• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại khái bởi vì sau chuyện uống say lần đó có chút áy náy, Phó Bách Khải gần như đã không còn đối với Phương Phùng Chí lạnh như băng nữa, vẻ mặt đã ôn hoà đi không ít.

Đêm nào sau khi tan tầm hắn cũng về nhà ăn cơm, tuy rằng cũng không có cùng cậu nói chuyện, nhưng thế này đối với Phương Phùng Chí đã đủ thoả mãn rồi, dù sao trước kia chồng nhìn đến mình đều chỉ biết bực bội cau mày, như bây giờ có thể xem như quan hệ đã thân mật thêm một chút.

Quan hệ giữa hai người có thể chậm rãi bồi dưỡng ra.

Cậu biết Phó Bách Khải không thích mình, làm gì có ai lại đối với một người chỉ gặp qua có vài lần đã cảm thấy hứng thú đâu. Càng nói, thời Phó Bách Khải còn đi học, giống như những gì Omega kia đã từng nói, anh ta quý trọng cậu ta, yêu cậu ta, cho nên Phương Phùng Chí không hề trách anh ta bây giờ vẫn còn lưu luyến Omega kia, cũng không trách Phó Bách Khải lạnh nhạt với mình.

Ngày đó lúc cùng Omega kia gặp mặt, cậu đã để ý tới tuyến thể của Omega kia, tuy rằng đã bị cổ áo che khuất, nhưng cậu không hề ngửi thấy pheromone của Phó Bách Khải trên người cậu ta, cái kiểu dung hợp pheromone của nhau ấy.

Phó Bách Khải chưa đánh dấu cậu ta.

Điều này như cho Phương Phùng Chí một con đường sống, làm cậu còn có lí do cuối cùng để ở lại bên cạnh Phó Bách Khải.

Đối với Phó Bách Khải mà nói, cậu tựa như một kẻ xâm lấn đột nhiên xâm nhập vào cuộc đời anh ta, chỗ nào cũng không thoải mái, nhưng không sao cả, bọn họ có thể từ từ.

Bây giờ Phương Phùng Chí cảm thấy mình và chồng mình còn có một đoạn đường rất dài cần phải đi, thế nên cậu luôn xem những sự thay đổi chẳng đáng là gì của chồng làm sự an ủi đặt ở những nơi thấy được, mà những điều một lần lại một lần bị làm tổn thương ở chính chồng và cha mẹ anh ta, đều bị cậu đè nén hết ở dưới đáy lòng.

Nếu như cậu có thể lựa chọn, có lẽ cậu sẽ nguyện ý giấu ở trong lòng cả đời.

Phương Phùng Chí bưng đồ ăn đặt lên trên bàn, sau đó làm bộ tự nhiên mà ngồi xuống vị trí bên cạnh Phó Bách Khải. Đầu Phó Bách Khải cũng chẳng nâng lên, như là không quá để ý đến.

Trong lòng Phương Phùng Chí thả lỏng, cầm lấy đũa an an tĩnh tĩnh mà ăn. Trong lúc vô tình lại thường nhìn về phía Phó Bách Khải, nhìn thấy trong chén anh ta không có đồ ăn, do dự hồi lâu, lại dùng đũa gắp món ăn Phó Bách Khải thích nhất vào chén anh ta. Lúc thu tay lại cả người lại căng chặt, động tác ăn cơm cũng trở nên cứng đờ.

Lúc cậu cùng Phó Bách Khải mới kết hôn, thường xuyên ngồi gần cạnh Phó Bách Khải, cũng luôn gắp đồ ăn cho anh ta, Phó Bách Khải không nói gì, nhưng mãi một thời gian rất lâu sau đó, cậu liền phát hiện Phó Bách Khải chưa bao giờ ăn đồ ăn mà cậu gắp.

Chầm chậm sau đó Phó Bách Khải cũng không thường về nhà ăn cơm nữa, ngẫu nhiên có về thì vị trí hai người ngồi cũng cách nhau ngày càng xa, cậu cũng không hề gắp đồ ăn cho hắn nữa.

Nhưng lần này, Phó Bách Khải chỉ sửng sốt, ngay lúc Phương Phùng Chí cho rằng anh ta sẽ làm lơ đi, liền thấy anh ta dùng đũa gắp miếng thịt cậu gắp ở trong chén anh ta, không chút do dự gì mà bỏ vào trong miệng.

Phương Phùng Chí chớp chớp mắt, trong lòng nhảy loạn cả lên, trên mặt cũng không ngăn được muốn cười.

Phó Bách Khải nhìn thoáng qua cậu đang cúi đầu, ánh mắt lén lút kia của Phương Phùng Chí chẳng có chút che giấu nào, ngồi ở bên cạnh mình cũng vui vẻ, mình ăn đồ ăn cậu gắp cũng vui vẻ.

Bọn họ không hề có cơ sở tình cảm, nhưng anh ta cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng Phương Phùng Chí thích anh ta.

Ăn cơm xong, Phương Phùng Chí tự nhiên thu hồi chén đĩa bỏ vào trong bồn rửa. Phó Bách Khải đang chuẩn bị về thư phòng, nghe thấy tiếng nước ở trong nhà bếp lại dừng bước chân. Vừa nãy lúc Phương Phùng Chí gắp thức ăn cho mình anh ta có để ý tới tay cậu, so với Bạch Trinh thì có hơi thô ráp. Anh ta cũng không phải có ý nghĩ gì xấu, Phương Phùng Chí cũng có công việc của mình, về nhà còn làm này làm nọ, nghĩ như thế, Phó Bách Khải nghĩ như thế lại thấy chính mình mới không phải người.

Nên mua cái máy rửa chén. Anh ta nghĩ trong lòng như thế, đi đến phòng bếp, cầm lấy tạp dề ở bên cạnh: "Để tôi rửa cho."

Nhìn anh ta như thế Phương Phùng Chí cảm thấy sửng sốt, biểu cảm có chút thụ sủng nhược kinh: "không, không cần..."

"Tự em làm là được rồi."

Nhưng Phó Bách Khải không nói hai lời đi đến bên cạnh cậu, dùng khuỷu tay chạm vào cậu một chút, ý bảo cậu lui ra ngoài.

Phương Phùng Chí không dám nhìn anh ta, trong lòng rộn ràng: "Một mình em có thể..." Không đủ tự tin mà nói chuyện, chỗ bị đụng vào cũng hơi hơi nóng lên.

Nhưng nhìn Phó Bách Khải cuốn tay áo lên lại vội vàng bắt lấy tay anh ta.

Hai người cứ giằng co như vậy, không ngờ Phương Phùng Chí lại đột nhiên phát ra tiếng cười, Phó Bách Khải đột nhiên lấy lại tinh thần mới nhận ra mình vì chút chuyện nhỏ này lại đang tranh giành cùng với Phương Phùng Chí, anh ta có chút mất tự nhiên, nhìn về phía Omega đang chuẩn bị nói gì đó, lại thấy Omega cong cong đôi mắt lên nhìn mình.

Anh ta giật mình.

Nghe thấy tiếng Phương Phùng Chí còn đang cười, giống như đang rất vui vẻ, đột nhiên vươn tay giúp anh ta xắn tay áo đang tuột xuống của mình, lúc làm xong lại cảm thấy có chút hơi mất tự nhiên, ánh mắt xấu hổ không dám nhìn vào anh ta, để lại một câu "vậy giao cho anh" rồi vội vội vàng vàng xoay người ra ngoài.

Phó Bách Khải đứng một lúc không nhúc nhích, đại khái cũng một lúc lâu. Cúi đầu nhìn tay áo mình, rất gọn, hẳn là sẽ không tuột xuống nữa.

Anh trai Mẫn Trì té từ cầu thang xuống ngã gãy chân. Không quá nghiêm trọng, buổi sáng đi bệnh viện bó bột xong thì buổi chiều được về. Ngày thường anh ấy thường nếu không ngâm mình trong phòng thí nghiệm thì cũng sẽ mang theo học sinh chạy khắp mọi nơi. Muốn anh ấy nhàn rỗi nằm viện chắc chắn anh ấy sẽ không ngồi yên.

Mẫn Trì bỏ chút thời gian đi đến chung cư thăm anh ấy, vừa đến dưới lầu chung cư liền nhận được điện thoại của anh trai, nói rằng chân anh không tiện nên giờ Mẫn Trì đi siêu thị mua một ít đồ giúp.

Đã lâu rồi hắn không đi siêu thị, thường ngày hắn bận rộn, không có thời gian đi siêu thị, nếu hắn có thiếu thứ gì thì sẽ nói với dì giúp việc một tiếng liền được chuẩn bị sẵn, mũi hắn thật sự rất mãn cảm, những pheromone hỗn tạp khiến đầu hắn choáng váng. Hiện giờ đột nhiên lại đi siêu thị khiến hắn có chút không quen.

Anh hắn bảo hắn mua chút đồ ăn nhanh, Mẫn Trí ngó nghiêng trái phải tìm được đồ càn thiết liền rẽ hướng xe đẩy đi đến đó. Sau lại nghĩ nên mua thêm ít trái cây, nhưng hắn lại không biết mua, cũng không biết thế nào là ngon mà thế nào là không nên ăn, Mẫn Trì tuỳ tiện nhặt một ít bỏ vào xe, tay kia còn đang lựa, mũi liền ngửi thấy một mùi pheromone khiến đại não hắn phải giật mình.

Rất gần, hắn không khống chế được được muốn xoay người lại liền nghe có người oẻ bên cạnh đang nói chuyện.

"Cái này hỏng rồi."

Hắn cúi đầu, đầu tiên nhìn thấy chiếc mũi nhỏ nhỏ của người bên cạnh, sau đó liền nói: "Cái này bên trong hư rồi, không thể ăn."

Người nọ hơi ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh muốn mua mận đen à?"

Nhìn mặt cậu, Mẫn Trì lấy lại tinh thần, đem mận trong tay thả xuống: "Đúng vậy." Hắn không nghĩ tới sẽ gặp được Omega ở chỗ này, mùi hương này vẫn đánh rất sâu vào trong lòng hắn, làm tinh thần hắn trong nháy mất có chút không ổn định.

Tay trống đột nhiên được người kia thả đồ vật vào, hắn nhìn qua.

Omega kia còn đang lựa mận, sau đó đặt vào lòng bàn tay hắn: "Chắc là anh không thể nào đến siêu thị nhỉ, hiện giờ đã quá muộn rồi, đồ tốt đã bị người khác chọn hết." Nói xong lại thả một quả vào lòng bàn tay hắn: "Ở đây đều không ngon lắm, xem loại khác đi."

Làn da hơi lạnh động vào tay Mẫn Trì, ngón tay hắn không tự giác được hơi run lên.

Hắn nhìn Omega một cái: "Cảm ơn cậu."

"Không có gì."

Omega cầm theo chiếc rổ không tính là quá lớn đi qua bên người hắn, mùi cam cúc ấm áp.

Vì sao tay lại lạnh như vậy?

Hắn thanh toán xong đi ra ngoài, trong tay xách theo mấy chiếc túi lớn, hắn cũng không rõ chính mình đã mua những thứ gì.

Đi được vài bước lại nghe thấy mùi hương quen thuộc kia, Omega kia địa khái chắc đang ở rất gần đây.

Trên suốt đường đi đến dưới lầu chung cư, hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi hương kia. Hắn thậm chí còn hoài nghi chính mình đã sinh ra ảo giác, tuy rằng hắn rất thích mùi hương này, nhưng cũng không có tình trạng si mê đến mức đó.

Hắn nhíu nhíu mày, bước nhanh đến cửa thang máy.

Mùi pheromone kia càng lúc càng nồng. Sau đó là tiếng bước chân.

Mẫn Trì không nhịn được xoay đầu, liền thấy Omega chạy chậm lại đây.

Omega vừa thờ hồng hộc vừa cong eo đứng bên cạnh Mẫn Trì, ngẩng đầu nhìn thấy Mẫn Trì liền sửng sốt, nhưng là không thể ngờ lại trùng hợp như vậy, hơn nữa cũng là lần đầu tiên cậu gặp người đàn ông này ở chung cư.

Phương Phùng Chí cười với người đàn ông: "Anh cũng sống ở đây sao?"

Người đàn ông lắc đầu: "Không phải, tới tìm người."

Cửa thang máy mở ra, hai người đi vào.

Bước vào không gian kín, pheromone của Phương Phùng Chí vờn quanh toàn bộ không gian, đặc biệt là bởi vì cậu vừa chạy nên cơ thể ra mồ hôi, mùi hương này toàn bộ đều ùa vào trong khoang mũi Mãn Trì, cả người đều nóng, khí huyết dâng trào. Mẫn Trì rũ mắt, trong lòng yên lặng nghĩ.

Cậu ta là Omega.

Phương Phùng Chí cũng không quá dễ chịu, người đàn ông này chắc là Alpha cấp S, pheromone có tính xâm phạm rất mạnh, vừa mới vào thang máy bởi vì còn đang thở gấp nên hít không khí rất mạnh, hiện tại cả hai chân đều nhũn ra, đầu óc choáng vàng. Cậu ráo riết nắm chặt lấy túi rau, hô hấp thật sự rất nhẹ.

Chờ chút thôi, sắp tới rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK