• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm Mẫn Trì nhớ tới mình bỏ quên đồ ở thư phòng, sau khi đi ra ngoài, hắn liền hướng ánh mắt đến phòng dành cho khách, nhưng rất nhanh liền dời mắt đi.

Lấy đồ về, lại muốn đi về phòng ngủ, nhưng tay cầm đến tay nắm cửa lại chần chừn không mở cửa ra. Thật ra đêm nay trong đầu hắn luôn nhớ tới bộ dạng lúc nãy của Phương Phùng Chí.

Dù sao tuổi cũng còn nhỏ, hỉ nộ ái ố đều viết hết lên trên mặt. Mẫn Trì liếc mắt một cái mà nhìn, liền nhìn thấy cậu uể oải, mí mắt không có sức lực mà rũ xuống. Theo lý thuyết, mối quan hệ của hai người cũng không thân thiết, xuất phát từ sự lễ phép, hắn cũng nên hỏi thăm một chút cậu làm sao vậy.

Nhưng Mẫn Trì chỉ nhìn cậu một cái, ăn cơm xong liền tự một mình trở về phòng.

Quan hệ hiện tại của bọn họ thật vi diệu. Tiến thêm một bước là quá nhiều, lùi một bước mới là vừa vẹn. Đáng tiếc là bọn họ đi đến nước này đã không thể lùi nữa, chỉ có thể không tiến gần lại mà thôi. Chỉ là người xa lạ ở cùng nhà mà thôi, không biết câu nói nào, hành động nào sẽ vượt qua phòng tuyến an toàn, làm cho đối phương sinh ra dao động, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm mới là hành động đúng đắn nhất.

Mẫn Trì rũ mắt xuống, hít một hơi thật sâu. Đang chuẩn bị đi vào trong, lại nghe thấy phía sau truyền đên âm thanh tiếng mở cửa. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Phương Phùng Chí cũng vừa hay mở cửa phòng. Nhìn thấy Mẫn Trì đứng ở phía đối diện, rõ ràng có chút sửng sốt. Cậu nhìn Mẫn Trì cười, nhưng không biết vừa nghĩ tới cái gì, nụ cười đang trên môi đột nhiên dập tắt. Vô cùng khách sao hỏi: "Tiên sinh còn chưa ngủ sao?"

Cũng không khó đoán, hẳn là Phương Phùng Chí cũng có những suy nghĩ giống hắn.

"tới lấy đồ, chuẩn bị ngủ rồi."

"À..."

Nói xong câu này, hai người cũng không còn biết nói gì nữa, hai bên đều im lặng, không khí đột nhiên trở nên có chút xấu hổ. Tay Mẫn Trì vẫn đang nắm tay nắm cửa, nhưng vẫn không mở cửa đi vào.

"Em thì sao?" Mẫn Trì nhìn cậu hỏi: "sao còn chưa ngủ?"

Ánh mắt Phương Phùng Chí mơ hồ nhìn Mẫn Trì một cái, sau đó lại thu hồi tầm mắt, cậu xâu hổ gãi gãi cổ, rũ mắt xuống: "Có hơi ngủ không được."

Không biết vì sao, nhìn Phương Phùng Chí ở đối diện, giờ phút này Mẫn Trì chỉ cảm thấy cậu giống như một chú cún con được vớt ra từ dưới nước, đôi tai hơi sụp xuống.

Tay đang cầm tay nắm cửa đột nhiên buông ra: "Tâm trạng không tốt sao?"

Phương Phùng Chí nhìn Mẫn Trì đột nhiên đi đến gần mình, trong lòng có chút mất tự nhiên nhảy dựng: "Không, không phải..." Theo sự tiên sát của Mẫn Trì, pheromone Enigma càng trở nên nồng hơn, cậu hoảng loạn ngừng thở, chân không tự giác được mà lùi một bước.

Mẫn Trì nhíu nhíu mày.

Từng bước từng bước đi đến trước mặt cậu, cả khuôn mặt Phương Phùng Chí đều ửng hồng.

"Có phải thân thể không thoải mái không?"

Hai người cũng không được coi là quá gần gũi, nhưng Phương Phùng Chí cảm thấy mình được pheromone của Mẫn Trì bao lấy, không dám hít thở, cũng không dám nhìn mặt Mẫn Trì: "Không phải, chỉ là có hơi, có hơi nóng..."

Mẫn Trì không có biểu cảm gì, ánh mắt vững vàng nhìn Omega: "Nóng?" Đôi mắt hắn quét qua ngực của Phương Phùng Chí, nơi đó bị tháo một chiếc cúc, lộ ra non nửa xương quai xanh. Đúng thật là rất nóng, khí nóng tựa như đều từ cổ áo kia mà thoát ra, ấm áp, mùi cam cúc.

Phương Phùng Chí cảm thấy đầu thật choáng, bị pheromome của Mẫn Trì bao lấy cảm thấy quá thoải mái, cậu sắp sa vào đó rồi.

Thân thể không tự giác mà nhũn ra, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Lui cũng không thể lui, thân thể vô lực dựa vào trên cửa, Mẫn Trì dao còn chưa rời đi nữa? Cứ tiếp tục thế này, cậu không thể đảm bảo mình có thể giữ được lý trí: "Mẫn tiên sinh..." Cậu ngẩng đầu, muốn tìm một cái cớ để trở lại phòng, nhưn vừa ngẩng đầu liền đối diện trực tiếp với ánh mắt của Mẫn Trì.

Lời nói của cậu cứ như vậy liền nghẹn trở về.

Mẫn Trì nặng nề mà nhìn chằm chằm cậu, liếc qua nốt ruồi nhỏ trên mí mắt cậu, lại nhìn đôi mắt ướt đẫm của cậu. Trong lòng hắn sinh ra một loại xúc động không thể kiềm chế.

Phương Phùng Chí ngốc nghếch ngửa đầu, hít thở cũng dừng lại luôn. Trong lòng cậu sinh ra sự nhút nhát, muốn rời đi, nhưng dưới chân lại không thể động, chớp mắt cái liền lưu luyến, hai bên cứ như vậy yên lặng đối diện nhau, không khí trở nên chặt chẽ, nóng cực kỳ.

Từ trước Phương Phùng Chí liền biết, trong lòng không hề tin hai người sẽ cứ như vậy mà chăm chú nhìn nhau.

Cho nên khi Mẫn Trì cúi người xuống, cậu cũng không thấy ngoài ý muốn. Mà khi môi của Mẫn Trì dính lấy môi mình, nội tâm thấp thỏm lo âu của cậu lại trỗi dậy, cậu không hé miệng, cả người cứng đờ, trong não là một khoảng trống rỗng, không biết bước tiếp theo nên làm gì bây giờ.

Bây giờ bọn họ đều tỉnh táo, không ai cần pheromone, đây là một trường hợp hoàn toàn không cần phải hôn.

Nhưng Mẫn Trì vẫn hôn, không chỉ có thế, Mẫn Trì còn duỗi tay ôm ráo riết ôm lấy thân thể cậu, bọn họ thân mật khắng khít lấy nhau. Nhưng không hề có bước tiếp theo, chỉ đơn thuần là môi kề môi.

Phương Phùng Chí không biết Mẫn Trì làm vậy là có ý gì, càng không biết vì sao chính mình lại không đẩy hắn ra, cậu mở to hai mắt ngốc lăng mà nhìn.

Rất nhanh, Mẫn Trì liền dời đi một chút, rời khỏi môi Phương Phùng Chí. Hắn cong eo, trán kề tráng với Phương Phùng Chí. Lại lần nữa bị hắn nhìn chăm chú, Phương Phùng Chí cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài. Mẫn Trì muốn nói gì đó, cậu có thể cảm nhận được, cậu thậm chí có thể nghe được động tĩnh cổ họng của Mẫn Trì vận động muốn nói gì đó. Nhưng Mẫn Trì lại chẳng nói một cậu, chỉ nhìn chằm chằm cậu. Trong mắt là sự phức tạp, nhìn không hiểu đồ vật, Phương Phùng Chí không dám đoán đó là gì, chỉ là trong lòng sinh ra một cảm giác căng trướng, cực kì chua xót.

Cậu chớp chớp mắt, trong nháy mắt khi đôi mắt khép lại, Mẫn Trì đã hôn lên đó.

Lần này không giống trước, cậu bị Mẫn Trì ôm lấy, đem thân thể cậu ấn vào trong lòng hắn, miệng cũng mở lớn, môi Phương Phùng Chí bị hắn mút đên tê dại.

Quá chật, điều này khiến ngực của hai người cũng đang dán chặt vào nhau. Phương Phùng Chí dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của Mẫn Trì, nhưng dường như lại là của chính mình. Cậu không thể phân rõ được rốt cuộc là nhịp tim của ai, chỉ viết rằng nó đang đập rất nhanh, rất gấp, thịch, thịch,... Ngực cũng cảm thấy chấn động.

Cảm xúc dao động tê tê dại dại, giống như có điện truyền đi khắp toàn thân. Phương Phùng Chí cảm thấy sức lực như rút cạn, hai chân mềm nhũn ra, lực toàn thân dựa hết vào hai tay đang chống trên ngực của Mẫn Trì. Cậu cảm nhận được Mẫn Trì đang thuận theo cơ thể mình cong lưng, đầu lưỡi cạy mở hàm răng Phương Phùng Chí.

Phương Phùng Chí không nhắm mắt nữa, thuận theo đó mà hé miệng ra. Trong chớp mắt khi hai đầu lưỡi chạm vào nhau liền giống như những chú cá tịch mịch nhiều năm, giao triền lấy nhau ngay trong khoảnh khắc đó, nhớp nháp chuyển động, không thể tách rời. Cánh tay Phương Phùng Chí không tự giác được mà ôm lấy cổ Mẫn Trì, hoàn toàn dán chặt vào nhau.

Enigma ép lên phía trước một bước, Phương Phùng Chí bị đè áp lên cửa khiến cửa phát lên tiếng vang nho nhỏ. Mẫn Trì đột nhiên ôm chặt lấy cậu rồi đứng thẳng dậy. Bởi vì sự chênh lệch về chiều cao, hai chân Phương Phùng Chí cũng theo đó mà lơ lửng trên không, chỉ có mũi chân là còn hơi chạm vào mặt đất, cổ cũng cố hết sức ngước lên để có thể tiếp tục hôn môi cùng Mẫn Trì.

Một bàn tay lớn đặt lên mông cậu, ngay lúc cậu còn chưa kịp phản ứng lại, Mẫn Trì liền nâng mông cậu lên, bế cậu bên.

Phương Phùng Chí hoảng sợ, giữa hai đôi môi phát ra một tiếng hô nhỏ, sau đó lại bị môi lưỡi Mẫn Trì đè lại trở về.

Một bàn tay Mẫn Trì ôm trên eo cậu, một bàn tay nâng mông cậu, giờ phút này Phương Phùng Chí còn cao hơn Mẫn Trì nửa cái đầu. Vì thế cậu không cần ngưỡng cổ nữa, đôi tay nắm lấy vai Mẫn Trì, cúi đầu hôn môi hắn.

Nhưng trong lòng cậu lại đang cực kỳ hoảng sợ, đời này cậu còn chưa từng được ai ôm cao trên không trung thế này, không chú ý chút liền có thể bị rơi xuống mặt đất vậy, hai chân bất an mà quấn lấy bên eo Mẫn Trì.

Bọn họ càng trở nên thân mật hơn.

Thân thể kề sát nhau, cho dù cách lớp vải mỏng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên da thịt của đối phương. Mẫn Trì càng hôn càng dùng sức, Phương Phùng Chí cảm thấy môi lưỡi mình đã tê rần, sưng đỏ rồi. Nhung bọn họ chẳng ai có ý định muốn dừng, giống như vô cùng khát vọng lẫn nhau, hô hấp nóng bỏng rơi xuống trên mặt đối phương, triền miên, môi răng chẳng hề có khoảng cách, da thịt dán lấy da thịt, môi kề môi, cam cúc và khói thuốc súng bao bọc lấy nhau, cố gắng lưu lại chính mình trên những vị trí bí ẩn của đối phương.

Không biết từ khi nào, Mẫn Trì đã mở cửa phòng ra. Mẫn Trì ôm cậu vào trong phòng, giữa môi vẫn chưa từng ngừng việc phát ra tiếng nước bọt giao triền lấy nhau. Hai người cùng nhau ngã xuống giường, môi chỉ rời nhau một giây, Mẫn Trì lại hôn xuống. Phương Phùng Chí hoàn toàn bị chôn dưới bóng dáng của hắn, khói thuốc súng vây kín cậu ngay tại chỗ, vô cùng áp bức.

Một bên hôn, bàn tay hắn lại đi vào trong quần Phương Phùng Chí, giữa kẽ mông đã sớm chảy đầy dịch lỏng, Mẫn Trì dùng sức cọ xát ở nơi đo vài lần, kích thích cho Phương Phùng Chí run lên.

Mẫn Trì thả dương v*t đã sớm cương cứng đến sưng huyết của mình ra ngoài, một tay kéo quần Phương Phùng Chí xuống. Động tác của hắn thô bạo vô cùng, quần chỉ bị cởi có một nửa, dương v*t của hắn đã cọc vào kẽ mông của Omega, quy đầu đã cọ xát trên lỗ nhỏ đang co rút, Phương Phùng Chí bị trên đến phát ngứa.

Lỗ nhỏ chưa được khuyết trương qua đang ráo riết mấp máy, Mẫn Trì chọc chọc vài cái trên đó, nhưng không có chọc tiến vào. Phương Phùng Chí đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn: "Đừng..."

Mẫn Trì dừng đột tác lại, hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng đến kì cục của Omega.

Trong cổ họng cậu phát ra âm thanh khàn đặc: "Không có bao..."

Lòng Mẫn Trì rung động, hắn lại cúi xuống hôn lên môi Phương Phùng Chí: "Tôi sẽ không vào."

Phương Phùng Chí cảm thấy môi mình đã sưng huyết, nhưng Mẫn Trì không có ý định dừng lại. dương v*t hắn nhét vào ở kẽ mông hẹp hẹp, nóng đến mức khiến cả người Phương Phùng Chí phát run.

Ở chỗ đó căn bản không thể bao bọc được đồ vật to đến như vậy, nhưng Mẫn Trì chẳng thèm để ý chút nào, nảy sinh suy nghĩ độc ác mà đâm chọc lên đó. Mỗi một lần đều ma sát miệng lỗ nhỏ của Phương Phùng Chí, khiến nó nóng rát đến phát đau. Hưởng qua mùi vị sung sướng một lần, Phương Phùng Chí chỉ cảm thấy ở bên trong trống rỗng lại khó chịu, thậm chí còn món cho Mẫn Trì cứ như vậy mà chịch vào trong.

Thân thể cậu không tự giác mà run rẩy, cọ xát dương v*t của mình trên bụng của Mẫn Trì. Mẫn Trì đột nhiên duỗi tay nắm lấy dương v*t thanh tú kia, cọ xát lên xuống, thân thể bắt đầu phóng thích pheromone cấp S ra bên ngoài.

Phương Phùng Chí đột nhiên ngửi một hơi, thiếu chút nữa kích thích đến mức lên đỉnh.

Nhiều ngày cố gắng nhẫn nại như vậy bây giờ chỉ trong nháy mắt liền bắn hết ra, người đánh dấu thật sự đã một phát đẩy mạnh cậu đến thiên đường, cái gì cũng không biết, bốn phía đều là ánh sáng, cậu sung sướng trong vị khói thuốc súng, vĩnh viễn cũng chẳng muốn tỉnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK