng quen thuộc, hẳn là anh ta đã từng ngửi qua ở đâu rồi. Giờ phút này nó đang giao triền cùng mùi hương cam cúc, thật thân thiết, Phó Bách Khải nhíu chặt mày, trong lòng ẩn ẩn sinh ta một sự phẫn nộ không thể khắc chế.

Anh ta cảm thấy mình đã bị pheromone mê hoặc, sinh ra cảm xúc chiếm hữu. Bây giờ cả người anh ta nóng lên, như đang có dấu hiệu động dục.

Anh ta đi vào phòng Phương Phùng Chí, mở đèn lên.

Bên trong không có người nào, chỉ có chăn gối hỗn độn và thuốc ức chế đã dùng. Không biết vì sao, Phó Bách Khải đột nhiên nhớ đến lần trước ở trong phòng Phương Phùng Chí tìm thấy bình dịch pheromone kia.

Chẳng lẽ Phương Phùng Chí dựa vào thứ đó để vượt qua kỳ động dục? Nhưng người đánh dấu cậu là anh ta cơ mà, cậu đáng lẽ chỉ có thể dựa vào pheromone của anh ta mới đúng. Anh ta kéo ngăn kéo ra, không phát hiện bình thuốc kia,khả năng Phương Phùng Chí ngoại tình dạo qua trong đầu anh ta một vòng rồi lại bị anh ta quét ra khỏi đầu. Trước tiên không nói đến việc Phương Phùng chí có lá gan đó hay không, người có pheromone cao cấp như vậy có thể thông đồng cùng cậu sao.

Nơi này không thể nào ở tiếp, Phó Bách Khải một bên gọi điện cho Phương Phùng Chí, một bên xoay người đi ra ngoài.

"Sao vậy?"

Giọng nói của Phương Phùng Chí kéo Phó Bách Khải trở lại.

"Cậu..." Phó Bách Khải dừng lại, Phương Phùng Chí không trả lời vấn đề của anh ta, điều này làm trong lòng anh ta cảm thấy có chút không thích hợp: "Bây giờ cậu đang ở với ai?"

Phương Phùng Chí nhìn mũi chân, vẫn như cũ không trả lời câu hỏi của Phó Bách Khải. Rất lâu sau đó, đến khi Phó Bách Khải không cong kiên nhẫn gọi tên cậu, Phương Phùng Chí đột nhiên mở miệng hỏi một vấn đề râu ria: "Sau khi chúng ta kết hôn, anh đã từng cùng với người khác, quan hệ hay chưa?"

Đây là vấn đề mà cậu đã bối rối rất lâu. Cậu vẫn luôn không biết nên làm thế nào để mở miệng hỏi, nhưng mà có lẽ giờ phút này đã cùng đường bịt lối rồi nên chẳng còn quan tâm điều gì nữa, cậu không muốn tiếp tục giày vò nữa, cứ như vậy bật thốt ra câu hỏi.

Bên kia trầm mặc, giống như cậu của trước đó.

Phương Phùng Chí đã biết đáp án.

Cuối cùng.

Cậu vẫn luôn nghĩ cứ từ từ cùng Phó Bách Khải, chậm rãi bồi dưỡng tình cảm của bọn họ. Nhưng cậu ngu ngốc đợi hai năm, lại có được kết quả như vậy.

Thế nhưng giờ phút này Phương Phùng Chí lại không thấy khổ sở, thậm chí cảm giác bi thương cũng ít ỏi vô cùng, cậu quả thật đã có thể thở phào một hơi.

May mắn. May mắn rằng cậu không phải là người phản bội cuộc hôn nhân của bọn họ trước, may mắn giống như những gì cậu đã suy đoán, Phó Bách Khải sớm đã có người khác.

Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, thở ra một hơi. Sau đó, cậu nói: "Hôm nào đó chúng ta đi cục dân chính một chuyến đi." Một cuộc hôn nhân đến bước đường này đã không còn cách nào đi tiếp được nữa rồi.

Nhưng ngoài dự đoán là, Phó Bách Khải phía đối diện vẫn không trả lời gì.

Một lúc sau, anh ta lại nói đến một chuyện khác: "Tôi và Bạch Trinh đã chia tay rồi."

Phương Phùng Chí giật mình, bọn họ đều hiểu hàm ý của câu nói này.

Trong lòng chua xót, Phương Phùng Chí cắn chặt răng, giả vờ như không hiểu gì cả "ừm" một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Cậu không ngờ Phó Bách Khải thế mà lại muốn giữ lấy cuộc hôn nhân này, nhưng mà đã quá muộn rồi, nếu chỉ sớm thêm mấy ngày thì có lẽ đã tốt. Chỉ cần Phó Bách Khải lộ ra một chút níu kéo, cậu sẽ không do dự mà tiếp tục kiên trì, nhưng bây giờ đã quá muộn, giữa hai bên đã không còn tồn tạo sự trung thành nào cả, tiếp tục níu kéo đã chẳng còn ý nghĩa.

_____

Không phải là PPC không biết PBK ngoại tình ở bên ngoài, nhưng mà bởi vì ẻm chưa từng chính tai nghe PBK thừa nhận thì ẻm sẽ xem như không biết gì hết. Sau này MT có nói ẻm rất thông minh, nhưng cách yêu của ẻm quá mù quáng ngốc nghếch, bởi vậy nên khi bản thân biết mình phản bội hôn nhân, ẻm tự thấy mình không còn sự trung thành để níu kéo nữa. Ẻm thật sự rất dứt khoát, không tuỳ tiện nhưng đã nói ly hôn thì sẽ dừng yêu thật. Rất phục ẻm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK