• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Phương Phùng Chí chạy đến bệnh viện, cha mẹ Phó Bách Khải đang đứng ở bên ngoài nói chuyện, trong tay mẹ Phó Bách Khải còn cầm khăn giấy không ngừng lau nước mắt.

"Ba, mẹ..." thấy hai người đồng thời quay lại nhìn cậu, Phương Phùng Chí hỏi: "Bách Khải thế nào rồi?"

Cậu nhìn sắc mặt của mẹ Phó Bách Khải vô cùng khó coi. Bà ta đứng thẳng từ trong ngực của chồng, dùng ánh mắt ngoan độc và phẫn nộ trừng mắt Phương Phùng Chí, không trả lời vấn đề của Phương Phùng Chí, mà âm thanh sắc bén chất vấn nói: "Trên người cậu có cái mùi ghê tởm gì thế hả?!"

Phương Phùng Chí cứng đờ, cậu biết bà ta đang nói là mùi pheromone Mẫn Trì lưu lại. Đánh dấu tạm thời chưa biến mất, hơn nữa đêm hôm qua hai người còn phát sinh quan hệ, mùi hương trên người bây giờ người khác không ngửi được cũng khó. Nhưng Phương Phùng Chí cũng không tính nói dối, những lời nói chói tai của mẹ Phó Bách Khải khiến cho cậu cảm thấy không thoải mái, vì thế cau mày không nói chuyện.

Thái độ như vậy không khác gì chấp nhận sự thật mình ngoại tình, mẹ Phó Bách Khải tức đến phát run, cha hắn cũng nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn về phía Phương Phùng Chí tràn ngập sự chán ghét và trách cứ.

Dù sao cũng đang ở bệnh viện, mẹ Phó Bách Khải không muốn tạo ra tranh cãi khiến người ta chú ý, cắn chặt răng, ánh mắt nhìn Phương Phùng Chí tràn ngập căm hận.

Lúc này hộ sĩ chạy ra từ trong phòng bệnh: "Bạn đời của người bệnh sao?"

Phương Phùng Chí do dự không động đậy, dù sao bây giờ "vợ Phó Bách Khải" đối với cậu mà nói cũng chỉ là xưng hô tồn tại trên danh nghĩa mà thôi, hơn nữa bây giờ trên người cậu đang mang theo vết đánh dấu của Mẫn Trì, về mặt sinh lý cũng không phải là bạn đời của Phó Bách Khải.

Hai người kia cũng cho rằng là như vậy, cho nên cũng không mở miệng nói chuyện.

"Xin hỏi có cái gì cần phải ký tên sao?" Cha Phó Bách Khải mở miệng hỏi.

"Không có, người bệnh bây giờ chỉ tạm thời thoát khỏi cửa tử thôi, cần phải có pheromone của bạn đời để trấn an."

Nghe xong lời này, mẹ Phó Bách Khải càng thêm phẫn nộ, trong lòng trách tội Phương Phùng Chí vì sao lại vị người đàn ông khác đánh dấu, ánh mắt nhìn như muốn giết Phương Phùng Chí, nhưng trước mắt điều quan trọng nhất chính là làm cho Phó Bách Khải ổn định, bà ta chịu đựng sự tức giận: "Xứng đôi pheromone cao có được không?"

"Được."

Phương Phùng Chí và hộ sĩ đi vào phòng bệnh, Phó Bách Khải vừa mới trải qua tai nạn xe cộ đang suy yếu nằm ở trên giường bệnh, làn da vốn dĩ đã trắn bây giờ lại càng thêm tái nhợt không có huyết sắc. Cậu đi đến bên cạnh Phó Bách Khải, nhìn trán người đàn ông bị bọc một tầng băng gạc dày.

Trong lòng Phương Phùng Chí cũng khó nói được là cảm giác gì, chỉ cảm thấy giờ phút này Phó Bách Khải thật đáng thương. Hộ sĩ nói toàn thân anh ta đều có vết thương lớn nhỏ, nghiêm trọng nhất chính là phần đầu. Tỉ lệ tương xứng pheromone cao có thể làm giảm bớt đau đớn trên người, cũng có thể khiến cho anh taan toàn vượt qua thời kỳ nguy hiểm.

Đối với Omega mà nói, pheromone của Alpha chính là chất dinh dưỡng, ngược lại, pheromone của Omega cũng có tác dụng như vậy với Alpha.

Lúc Phương Phùng Chí đến gần Phó Bách Khải, pheromone yếu ớt trên người Phó Bách Khải như đột nhiên bị rót sức sống vào, sinh ra pheromone dạt dào hướng đến Phương Phùng Chí.

Có đánh dấu của Mẫn Trì, pheromone của những Alpha khác đều trở nên rất khó ngửi, cậu xoa mũi, chờ sau khi hộ sĩ ra ngoài, lén lút kéo cổ áo xuongs, sau đó rụt cổ, chôn mặt vào trong áo.

Bên trong là mùi khói thuốc súng nhàn nhạt, Phương Phùng Chí hít một hơi thật sâu, cả người trở nên dễ chịu hơn chút.

Trước mặt người chồng trên danh nghĩa lại làm trò mê luyến pheromone của người khác, cho dù anh ta chẳng biết gì, nhưng trong lòng Phương Phùng Chí vẫn sinh ra cảm giác tội lỗi. Vì thấy cậu quay người, đưa lưng về phía người trên giường bệnh.

Đại khái qua hơn một tiếng, pheromome của Phó Bách Khải dưới sự trấn an của Phương Phùng Chí đã trở nên vững vàng hơn nhiều, lúc bác sĩ đến làm kiểm tra cho anh ta, Phương Phùng Chí liền đi ra ngoài chờ. Ở bên ngoài hoàn toàn không có pheromone của Alpha, Phương Phùng Chí cảm thấy nhẹ nhàng hơn mà thở ra, cậu lấy di động ra liền phát hiện ở trên có hai cuộc gọi nhỡ, là Mẫn Trì gọi đến.

Hai cuộc đều một tiếng trước, khi đó cậu đang ở chỗ làm chạy đến bệnh viện. Cậu tạm dừng vài giây, sau đó gọi lại.

Rất nhanh bên kia liền tiếp, nhưng cậu không nghe bên kia nói chuyện, vì thế đè thâp âm thanh, như sợ người khác nghe thấy: "Alo, Mẫn tiên sinh?"

"Ừm." Dừng một chút: "Em đang ở bệnh viện sao?"

"A? Sao anh biết thế."

Âm thanh nói chuyện của người bên kia có hơi lạnh nhạt, nhưng chẳng khác gì so với bình thường: "Tôi nghe nói Phó Bách Khải bị tai nạn."

Nói xong, hắn lại thuận miệng hỏi: "Có ổn không?"

"Không tốt lắm, tuy rằng thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bây giờ chưa tỉnh lại."

Bên kia trầm mặc một lúc lâu, hắn còn muốn nói gì đó nữa, nhưng Phương Phùng Chí thấy cha mẹ Phó Bách Khải đi từ trong thang máy ra, vội vàng cắt đứt Mẫn Trì: "Mẫn tiên sinh, tôi có việc cúp máy trước nhé."

Mẹ Phó Bách Khải đi đến trước mặt cậu: "Sao cậu lại ra đây?"

"Bác sĩ đang làm kiểm tra bên trong."

Mẹ Phó Bách Khải cau mày, không nói gìnữa, nhưng lửa giận trong lòng vẫn đang nghẹn ứ.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong liền nói với bọn họ mấy câu: "Bây giờ tạm thời không có vấn đề gì."

"Nhưng trong khoảng thời gian này người bệnh cần phải có pheromone để trấn an, điều này đối với sự phục hồi của người bệnh rất tốt."

Sau khi bác sĩ rời đi, Phương Phùng Chí và cha mẹ Phó Bách Khải cùng nhau đi vào phòng bệnh. Nhìn Phó Bách Khải nằm trên giường bệnh, nước mắt mẹ anh ta liền không thể cầm được, bây giờ trong phòng chẳng có người ngoài, bà ta đột nhiên vươn tay lên tát vào mặt Phương Phùng Chí.

Phương Phùng Chí không kịp né tránh, chỉ hơi lùi về phía sau một bước, ngón tay của người đàn bà đánh lên trên măt cậu, nóng rát.

Thấy không thể đánh trúng, Omega trung niên càng thêm giận dữ, trong miệng không chịu bỏ qua: "Phó gia chúng tôi đối xử với cậu chưa đủ tốt hay sao? Cậu lại làm ra loại chuyện này? Có biết xấu hổ không hả?!" vừa mắng, tay lại một lần nữa chuẩn bị đánh Phương Phùng Chí, nhưng lần này bà ta không làm được, tay đã bị Phương Phùng Chí túm lấy.

Lời mắng nghẹn ở trong lòng còn chưa kịp mắng ra, đã bị ánh mắt Phương Phùng Chí làm cho hoảng sợ: "Chẳng lẽ do tôi có lỗi với anh ta trước à?" Cậu trai ngày thường vâng vâng dạ dạ giờ phút này đột nhiên như biến thành người khac, trong mắt tràn ngập phẫn nộ và không kiên nhẫn, hùng hổ mà chất vấn: "Dựa vào đâu anh ta có thể mà tôi thì không?"

Mẹ Phó Bách Khải bị dáng vẻ của cậu hù dọa, sửng sốt cứng đờ tại chỗ, nói không nên lời. Cha Phó Bách Khải nhíu này, thấy vợ mình chiếm thế hạ phong, mới đứng ra giải vây nắm lấy tay người đàn bà: "Bách Khải còn bệnh, trước tiên đừng nói chuyện này." Nói xong, lại thệm một câu: "Chuyện này đúng là Bách Khải cũng có vấn đề, nhưng nó cũng đã chia tay với người kia rồi, cậu cũng không nên đi làm những chuyện chà đạp chính mình." xem ra chuyện của Phó Bách Khải người đàn ông này cũng biết.

Chỉ có một mình cậu là chẳng hay biết gì.

Trong lòng ngoại trừ sự phẫn nộ, còn lại cũng chỉ là sự thất vọng. Cậu nhìn thẳng vào cha mẹ Phó Bách Khải, lại liếc nhìn người đang nằm trên giường.

Từ đầu đến cuối, cả nhà bọn họ căn bản cũng chẳng xem cậu là người nhà, phân rõ giới hạn với cậu, giống như cậu là loại người cấp bậc kém hơn vậy.

Trong lòng Phương Phùng Chí sinh ra một cảm giác ghê tởm ức chế vô cùng.

"Tôi không cảm thấy đó là chà đạp chính mình." Cậu nặng nề nhìn chằm chằm bọn họ, trước đó cảm thấy thiếu nợ bọn họ tiền, hơn nữa bọn họ còn là cha mẹ của Phó Bách Khải, là bậc trưởng bối, cho nên kính trọng bọn họ, mang theo suy nghĩ cả đời sẽ sống cùng bọn họ nên mới cúc cung lấy lòng bọn họ. Nhưng bây giờ không như vậy, tiền đã trả hơn một nửa, cậu và cảm tình với gia đình Phó Bách Khải cũng đã tiêu hao hết rồi, không cần phải chịu sự bắt nạt của bọn họ.

"Tháng trước tôi đã viết đơn ly hôn rồi, chỉ còn thiếu chữ ký của Phó Bách Khải."

"Nếu các người cảm thấy tôi làm ra những chuyện như vậy làm nhà các người mất mặt, chúng ta có thể trực tiếp dùng vân tay của Phó Bách Khải, sau đó tôi sẽ rời khỏi đây."

Mặt cậu không có biểu cảm nhìn cha mẹ Phó Bách Khải đang mở to đôi mắt.

Hiện giờ bọn họ cần cậu, cho nên bọn họ sẽ không thể làm gì cậu cả.

Người đàn bà lần đầu nhìn thấy Phương Phùng Chí nổi giận, cũng bị Phương Phùng Chí dọa sợ, muốn phẫn nộ chửi lại, nhưng lại sợ Phương Phùng Chí phủi tay bỏ đi, bây giờ Phó Bách Khải không thể không có Phương Phùng Chí.

Bà ta chỉ có thể oán giận nhìn chằm chằm Phương Phùng Chí, sắc mặt tức giận đến xanh lè, ngồi một bên không nói chuyện nữa.

Lúc này Phương Phùng Chí mới nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi đi ra ngoài cửa ngồi.

Cậu rất ít khi đấu khẩu với người khác, đặc biệt là với những người không thân, cảm thấy mình bị trói buộc, trong lòng có tức giận cũng chỉ coi như không hề tồn tại. Nhưng vừa nãy trong nháy mắt kia, sự trói buộc đó cũng theo tình yêu cậu dành cho Phó Bách Khải tiêu tan, muốn xả hết tức giận trong lòng ra.

Sau khi giải phóng xong, cả người cảm thấy nhẹ nhàng, nhưng bọn họ nói những lời khó nghe đó với cậu vẫn giống như cây gai chọc vào lòng cậu.

Phương Phùng Chí muốn ngửi mùi khói thuốc súng nhạt nhòa kia trên cơ thể mình, cậu mệt mỏi muốn nhắm mắt lại, dư quang trong ánh mắt lại chú ý tới bên cạnh có một thân ảnh cao lớn không phù hợp với nơi đây đi đến.

Phương Phùng Chí sửng sốt, xoay đầu liền nhìn thấy Mẫn Trì đang đi đến phía cậu.

Không thể để cho cha mẹ Phó Bách Khải phát hiện, trong lòng Phương Phùng Chí đã nghĩ như vậy.

Chẳng chờ Mẫn Trì đi đến, Phương Phùng Chí đã vội vàng đứng dậy nắm lấy tay Mẫn Trì đi ngược lại. Mẫn Trì đi theo cậu đến cầu thang bộ, nơi này không có người qua lại, nhưng Phương Phùng Chí vẫn cảm thấy căng thẳng.

Cậu buông tay Mẫn Trì ra nhìn vào cánh cửa phía sau.

"Mặt em bị sao vậy?"

"Cái gì?" Phương Phùng Chí phản ứng lại, duỗi tay sờ sờ, lại chẳng sờ thấy gì cả.

"Vết cào." Mẫn Trì nhìn cậu: "Người nhà cậu ta làm sao?"

"Ừm."

"Sao anh lại đến đây?" Phương Phùng Chí hỏi hắn.

Nhưng Mẫn Trì không trả lời, mà ánh mắt tối tăm nhìn dấu vết bên mặt cậu, sau đó kéo tay Phương Phùng Chí: "Đi thôi."

Dưới chân Phương Phùng Chí không động đậy: "Đi đâu?"

"Cùng tôi về nhà."

"Không được." Phương Phùng Chí rút tay lại: "Bách sĩ nói cần pheromone của tôi, tạm thời tôi không thể đi."

Mẫn Trì nhìn cậu, mày không tự giác mà nhíu lại.

Đúng thật, Phương Phùng Chí làm vợ trên danh nghĩa của Phó Bách Khải, vào thời điểm này đúng là phải chăm sóc bên cạnh anh ta, hơn nữa Phó Bách Khải còn cần pheromone của cậu, từ đạo lý này, cậu không thể rời đi.

Nhưng khi ngửi trên người Phương Phùng Chí có pheromone không thuộc về mình, pheromone đến từ Alpha khác, nội tâm hắn sinh ra một dục vọng chiếm hữu, hăn chỉ muốn đem Omega trở về lãnh thổ của mình.

Mềm mại như bông, chỉ biết bị người ta bắt nạt.

"Tôi không yên tâm về em."

"Cái gì?" Phương Phùng Chí ngơ ngác nhìn người đàn ông nói ra lời này.

Thấy người đàn ông chẳng nói lại lần hai, Phương Phùng Chí lại không cam lòng: "Vì sao lại không yên tâm về tôi?"

Mẫn Trì nhìn Omega, trong lòng nảy lên xé rách cảm giác của đạo đức, hắn biết Omega đang chờ đáp án của hắn, hắn biết không nên trả lời bây giờ, như vậy hắn liền trở thành một tên khốn quyến rũ vợ của người khác, nhưng nếu hắn không nói ra, hắn càng không muốn, hắn nghĩ dùng câu trả lời này để trói buộc Phương Phùng Chí, làm nền tảng trong lòng cậu, không cho ai ở bên ngoài ngoài hắn chạm vào cậu, khiến cậu vì hắn, vì một kẻ thứ ba mà thủ trinh.

Mẫn Trì cảm thấy mình như bị xé rách thành hai người, có lẽ còn có chút do dự trong chốc lát, nhưng khi hắn nhìn vào đôi mắt khiếp đảm kia của Phương Phùng Chí, lại dường như đang chờ mong của đôi mắt kia, hai nhân cách của hắn liền hợp thể.

Hắn mở miệng: "Em cùng tôi thử xem, có được không?"

"Cái gì?"

Mẫn Trì nhìn cậu, lặp lại một lần nữa: "Em có muốn xây dựng mối quan hệ cùng tôi không?"

Phương Phùng Chí cảm thấy trong lòng đang đập thịch thịch, vào thời khắc rung động này, cậu càng không thể quên đi mình vẫn đang là vợ của người khác, sự bức bối trong lòng như đỉnh núi: "Không, không được."

Nói xong lại sợ Mẫn Trì cứ như vậy mà đồng ý thuận theo, vội vàng nắm lấy tay hắn nói tiếp: "Chờ sau khi em ly hôn."

_____Đúng là đọc NTR nó có cảm giác rất là kích thích lun ấy.

Mấy chương tới PBK bị tai nạn đọc thì cũng khó chịu lắm, nhưng đây là kiếp nạn cuối cùng trước khi ly hôn rồi. Đoạn này hơn dài hơi bực nma thui ráng nha =))))

Đợi đi, ảnh sắp hóa điên toàn phần rồi, giờ ảnh mới hơi hơi thôi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK