• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai bên đều trầm mặc rất lâu.

Phó Bách Khải biết Phương Phùng Chí đang đợi mình trả lời. Đây chính là điều lâu nay anh ta muốn Phương Phùng Chí nói ra, giờ phút này rõ ràng anh ta hẳn phải không do dự mà đồng ý ngay lập tức, sau đó là có thể kết thúc cuộc hôn nhân không như ý này.

Nhưng khi chân chính nghe Phương Phùng Chí mở miệng, nửa ngày Phó Bách Khải cũng không trả lời.

Anh ta không biết vì sao Phương Phùng Chí lại đột nhiên nói đến chuyện ly hôn, điều này anh ta trở tay không kịp, tuy rằng anh ta luôn có ý nghĩ muốn ly hôn, nhưng bởi vì Phương Phùng Chí cứ chậm chạp không chịu mở miệng, anh ta cứ thế mà chờ cậu, chờ lâu như vậy rồi, làm cho anh ta quên mất bản thân đã từng tính toán những gì.

Thậm chí, trong lòng anh ta lại có một chút không thể khó hiểu hiện ra.

Trái tim Phó Bách Khải sợ hãi đập thịch, trong giọng nói lộ ra chút hoảng loạn khó thấy: "Chuyện này chờ gặp mặt rồi nói." Khi nào gặp mặt, ở đâu gặp mặt anh ta cũng không nói rõ ràng, nói xong liền vội vàng cúp máy.

Phương Phùng Chí cầm điện thoại bị cúp đứng một lát, mày nhíu chặt lại, xem ra chuyện này chỉ có thể giáo mặt mới có thể nói rõ ràng.

Mấy ngày nay chẳng ăn gì, đều luôn ăn chút thuốc dinh dưỡng, nhìn thấy một bàn đồ ăn nóng hổi thế này, bụng Phương Phùng Chí không nhịn được kêu lên. Cậu đi ăn một lát, đột nhiên nhớ tới Mẫn Trì đang trong phòng nghỉ ngơi.Bây giờ chắc là hắn cũng rất đói bụng, chỉ là so với việc muốn ăn gì đó thì có lẽ hắn càng muốn ngủ hơn.

Trong lòng có chút không yên tâm. Sau khi ăn xong, Phương Phùng Chí liền trở về phòng ngủ.

Vừa mở cửa phòng ra, mùi khói thuốc súng ngay lập tức tràn tới, bao lấy Phương Phùng Chí, hình như so với trước đó còn nồng hơn nhiều.

Phương Phùng Chí đi đến trước mặt Mẫn Trì, quả nhiên thấy mặt hắn đã đỏ lên, thái dương đổ ra một tầng mồ hôi. Duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào trán hắn, nóng đến mức rụt tay lại, hình như hắn phát sốt rồi.

Sợ là do tác dụng phụ của thuốc ức chế, Phương Phùng Chí sốt ruột lắc lắc thân thể Mẫn Trì: "Mẫn tiên sinh, Mẫn tiên sinh, anh có ổn không?"

Mẫn Trì như nửa hôn mê, bên tai như bị thứ gì đó chặn lại, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện: "Nóng quá..." mệt mỏi, sau đó lại tiếp tục thiếp đi.

Thấy bộ dạng của hắn thần trí chẳng rõ, trong lòng Phương Phùng Chí lo lắng: "Mẫn tiên sinh, bây giờ anh nóng quá..." cậu duỗi tay lấy điện thoại, chuẩn bị gọi cho bác sĩ.

Bây giờ Mẫn Trì sốt tới nỗi ý thức mơ hồ, thế nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được người bên cạnh có pheromone cam cúc vô cùng thoải mái.

Đây là Phương Phùng Chí.

Hắn mệt mỏi mở mắt, nhìn động tác của Phương Phùng Chí, sau đó đưa tay đặt lên tay cậu, chạm vào làn da mát mát lạnh lạnh, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

"Không cần... Không cần phải gọi bác sĩ."

Pheromone trong cơ thể Enigma sẽ có một nồng độ nhất định, định kỳ mỗi tháng lấy ra thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng pheromone sẽ vì sự dụ dỗ của bạn đời mà tăng vọt, bây giờ việc cần thiết là phải phóng thích pheromone dư thừa trong cơ thể ra mới có thể khôi phục trạng thái bình thường.

Để duy trì sự tỉnh táo, không biết hắn đã dùng bao nhiêu thuốc ức chế, pheromone trong cơ thể cứ ngày một tích tụ, sau đó lại bị áp xuống, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi pheromone của hắn hoàn toàn bị ép đến nỗi hắn không thể ngồi dậy nữa. Thuốc ức chế chặn lí trí của hắn lại, nhưng cũng sinh ra tác dụng phụ.

Thân thể của hắn bây giờ như một vật chứ pheromone, bây giờ càn phải phóng thichd hết pheromone dư thừa hắn mới có thể ngồi dậy.

Phương pháp phóng thích pheromone hữu dụng nhất chính là giao phối. Nhưng bây giờ, hắn và Phương Phùng Chí đều đang rất tỉnh táo, cho dù có thế nào cũng không thể phát sinh quan hệ thêm lần nữa, lại nói, cho dù có thể phát sinh quan hệ, hắn cũng không có sức để làm chuyện này.

"Muốn uống nước không?" Phương Phùng Chí lại nói chuyện.

Mẫn Trì lắc đầu, tay hắn còn đang đặt trên tay Phương Phùng Chí, nơi đó đã bị bàn tay nóng hổi của hắn nắm đến nóng lên, tay hắn lại không tự giác đi đến cổ tay, muốn chạm vào chỗ lạnh lẽo khác.

Nhưng bàn tay kia lại rút ra.

Tay Mẫn Trì lại lần nữa rơi xuống giường, hắn cố gắng nâng mí mắt lên, không nhìn thấy Phương Phùng Chí ở bên giường nữa, lại nhắm mắt lại, đang chuẩn bị chìm vào bóng tối chịu đựng sự dày vò của cơn nóng bức, mùi cam cúc lại bổng chốc trở bên đậm đặc.

Hắn nghe thấy tiếng nước, sau đó chiếc khăn mát lạnh đắp lên trên da hắn.

Giờ phút này Phương Phùng Chí đang dùng khăn lông chà xát lên cánh tay hắn, dường như muốn làm giảm bớt nhiệt độ nóng bức trên người hắn. Lau cánh tay, rồi lại sát tới cổ hắn. Mùi hương pheromone của Omega trở nên rất gần. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy ngự của Phương Phùng Chí đang ở ngay trước mắt mình.

Mẫn Trì giật giật ngón tay, thật gian nan, nhưng hắn vẫn cói gắng ra sức vươn tay, ôm lấy eo Phương Phùng Chí.

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên bị hắn kéo gần lại, Phương Phùng Chí hoảng sợ, khăn lông rơi trên mặt đất. Kề sát như vậy, cậu có thể cảm nhận được sự nóng bức trên cơ thể người đàn ông, khiến làn da cậu cũng theo đó mà tê dại. Không hiểu sao Phương Phùng Chí muốn tránh ra, nhưng lại thấy Mẫn Trì dán sát mặt vào ngực cậu, Phương Phùng Chí thậm chí còn có thể cảm nhận được hô hấp của hắn.

Động tác của cậu dừng lại.

Cậu biết, so với khăn lông lạnh, bây giờ có lẽ Mẫn Trì cần pheromone của cậu hơn. Vì thế nên Phương Phùng Chí không hề giãy giụa, mà chủ động ôm lấy đầu của Mẫn Trì, chậm rãi bắt đầu phóng thích pheromone của mình ra.

Có pheromone của Omega trấn an, quả nhiên Enigma dần trở nên thả lỏng. Sự nóng lên trong thân thể như được dòng nước mát chảy qua, mà trong dòng nước này có mùi hương cam cúc, mùi cam cúc này lại ấm áp, làm cho hắn vô cùng thoải mái.

Phương Phùng Chí nghe được tiếng hít thở của Mẫn Trì dần trở nên ổn định, ngay cả cánh tay nặng trĩu cũng không còn xiết chặt nữa. Cho rằng hắn đã ngủ rồi, vì thế cậu nhẹ nhàng cong lưng, ôm đầu Mẫn Trì đặt nhẹ lại trên gối.

Nhưng Mẫn Trì lại nhắm chặt mắt lại, sau đó lại mở ra.

Bồng nhiên đối diện với ánh mắt của hắn, Phương Phùng Chí hơi khựng lại một giây. Đầu óc cậu trong nháy mắt trở nên trống rỗng, không biết nên nói gì hay nên làm gì. Cậu cứ ngây ngẩn không nhúc nhích mà nhìn đối phương.

Bản năng cho thấy có gì đó không đúng lắm, không phải Mẫn Trì không đúng, mà là chính cậu không đúng lắm. Lý trí bảo cậu bây giờ nên lập tức dời tầm mắt đi nơi khác, nhưng cậu lại không hề làm vậy, cậu nhìn người kia đến ngây ngẩn, ánh mắt không hề động đậy.

Đây là lần đầu tiên cậu cẩn thận nhìn mặt của Mẫn Trì, không, phải nói là đôi mắt của Mẫn Trì. Mãn Trì cao hơn cậu rất nhiều, trước đó muốn nhìn mặt Mẫn Trì đều phải ngửa đầu mà nhìn, mà Mẫn Trì lại rũ mắt xuống, Phương Phùng Chí rất ít khi có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt của hắn.

Nhưng bây giờ, Mẫn Trì đang nâng mắt lên nhìn cậu. Đây chính là lần đầu tiên. Cậu vẫn luôn cho rằng Mẫn Trì có đôi mắt đen thuần như mực của người phương Đông, bởi vì lúc Mẫn Trì nhìn cậu thì cặp mắt kia luôn trầm đến mức doạ người.

Nhưng thực tế, cậu phát hiện mắt Mẫn Trì cong như đuôi cọ, còn rất rõ, giống như thấu quang hổ phách*, có thể nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Tuy rằng nguyên nhân do bị sốt, nhưng Phương Phùng Chí vẫn có thể nhìn thấy những thứ khác ở trong đó.

(*) thấu quang thường được dùng trong độ xuyên thấu trong chất liệu, ở đây là như đá quý, ý nói đôi mắt màu hổ phách trong suốt có độ xuyên thấu í.

Tỷ như dục vọng.

Không biết do mệt, hay là do vẫn còn giữ được lý trí, Mẫn Trì không hề làm ra hành động gì khác với cậu, chỉ dùng đôi mắt đó yên lặng mà nhìn cậu.

Trái tim đang hơi ngừng lại một giây của Phương Phùng Chí như đang trả thù cậu mà bắt đầu đập rộn ràng.

Quá ái muội.

Trong một căn phòng kín, hai con người đã từng nảy sinh quan hệ đang đối diện nhau. Trong không khí còn đang tràn nhập chứng cứ về sự giao triền của bọn họ, pheromone của bọn họ đang giao triền, không thể nào tách ra.

Cho dù bây giờ bọn họ đang đối diện nhau, không nói gì, thậm chí không có sự tiếp xúc thân thể nào, không khí như bây giờ cũng đủ tường minh. Nếu trong lòng hai người không có bất kì suy nghĩ nào thì căn bản chẳng thể nào đối diện nhau lâu như vậy, cách đối diện thế này nói thẳng ra còn mờ ám hơn việc nói chuyện và đụng chạm vào nhau.

Không hiểu sao trong lòng Phương Phùng Chí cảm thấy sợ.

Một người đối diện với Omega đã kết hôn khiến mình nhận sự chỉ trích của đạo đức, một người đối diện với đối tượng ngoại tình đã cứu vớt mình trong lúc nước sôi lửa bỏng.

Trong lòng bọn họ đều rất rõ, kế tiếp nhất định sẽ phát sinh điều gì, nhưng bọn họ đều không hề có ý định dời mắt.

Đôi mắt Mẫn Trì hơi giật giật, dường như hắn nhìn thoáng qua đôi môi của Phương Phùng Chí, lại dường như chẳng hề nhìn. Nhưng động tác nhỏ đó lại làm cho cả người Phương Phùng Chí cứng đờ, trái tim cậu lại đập loạn nhịp.

Mẫn Trò lại muốn hôn môi với cậu sao? Cậu nên né tránh sao?

Về tình về lý, cậu đúng là nên né tránh, nhưng trong lòng lại có một suy nghĩ khác đang giữ lấy cậu, khiến cậu ở nguyên tại chỗ. Trước đó cũng đã xảy ra quan hệ rồi, hôn một cái nữa thì có là gì? Mấy ngày nay không biết bọn họ đã hôn nhau bao nhiêu lần rồi. Phó Bách Khải thì sao? Lúc Phó Bách Khải làm chuyện này với người khác sẽ do dự đắn đo hay sao?

Phương Phùng Chí không tự giác được hơi nuốt nước miếng.

Không nên như vậy, không nên bởi vì Phó Bách Khải ngoại tình liền mang tính trả thù làm lại những chuyện anh ta đã làm, nếu vậy chẳng phải cậu sẽ trở thành loại người giống như Phó Bách Khải hay sao.

Cậu cảm thấy người đàn ông trong chăn hơi động đậy, lông tơ cả người Phương Phùng Chí đều dựng cả lên. Cậu không dám nhìn vào mắt Mẫn Trì nữa, càng không dám nhìn môi hắn.

Cậu muốn né tránh, bây giờ cậu còn chưa ly hôn với Phó Bách Khải, trước nhất không thể phạm đi phạm lại những sai lầm này nữa, như vậy là không đúng.

Cậu và Phó Bách Khải không giống nhau.

Nhưng lúc đôi bàn tay nóng hổi kia chạm lên eo Phương Phùng Chí, vào lúc đôi bàn tay kia chạm vào cậu, đủ loại suy nghĩ trước đó của cậu đều bị vứt đi hết. Người đàn ông bóp lấy sau cổ cậu kéo cậu xuống, cả người Phương Phùng Chí liền mềm như bông, không hề phản kháng.

Mẫn Trì vẫn yên lặng nhìn đôi mắt Phương Phùng Chí, hắn cảm thấy đôi mắt Phương Phùng Chí hơi sáng lên, giống như chua cún con đang chờ được hắn an ủi. Vì thế hắn hơi ngẩng đầu, hôn lên môi cậu.

Phương Phùng Chí hoảng loạn ngây ra, người đàn ông dễ dàng mà cạy mở môi cậu, tham tiến vào bên trong. Hai pheromone lại lần nữa hoà quyện vào nhau.

Mùi khói đặc trong mơ kia tràn đầy khoang miệng, mỗi một tế bào trong cơ thể Phương Phùng Chí đều vì có được pheromone này mà vui thích ý, tim cậu đập nhanh đến không bình thường. Chỉ một cái hôn mà thôi, cậu nghĩ, nếu nụ hôn này có thể khiến cho Mẫn Trì thoải mái hơn chút, vậy thì chẳng sao.

Chỉ một cái hôn mà thôi.

Đây không phải lần đầu bọn họ hôn môi, nhưng nụ hôn này lại không thể khiến người ta lờ đi. Mềm mại, lưu luyến, làm cho cậu có một cảm giác khủng hoảng khó nói. Cậu hoảng loạn lại sợ hãi nhắm chật mắt lại, tay chật chẽ bám lấy bả vai Mẫn Trì. Lưỡi cậu cũng không tự giác được mà đáp lại hắn.

Môi lưỡi bọn họ giao triền, thanh âm dính nhớp từ môi lưỡi truyền ra khắp căn phòng đều là âm thanh này.

Hôn môi thật sự có thể làm cho pheromone của Phương Phùng Chí truyền vào thân thể Mẫn Trì nhanh hơn, trấn an dự xao động trong cơ thể hắn. Hiện tại thân thể Mẫn Trì vô cùng thuận theo, hắn nghe thấy Phương Phùng Phùng Chí thở hổn hển, mở mắt ra, lại thấy đối mắt Phương Phùng Chí vẫn đang nhắm, giống như hoàn toàn đắm chìm vào nụ hôn. Vì thế lưỡi của hắn chậm rãi dừng động tác, Phương Phùng Chí liền theo đó mà đuổi theo, chủ động níu lấy lưỡi hắn để tiếp tục, đôi tay nắm lấy bả vai Mẫn Trì lại dùng thêm sức. Giống như chú cún con làm nũng.

Hắn đột nhiên dùng sức xoay người đè Phương Phùng Chí xuống dưới thân, cún con sửng sốt, dừng hôn, ngơ ngác mà nhìn hắn.

Cả người Mẫn Trì cũng chẳng có sức lực để dư thừa, nhưng giờ phút mày lòng hắn lại đang dồn dập nảy lên.

Hắn lại một lần nữa hôn xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK