• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Phương Phùng Chí tỉnh lại chỉ thấy một một cô gái mặc áo trắng.

Thấy cậu tỉnh lại, cô gái vội vàng đi đến bên cạnh cậu: "Tiên sinh, anh nằm xuống đi."

Phương Phùng Chí ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại nhìn bốn phía xung quanh: "Mẫn..." vấn đề của cổ họng dường như nghiêm trọng hơn, gần như chỉ phát ra tiếng cũng thấy đau. 

"Mẫn tiên sinh đi ra ngoài, ngài ấy bảo tôi tới kiểm tra thân thể cho ngài."

Đi ra ngoài?

Hắn đi đâu?

Bác sĩ nhìn ra được sự hoang mang của Phương Phùng Chí, cũng không có giải thích nhiều, mà đặt thuốc ở trên tủ đầu giường. 

"Phương tiên sinh, thân thể anh không có vấn đề gì, chỉ là hơi suy yếu thôi."

"Cổ họng thì chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày."

"Tôi chuẩn bị thuốc cho anh, nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước nhé."

Bác sĩ đi rồi, Phương Phùng Chí ngồi dậy. 

Ký ức cuối cùng là khi Mẫn Trì dán vào tai cậu nói "thật sự xin lỗi", sau đó thì hoàn toàn trống rỗng. 

Cậu không biết vì sao Mẫn Trì lại biến thành như thế, tuy rằng trong lòng rất sợ hãi, nhưng thật ra cậu càng lo lắng có phải thân thể Mẫn Trì xảy ra vấn đề gì hay không. 

Cậu mở điện thoại, thấy đều là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc của Phó Bách khải, cậu tạm thời không để ý đến, trước hết mở giao diện trò chuyện với Mẫn Trì lên. 

[ Mẫn tiên sinh, anh đang ở đâu?]

Tin nhắn vừa gửi đi chưa đến một phút, Mẫn Trì đã gọi điện đến. 

"Em tỉnh rồi."

Không biết có phải do điện thoại hay không, Phương Phùng Chí cảm thấy giọng nói của Mẫn Trì hơn trầm. Cậu miễn cưỡng "ừm" một tiếng trong cổ họng, người đối diện ngừng một lát: "Xin lỗi, quên mất cổ họng em đang không thoải mái."

Sau khi nói xong, Phương Phùng Chí cũng không trả lời lại, bên kia cũng không biết nên nói gì, hai người trầm mặc, nhưng chẳng ai chịu cúp điện thoại. 

Bởi vì pheromone dư thừa tích tụ quá nhiều, lấy ra khỏi cơ thể tiêu hao rất nhiều sức lực, trên tay hắn bây giờ còn đang treo bình nước trợ giúp bình ổn pheromone, bây giờ cả người Mẫn Trì rất mệt mỏi, năng lực tự hỏi của não cũng bị dừng lại. 

Nhưng trước nay hắn không phải là người ngồi yên chờ chết, hắn cũng không muốn Phương Phùng Chí nghi ngờ tình cảm hắn dành cho cậu. 

" Ngay hôm qua, pheromone của tôi mất không chế..."

"Pheromone rất hỗn loạn, từ tháng trước đã bắt đầu không thể khống chế." 

"Xin lỗi, đó không phải là ý định của tôi."

"Nhưng lời nói của tôi đều là sự thật."

Bên kia truyền đến tiếng hít thở mơ hồ, tay Mẫn Trì không biết từ khi nào nắm chặt lại, bởi vì dùng quá nhiều sức, mạch máu của tay đang truyền dịch bị căng đau, mặt hắn vô cảm thả tay ra, thanh âm trở nên dịu dàng: "Phương Phùng Chí, tôi thật lòng."

Một lúc lâu sau, hắn cũng không nghe được câu trả lời bên kia. Hắn biết bây giờ Phương Phùng Chí không nói được, nhưng hắn vẫn không thể khống chế được cảm giác bất an nghẹn lại, lo lắng Phương Phùng Chí sẽ không tha thứ cho hành động của hắn, lo lắng Phương Phùng Chí sẽ sinh ra sự sợ hãi đối với mình, càng lo lắng hơn là Phương Phùng Chí từ bỏ hắn để trở lại bên cạnh chồng cậu một lần nữa.

Cảm xúc quá khích dẫn đến pheromone vốn dĩ đã không thể khống chế của hắn lại một lần nữa bùng nổ, phòng cách ly sáng lên báo động đỏ như cảnh báo, hắn cảm thấy lý trí của mình chậm rãi bị đốt cháy. 

Trước khi nhân viên nghiên cứu chạy tới, hắn nghe được âm thanh mềm mỏng của Omega bên kia "ừm" một tiếng. 

Đèn cảnh báo cuối cùng lóe lên vài lần, sau đó không còn động tĩnh gì nữa. 

Trên thực tế, Phương Phùng Chí bị Mẫn Trì nói đến kinh ngạc. Pheromone mất khống chế cũng không hiếm thấy, chỉ cần pheromone mất khống chế thì tất cả mọi người, cho dù là Alpha hay là Omega thì cũng đều sẽ trở thành một con dã thú chỉ còn dục vọng, lý trí chẳng còn là thứ đáng nói tới. 

Cậu thong thả thở ra một ơi, như vậy thì hết thảy mọi hoang mang đều có thể được giải thích hợp lý. Mẫn Trì làm tổn thương cậu thật sự không phải là ý định của hắn. Nhưng điều này cũng đại biểu rằng những lời Mẫn Trì nói không thể tính được, đó chẳng qua chỉ là do cảm xúc xúc động khi bị pheromone khống chế. 

Không đợi cậu kịp khổ sở, Mẫn Trì đã đem hết mọi cảm giác không an toàn của cậu đánh bay. 

Hắn nói hắn là thật lòng. 

Cậu đột nhiên gấp không chờ được muốn đến bên cạnh Mẫn Trì, cậu gấp gáp chịu đựng cảm giác khó chịu của cổ họng mà mở miệng: "Tôi muốn... gặp anh..."

Hô hấp của Mẫn Trì cứng lại, như thể nghe được lời thổ lộ, trái tim hắn bình tĩnh trở lại, đã được Phương Phùng Chí vuốt ve. Nhân viên nghiên cứu mang mặt nạ bảo hộ mở cửa phòng ra, mặt Mẫn Trì không biểu cảm liếc nhìn bọn họ một cái, mở miệng nói với đầu bên kia điện thoại lại rất dịu dàng: "Bây giờ vẫn chưa được."

Pheromone của tôi tạm thời chưa giảm bớt được, sẽ nguy hiểm lắm."

Khóe mắt Phương Phùng Chí rũ xuống, bọn họ bây giờ thật sự không thích hợp gặp mặt: "Ừm..."

Cậu nghe được Mẫn Trì nói với cậu: "Em đợi tôi quay lại."

Cúp máy với Mẫn Trì, Phương Phùng Chí mở tin nhắn Phó Bách Khải gửi cho cậu, hỏi hành lý của cậu khi nào mang đi. Phương Phùng Chí thở dài, nhìn bộ dạng của Phó Bách Khải có lẽ đã ký tên vào đơn rồi, nhưng hiện giờ cả người cậu đều là mùi hương của Mẫn Trì, không cách nào có thể gặp mặt Phó Bách Khải. 

Cậu nhìn chằm chằm màn hình một lát, cuối cùng hạ quyết tâm trả lời lại. 

[Ném đi.]

Mẫn Trì nói cậu chờ, mãi cho đến khi cổ họng câu khỏe lại rồi hắn cũng chưa trở về.

Mỗi ngày bọn họ đều liên lạc, cả điện thoại và tin nhắn Mẫn Trì đều cần, giống như kiểm tra vậy. Cậu biết Mẫn Trì thật ra lo là cậu sẽ đi tìm Phó Bách Khải, vì thế liền nói đến chuyện giấy thỏa thuận ly hôn, còn nói chờ thêm một thời gian nữa sẽ đi đến sở đăng ký làm chứng thực ly hôn. 

Bên kia Mẫn Trì mới hơi thả lỏng lại, ít nhất cũng không còn cần điện thoại nhiều như vậy. 

Nhưng mỗi lần kết thúc hắn vẫn như cũ bảo cậu chờ hắn một chút, lại không có thời gian xác định, Phương Phùng Chí cảm thấy mình đợi không được, âm thanh của Mẫn Trì khi thì nghe rất bình thường, có khi lại rất yếu ớt, cậu rất lo lắng. Hơn nữa Mẫn Trì đánh dấu tạm thời cậu, thời gian dài như vậy không được ở bên người đánh dấu mình, Phương Phùng Chí vô cùng bất an, cũng có một mức độ khát khao pheromone nhất định. 

Mỗi buổi tối cậu đều sẽ lặng lẽ chạy đến phòng của Mẫn Trì, chôn chính mình trong đêm chăn tràn ngập pheromone của Mẫn Trì, điều này làm cho cậu tràn ngập cảm giác an toàn, rất nhanh có thể đi vào giấc ngủ.

Nhưng cũng không thể duy trì được bao lâu, sự bất an của Phương Phùng Chí càng ngày càng mãnh liệt.

Mãi đến ngày nọ cậu gọi điện cho Mẫn Trì, một lúc lâu mới bắt máy, âm thanh suy yếu khó có thể che giấu của người đàn ông, nháy mắt Phương Phùng Chí liền trở nên luống cuống: "Anh làm sao vậy?"

"Trị liệu có vấn đề gì sao?"

"Không có chuyện gì." tốc độ nói chuyện của Mẫn Trì trở nên chậm hơn: "Chỉ là ngủ không ngon thôi, đừng lo lắng."

"Tôi sẽ về sớm thôi."

Phương Phùng Chí không tin, cậu cũng không chờ được.

Thật ra cả ngày Mẫn Trì đều rất mệt, vì muốn nhanh chóng được gặp Phương Phùng Chí, hắn bảo viên nghiên cứu tăng cường độ tinh lọc pheromone lên, nhưng loại chuyện thế này cần phải từ từ, nếu tăng tốc độ sẽ làm thân thể hắn không thoải mái. Hắn mệt mỏi nằm trên giường. 

Hắn hơi mơ hồ ngủ một lát, âm thanh mở cửa lại đánh thức hắn, hắn chậm rãi mở to mắt, nghĩ có lẽ người của viện nghiên cứu lại muốn làm gì đó hắn. 

Mới vừa nhìn về phía bên kia, hắn liền dừng lại. 

Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Omega đứng phía sau nhân viên nghiên cứu kia. 

Là Phương Phùng Chí. 

Hắn mới vừa làm tinh lọc, độ dày của pheromone tuy cao nhưng tạm thời sẽ không phải không thể khống chế. Vì thế hắn đi tới trước mặt Omega: "Sao em lại tới đây?"

Nhân viên nghiên cứu gật đầu với Mẫn Trì, xoay người đi ra ngoài.

Phương Phùng Chí không trả lời hắn mà hỏi: "Mấy ngày nay... anh vẫn luôn ở đây sao?"

Mẫn Trì gật đầu.

Biểu cảm của Omega có vẻ rất khổ sở, lúc cậu mới vừa theo nhân viên nghiên cứu đi vào đây đã đứng ở bên ngoài nhìn Mẫn Trì một lúc lâu, bởi vì phòng này có một mặt kính lớn, có thể nhìn thấy toàn cảnh bên trong. 

Trừ bỏ lớp kính pha lê này, toàn bộ đều là tường, giường màu trắng, bên cạnh còn đặt rất nhiều thiết bị y tế, giống như căn phòng giam giữ thành phần nguy hiểm vậy.

Cậu rũ mắt: "Là do gì nói cho tôi biết anh ở đây, vì thế tôi đến đây tìm."

Nhân viên nghiên cứu phát hiện trên người cậu có mang theo pheromone của Mẫn Trì thì kinh ngạc, lập tức biết được mối quan hệ giữa cậu và Mẫn Trì nên mang cậu vào bên trong. 

Trên thực tế thì hiện giờ Mẫn Trì đánh dấu Phương Phùng Chí, vậy pheromone của Phương Phùng Chí rất có tác dụng điều trị với Mẫn Trì, nhưng Mẫn Trì thà rằng đi làm tinh tọc không khỏe cho thân thể cũng không muốn Phương Phùng Chí đến đây. 

"Sao anh không nói tôi lại đây để giúp anh chứ?"

Mẫn Trì rũ mắt nhìn cậu: "Em sẽ sợ."

Lúc hắn mở mắt ra nhìn thấy Phương Phùng Chí, hắn còn cho rằng đầu óc mình không rõ, xuất hiện áo giác, mãi đến khi hắn ngửi được mùi hương cam cúc quen thuộc. Hắn rất muốn ôm chặt Omega vào trong ngực mình, nhưng hắn không có làm như vậy, bởi vì trước đó hắn đã làm tổn thương cậu.

Hắn không hề muốn để Phương Phùng Chí sinh ra sự sợ hãi đối với mình. 

Nhưng Omega lại nhìn chằm chằm hắn một lát. Thật ra đến bây giờ khi nhớ đến chuyện ngày hôm đó cậu vẫn rất sợ hãi, Mẫn Trì mất đi khống chế, khoang sinh sản như bị xé rách. Nhưng nhìn Mẫn Trì như thế này, cậu vẫn mềm lòng, cậu thừa nhận mình cứ như một kẻ ngốc tình nguyện tha thứ cho người mình yêu mà chẳng cần lý do. 

Cậu duỗi tay ôm lấy Mẫn Trì. 

Người đàn ông đơ cứng. 

"Chỉ tha thứ cho anh một lần thôi." Hắn nghe Omega trong lòng rầu rĩ nói. 

Trái tim như bị tạm dừng, bị thứ chặn lại đến sắp tràn đầy, chuẩn bị tràn ra ngoài rồi. 

"Sẽ không có lần sau." Hắn mở miệng. 

Phương Phùng Chí liền cứ như vậy chôn mặt trong lòng hắn, một lúc lâu sau cũng không muốn buông ra, Mẫn Trì lo cậu thở không nổi, bóp sau cổ cậu kéo cậu ra, thấy gương mặt Phương Phùng Chí hồng hồng, lời nói cũng không rõ: "Anh thơm quá..." Có lẽ cũng không biết mình nói ra lời nói si mê như vậy. 

Mẫn Trì không nhịn được thở dài, sau khi đánh dấu xong cũng chưa cho cậu pheromone, cậu bây giờ đang thèm. 

Hắn ngồi xuống ghế, kéo Omega ngồi xuống đùi mình, liếc mắt đến một bên theo dõi, đưa lưng về phía đó, giấu Omega kín mít vào trong ngực mình, sau đó nâng mặt Phương Phùng Chí hôn lên môi cậu. 

Phương Phùng Chí ngay lập tức ngửa đầu ra đưa đầu lưỡi cho hắn. 

Thấy cậu cũng không khó chịu, Mẫn Trì mới ngậm lấy lưỡi cậu. 

Vì phòng ngừa Mẫn Trì mất khống chế, phòng điều khiển lúc nào cũng có người trông coi, giờ phút này bọn họ tuy rằng biết Mẫn Trì đang thân mật cùng với Omega vừa rồi, nhưng cũng chỉ có thể nhìn đến hai chân quấn bên eo Mẫn Trì, lâu lâu còn run rẩy vài cái mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK