• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Phùng Chí cảm thấy mình dường như thở không nổi, không khí ít ỏi đến đáng thương, mùi khói thuốc súng sặc người bao bọc lấy cậu, làm cả người cậu giống như một ngọn lửa. Hai chân bị người kia chặn lại, có người ác ý dùng thứ gì đó cọ xát vào cậu. Thân thể túa ra mồ hôi nóng hổi, cậu vô thức động đậy chân, phát hiện có thể đẩy lùi thứ đang bao trùm lấy mình. 

Trên người nháy mắt trống rỗng, cậu mơ hồ mở mắt ra, cậu nằm trong phòng ngủ quen thuộc, trừ mình cậu ra thì chẳng có gì khác. Phương Phùng Chí ngồi dậy, giữa mông có hơi đau, kỳ động dục của cậu còn chưa qua, đầu óc có chút không tỉnh táo, một lòng muốn giảm bớt ngọn lửa khô nóng trong cơ thể. 

Cậu đứng dậy xuống giường. 

Trong phòng bếp còn có cháo dì nấu dư vào buổi sáng, Mẫn Trì không biết nấu cơm, chuẩn bị đun cháo nóng lại để lót bụng sau đó lại gọi cơm hộp. 

Mới buông điện thoại ra đã ngửi thấy mùi pheromone nồng đậm. 

Hắn xoay người, lúc nhìn thấy Phương Phùng Chí thì có chút sửng sốt. 

Bởi vì người nọ không mặc quần áo, cả người trần trụi đứng ở phía sau mình, thậm chí dép lê cũng không mang, ánh mắt mê mang dường như căn bản cũng không biết mình đang làm gì. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào người cậu, cho dù là vị trí thầm kín nào cũng bị chiếu sáng rành mạch, bao gồm cả những sợi lông tơ giữa háng và dương v*t hồng. 

Mẫn Trì đè xuống sợ khô nóng trong cổ họng, đi đến bên cạnh Omega. 

"Tôi đưa em đi mặc quần áo." Tuy rằng trong nhà chỉ có hai người bọn họ, nhưng cứ trần truồng đi tới đi lui như vậy, cứ cảm giác đồi phong bại tục. 

Nào ngờ vừa đi đến trước mặt Phương Phùng Chí, Omega liền cau mày lùi về phía sau mấy bước, như phải gặp phải thứ gì đó vô cùng chán ghét vậy. 

Ánh mắt Mẫn Trì dừng lại, đưa tay túm lấy cánh tay Omega. 

Phương Phùng Chí đối diện với đôi mắt có chút đáng sợ kia, trong lòng run rẩy, đầu cậu không được tỉnh táo, cậu không thích pheromone trên người Mẫn Trì. Vì thế cậu giãy giụa lùi về phía sau, thân thể co rúm lại, giây tiếp theo, thân thể cậu đột nhiên bị ôm lên, hai chân lơ lửng trên không. 

Phương Phùng Chí phản xạ có điều kiện nắm chặt lấy cánh tay người đàn ông: "Thả tôi xuống..." 

Nhưng người đàn ông không để ý tới, cứng răng nâng mông cậu đem về phòng hắn. Hắn dường như không tính làm gì Phương Phùng Chí cả, Omega bị đặt trên chiếc giường ngủ lớn kia, cậu nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy hắn lấy qua một chiếc áo sơ mi, xem Phương Phùng Chí như đứa trẻ vậy, lôi cánh tay cậu tròng áo lên. Sau đó đi đến phòng quần áo, muốn tìm một chiếc quần phù hợp cho Phương Phùng Chí.

Quần của hắn Phương Phùng Chí mặc không được, đừng nói là quần lót, chỉ một chiếc quần đùi thoải mái thì may ra có thể. Hắn cầm quần mới vừa xoay người, thiếu chút nữa đã va phải người ở phía sau. 

Không biết từ khi nào Phương Phùng Chí đã đứng ở phía sau hắn, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi to rộng, khó khăn lắm mới che khuất được mông cậu, Mẫn Trì nhìn chằm chằm cậu vài giây, ném quần trở về. 

Thấy người đàn ông cúi người xuống, Phương Phùng Chí mất tự nhiên, rụt rụt cổ. 

Thân thể lại không bị chạm vào, cậu ngửi được mùi khói thuốc súng đang vây quanh mình. Mẫn Trì dựa vào vai cậu, dán lại thật gần, nhưng lại không chạm vào cậu.

Rất nhanh Enigma liền đứng thẳng dậy, rũ mắt nhìn Phương Phùng Chí: "Em thích ứng với pheromone của cậu ta tốt thật."

Rất ít người có thể bao trùm được pheromone của Enigma. 

Trừ phi là định mệnh. 

Hiện giờ trên người Phương Phùng Chí chỉ còn lưu lại vết đánh dấu của Phó Bách Khải. 

Hắn nặng nề liếc mắt nhìn Phương Phùng Chí một cái, lách qua cậu đi ra ngoài. 

Phía sau truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn, eo bụng bị người kia ôm lấy. 

"Đừng, đừng đi..."

Toàn bộ cơ thể của Phương Phùng Chí đều dáng lên trên người hắn, hắn có thể cảm nhận được thân thể nóng ấm này, ngay cả ngón tay cũng vừa hồng vừa nóng. Rõ ràng là cơn nóng chưa có giảm xuống. 

Mẫn Trì tách tay Omega ra, hắn xoay người, nước mắt trong hốc mắt của Phương Phùng Chí không ngăn được mà chảy ra. 

Thật ra Phương Phùng Chí không hề sai, cậu rất dũng cảm, cũng rất thông minh, nhưng lại lấy thân thể của mình ra làm giới hạn. Hắn cũng không hy vọng Phương Phùng Chí làm chuyện như vậy. Đương nhiên, trừ chuyện này ra, Mẫn Trì biết chính mình đang bất mãn, cho dù là lời Phó Bách Khải nói, hay là vết đánh dấu mà Phó Bách Khải lưu lại đều dễ như trở bàn tay thay thế hắn. 

Điều này làm hắn phẫn nộ mà chẳng có cách nào khống chế chính mình. 

Cho dù rất nhanh Phương Phùng Chí sẽ ly hôn với Phó Bách Khải, nhưng tưởng tượng rằng trên thế giới này có một người có pheromone có thể tạo ra sự ảnh hưởng đến Phương Phùng Chí vượt qua mình, nội tâm hắn sinh ra một loại cảm xúc âm u độc ác.

Hắn rất ghen ghét, rất bất an, biện pháp duy nhất có thể giải quyết chính là giết chết người kia. 

Tầm mắt của Mẫn Trì lại lần nữa chuyển đến trên mặt Omega, nhìn mặt đầy nước mắt của cậu, trái tim mình cũng trở nên xót xa khó chịu.

Hắn duỗi tay kéo Omega vào trong lòng mình: "Chỗ nào không thoải mái sao?"

Nhân viên giao hàng đứng ở cửa, có lẽ còn có việc nên là có chuyện gì đó vội vàng, cửa công thì mở nhưng cửa biệt thự lại không, đợi một lúc lâu sau mới thấy chủ biệt thự ra mở cửa. 

Trước đó bọn họ tạm thời bị cắt ngang.

Cửa vừa mở ra thì ngay lập tức hơi nóng ở trong lập tức bổ nhào vào cậu ta, trừ điều này ra còn có một mùi khói thuốc súng nồng đậm, cậu ta sửng sốt vài giây, bởi vì cậu ta là Beta, rất hiếm khi có thể ngửi thấy mùi hương kích thích đến như vậy. Cậu ta có chút xấu hổ ngẩng đầu, thấy sắc mặt người đàn ông không tốt cho lắm, âm trầm, có chút hung dữ...

Nhân viên giao cơm hoảng sợ, lần đầu tiên cậu ta nhận được đơn ở bên này, sợ những kẻ có tiền có chút tật xấu sẽ tức giận, cậu ta khẩn trương cúi đầu chuẩn bị nghe người ta dạy dỗ, tận mắt cậu ta vô tình nhìn qua giữa háng của người đàn ông, cậu ta sửng sốt, đồng thời, cậu nghe được người trước mặt mở miệng: "Cảm ơn."

Giọng nói thật trầm, có chút khàn, nhân viên giao hàng sửng sốt, còn không kịp nghĩ gì, cửa đã bị người ta đóng sầm lại. 

Cậu ta ngơ ngác đứng tại chỗ một lát, vừa rồi người nọ mặc quần áo rộng rãi, nhưng đồ vật ở dưới háng kia lại căng cả quần ra, dựng thẳng lên, dường như chỉ cần không chú ý thì sẽ chui ra khỏi lưng quần vậy. 

Chắc không phải đang làm chuyện đó chứ...

Mẫn Trì cầm theo cơm hộp lên trên lầu. 

Phương Phùng Chí dường như vẫn đang dẩu mông co rút trên giường, áo sơ mi vừa mới mặt vào hiện giờ đã bị nước làm cho ướt hơn một nửa, xắn lên trên bụng nhỏ. Mẫn Trì nhìn thoáng qua cậu, tiếp tục ấn eo Phương Phùng Chí, ngón tay ma xát vài cái rồi lại cắm vào trong lỗ. 

Phương Phùng Chí sướng đến kêu không ra tiếng, đùi cũng run lên. 

Nhưng phía trước của cậu không bắn ra được, phía sau đã lên đỉnh rất nhiều lần, phía trước lại chỉ miễn cưỡng chảy ra dịch lỏng, eo cậu không ngừng cọ xát dương v*t vào ga giường, giống như chú cún con động dục. 

Mẫn Trì duỗi tay lật cậu lại, làm cậu nằm thẳng, một bàn tay chịch vào phía sau của cậu, tay khác thì nắm lấy dương v*t của Omega, thong thả tuốt lên xuống. 

Đầu óc Phương Phùng Chí không rõ ràng, miệng rên rỉ rất lợi hại, phía dưới cũng đỏ hồng không giống bình thường, bụng nhỏ cũng đang run rẩy. Mẫn Trì rũ mắt nhìn trong chốc lát, hắn cúi người xuống, trong nháy mắt khi đầu lưỡi chạm vào rốn của Phương Phùng Chí, Phương Phùng Chí rên hừ một tiếng. 

Mẫn Trì nương theo vị trí kia, thong thả ngậm lấy dương v*t của Phương Phùng Chí.

Khoang miệng mềm chặt bọc lấy đồ vật của mình, Phương Phùng Chí đột nhiên run lên, thế mà cứ như vậy bắn ra trong miệng của Mẫn Trì.

ánh mắt cậu mê man nhìn người đàn ông đang ở dưới thân cậu, người nọ ngẩng đầu liếc nhìn cậu một cái, yết hầu động đậy, nuốt hết những thứ Phương Phùng Chí bắn ra.

Tuy rằng Phương Phùng Chí không tỉnh táo, nhưng cậu biết chuyện Mẫn Trì làm, cậu cảm thấy mình sắp nóng tới bốc khói rồi. Còn chưa kịp nói gì, tay trong lỗ nhỏ lại bắt đầu thọc vào rút ra, Phương Phùng Chí lại nhanh chóng chìm vào khoái cảm. 

Lúc tỉnh lại lần nữa, Mẫn Trì đang bôi thuốc cho tuyến thể của cậu. 

Nơi đó rất mẫn cảm, thuốc mỡ vừa bôi lên cậu liền nhắm mắt run rẩy.

Mẫn Trì biết cậu tỉnh rồi, tăng tốc độ làm cho xong, sau đó bế cậu lên khỏi giường. 

"Đi ăn cơm."

Giờ phút này đầu óc của Phương Phùng Chí có sự tỉnh táo ngắn ngủi, không bị dục vọng khống chế. Bộ quần áo trên người đã được thay bộ khác vẫn là bộ quần áo rộng thùng thình như cũ, miễn cưỡng che chắn phần thân dưới trần trụi. Cậu mềm như bộng dựa vào trong lòng Mẫn Trì: "Pheromone có khi nào... có ảnh hưởng đến anh không?" Cậu lo Mẫn Trì lại giống như lần trước, lại phải đến viện nghiên cứu. 

Mẫn Trì nhìn cậu một cái, thật sự cũng không nghĩ tới. 

"Không đâu."

"Pheromone của em bây giờ sẽ không sinh ra ảnh hưởng với bất kì ai." trừ Phó Bách Khải. 

Phương Phùng Chí đơ người, cúi đầu không nói chuyện. 

"Dấu vết của cậu ta sẽ lưu lại nửa tháng." Mẫn Trì ngồi vào trước bàn, để Phương Phùng Chí ngồi trên đùi mình. 

Phương Phùng Chí ngẩng đầu nhìn cậu một cái: "Em biết."

Nói xong, cậu dừng lại, duỗi tay nắm lấy tay Mẫn Trì: "Anh đừng lo lắng, sẽ không có vấn đề nào khác đâu."

Mẫn Trì lại chỉ rũ mắt, đưa cái muỗng đến bên miệng Phương Phùng Chí: "Há miệng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK