• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại ở trong không gian kín, toàn bộ đều là pheromone của Alpha, giống mùi gì vậy nhỉ...


Phương Phùng Chí chưa bao giờ ngửi qua mùi hương nào như thế này, không hề giống với mùi gỗ của Phó Bách Khải, mùi hương này có tính công kích quá lớn, giống như mùi thuốc súng sau chiến tranh vậy, cũng không dễ ngửi, khô khốc và đắng chát, nồng đến sặc người. Điểm khiến người khác không thích chính là, mùi pheromone này quá dễ dàng dụ dỗ người khác động dục, giống như bây giờ, mặc dù tối qua vừa mới tiêm thuốc ức chế, bây giờ khi Phương Phùng Chí được pheromone nào bao quanh thân thể lại bắt đầu nóng lên, lòng bàn tay tê tê dại dại.


Hơi mở cửa sổ xe ra, gió bên ngoài thổi vào làm tan đi bớt pheromone Alpha nồng đậm, Phương Phùng Chí nhìn Alpha chỉ lộ ra đôi mắt qua kính chiếu hậu, nếu như không phải nghĩ đến việc một Alpha cao cấp như hắn chẳng thể có lý do gì lại muốn ra ray với một Omega bình thường như cậu, có khi Phương Phùng Chí sẽ hoài nghi người này có mưu đồ quấy rối mình rồi.


Alpha đưa cậu đến bệnh viện, còn rất thân sĩ hỏi cậu có cần hắn đưa cậu đi không.


Người lạ xưa nay chẳng quen biết, đưa cậu đến bệnh viện đã xem như làm phiền đến hắn rồi, làm sao còn có thể để người ta đưa mình đi khám chứ. Phương Phùng Chí vội vàng lắc đầu từ chối. Alpha cũng không dừng lại lâu, chào hỏi Phương Phùng Chí xong liền rời đi, Phương Phùng Chí thậm chí còn chưa kịp hỏi tên hắn.


Không biết có phải do pheromone của Omega kia kích thích đến hay không, sau khi Mẫn Trì về nhà liền phát sốt, uống thuốc mấy ngày, nhiệt độ cơ thể vẫn cứ luôn 38 độ không giảm, hắn không thể khống chế được mà phóng ra lượng lớn pheromone dư thừa, trong phòng đều tràn ngập hương vị của chính mình, nống đậm đến nỗi ngay cả bảo mẫu Beta cũng cảm nhận được.


Hắn không đến bệnh viện, Mẫn Trì biết đây là vấn đề gì. Do pheromone tích luỹ quá nhiều nên khiến cơ thể nóng lên, cũng giống như cơ chế động dục của Omega, chỉ cần giải phóng hết lượng pheromone dư thừa trong cơ thể là tốt thôi. Nhưng một tuần trước hắn vừa đến bệnh viện rút pheromone, bây giờ lại tích tụ nhiều như vậy. Mỗi một tế bào trong thân thể đều như đang nhảy nhót, thân thể để mồ hôi đến khó chịu, sau khi bảo bảo mẫu rời đi hắn liền đến phòng bếp rót một cốc nước đá thật lớn, dạ dày lạnh buốt, những chỗ khác vẫn cứ nóng hổi. Cứ định kì đến bệnh viện rút pheromone thì sẽ không động dục, thế cho nên hắn rất ít khi xuất hiện những tình huống như thế này. Trong đầu cứ bị mùi pheromone cam cúc chiếm cứ, hắn thậm chí còn tưởng tượng lại một lần nữa trở lại thang máy vào đêm hôm đó, ngửi được mùi pheromone kia cũng có thể làm cho hắn thoải mái đến bắn tinh.


Hắn tiến vào bồn tắm, bên trong nước có mùi hương giống với mùi hương của Omega, đây là tinh dầu hắn nhờ người ở nước ngoài mua, ở trong nước chính là mùi hương cam cúc nhàn nhạt. Tay Mẫn Trì xoa dương v*t phát tím, tưởng tượng rằng đây là mùi pheromone cam cúc, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt lạnh băng của Phó Bách Khải...


Nhưng lần này không phải.


Trong đầu hắn hiện lên một chiếc cổ trắng nõn tinh tế, phía sau dán miếng dán ức chế, một tầng hơi mỏng, răng nanh của Mẫn Trì rất sắc bén, hắn cảm thấy chỉ cần mình cắn một phát thì cả miếng dán ức chế và da thịt ở phía dưới đều bị cắn phá, đem pheromone sặc người của mình tập trung hết vào trên thân thể người kia.


Vào thứ hai thì nhiệt độ cơ thể của Mẫn Trì đã trở lại bình thường, hắn vẫn đến công ty như thường lệ.


Lúc họp hắn có nhìn thấy Phó Bách Khải, mùi cam cúc dường như không tồn tại trên người người nọ, có nghĩa trong khoảng thời gian này hình như một ngày cũng chưa từng trở về nhà.


Hắn ngửi thấy mùi pheromone Omega, chưa bị đánh dấu qua, chẳng có chút quan hệ nào với mùi pheromone trên người Phó Bách Khải, có lẽ hai người thật sự chỉ là quan hệ ở chung. Nhưng hắn lại nghĩ đến chiếc nhẫn trên ngón út của Omega, nhưng trên ngón út của Phó Bách Khải lại không có.


Anh ta ở chung với một Omega đã kết hôn, điều này có hơi khó nói.


"Mẫn tổng?"


Mẫn Trì nhìn thư kí của mình đang nói chuyện, đột nhiên hồi phục lại tinh thần. Hắn thế mà lại không kiềm được bắt đầu suy đoán về đời sống cá nhân của Phó Bách Khải, hắn cau mày nhéo nhéo mũi: "Cậu tiếp tục đi."


Buổi tối lúc về nhà, lúc ở bãi đỗ xe lại trùng hợp gặp được Phó Bách Khải cũng đang tan ca.


Phó Bách Khải gật đầu với Mẫn Trì: "Mẫn tổng."


Mẫn Trì đang chuẩn bị lên xe, thấy xe của Phó Bách Khải lái lại đây, anh ta nhìn Mẫn Trì: "Mẫn tổng, đi uống một ly không."


Mẫn Trì do dự một lúc: "Được."


Sau chuyện của Omega lần trước, hai người không hề cùng nhau đi ra ngoài. Trước kia luôn là Mẫn Trì hẹn anh ta, bây giờ Phó Bách Khải lại chủ động hẹn mình trước. Nếu là Mẫn Trì của trước kia có lẽ sẽ cảm thấy rất vui, nhưng hiện tại tâm trạng lại rất phức tạp.


Hai người đến quán bar uống vài li, thuận miệng hàn huyên một vài chuyện về công việc coi như lời dạo đầu. Sau đó lại yên lặng uống rượu, trong lòng Mẫn Trì khó tránh khỏi cảm thấy không thoải mái. Hắn vẫn còn cảm giác với Phó Bách Khải, hắn rất thưởng thức năng lực của anh ta, cũng rất thích tính cách của anh ta, quan hệ trước kia của hai người phát triển rất ổn, nhưng bây giờ những việc tư của Phó Bách Khải thật sự làm hắn cảm thấy không thoải mái.


"Anh Mẫn."


Mẫn Trì nhìn Phó Bách Khải, lúc ở ngoài công ty Phó Bách Khải đều gọi hắn như vậy, hiện tại mặt người nói có chút hồng, hẳn là có hơi say, nhưng trong mắt vẫn rất tỉnh táo.


"Hửm?"


Anh ta rót đầy rượu cho Mẫn Trì: "Anh Mẫn gần đây hình như có chuyện gì muốn nói với tôi."


Trước nay Mẫn Trì luôn rất thích Phó Bách Khải thông minh hơn người, to gan, phóng khoáng, làm người ta động lòng.


"Chỉ là có chút hoang mang."


"Tôi coi anh Mẫn là bạn bè, anh Mẫn có thể nói thẳng."


Mẫn Trì cười cười: "Cũng không có chuyện gì, gần đây công ty truyền đến nhiều lời đồn về cậu, tôi nghe cũng tò mò."


"Lời đồn gì?"


"Nói rằng người ngày đó đến công ty tìm cậu là vợ cậu."


"A, Omega đó à..." biểu cảm của Phó Bách Khải không hề dao động, hắn uống một hợp rượu: "Không phải vợ, chỉ là người bên phía cha mẹ, không có chỗ ở, đang ở nhờ nhà thôi."


"Như vậy à." Mẫn Trì cúi đầu không hỏi lại.


Hai người đều gọi người lái thay, Mẫn Trì đi trước, hắn nói với Phó Bách Khải một tiếng rồi rời đi.


Phó Bách Khải nhìn xe của Mẫn Trì đi vào ngã rẽ, rũ mắt ngồi trên ghế phụ. Anh ta mở di động, bên trong có tin nhắn gửi một tiếng trước của Phương Phùng Chí. Anh ta xem cũng không xem đã xoá bỏ.


Vợ?


Anh ta không khỏi nghĩ đến câu hỏi mà Mẫn Trì hỏi.


Anh ta biết Mẫn Trì có ý với mình, từ sau khi Phương Phùng Chí đến tìm mình thì thái độ Mẫn Trì đối với anh ta có phần lãnh đạm đi, vì thế mới có kết cục buổi uống rượu này. Cũng không phải anh ta có tình cảm gì đặc biệt với Mẫn Trì, anh ta không có hứng thú với Enigma, đương nhiên cũng hoàn toàn không để ý đến chuyện người khác biết mình đã kết hôn. Anh ta chỉ không hy vọng bọn họ bọn họ coi Phương Phùng Chí thành bạn đời hợp pháp của mình.


Cho dù đây là sự thật.


Trước nay anh ta đều sống dưới ánh mắt hâm mộ của người khác, cho dù là cấp S cao cấp hay là năng lực mạnh, hoặc cho dù là cách anh ta kết giao với những Omega cao cấp. Đây đều là những điều người khác không thể có được, cuộc đời anh ta không có vết nhơ, cho nên bạn đời hợp pháp của anh ta cũng phải thông qua yêu đương tự do, do chính anh ta lựa chọn, cũng là Omega xứng đôi với anh ta, chứ không phải là Phương Phùng Chí bị pheromone bắt buộc kết đôi.


Omega không đúng chút nào.


Cuộc đời anh ta không thể có bất cứ vết nhơ nào.


_____Suy nghĩ gì hài dón, suy nghĩ gì ích kỉ vcl. Chương trước còn thấy nếu hôn nhân chầm chậm tiếp thu nhau thì cũng được. Nma bây giờ say đéo, người đâu như cc.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK